Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Bỗng Nhiên Trở Thành Vương Phi Rồi?

Chương 1

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Nam Quốc là một nơi có đất đai màu mỡ, quanh năm mưa thuận gió hòa, trái ngược hoàn toàn với các nước xung quanh, một nơi tốt đẹp như vậy luôn là miếng thịt béo bở trong mắt nước khác, từ xưa đến nay đều có không ít kẻ muốn tiến đến xâm lược.

Triều đại nhà Tần năm thứ năm, dưới sự cai quản của vua Tần Sở, binh lực của Nam Quốc ngày càng lớn mạnh hơn, làm những nước láng giềng dù thèm nhỏ rãi nhưng vẫn phải e dè binh lực của Nam Quốc.

Mà có được sự lớn mạnh này phải kể đến công lao anh dũng, điều binh khiển tướng, hành sự như thần của đại tướng quân kiêm vương gia, đệ đệ ruột của đương kim hoàng thượng - Tần Thời.

Nhắc đến vị vương gia này, người ta không chỉ bái phục về tài năng, ngay cả dung mạo của hắn cũng đặc biệt xuất chúng, là tượng đài cao trong lòng các thiếu nữ, chỉ cần gặp qua một lần thôi cũng khiến người khác nhớ mãi không quên.

Ngày hôm nay trong kinh thành còn nhộn nhịp hơn cả ngày tết, trên mặt ai cũng nở nụ cười tươi rói, không phải là có lễ hội gì đặc biệt, cũng không phải đại hôn của đương kim thánh thượng, mà chính là ngày Tam vương gia khải hoàn trở về!

Tam vương gia quanh năm ở chiến trường, lần này đi biền biệt gần ba năm, bách tính muốn gặp được người cũng chỉ có thể chờ ngày này thôi!

Háo hức, thật sự rất háo hức!

Không chỉ bên ngoài mà ngay cả trong cung cũng được chuẩn bị rất chu đáo, xung quanh đều trải thảm đỏ, yến tiệc ca vũ nhộn nhịp, các đại thần nói cười đến mức không ngậm được miệng, ngay cả hoàng thượng sắc mặt cũng hiếm khi dịu xuống.

Lần này Tam vương gia không những đánh thắng Liêu Quốc còn ép họ giao ra ba thành trì, trong vòng mười năm không được phép giao chiến, chuyện tốt như vậy sao có thể không vui chứ!

Hơn nữa lâu ngày không được gặp đệ đệ Tần Sở cũng có chút nhớ mong thỉnh thoảng lại nhìn ra phía ngoài cung chờ người bẩm báo.

Thái giám đứng bên cạnh nhìn theo tầm mắt hiểu ý liền nói: "Hoàng thượng đừng sốt ruột, nếu tính theo thời gian có lẽ lúc này Tam vương gia cũng đã về đến kinh thành rồi."

Tần Thời nhíu mày lại, tay gõ nhẹ xuống bàn hỏi: "Sao lại lâu như vậy, liệu trên đường có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"

Ai cũng vui mừng chuyện Tam vương gia trở về, bách tính đứng kín đường chỉ chờ mong được tặng quà cho hắn, nhưng mà không phải ai cũng cảm thấy như vậy.

Từ Á Ngôn khó khăn lắm mới lách khỏi đám đông chạy ra khỏi thành, y lau mồ hôi trên mặt khó chịu mắng.

"Có cần làm quá như vậy không? Tần Thời gì đó cũng đâu phải ba đầu sáu tay, cần gì phải chào mừng hắn đến vậy!"

Từ Á Ngôn từ nhỏ không sống ở kinh thành, y chỉ là con ngoài giá thú của Từ gia, vì mẫu thân chẳng may mất sớm nên mới phải gửi gắm y trở về với người cha tam thê tứ thiếp kia.

Dĩ nhiên với thân phận của Từ Á Ngôn, cuộc sống trong phủ cũng không dễ dàng gì, Từ Duật đối với y cũng khá tốt nhưng vợ con của ông ta nào có vui vẻ khi trong nhà lại xuất hiện thêm một kẻ ăn bám.

Khó khăn lắm mới trốn thoát khỏi cái nơi ngột ngạt kia, y phải tranh thủ chơi cho đã mới được.

Từ Á Ngôn vừa nghĩ vừa chạy nhảy vào trong rừng, y cầm trong tay một cái nỏ sắt, nghe nói dạo gần đây xuất hiện cáo trắng, nếu bắt được đem lông nó đi bán thì đúng là phát tài.

Ôm mộng tưởng bao nhiêu thì chuốc lấy bấy nhiêu thất vọng, Từ Á Ngôn đi tận sáng đến trưa mà vẫn không thấy bóng dáng con thú nào chứ đừng nói là cáo, lúc đi còn chưa ăn gì, giờ này bụng y đã cồn cào đánh nhau ầm ĩ.

Từ Á Ngôn xoa xoa bụng xụ mặt xuống thì thầm, "Sao dạo này ta lại đen đủi như vậy, còn chuyện gì đen hơn nữa thì đến luôn một thể đi."

Bỗng lá cây xung quanh rung lên xào xạc, từ đâu nhảy ra bảy tám kẻ mặt mày dữ tợn, trên tay ai cũng cầm một thanh đao lớn, chúng chặn hết đường đi của Từ Á Ngôn hằm hè đe dọa.

"Tiểu tử, không muốn chết thì mau bỏ hết tiền trên người ra đây!"1

Từ Á Ngôn: "..." Cho y rút lại lời vừa nói được không?1

***

"Vương gia, qua khỏi khu rừng này nữa là đến kinh thành rồi.

Người định tránh mặt dân chúng thật sao? Họ đều rất mong người về đấy."

"Thật ra ta cũng không muốn..."

Tần Thời cảm thấy có chút đau đầu, nhớ lại ba năm trước khi hắn trở về, dân chúng trong thành đều chạy lại nhét cho hắn vô số quà cáp đến mức suýt chút nữa không đi nổi.

Người vinh dự được chào đón như vậy ở Nam Quốc cũng chỉ có một mình hắn, đương kim thánh thượng thì dân chúng không dám chạm vào long nhan, dễ bị xử trảm như chơi nhưng hắn thì khác.

Tam vương gia nổi tiếng phong lưu đào hoa, lúc đầu các cô nương còn e thẹn nhưng sau vài lần trêu đùa thấy hắn không có phản ứng gan càng ngày càng lớn hơn, bắt đầu ném khăn tay rồi vô số đồ tùy thân cho hắn, thậm chí có người còn ném cả nội y.

Tần Thời vừa nhớ lại đã cảm thấy rùng mình vội lắc đầu.1

"Ta không dám về đường đấy đâu."

Cẩm Minh thở dài nói: "Người ta không biết còn tưởng vương gia phạm tội tày trời không dám lộ mặt...!Ấy hình như bên kia đang kêu cứu."

Tần Thời thử lắng nghe, quả nhiên cách đó không xa có một thiếu niên chạy tới, tiếng kêu cứu cũng càng ngày càng gần.

Thiếu niên đó nhìn thấy hắn như thấy vị cứu tinh vội vàng lao đến ôm lấy chân hắn.

"Cứu mạng, công tử cứu mạng, có thổ phỉ!"

Ban ngày ban mặt thổ phỉ cũng cũng lộng hành quá rồi đấy, hơn nữa ở đây cách kinh thành không xa, có to gan đến đâu cũng không dám cướp bóc ngay dưới chân thiên tử.

Tần Thời thầm mỉa mai, mấy trò vặt vãnh muốn kết thân này hắn còn lạ gì, cũng không phải lần đầu tiên gặp.

Nếu như hắn ra tay cứu giúp chắc chắn kẻ này sẽ bám lấy hắn không buông, nói cái gì mà cần phải tạ ơn, đoán không nhầm thì đây cũng lại là con của một vị đại thần trong triều nào đó đi.

Nhưng mà biết được hắn sẽ vòng qua đường này cũng thật là lợi hại.

Tần Thời ngồi trên ngựa, khóe miệng hơi nhếch lên nhìn thiếu niên nói: "Ngươi đừng có đóng kịch nữa, ta không bị mắc bẫy đâu."

Từ Á Ngôn: "..." Tên này bị thần kinh à?!

Đúng lúc này đám thổ phỉ chạy tới, chúng nhìn thấy phía trước lại có thêm hai người thì có hơi e dè dừng lại, giơ kiếm lên cao lớn tiếng: "Nếu không muốn chết thì đừng xen vào chuyện của chúng ta.

Biết điều thì mau mau cút!"

Xem ra đóng cũng nhập tâm quá này, Tần Thời thật sự rất muốn thưởng cho họ một tràng vỗ tay.

Từ Á Ngôn vẫn chưa từ bỏ hy vọng đôi mắt long lanh lay chân hắn nói: "Vị công tử này giúp ta đi mà, chẳng lẽ ngươi vô tình đến thế, thấy người sắp chết mà không ra tay cứu giúp?"

"Ta biết các ngươi cũng là muốn một bước lên cành cao, nhưng mấy trò này ta gặp nhiều đến phát ngán rồi, có thể đổi kịch bản đi được không, nếu kịch tính hơn may ra ta sẽ giúp."

Từ Á Ngôn: "?!"

Tần Thời không để ý đến nét mặt cứng ngắc của ai đó, còn cảm thấy rất hả dạ vì vạch mặt được chân tướng.

Hắn dùng roi quất mạnh vào lưng ngựa, con ngựa bị đau nhảy cẫng lên làm tuột luôn tay của Từ Á Ngôn đang bám lấy dây cương.

Từ Á Ngôn nhìn thấy hai người dửng dưng rời đi, y tức giận muốn thổ huyết lớn tiếng mắng chửi.

"Con mẹ nó! Trần đời này ta chưa từng gặp kẻ nào tham sống sợ chết, nhát gan vô dụng, độc ác nhẫn tâm như ngươi, tốt nhất ngươi nên trốn cho kỹ đừng để Từ Á Ngôn ta gặp lại lần nữa!".

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 1
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...