Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Chờ Tôi Có Tội

Chương 1

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Tầng mây u ám che phủ bầu trời xanh thẳm, dãy núi sẫm màu trùng trùng điệp điệp, rừng cây xanh bạt ngàn trải dài chân núi. Xa hơn nữa là những màu vàng đậm, vàng nhạt, muôn vàn màu sắc của cây cỏ hoa lá đan xen lẫn nhau trên thảo nguyên mênh mông.

Trước mắt là con đường quốc lộ xám trắng.

Trời đổ mưa nhỏ, gió dần nổi lên. Những chú cừu non vẫn ăn cỏ bất chấp gió mưa, chúng ngẩng đầu nhìn Vưu Minh Hứa.

Cô không ngờ đất Tây Tạng tháng Sáu còn lạnh như vậy nên chỉ mặc chiếc quần chống thấm cùng áo phông, bên ngoài khoác chiếc áo khoác mỏng. Mái tóc buộc đuôi ngựa được cuộn gọn dưới lớp mũ bảo hiểm. Dù lạnh nhưng chiếc xe đạp địa hình của cô vẫn duy trì tốc độ ổn định.

Xung quanh vắng vẻ không một bóng người. Cô ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi cúi đầu xem đồng hồ, hành trình hôm nay cứ vậy thôi, hiện tại cần tìm một chốn nghỉ chân đã.

Song vùng đất này hẻo lánh, dân cư thưa thớt, chỉ có một vài dân phượt mới thường đặt chân tới đây. Cô đi thêm một quãng, chẳng mấy đã đến bốn giờ chiều, bầu trời càng xám xịt, vẻ âm u bao trùm chân núi. Mưa cũng ngày một thêm nặng hạt.

Vưu Minh Hứa vừa mệt vừa đói, cô dựng xe bên vệ đường, lấy chút socola và lạp xưởng từ trong túi xách ra, chậm rãi thưởng thức.

Mười mấy phút sau, chỉ có duy nhất một ông chú trung niên lái chiếc xe máy cũ kĩ mang biển số địa phương đi qua chỗ cô. Vưu Minh Hứa vẫy tay xin đi nhờ nhưng người đó phóng vụt qua như không nhìn thấy.

Vưu Minh Hứa tiếp tục bình thản dựa cây, gặm nhấm cây lạp xưởng lạnh ngắt.

Không bao lâu sau, một thanh niên trẻ tuổi với mái tóc dài lái mô tô về phía cô. Vưu Minh Hứa yên tĩnh quan sát người đó. Gã có nước da ngăm đen, mặc chiếc áo khoác denim, tướng mạo đểu cáng, đôi mắt không ngừng nhìn ngó Vưu Minh Hứa.

Gã dừng xe cạnh cô hỏi: “Đi đâu thế?”

Đúng lúc này, cô lại nhìn thấy một chiếc ô tô tiến đến từ phía sau. Đèn xe sáng chói dưới mưa nên cô nhất thời không nhìn rõ khuôn mặt người lái.

Cô hất cằm ra hiệu cho gã thanh niên lái mô tô biết về hướng đi của bản thân.

Gã hỏi: “Một mình à?”

Vưu Minh Hứa cười đáp: “Không, còn mấy người bạn nữa, bọn họ đang ở phía sau, tôi đi nhanh nên đến trước.”

Gã im lặng, ánh mắt sâu xa, bàn tay đặt trên tay lái cũng bất động. Chiếc xe phía sau đi qua người họ với tốc độ chậm rãi. Tầm nhìn Vưu Minh Hứa vượt qua gã thanh niên, cách lớp cửa kính xe đọng nước, cô thấy một người đàn ông da trắng bóc, gương mặt không có nét của người bản địa, đầu đinh cùng ngũ quan sắc nét. Người đó mặc chiếc áo khoác màu đen, cổ áo được kéo dựng lên để lộ một phần cổ và yết hầu. Rất đẹp trai, hơn nữa còn là nét đẹp của một người đàn ông cứng rắn.

Gã thanh niên cũng quay đầu, bình thản quan sát chàng trai lái ô tô.

Vưu Minh Hứa định nhân cơ hội đó nhảy lên xe đạp lẩn thoát. Không ngờ gã chẳng phải tay vừa, phản ứng nhanh như chớp, nghiêng người ghìm chặt đầu xe cô, tay còn lại túm chặt balo sau lưng cô.

Hóa ra là kẻ cướp.

Vưu Minh Hứa cắn răng trừng mắt muốn giãy thoát khỏi gã. Hai người giằng co, chiếc xe kia đã đi xa khoảng hơn trăm mét, khó mà phát hiện ra tình hình phía sau. Vưu Minh Hứa bất lực ôm chặt balo hét lớn: “Buông ra! Anh buông tay ra! Cứu với… Ăn cướp! Cứu với…”

Gã thanh niên lộ bộ mặt hung ác, tung cú đấm về phía mặt Vưu Minh Hứa, quát lên hùng hổ: “Mày muốn chết à! Câm mồm, đừng có hét nữa!” Vưu Minh Hứa phản ứng khá nhanh, bối rối tránh thoát nắm đấm. Động tác của gã hơi khựng lại khi túm được cổ tay nhẵn mịn, mềm mại khác thường của người con gái, lòng gã run lên khi nhìn kĩ dung mạo của cô.

Dòng máu nóng dồn lên não, khởi đầu cho những ý nghĩ không yên phận. Gã bỏ mặc chiếc mô tô, không tiếp tục cướp balo nữa, hai tay chuyển sang túm chặt vai cô ép lên thân cây, cười như không cười nói: “Trốn cái gì? Không cướp thì thôi, con gái đi một mình trong tiết trời thế này không an toàn, để anh đưa em đến nơi an toàn có được không?”

Giọng nói hắn đột nhiên trở nên sỗ sàng, bắt đầu động tay động chân. Nhìn thấu ý định của hắn, Vưu Minh Hứa thầm khinh bỉ trong lòng. Nhưng tình hình trước mắt vô cùng nguy cấp, cô vừa giãy giụa vừa ra sức hét lên: “Anh trai biển số xe XXXXX Thành Đô – Tứ Xuyên ơi, cứu mạng với! Xin anh cứu giúp tôi với! Có kẻ cướp của hiếp dâm này! Cứu mạng với——”

Gã thanh niên nổi bùng lửa giận, quay đầu thì phát hiện chiếc xe ô tô kia đã ngừng lại thật. Gã do dự, Vưu Minh Hứa nhân cơ hội chạy thoát. Gã chửi thề mấy câu, vừa định đuổi theo thì thấy chiếc xe kia bấm còi inh ỏi lao thẳng về phía họ.

Vưu Minh Hứa chạy những bước loạng choạng, vừa ngẩng đầu đã thấy chiếc xe hơi màu đen chỉ còn cách cô khoảng hơn mười mét. Người ngồi vị trí ghế lái dùng ánh mắt thận trọng nhưng kiên định nhìn cô, tay anh vẫn luôn đặt trên vô lăng, tiếng còi xe xuyên qua màn mưa cùng làn đường quốc lộ, vang mãi không ngừng khắp chốn thảo nguyên rộng lớn.

Trái tim Vưu Minh Hứa nóng lên, cảm giác an toàn bất chợt dâng trào. Hình như cô nhìn thấy người đó gật đầu với mình, chiếc xe tăng tốc, chớp mắt đã gần đến trước mặt cô.

Vưu Minh Hứa ngoảnh đầu nhìn lại, gã thanh niên đã nhảy lên xe mô tô rồ ga chạy mất. Cô đờ đẫn như khúc gỗ, ngơ ngác đứng ôm balo.

Chẳng biết từ khi nào mưa ngày càng thêm lớn, lộp bà lộp bộp rơi trên nền đất và trên chiếc xe của anh. Anh phanh xe rồi bước xuống. Cho dù sắc trời ảm đạm, mưa rơi nặng hạt, thế giới xung quanh hai người mờ mịt mơ hồ, Vưu Minh Hứa vẫn thấy rất rõ ràng, anh cao khoảng 1m80, mặc bộ quần áo gió, dáng người rắn chắc, khuôn mặt sạch sẽ ôn hòa.

Anh nhìn Vưu Minh Hứa rồi nhìn về hướng chiếc mô tô chạy thoát thân bằng ánh mắt hung ác, nhưng ánh mắt ấy biến mất ngay trong khoảnh khắc, rồi lại nhìn cô, hỏi: “Cô không sao chứ? Có bị… thương không?”

Vưu Minh Hứa lắc đầu: “Tôi không sao. Cảm ơn anh… Cảm ơn anh đã quay lại. Nếu không phải là anh thì tôi chết chắc rồi.”

Anh cười rất dịu dàng.

Anh không ngờ bản thân đã cứu được một cô gái xinh đẹp động lòng người thế này. Trong tình cảnh cam go mà khuôn mặt cô vẫn vô cùng bắt mắt. Anh chỉ nhìn cô vài giây rồi chuyển tầm mắt sang hướng khác, hỏi: “Cô có bạn đồng hành không, có cần liên lạc với bọn họ không?”

Vưu Minh Hứa đáp: “Tôi bây giờ chỉ có một mình. Vốn còn đi cùng một cô bạn nữa, nhưng gia đình cô ấy có việc đột xuất nên phải về trước. Còn tôi vẫn muốn hoàn thành nốt quãng đường còn lại.”

Người đàn ông không nói chuyện, cánh tay anh gác trên khung cửa xe, gõ nhẹ theo tiết tấu. Vưu Minh Hứa nhìn thấy giọt nước lặng lẽ men theo mu bàn tay thon gầy của anh rơi xuống mặt đất.

Anh hỏi: “Vậy tiếp theo đây, một mình cô có đạp tiếp được không? Có cần phải gọi cảnh sát không?”

Vưu Minh Hứa hơi cúi đầu nhìn chiếc giày boot của anh. Ống quần gió nhét trong ống giày, rất gọn gàng sạch đẹp. Cô đáp: “Tôi có thể ngồi nhờ xe anh, đến phía trước tìm chỗ an toàn được không? Tôi thực sự không đạp xe được, cũng không muốn đạp tiếp nữa.”

Người đàn ông trầm lặng một lúc.

Vưu Minh Hứa ngẩng đầu thấy anh hơi nhíu mày, thần sắc có hơi chút miễn cưỡng, nhưng chẳng mấy chốc đã giãn ra, anh nói: “Được.”

Vưu Minh Hứa nở nụ cười: “Cảm ơn! Hôm nay thực sự rất cảm ơn anh!”

Nước mưa trút xuống tạo thành một mảng mông lung hòa quyện trên thân thể mảnh mai của người con gái. Anh nhìn đôi mắt trong veo như hai viên ngọc minh châu, chiếc mũi xinh xắn, nụ cười trên đôi môi đỏ mọng mang theo nét quyến rũ trời cho. Đã rất lâu rồi anh không chạm vào phụ nữ, chỉ nhìn thôi trong lòng đã có tia rạo rực không tên. Khi cô nhìn sang, anh đã thu lại ánh mắt thô lỗ của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ.

Anh lái một chiếc xe hơi bình thường, nói: “Cốp sau để hành lý hết rồi.” Anh giúp Vưu Minh Hứa cột chiếc xe đạp lên nóc xe.

Gió to mưa lớn sắp ập tới. Mây đen kịt tập trung về phía đỉnh núi. Trời đất mù mịt, ngoài xe chỉ có tiếng mưa rơi ầm ầm, tầm nhìn giảm xuống rất thấp. Cảnh sắc tươi đẹp trước đó của vùng đất Tây Tạng như mất đi màu sắc trong nháy mắt, chỉ còn lại nỗi tối tăm như có thể cắn nuốt tất thảy.

Anh lái xe không nhanh, thỉnh thoảng cũng sẽ có xe khác vượt qua. Trong xe bật điều hòa ấm áp, Vưu Minh Hứa cởi áo khoác, chỉ mặc chiếc áo dài tay bó sát người, chẳng mấy chốc cơ thể đã ấm lại.

Cô lén nhìn, anh dường như rất chuyên tâm lái xe. Vừa rồi dính mưa, anh cũng đã cởi áo khoác ngoài, bên trong là chiếc áo dài tay màu xám đậm vô cùng tôn dáng người mặc.

Một lúc sau anh hỏi: “Tôi có thể hút một điếu thuốc không? Hơi mệt.”

Vưu Minh Hứa đáp: “Không sao. Có thể cho tôi một điếu chứ?”

Anh có chút bất ngờ nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười, lục tìm nửa bao thuốc lá nằm trên bảng điều khiển trung tâm. Vưu Minh Hứa trước nay luôn thức thời, nhận lấy bao thuốc rút một điếu đưa cho anh trước.

Anh nhận lấy, nói: “Cảm ơn.”

Vưu Minh Hứa ngậm điếu thuốc trong miệng, anh lấy bật lửa, châm điếu thuốc của mình trước rồi đưa cho cô. Vưu Minh Hứa thành thạo kẹp điếu thuốc trên tay, chậm rãi hút. Hai người không nói nhiều, nhưng cảm giác đã thân hơn so với lúc mới lên xe.

Anh nói: “Cố Thiên Thành. Tôi tên Cố Thiên Thành.”

“Vưu Minh Hứa.” Cô nhìn màn mưa bên ngoài, “Nếu như không gặp được anh, có lẽ tôi lúc này đang ướt như chuột lột rồi.”

Anh nhếch môi: “Chuyện nhỏ thôi.”

Vưu Minh Hứa hỏi: “Anh làm nghề gì vậy?”

Cố Thiên Thành đáp: “IT. Còn cô?”

Vưu Minh Hứa: “Thời trang, tôi làm thiết kế thời trang.”

Cố Thiên Thanh cười khẽ nói: “Chẳng trách lại đẹp như vậy.”

Vưu Minh Hứa nghe rõ nhưng không đáp lại. Cô không rõ anh nói thứ gì đẹp. Anh cũng im lặng, tựa hồ như ban nãy chưa từng nói câu gì. Hai người hút thuốc xong mưa cũng ngớt, cô nhìn bầu trời tối mịt, hỏi: “Còn bao lâu nữa mới tìm được chỗ nghỉ chân?”

Anh nói: “Tôi cũng không biết. Nếu như theo năm ngoái, đi thêm khoảng gần một tiếng đồng hồ nữa chắc sẽ có nhà của những người dân tộc Tạng.”

Vưu Minh Hứa nói: “Được.” Cô ôm chặt cánh tay dựa lưng vào ghế, một lát sau lại đưa tay quẹt mặt rồi áp lên trán.

Cố Thiên Thanh phát giác, hỏi: “Sao vậy? Không vấn đề gì chứ?”

Cô vùi mặt trong cánh tay, rầu rĩ đáp: “Không sao. Nghĩ lại chuyện ban nãy vẫn còn hơi sợ hãi chút thôi.”

Giọng cô rất bình tĩnh, trong sự bình tĩnh ấy có thêm chút ý cười tự giễu, còn có cả sự tủi thân khó mà che đậy. Lúc trước, Cố Thiên Thành cảm thấy cô gái này cực kỳ to gan bình tĩnh, sau khi lên xe không hề khóc nháo hay mất kiểm soát mà bình thản hút thuốc nói chuyện cùng anh. Không ngờ qua một thời gian rồi cô mới biết sợ, cuối cùng cũng lộ ra chút yếu đuối thuộc về phái nữ.

Mái tóc dài đen mượt xoăn nhẹ của cô gái buông xoã, khuôn mặt vùi trong cánh tay, phía dưới là vòng eo nhỏ nhắn và đôi chân thon dài. Đường nét khuôn ngực càng no tròn đẹp đẽ. Cặp mắt sáng trong lộ ra sau cánh tay mang nét quật cường sinh động.

Lồng ngực Cố Thiên Thành như bị thứ gì đó khẽ khàng đâm chích. Anh ngẩng đầu nhìn về phía trước, khu vực hoang vu này là ranh giới giao thoa giữa Tứ Xuyên và Tây Tạng, trời làm màn, đất làm chiếu. Nơi này không còn ai khác, cũng cách xa chốn phồn hoa đô thị; rời xa tất cả những thứ tầm thường, chật chội, ngụy trang và đấu đá lẫn nhau. Anh và cô gái này như bèo nước gặp nhau, cùng ngồi trong một chiếc xe ấm áp để tránh mưa tránh gió, băng băng tiến về phía trước.

Tầm mắt Vưu Minh Hứa và anh giao nhau. Vẻ mặt anh vẫn thản nhiên, song giọng nói dịu dàng hơn trước: “Đừng sợ. Tôi nhất định sẽ đưa cô đến nơi an toàn.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303
Chương 304
Chương 305
Chương 306
Chương 307
Chương 308
Chương 309
Chương 310
Chương 311
Chương 312
Chương 313
Chương 314
Chương 315
Chương 316
Chương 317
Chương 318
Chương 319
Chương 320
Chương 321
Chương 322
Chương 323
Chương 324
Chương 325
Chương 326
Chương 327
Chương 328
Chương 329
Chương 330
Chương 331
Chương 332
Chương 333
Chương 334
Chương 335
Chương 336
Chương 337
Chương 338
Chương 339
Chương 340
Chương 341
Chương 342
Chương 343
Chương 344
Chương 345
Chương 346
Chương 347
Chương 348

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 1
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...