Giới Thiệu Truyện
Bộ Phi Yên, ở Việt Nam được biết nhiều hơn với cái tên Phi Yên, là tác giả của hai bộ ngược te tua khá nổi tiếng đã được dịch là Tuyệt sắc khuynh thành và Dạ ngưng tịch, nói chung bà này chuyên viết ngược, không phải kiểu cẩu huyết hay gặp, mà khá là ám ảnh.
Dạ ngưng tịch thực ra là hệ liệt gồm hai quyển, quyển này là quyển trước, và nó đặc biệt ở chỗ tác giả lấy chính tên mình đặt tên cho nhân vật chính.
Vậy nên, dù Hôi phi yên diệt (cát bay khói tàn) có câu thành ngữ tương đương ở Việt Nam là Tan thành tro bụi, thì editor vẫn để nguyên tên gốc vì ẩn ý của tác giả là như vậy.
Hố sâu không đáy, cân nhắc thận trọng trước khi nhảy, xin chân thành cảm ơn.
Cuối cùng, đây là truyện ngược đây là truyện ngược đây là truyện ngược, điều quan trọng phải nói ba lần!
Văn án
Đây là tầng cao nhất, cũng là nơi cao nhất của thành phố này.
Không biết bắt đầu từ khi nào, tôi lại thích đứng bên cửa sổ sát đất nhìn xuống dưới.
Thành phố về đêm không còn sự ồn ã của ban ngày, nhưng vẫn cứ phồn hoa tươi đẹp, đèn màu rực rỡ, ngợp trong vàng son.
Tôi thích sự phồn hoa ấy, nó tựa như chiếc khăn che mặt, phủ lên hiện thực tàn nhẫn cái bóng của dịu dàng, giống như giấc mộng hoàn mỹ khiến người ta cứ muốn đắm chìm mãi trong đó.
Tôi thích đắm chìm, thích sống trong mộng vĩnh viễn không cần tỉnh lại.
Một đôi tay cường tráng ôm lấy tôi từ phía sau, không cần quay đầu, tôi cũng biết người đến là ai.
"Đang nghĩ gì?"
"Muốn sao trên trời."
"Được, anh sẽ sai người hái xuống cho em."
Tôi quay đầu mỉm cười nhìn hắn, hắn nâng cằm tôi, hôn lên môi tôi, bàn tay dịu dàng nhưng nụ hôn lại quá mạnh, mạnh đến mức khiến tôi không thể thở nổi, cho đến khi khoang miệng có vị tanh nồng.
Tôi cười lấy ngón tay xoa xoa đôi môi bị chà đạp, quả nhiên lại chảy máu.
"Lần nào cũng cắn, mấy ngày nữa lại không được ăn cơm ngon rồi."
Hắn cúi đầu cười, "Thích nơi này không?"
"Thích, cảnh đêm ở đây rất đẹp."
"Anh mua tòa nhà rồi, về sau em muốn đến ngắm cảnh lúc nào cũng được."
Tuy sớm biết là hắn rất giàu, nhưng tôi vẫn có chút giật mình.
"Mạnh tay quá nhỉ, không sợ bị chú ý hay sao?"
"Có vấn đề gì? Nơi nào cũng có hai quy tắc chơi, ở đây anh là vua của thế giới ngầm.
Đi cùng anh, anh muốn em phải thích cảm giác nhìn xuống hết thảy." Hắn hôn nhẹ lên xương quai xanh của tôi, tựa như đó là món ăn tuyệt vời nhất thế gian.
Đương nhiên tôi biết, người đàn ông đang ôm mình có quyền thế ngập trời, nhưng người thích nhìn xuống hết thảy là hắn, mà không phải là tôi.
Tôi chỉ thích nhìn thành phố từ trên cao, nhìn sự thối nát bị che giấu dưới vẻ ngoài phồn thịnh.
Tất cả hào nhoáng chẳng qua chỉ là giấc mộng, để cho thành phố này có thể mỉm cười chờ đón "Tử vong".
Tôi hiểu, mộng có thể giúp tôi đắm chìm, nhưng vĩnh viễn không thể giúp tôi quên.
"Không sợ em nhảy xuống từ đây hay sao?" Tôi tủm tỉm nhìn hắn, tôi biết...!Tôi muốn chết.
Quả nhiên, ánh mắt hắn nổi giận, bàn tay vừa phút trước còn dịu dàng, lúc này đây đã bóp mạnh cổ tôi, lưng tôi kề sát tấm kính lạnh lẽo, khiến hình ảnh lãng mạn vừa rồi lập tức trở nên bạo lực.
Tôi cảm thấy khó thở, nhưng tôi không sợ chết.
Tôi biết, hắn sẽ không để tôi chết.
Hắn chậm rãi buông tay, tôi tựa vào cửa sổ sát đất thở hổn hển.
"Sao lúc nào em cũng tự chuốc lấy khổ như vậy?" Trong bóng đêm tôi không nhìn rõ được nét mặt của hắn, chỉ nghe thấy giọng hắn run lên vì kiềm chế.
Tôi cười yếu ớt, "Cần gì phải thế? Giữa chúng ta vốn chỉ là giao dịch mà thôi." Điều ấy ai cũng không quên, anh cần gì phải khoác cái áo tình nghĩa cho mối quan hệ cưỡng ép này? Sợ tôi buồn hay sao? Nếu sợ, ngày ấy anh đã không ép tôi.
Sợ xúc phạm đến lòng tự trọng của tôi? Đến thân thể cũng không được làm chủ, cần lòng tự trọng để làm gì? Lòng tự trọng là thứ quá xa xỉ, đã bị tôi hóa thành đất, nghiền thành bùn từ lâu rồi.
"Vậy ư? Chỉ là giao dịch? Vậy như em mong muốn." Giọng hắn lạnh lẽo tựa băng sương.
Tôi biết, đêm nay sẽ rất dài, rất tối...
Nhưng không sao.
Thân thể đau, trái tim sẽ không đau nữa.
Tôi lại nằm mơ, mơ thấy cuộc sống của mình trước khi tới thành thị này, mơ thấy những người đã gặp, những chuyện đã làm.
Cuộc đời phù du, dường như đã trải qua mấy kiếp.
Ngày xưa nghe thầy giáo giảng bài "Trang Sinh hiểu mộng mê hồ điệp", rốt cuộc Trang Sinh mơ thấy bướm, hay là bướm mơ thấy Trang Sinh? Là ai sống trong sinh mệnh của ai? Có khi tôi không nhận biết được rốt cuộc quá khứ là mộng, hay hiện tại là mộng.
Nhưng việc ấy có quan trọng gì đâu, cuộc đời như giấc mộng, giấc mộng như cuộc đời, cuối cùng cũng đều phải tan thành cát bụi...