Giới Thiệu Truyện
Tác phẩm cuối cùng của bậc thầy Bruchon, đáng tiếc chưa thể hoàn thành trọn vẹn, đang được cải tiến.
Không chỉ có lực tấn công pháp thuật tăng lên gấp đôi, có lẽ là vì dung nhập được Tinh thể Hồn Lửa cứng cáp, nên lực tấn công vật lý của Truy Hồn Giả cũng tăng lên gấp bội. Truy Hồn Giả của hiện tại, cho dù là lực tấn công phép thuật hay vật lý, đều đã đạt đến level max, chỉ còn cách vũ khí cao cấp nhất một chút nữa thôi.
Sát thương của phép thuật hệ hỏa từ 5% cũng tăng thành 10%. Nhưng thứ khiến người ta kích động hơn chính là hiệu ứng đặc biệt "Truy Hồn", sát thương kỹ năng vốn chỉ có 100%, bây giờ đã biến thành 150%, một chiêu dứt một em cũng chẳng còn là giấc mơ nữa.
Sau khi cọ hết kinh nghiệm trong nơi chôn xương của Nafa, Tiêu Chỉ hiện giờ đã lên tới level 203, vừa đủ để sử dụng Truy Hồn Giả đã thăng cấp.
Tiêu Chỉ rất hài lòng về chuyện này. Đại Tráng Tráng giỏi thật đấy.
Tiêu Chỉ hỏi Đại Tráng Tráng muốn được thưởng gì, nhưng không ngờ rằng Đại Tráng Tráng lại nói muốn theo cậu tìm tài nguyên thăng cấp Truy Hồn Giả, sau đó nó có thể tận hưởng niềm vui khi được rèn.
Niềm vui của Đại Tráng Tráng luôn bình dị gần gũi như vậy đó.
Là một chùy hồn, nên nó không theo đuổi vật chất, chỉ có không ngừng tạo ra thần binh lợi khí mới khiến nó vui vẻ.
Không còn cách nào khác, Tiêu Chỉ chỉ đành tìm hiểu đủ loại tin vịt mình từng nghe, còn ra sức khen Đại Tráng Tráng một hồi. Khen đến mức Đại Tráng Tráng sướng muốn bay lên trời, cái đuôi cứ ve vẩy ve vẩy mãi, có vẻ sắp chịu hết nổi.
Giải quyết xong chuyện Truy Hồn Giả, Tiêu Chỉ hân hoan rời khỏi xưởng rèn.
Quả nhiên, đáng đồng tiền bát gạo quá chừng.
*
Sau đó, Tiêu Chỉ lại quay về với cuộc sống bình yên thường ngày.
Thỉnh thoảng đi thăm tiến độ công trình ở Hessen, thu một đống quà kinh nghiệm, hoặc cùng các sư huynh đi học trong trò chơi, làm nhiệm vụ Lý Đại Diệp giao. Cậu còn không quên tìm một nơi để xử lý hết đống xác chết vùng dậy trong ba lô.
Hôm nay, Tiêu Chỉ lại quay về Sở Chính Vụ của Hessen.
Công văn trên bàn cũng không nhiều, xử lý nhẹ nhàng thong thả, khu thương mai và giao thông cũng được quy hoạch rất thuận lợi.
"Rầm...."
"Rầm rầm..."
Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng đập, Tiêu Chỉ rất quen với âm thanh này. Mỗi lần Alifa đến đập cửa tìm cậu đi chơi, cũng phát ra âm thanh như vậy, nhưng mà lần này có vẻ dồn dập hơn, hơi khác với bình thường.
Tiêu Chỉ bay ra cửa sổ, muốn hỏi Alifa làm sao vậy. Nhưng cậu còn chưa kịp nói, Alifa đã há to cái miệng rộng, đớp hết cả người Tiêu Chỉ.
Tiêu – không kịp đề phòng, bị nuốt chửng – Chỉ: "...."
Từ cái miệng rộng lọt gió khắp nơi của Alifa, cậu nhìn thấy khung cảnh xung quanh đang không ngừng bị bỏ lại phía sau, chứng tỏ rằng cậu đang càng lúc càng cách xa Hài Cung.
Alifa chuẩn bị đưa cậu đi đâu thế?
Vì đã quen với Alifa nên Tiêu Chỉ biết nó sẽ không làm hại cậu. Tiêu Chỉ chẳng hoảng chút nào, nhàn nhã ngồi trong cái miệng rộng của Alifa, chờ nó dẫn cậu đến nơi nó muốn đến.
Cũng may, Alifa không có nước miếng.
Đi thẳng về phía trước, Tiêu Chỉ bỗng ngửi thấy mùi hương của biển. Xung quanh Hessen không có biển, mà khắp lục địa này cũng chỉ có ba nơi giáp biển là Thiên Diệp Quốc, Liên Minh Dolly và Blaise. Trong đó nơi có đường bờ biển dài nhất là Liên Minh Dolly với số lượng Tịch Nguyệt Tộc đông đảo.
Chắc Alifa sẽ không đi đến Blaise. Nhưng nếu dựa vào đường bờ biển, thì Liên Minh Dolly có khả năng cao hơn là Thiên Diệp quốc.
Sau một hồi, Tiêu Chỉ bỗng cảm thấy Alifa đã đáp xuống đất.
Alifa há miệng, cho Tiêu Chỉ bay ra.
Tiêu Chỉ vừa bay ra đã hơi ngơ ngác. Bởi vì xung quanh đây bốn bề đều là biển rộng, còn rất sâu, không còn là màu xanh nhạt gần bờ nữa, mà là màu xanh đậm. Phần đất duy nhất chính là đảo nhỏ dưới chân bọn họ. Diện tích của đảo này rất nhỏ, chỉ cần liếc một cái là có thể thấy hết, bên trên trụi lũi, chỉ có cát và vỏ sò bị sóng đánh vô số lần.
Tiêu Chỉ hỏi Alifa: "Mày dẫn tao tới đây làm gì?"
"Goo gooo goo....ảu ảu." Alifa nói.
Tiêu Chỉ cho nó một vẻ mặt ngơ ngác.
Alifa bèn đổi sang cách khác, nó đứng lên bằng chân sau, tạo thành tư thế đi thẳng, chân trước không ngừng khoa tay múa chân, cứ như là đang bắt chước...con người?
Sau đó Alifa chỉ vào mặt biển sâu không thấy đáy: "Goo."
Tiêu Chỉ bèn đoán: "Ý mày là có người rơi xuống biển?"
Alifa gật đầu.
Tiêu Chỉ hỏi: "Ai?"
Alifa lại khoa tay múa chân hết nửa ngày, nhưng lúc này cậu thật sự không hiểu nổi.
Tiêu Chỉ hỏi thử: "Lãnh chúa? Không, không thể là lãnh chúa."
Tiêu Chỉ tự bác bỏ suy đoán của mình. Dựa theo logic, cậu không bao giờ tưởng tượng ra hình ảnh A Sâm rớt xuống biển mà không ngoi lên được. Nhưng mà...A Sâm biết bơi không nhỉ? Hình như hồi trước cậu chưa từng dạy bơi cho A Sâm...
"Goo goo goo." Alifa lại đứng lên, rồi làm ra động tác có độ khó rất cao như ngồi xổm hai chân chơi đồ chơi.
Tiêu Chỉ lập tức hiểu ngay: "Lance!"
Alifa gật đầu.
Tiêu Chỉ nhìn mực nước sâu hun hút: "Ý mày là hai chúng ta đi cứu Lance? Không phải quan hệ của hai người không tốt à?"
Alifa dùng chân trước ước lượng một vật nho nhỏ.
Tiêu Chỉ: "Lance còn cầm theo cả đồ chơi của mày rớt xuống biển?"
Alifa lại gật đầu.
Tiêu Chỉ hiểu rồi, có lẽ Lance chỉ là hàng tặng kèm thôi, chủ yếu là Alifa muốn tìm đồ chơi của nó.
Tiêu Chỉ đoán, chắc là Lance và Alifa đang đánh nhau. Alifa giận điên người kéo Lance bay thẳng tới nơi này. Có lẽ bọn họ còn tiếp tục đánh nhau trên không trung, cuối cùng, Lance sơ ý rơi xuống biển, còn không nổi lên.
Đã bảo y là đừng có chôm đồ chơi của Alifa rồi mà!
Tiêu Chỉ: "Chúng ta có thể chờ Lance tự nổi lên mà nhỉ? Dù gì anh ta cũng bất tử."
Hốc mắt trống hoác của Alifa bỗng bốc lên một ngọn lửa khinh bỉ nho nhỏ.
Tiêu Chỉ thở dài: "Được rồi, tao biết rồi. Lance hoàn toàn không nổi lên được, cũng chẳng khác gì cục đá, chỉ chìm xuống thôi..."
---------Hết chương 40---------
Tác giả có lời muốn nói:
A Sâm: Em đi chơi với Alifa mà không dẫn ta theo...
Alifa: "Goo~"
Tiêu Chỉ: ....
A Sâm: "Trời lạnh rồi, hầm canh xương rồng đi."
Alifa:....
Tiêu Chỉ:.....