Giới Thiệu Truyện
Kỹ năng này là kỹ năng có thể thăng cấp, khoảng cách lần thăng cấp tiếp theo cần 1000
Quý Vô Tu giật giật khóe miệng, có chút kháng cự.
Đây là đang ép y mỗi ngày ôm đùi, mỗi ngày làm nũng.
Hệ thống thuyết phục: [Đừng cảm thấy khó xử, ngẫm lại ngài chỉ cần mỗi ngày ôm đùi, mỗi ngày làm nũng, cấp bậc sẽ dần dần tăng lên, như này còn chưa đủ sướng sao?]
Quý Vô Tu trầm ngâm nửa ngày, vẫn có chút chần chừ.
[Nếu không bán manh, thì không thể trở nên mạnh mẽ, không mạnh mẽ, ngài phải bảo hộ bản thân như thế nào?]
Vẻ mặt Quý Vô Tu đột nhiên đình trệ, sau đó lại trầm mặc.
Hồi lâu sau! ! !
"Vậy mua đi.
"
[Tinh! Ngài thành công mua sắm hai loại kỹ năng Loves hug và Gấu trúc làm nũng tốt số nhất, khấu trừ của ngài 80 tích phân, trước mắt điểm bán manh của ngài là: 2]
[Xin hãy nỗ lực chăm chỉ.
]
Quý Vô Tu cảm ơn hệ thống, sau đó mới bắt đầu cẩn thận nghiên cứu hai loại kỹ năng này.
Qua nửa tiếng sau, xung quanh tựa hồ truyền tới một trận rung chuyển, cảm giác không trọng lực đột nhiên đánh úp tới, rồi sau đó biến mất, chiếc phi hành khí này bắt đầu khởi động, bay tới nơi không biết tên.
Quý Vô Tu ngồi ở một góc, ngược lại không có bất cứ lo lắng nào.
Thời gian yên lặng trôi qua, rất nhanh tới buổi tối, cũng không biết có phải bọn họ đang vội vã, cho tới giờ mới vội vàng đưa đồ ăn cho Quý Vô Tu, đồ ăn trên mâm cũng không phong phú, thậm chí có thể nói là đơn sơ.
Quý Vô Tu cũng không bắt bẻ, nghiêm túc ăn hết, cuối cùng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm người mang cơm tới đây nhưng vẫn chưa rời đi, lộ ra biểu tình còn muốn ăn.
Trên thực tế y đã ăn no được 7 phần, nhưng hệ thống vẫn luôn nhắc nhở bên tai y: [Ký chủ!!! Ăn thêm chút đi, nếu không ngài gầy thì phải làm sao.
]
Người nọ hơi hơi giật mình, tựa hồ mang theo vẻ mặt vui sướng rời đi.
Mà lúc này hệ thống cũng lên tiếng nhắc nhở: [Tinh! Biểu tình của ngài khiến trái tim người trước mặt rung động, sinh ra ý nghĩ Thì ra nó còn chưa ăn no, mình lại lấy cho nó chút thịt ăn, chúc mừng ngài đạt được +1 điểm bán manh.
]
Một lúc sau, người nọ đã trở lại.
Quý Vô Tu nhìn chằm chằm mâm đồ ăn, tâm tình thực tốt cong cong môi.
Quả nhiên là thịt.
Hơn nữa còn là thịt kho tàu, chỉ ngửi mùi đã thấy thơm, sắc hương vị đều đầy đủ khiến y nhịn không được chảy nước miếng.
Trời biết y đã bao nhiêu lâu chưa được ăn qua đồ ăn chính.
Nghĩ tới những ngày ở trong rừng, Quý Vô Tu liền nhịn không được thổn thức, trong đầu không tự chủ hiện lên một thân ảnh màu đen, nghĩ tới bộ dáng nó ăn thịt nướng.
Ý cười trên mặt Quý Vô Tu dần biến mất, lòng tràn đầy buồn bã.
Nếu báo đen nếm được món này, chắc chắn sẽ vui vẻ lăn lộn khắp nơi.
Cũng không biết! ! nó hiện tại đã nhận ra bị mình lừa không.
Hay là vẫn cứ ngây ngốc chạy đi, ngây thơ cho rằng đồ xấu xí sẽ dựa theo khí vị của nó tìm nó.
Quý Vô Tu không dám nghĩ tới báo đen lúc đó có bao nhiêu thương tâm.
Y vội vàng lắc lắc đầu, tiếp tục chuyên tâm ăn cơm, chờ tới khi ăn xong, Quý Vô Tu mới buông mâm, cánh tay máy móc đem mâm đưa qua.
Người bên ngoài tiếp nhận mâm, vẫn lưu luyến không rời, cho tới bây giờ gã còn chư nhìn đầu thú biến dị này đủ đâu.
Quý Vô Tu biết người bên ngoài chưa đi, nhưng y không có tâm trạng để bán manh, trực tiếp tránh trong góc, quay lưng đối diện với người nọ, hoàn toàn dùng hành động thể hiện ra sự cự tuyệt không tiếng động của bản thân.
Người nọ nhịn không được che ngực lại, bị bóng lưng lông xù xù manh vẻ mặt sung huyết.
Sao lại có thú biến dị đáng yêu như vậy cơ chứ?
Hình dáng bụ bẫm giống như quả bóng, đặc biệt là lỗ tai nhỏ kia, lại càng đáng yêu muốn chết.
[Tinh! Hình dáng lông xù của ngài khiến trái tim của nhân loại trước mắt rung động, trong lòng liên tục lặp đi lặp lại: sao nó lại đáng yêu như vậy đáng yêu như vậy đáng yêu như vậy, đáng yêu như vậy, chúc mừng ngài đạt được +1, lại +1, tiếp tục +1, lại +1 điểm bán manh.
]
Quý Vô Tu: "! ! "
******
Ngoài tiểu nhạc đệm lúc trước, ngày hôm nay cũng không có ai quấy rầy Quý Vô Tu, y an toàn thuận lợi vượt qua buổi tối thứ nhất sau khi rời khỏi rừng rậm.
Ngày hôm sau, người cống hiến không ít điểm bán manh ngày hôm qua lại bưng mâm cơm tiến vào lần nữa.
Quý Vô Tu nhìn lướt qua đồ ăn bên trong, không khỏi líu lưỡi, thế mà toàn là vịt nướng, da giòn thịt mềm, nhìn béo ngậy, hương vị cũng thực không tồi.
Khi y cho rằng sẽ cứ tiếp tục như vậy cho tới khi phi hành khí hạ cánh xuống đất, giữa trưa vị đoàn trưởng kia lại tới đây, ngoài miệng treo nụ cười ác ý, đáy mắt tràn đầy lạnh lẽo.
Trái tim Quý Vô Tu trùng xuống, trong lòng biết nguy cơ lớn nhất của y có lẽ sắp xuất hiện.
Đoàn trưởng cách lồng kính quan sát Quý Vô Tu, trong lòng hiện lên không ít biện pháp tra tấn.
Thú biến dị gã bắt được nhiều đếm không xuể, rất nhiều con dưới sự tra tấn của gã trở nên ngoan ngoãn nghe lời, không biết phản kháng, mà con này!.
.
cũng không ngoại lệ.
Người đưa cơm cho Quý Vô Tu ở bên cạnh có chút không đành lòng, gã biết rõ thủ đoạn của đoàn trưởng đáng sợ thế nào, liền kéo đủ dũng khí nói với đoàn trưởng: "Đoàn trưởng, một lát nữa sẽ tới nơi, chẳng may tinh thần trạng thái của nó không tốt, rất có thể sẽ khiến người của hội giao dịch không vui, đến lúc đó không ra giá cao thì làm sao?"
Đoàn trưởng nhìn chằm chằm vào gã, hồi lâu mới thu hồi tầm mắt, cười lạnh với Quý Vô Tu nói: "Được lợi cho súc sinh ngươi.
"
Ánh mắt Quý Vô Tu ám ám, y thề, sớm muộn gì có một ngày sẽ cho gã đoàn trưởng này biết tay.
Không bao lâu, phi hành khi hạ cánh xuống đất, Quý Vô Tu đột nhiên sinh ra ý nghĩ muốn chạy trốn, nhưng đoàn trưởng sợ y chạy trốn, nhanh chóng dùng võng bắt thú chói chặt y lại, sau đó cất vào lồng giam thú đưa tới hội giao dịch lớn nhất tinh cầu —— hội đấu giá hắc xà.
Một ngày sau ở đây sẽ có một buổi đấu giá, sẽ có rất nhiều kỳ trân dị bảo, còn có các loại thú biến dị trở thành vật phẩm đấu giá, để cho người có quyền thế tranh nhau cướp đoạt.
Bởi vì lồng sắt bị phủ vải che, Quý Vô Tu ở bên trong không nhìn thấy gì cả, y liều mạng giãy giụa, nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi được cái võng bắt thú này.
Sau một hồi y chỉ có thể tạm thời từ bỏ giãy giụa, tính toán đi đến đâu hay đến đó.
Đoàn trưởng nói với người phụ trách bán đấu giá mình bắt được một con thú biến dị cực kỳ đáng yêu, không ai có thể cự tuyệt sự đáng yêu của nó, người phụ trách đánh giá đoàn trưởng, căn bản không tin lời gã nói là sự thật.
Nhưng đoàn trưởng đoàn săn thú này thề son thề sắt tỏ vẻ là thật, hơn nữa toàn tinh tế này chỉ có một con duy nhất, sẽ không có con thứ hai.
Điều này khiến hội trưởng hội đấu giá vừa đi ngang qua nghe được, lập tức trong lòng chợt động: "Dẫn ta đi nhìn xem.
"
Đoàn trưởng lập tức mừng như điên, đẩy cái lồng chùm vải ra đây: "Chính là cái này.
"
Hội trưởng hội đấu giá nhìn chằm chằm lồng sắt chùm vải, đột nhiên sinh ra một tia hối hận.
Nếu thật sự là một con thú biến dị quý hiếm, sao tới bây giờ còn chưa rống lên một tiếng, ngay cả lồng sắt cũng không bị lắc lư không ngừng.
Gã lập tức cảm thấy nực cười vì hành động bản thân lúc ấy bị ma xui quỷ khiến muốn tới đây, hận không thể lập tức quay đầu lại, mà khi đoàn trưởng xốc vải lên, lộ ra sinh vật bên trong! !
Hộ trưởng hội đấu giá lập tức sững sờ kinh ngạc, thậm chí không khỏi hít một hơi.
Đó là một cục bông màu đen trắng giao nhau, cho dù bị võng bắt thú trói, thoạt nhìn hơi chật vật, nhưng bộ dáng ngây thơ chất phác của nó khiến người nhìn quen bao nhiêu thú biến dị như gã cũng không khỏi kinh diễm, rồi sau đó hai mắt toát ra ánh sáng.
Chỉ với vẻ ngoài này, cho dù không có bất cứ sức chiến đấu gì cũng không sao, bởi vì nó!.
chỉ cần đứng ở nơi đó, là có thể khiến mọi người điên cuồng.
Buổi bán đấu giá ngày mai nhất định sẽ vì nó mà trở nên điên cuồng.
Nghĩ vậy, hội trưởng hội đấu giá lập tức sảng khoái trả cho đoàn trưởng 100.
000 tinh tế tệ, mua cục bông này về tay, gã thấp giọng phân phó thủ hạ, xử lý tốt cục bông này, trong trạng thái tốt nhất đợi hội đấu giá ngày mai.
Đoàn trưởng cầm 100.
000 tinh tế tệ, mừng như điên rồi rất nhanh liền rời đi.
Còn Quý Vô Tu thì ở lại chỗ này, được cung phụng ăn ngon uống tốt, còn võng bắt thú!.
.
không có ai dám gỡ ra.
"Để nó ở một mình trong phòng đi, đừng để thú biến dị khác dọa đến nó, loại thú biến dị này nhất định rất được nữ giới yêu thích, các ngươi trông coi nó cẩn thận cho ta.
" Hội trường vội vàng để lại những lời này lập tức rời đi xử lý chuyện quan trọng.
Người trông coi xung quanh nhịn không được chậc lưỡi: "Thứ này là gì vậy? Bề ngoài thật đáng yêu, nếu không phải ta không có tiền, chắc chắn ta sẽ mua nó.
"
Người còn lại sôi nổi lắc đầu, cũng tò mò không thôi.
Quý Vô Tu cúi đầu, giống như một sinh vật vừa vô hại vừa ngốc nghếch đáng yêu, không có ai tin nó thật sự rất nguy hiểm.
Người to gan vươn tay sờ sờ Quý Vô Tu, lại rụt về thật nhanh, kinh hồ: "Lông này mềm quá!"
Người còn lại cũng mạnh dạn hơn, sôi nổi sờ sờ, rồi sau đó vẻ mặt nhộn nhạo giống như được sủng hạnh.
Rất nhanh mọi người liền sinh ra yêu thích với sinh vật vừa vô hại vừa cực kỳ đáng yêu này.
Còn Quý Vô Tu lại thuận lợi đạt được không ít điểm bán manh.
Ban đêm nhàm chán, bọn họ cũng chỉ có thể tán gẫu giải sầu, nói tới hội đấu giá ngày mai, một người trong đó nhìn Quý Vô Tu, nhỏ giọng nói: "Ngày mai cũng không biết ai sẽ mua nó đi.
"
Nhắc tới đề tài này, tất cả mọi người trầm mặc không thôi.
"Hi vọng người mua nó đi là một người thực sự thích thú cưng, nếu không giống như những con thú biến dị khác, rơi vào kết cục của thú chiến đấu.
"
"Sẽ không, nó nhìn yếu ớt như vậy, sao có thể mua để đi làm thú chiến đấu chứ.
" Một người khác lên tiếng phản bác.
Quý Vô Tu nghe được kinh hồn táng đảm, hoàn toàn mất ngủ! !.
Hệ thống đúng lúc xuất hiện, bắt đầu cổ vũ Quý Vô Tu: [Đừng lo lắng, đến lúc đó nếu thật sự có nguy hiểm, ngài liền ôm đùi hắn làm nũng, tuyệt đối sẽ không sao]
Quý Vô Tu: "! ! "
***********
Ngày hôm sau, hội đấu giá vốn phải đúng hạn cử hành vào buổi sáng, nhưng buổi sáng hôm nay, bên chủ hội đấu giá tuyên bố một tin tức, nói bọn họ may mắn bắt được một con thú biến dị quý hiếm toàn tinh tế chỉ có một con, không ai có thể cự tuyệt vẻ đẹp của nó.
Thủ pháp khoa trương như vậy lập tức dẫn tới rất nhiều người chú ý.
Có người cười nhạo hội đấu giá vì hấp dẫn nhân khí, ngay cả danh tiếng làm ăn nhiều năm của mình cũng từ bỏ.
Một số người vì lòng hiếu kỳ cố ý tới đây.
Cho nên, hội đấu giá cố ý đổi sang thời gian buổi chiều, dùng hết khả năng để mọi người có thể tới kịp.
********
Phi hành khí sang trọng mà giản dị chậm rãi đáp xuống hội đấu giá hắc xà, xung quanh người đến kẻ đi, rất náo nhiệt.
Mà khi người trong phi hành khí đi ra, thanh âm xung quanh đột nhiên im bặt, áp suất thấp tràn ngập xung quanh, mọi người nơm nớp lo sợ, không khỏi hít thở nhẹ hơn.
Đó không phải—— nguyên soái trẻ tuổi nhất Otis sao?
Nguyên soái gây ra những việc này giống như không nghe thấy, lập tức đi vào phòng vip cao cấp của hội đấu giá, khiến hội trưởng hội đấu giá hắc xà khẩn trương không thôi, sợ vị nguyên soái này có chỗ nào bất mãn.
Otis không chút để ý quét mắt nhìn màn hình ảo, giọng nói bình thản: "Đi ra ngoài đi.
"
Hội trưởng hắc xà như được đại xá, xoa mồ hôi vội vàng đi ra ngoài, cũng phân phó mọi người không được quấy rầy vị khách này.
Mọi người giật giật khóe miệng, đó chính là nguyên soái trẻ tuổi nhất, ai dám tìm đường chết trước mặt hắn chứ?.