Giới Thiệu Truyện
“Hôm đó ngươi đi vội quá, để rơi đồ quý, ta nhờ Lý trủng chủ tới
đây xem có rèn lại được không.”
“Bất Nhiễm Trần.” Bách Lý Đông Quân thầm vui mừng, y tưởng thanh kiếm
này đã bị hoàng tộc họ Tiêu lấy mất, không ngờ lại gặp lại ở đây. Y nhìn Lý
Tố Vương, chắp tay nói: “Vậy xin nhờ Lý trủng chủ.”
“Kiếm vốn không cấp bậc, đều do người dùng kiếm. Thanh Bất Nhiễm Trần
này ở bên cạnh ngươi tuyệt đối xứng với danh hiệu danh kiếm cấp Tiên
Cung. Chỉ có điều, rất tiếc, lão phu không sửa được thanh kiếm này. Chắc
Danh Kiếm sơn trang cũng không có cách nào.” Lý Tố Vương tiếc nuối lắc
đầu nói.
“Vì sao?” Người hỏi lại là Cơ Nhược Phong: “Chỉ là sửa lại một thanh kiếm
gãy thôi mà?”
“Ngươi có tin không, kiếm cũng có sinh mệnh?” Lý Tố Vương hỏi.
Cơ Nhược Phong lắc đầu: “Không tin. Tuy ta biết Kiếm Tâm Trủng các ngươi
luôn nói danh kiếm có linh, nhưng dù sao kiếm cũng chỉ là binh khí mà
thôi.”
“Theo lời của Kiếm Tâm Trủng chúng ta, danh kiếm có linh, linh của thanh
kiếm này đã chết, nếu ta không đoán sai, lúc đó còn có một thanh kiếm
khác cũng gãy cùng thanh kiếm này.” Lý Tố Vương nhìn về phía Bách Lý
Đông Quân.
Bách Lý Đông Quân gật đầu chứng minh suy đoán của ông lão: “Ngày đó
Bất Nhiễm Trần đấu với Huyền Phong kiếm, hai thanh cùng gãy.”
“Danh kiếm Huyền Phong là do phụ thân ta rèn ra, sau này bị Nam Quyết
Kiếm Tiên Vũ Sinh Ma lấy đi. Cũng là một thanh kiếm tốt.” Lý Tố Vương thở
dài một tiếng: “Đáng tiếc.”
“Nếu là danh kiếm có linh, vậy thì an táng cho nó thôi.” Bách Lý Đông Quân
tuy tiếc nuối nhưng cũng rất thoải mái.
“Vừa hay chỗ ta tên là Kiếm Trủng, nếu Bách Lý công tử không ngại, ta xin
được đưa nó an táng trong Kiếm Trủng. Có lẽ trăm năm sau, hấp thu linh
khí trong Kiếm Trủng, nó lại có thể hiện thế.” Lý Tố Vương nói.
“Thế thì xin nhờ trủng chủ.” Bách Lý Đông Quân nói: “Bên phía ta còn có
việc gấp, ngày sau chắc chắn sẽ tới Kiếm Tâm Trủng bái kiến tiền bối.”
“Đợi một chút.” Cơ Nhược Phong giơ Vô Cực côn ra, ngăn Bách Lý Đông
Quân lại.
“Cơ Nhược Phong, ngươi làm gì vậy?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
Cơ Nhược Phong lắc đầu: “Phải là ta hỏi Bách Lý Đông Quân ngươi câu đấy
mới đúng, ngươi định làm gì? Có phải định đi cứu giáo chủ Ma giáo
không?”
Bách Lý Đông Quân cau mày nói: “Ta chỉ muốn cứu bằng hữu của ta.”
“Dọc con đường này ta đã thấy rất nhiều môn phái bị diệt môn, đều là do
đám giáo chúng Ma giáo lẻn vào Bắc Ly gây ra. Tuy không phải Diệp Đỉnh
Chi làm, nhưng không thoát khỏi dính líu tới Diệp Đỉnh Chi. Bây giờ ngươi
tới cứu hắn sẽ là đối địch với toàn bộ giang hồ Bắc Ly. Ngươi đại diện cho
học đường, cho Tuyết Nguyệt thành, tuy lão tổ tông không ra chỉ thị gì cho
ta, nhưng ta cảm thấy ta phải tới đây cản ngươi.” Cơ Nhược Phong chậm rãi
nói.
Bách Lý Đông Quân bước lên trước một bước: “Ngươi có thể thử xem.’
Cơ Nhược Phong lắc đầu thở dài: “Ngươi cho rằng mình đang cứu Diệp
Đỉnh Chi, nhưng ngươi làm vậy chỉ hại chết hắn.”
“Là sao?” Bách Lý Đông Quân sững sờ.
“Tuy bây giờ Diệp Đỉnh Chi đã đạt tới cảnh giới Quỷ tiên, nhưng hắn vẫn
còn tình cảm với những người hắn quan tâm. Còn Bách Lý Đông Quân
ngươi là một trong số những bằng hữu ít ỏi của hắn trên thế gian này, vì
vậy, hắn tuyệt đối không chấp nhận chuyện ngươi ban ân. Ngươi cứu hắn
tương đương với đẩy mình vào chỗ vạn kiếp bất phục, thế thì hắn sẽ tuyệt
đối không để ngươi cứu. Ngươi muốn dẫn hắn tới Nam Quyết thì hắn sẽ
nhất quyết ở lại Bắc Ly.” Cơ Nhược Phong gõ cây côn xuống đất: “Nói thế,
ngươi đã hiểu chưa?”
Bách Lý Đông Quân trầm ngâm trong chốc lát rồi trả lời: “Có phải ngươi
đang lừa ta không? Ta cũng là đệ tử học đường, không dễ lừa gạt vậy đâu.”
“Nguyệt Dao cô nương, cô nghĩ sao?” Cơ Nhược Phong hỏi Nguyệt Dao.
Nguyệt Dao mỉm cười: “Cơ đường chủ được tôn là thiên hạ bách hiểu, đối
với chuyện lòng người đương nhiên cũng là bách hiểu, ta cảm thấy Cơ tiên
sinh nói có lý.
“Thế ta phải làm thế nào?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
“Ngươi để Diệp Đỉnh Chi tự đánh, tự trốn, hắn thắng giang hồ Bắc Ly rồi tự
bỏ trốn sang Nam Quyết, đó là là chuyện của hắn. Còn nếu hắn thua, chết
rồi...” Cơ Nhược Phong nâng Vô Cực côn: “Đó cũng là chuyện của hắn.”
“Không liên quan gì tới Bách Lý Đông Quân ngươi.”
Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu nhìn lên trời, không trả lời.
“Ngươi đã làm nhiều lắm rồi, cũng đủ lắm rồi. Thế nhân hổ thẹn với Diệp
Đỉnh Chi, còn Diệp Đỉnh Chi cũng báo thù thế nhân rồi, gây họa cho thiên
hạ rồi. Diệp Đỉnh Chi đã không thể quay đầu lại, hắn chỉ có thể làm một ma
đầu, ác nhân, hoặc bá chủ. Cuối cùng, các ngươi không thể đi trên một con
đường. Nếu ngươi cứ cố đi lên con đường kia, như vậy Bách Lý Đông Quân
đã không xứng là Bách Lý Đông Quân ở học đường, Bách Lý Đông Quân ở
Tuyết Nguyệt thành. Sư phụ của ngươi, Cổ Trần, Lý Trường Sinh, Nam Cung
Xuân Thủy, đều dạy ngươi đời này phải hành động tùy tâm. Nhưng hành
động tùy tâm chứ không phải hành động tùy hứng.”
“Dừng lại ở đây đi.”
“Bằng không, lần này ta sẽ hoàn toàn không lưu thủ, tử chiến với ngươi tới
cùng!”