Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

365 Ngày Hôn Nhân

Chương 282

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Lôi Tuấn Vũ phá lệ đẩy xe mua sắm vào siêu thị, không lâu sau liền chiến thắng trở về! Nếu để hắn lùi lại chỉ cần là mấy tháng trước, hắn cũng sẽ không đoán trước được chính mình lại có một mặt phụ nữ như vậy! Thay đổi, đôi khi đến khiến bạn không kịp trở tay, nhưng lại cảm thấy đương nhiên đến vậy.

Chị Ngô quả thực kinh ngạc, nằng nặc muốn giúp đỡ, nhưng lại bị Lôi Tuấn Vũ đuổi ra khỏi phòng bếp. Len lén nhìn bóng dáng cao lớn kia ở trong phòng bếp, thật không ra làm sao!

Nhưng lại vẫn tuấn tú như cũ! Giống như nơi đó chính là bàn làm việc của hắn vậy!

Thời Kính Nhiên lái xe đến cửa nhà Lôi Tuấn Vũ, xem xét biệt thự xa hoa này, lắc lắc đầu:

"Em không phải loại phụ nữ hưởng thụ, nơi ở tốt như thế này không hợp với em!"

Lãnh Tử Tình không nói không rằng, lẳng lặng nhìn chiếc xe đỗ trước cửa, biết rằng Lôi Tuấn Vũ đã trở về, do dự không muốn xuống xe.

"Sao vậy? Không về nhà? Em phải nghĩ cho kỹ đó! Nếu thật sự không muốn trở về, tôi có thể mời em đi… tắm!" Thời Kính Nhiên trêu chọc.

Bạn đang đọc truyện tại

Truyện FULL

- www.Truyện FULL

Lãnh Tử Tình cười: "Thời Kính Nhiên, hôm nay cám ơn anh! Thật sự rất vui vẻ."

Không nhìn anh, nhưng cô biết anh đang nhìn cô.

"Cám ơn gì chứ? Người nên cám ơn là tôi!" Thời Kính Nhiên đột nhiên nghiêm túc nói, "Tử Tình, tôi nói thật đó. Nếu không vui vẻ, thì nhanh chóng đi ra ngoài. Biệt thự lớn này…

không hợp với em lắm! Em cần có tự do, mà nơi này, giống như một lồng giam!"

Mấy giây sau, tự cho mình một lời đáp: "Xem tôi nói cái gì thế này?!"

Lãnh Tử Tình không khỏi có chút xúc động, trong mắt như có sương mù, vội vàng mở cửa xuống xe. Hướng về cửa xe vẫy vẫy tay, cười có chút gượng gạo. Một cơn gió thổi qua, cơ mặt có chút run rẩy. Lãnh Tử Tình vội vàng thu lại nụ cười, đội mũ áo khoác lên, giấu kỹ

khuôn mặt mình ở trong mũ.

Thời Kính Nhiên ngừng một chút, vẫy vẫy di động trong tay với cô, sau đó chậm rãi rời đi.

Cô biết, anh là muốn cô khi tâm tình không tốt thì nhớ gọi điện cho anh! Haiz! Đôi khi, phụ nữ chỉ cần một sự an ủi, dù là một cánh tay tạm thời cũng tốt. Nhưng, đáy lòng của họ luôn có một điểm mấu chốt, họ sẽ không vì bạn yêu họ mà yêu bạn, bởi vì tình yêu của họ đã kiên định rồi.

Nhìn xe Thời Kính Nhiên từ từ xa dần, do dự một lát, Lãnh Tử Tình vẫn là bước vào nhà.

Vừa bước vào phòng khách, một mùi cháy khét lan tràn, cô cả kinh vội vàng nhìn xung quanh. Là dây điện bén lửa hay là cái gì?! Không! Là phòng bếp! Cô vội vàng vọt vào phòng bếp, rành rành phát hiện một dáng người cao lớn đang bận rộn trong phòng bếp. Trên bàn bếp là cà rốt đã thái gọn gàng, có vẻ rất chuyên nghiệp! Nhưng trên mặt đất, bệ bếp chỗ nào cũng có lá rau rơi tán loạn, Lôi Tuấn Vũ vừa bỏ một con cá vào chảo, xèo một tiếng, cả nước và dầu trào ra ngoài, hình như bắn cả vào tay hắn, hắn mẫn cảm rụt tay lại! Nghe thấy tiếng động liền kêu: "Chị Ngô! Nhanh lên chút! Gừng tôi bảo chị mua đâu?"

Lãnh Tử Tình quả thật nhìn đến choáng váng! Hắn đây là đang nấu ăn hay là đang đánh trận vậy?! Một cảnh hỗn độn, sao lại khiến cô có cảm giác như đang ở chiến trường vậy. Là trận chiến như thế nào mới có thể biến nơi này thành cái dạng này?!

"Đứng đó làm gì, còn không…" Lôi Tuấn Vũ quay đầu nhất thời ngây người, ngơ ngác nhìn Lãnh Tử Tình.

Hoàng hôn buông xuống, Lãnh Tử Tình ngồi ngay ngắn bên bàn ăn, trừng mắt nhìn một bàn đầy đồ ăn! Có rán, có xào, có hầm, có nấu…

Lôi Tuấn Vũ vẻ mặt nịnh nọt nói: "Đây rồi đây rồi! Tử Tình, lần đầu tiên anh xuống bếp, nếm thử tay nghề của anh đi!"

Lãnh Tử Tình lạnh mặt nhìn Lôi Tuấn Vũ, vừa nãy từ phòng bếp đi ra, trên mặt Lôi Tuấn Vũ

còn đầy vết tích, trên tóc còn vương một cái lá rau. Rửa ráy rồi nên giờ không còn buồn cười, nhưng trên người vẫn đầy mùi xào nấu, khiến cô ngửi liền cảm thấy buồn nôn.

Hắn nóng lòng thể hiện mình, nên không kịp đi tắm rửa.

"Sao vậy? Có phải là quá kém không?" Lôi Tuấn Vũ có chút ngượng ngùng nói.

Lãnh Tử Tình lạnh lùng nói: "Anh có từng nghe qua một câu chưa?" Nhìn ánh mắt dò hỏi của hắn, "Vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo!" (Không có việc gì tự nhiên tỏ ra ân cần, chắc chắn có ý đồ xấu)

Lôi Tuấn Vũ lập tức mặt biến sắc, nhìn người phụ nữ thờ ơ hững hờ đối với sự vất vả của hắn. Lời nói của Cổ Dương văng vẳng bên tai, vì thế hắn liền trấn tĩnh mấy giây, nói dối: "Tử Tình, cô gái kia là ở bar Muôn Tía Nghìn Hồng! Anh và cô ta hoàn toàn không xảy ra cái gì."

Lãnh Tử Tình không nói không rằng, chỉ yên lặng nhìn hắn, nhìn đến mức Lôi Tuấn Vũ có chút chột dạ.

"Anh hôm nay đích thân xuống bếp, cũng là vì muốn nói rõ điều này sao?" Giọng Lãnh Tử Tình lạnh lẽo không chút độ ấm.

"Coi như vậy đi!" Lôi Tuấn Vũ trong lòng bồn chồn, biểu hiện của Tử Tình rốt cuộc là vui hay là không vui đây?! Cô tin hắn rồi sao?

"Vậy được, tôi biết rồi! Đi ngủ trước đây!" Lãnh Tử Tình đứng dậy, muốn lên lầu.

"Tử Tình!" Lôi Tuấn Vũ vội vàng vọt lên trước kéo cánh tay cô, "Ăn cơm đã rồi hãy ngủ!"

"Tôi không muốn ăn!" Lãnh Tử Tình kỳ thật đã nhịn rất lâu rồi!

Nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn kia, cô đã sớm muốn nôn!

"Tử Tình… anh thật sự không hề có lỗi với em! Anh…" Lôi Tuấn Vũ xoay người cô lại, muốn dùng sự dịu dàng tấn công để làm tan rã ý chí của cô.

"Đủ rồi! Lôi Tuấn Vũ, anh như vậy càng khiến tôi coi thường! Chuyện đã làm mà anh ngay cả dũng khí thừa nhận cũng không có sao?! Tôi thật sự… khinh bỉ anh!" Dứt lời, Lãnh Tử Tình hung dữ trừng mắt nhìn hắn, hầm hầm đi lên lầu! Ném lại Lôi Tuấn Vũ vẻ mặt xanh mét!

Phản ứng của cô sao lại khác một trời một vực so với dự tính của Cổ Dương? Cổ Dương chết tiệt, quả thực đúng là quân sư đầu chó!

Chuông điện thoại vang lên, Lôi Tuấn Vũ nhìn dãy số, giận dữ nghe máy.

"Sao rồi? Chủ ý của tôi không tồi chứ?" Cổ Dương cười đến đắc ý, tỏ vẻ có công chờ lĩnh thưởng.

Lôi Tuấn Vũ ào ạt mắng: "Không tồi cái đầu cậu! Cậu có biết cô ấy nói gì không? Cô ấy dùng ánh mắt nhìn tiểu nhân nhìn tôi, nói tôi ngay cả dũng khí thừa nhận cũng không có! Mẹ kiếp, cậu có thể đưa ra chủ ý gì hữu dụng một chút được không?!"

Cổ Dương sửng sốt, thì thào nói: "Như vậy hả! Không thể chứ...

Xem ra Tử Tình không phải là người phụ nữ bình thường, cậu không thể dùng phương thức của phụ nữ bình thường để đối phó với cô ấy…"

"Câm miệng! Cổ, tôi cảnh cáo cậu! Nếu người phụ nữ của tôi chạy mất, cậu cũng đừng mơ được yên ổn!" Giận dữ tắt máy, Lôi Tuấn Vũ đi đến trước bàn ăn, nhìn kiệt tác mà mình bận bịu cả một buổi chiều, cầm đũa gắp một miếng đưa lên miệng, vừa nhai thử, liền lao về hướng thùng rác, phun hết ra! Ông trời ơi, sao lại khó ăn như vậy?! Chết tiệt!

"Chị Ngô!" Chị Ngô lập tức từ một góc chui ra, khẩn trương chờ hắn dặn dò.

"Xử lý hết đi!" Lôi Tuấn Vũ phiền toái khoát tay, xoay người đi lên lầu, đạp cửa sầm một tiếng, đi vào phòng ngủ Chị Ngô nhìn chằm chằm một bàn đầy đồ ăn, lắc lắc đầu: "Đồ ngon như vậy, đều hỏng hết rồi!"

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303
Chương 304
Chương 305
Chương 306
Chương 307
Chương 308
Chương 309
Chương 310
Chương 311
Chương 312
Chương 313
Chương 314
Chương 315
Chương 316
Chương 317
Chương 318
Chương 319
Chương 320
Chương 321
Chương 322
Chương 323
Chương 324
Chương 325
Chương 326
Chương 327
Chương 328
Chương 329
Chương 330
Chương 331
Chương 332
Chương 333
Chương 334
Chương 335
Chương 336
Chương 337
Chương 338
Chương 339
Chương 340
Chương 341
Chương 342
Chương 343
Chương 344
Chương 345
Chương 346
Chương 347
Chương 348
Chương 349
Chương 350

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 282
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...