Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Anh Có Thành Kiến Với Hệ Thống Tai Mèo À?

Chương 137

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Không cung cấp dịch phục vụ này.”

Nhân viên nhà trọ chớp đôi mắt màu lam xinh đẹp.

Cậu nhẹ nhàng xử lý sự cố giao tiếp, mỉm cười.

“Tuy rằng không có dịch vụ này, nhưng chúng tôi cung cấp ưu đãi phần ăn cực lớn! Khi thuê phòng sẽ được phục vụ ngày ba bữa cơm, thêm hai bữa ăn nhẹ.

Món ăn nhẹ nhà chúng tôi là màn thầu con cá nổi tiếng nhất trấn này.

Một ngày chỉ tốn 80 tệ!”

Thịnh Tụng Thời phía sau Quý Ỷ Nguy nghe được rõ ràng.

Tuy cảm thấy trấn nhỏ khắp nơi quỷ dị, vẫn không thể không thừa nhận, giá cả quá vừa túi tiền, tiết kiệm được rất nhiều chi phí nhiệm vụ.

Số tiền tiết kiệm được sẽ thuộc về điều tra viên, hắn hoàn toàn có thể… Khụ khụ khụ! Hắn suy nghĩ cái gì thế!

Thịnh Tụng Thời bắt đầu cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.

Trước đây hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ mấy thứ linh tinh, hình như trấn nhỏ quái dị đang chậm rãi ảnh hưởng tư tưởng của hắn.

Lời đề cử nhiệt tình, phần ăn siêu tiết kiệm, nhân viên nhà trọ đáng yêu, Quý Ỷ Nguy hoàn toàn không có lý do cự tuyệt.

Thấy anh mỉm cười, nhân viên nhà trọ cũng cười.

“Anh tính ở bao lâu?”

“Cả đời.”

Quý Ỷ Nguy thả thính, Thịnh Tụng Thời nhìn cảnh này mà như thấy quỷ.

Nhân viên nhà trọ sửng sốt một chút, không thấy sợ, ngược lại ý cười càng tươi hơn.

“Cảm ơn anh thích trấn nhỏ chúng tôi, muốn ở bao lâu cũng được… Để tôi giúp anh xách va-li nhé!”

Va-li Quý Ỷ Nguy…

Thịnh Tụng Thời rùng mình trong lòng.

Trong va-li chắc chắn chứa đồ vật rất quan trọng, có lẽ là dụng cụ nghi thức tà ác, có lẽ là vũ khí gây sát thương cực mạnh.

Nếu có thể tiếp xúc, nếu có thể điều tra, vậy thì…

“Ủa?” Nhân viên nhà trọ thấy đầu mèo trên va-li, ánh mắt màu lam hiện chút vui vẻ chân thật, “Anh cũng thích mèo ư?”

“Tất nhiên.” Quý Ỷ Nguy cười nói, không hề phòng bị mà giao va-li cho nhân viên, dường như nó chỉ là một va-li bình thường.

Nhưng ngay khoảnh khắc nhân viên nhà trọ tiếp nhận va-li, va-li bất ngờ mở khóa, nháy mắt thu hút tầm mắt Thịnh Tụng Thời.

Trong va-li… Có cái gì?!

Nhân viên nhà trọ trợn to đôi mắt, chớp chớp.

Mũ áo trên đầu cậu thiếu chút nữa trượt xuống, bị cậu túm lại.

Kéo mũ về chỗ cũ, nhân viên nhà trọ lẳng lặng nhìn bên trong va-li…

Một bó hoa hồng cực kỳ to.

Thịnh Tụng Thời: “???”

Thịnh Tụng Thời nghĩ trăm lần cũng không hiểu.

Tại sao, tại sao lại là hoa hồng? Sao có thể là hoa hồng? Quý Ỷ Nguy che giấu hành tung đi vào trấn nhỏ cổ quái, cái gì cũng không mang, chỉ xách theo một va-li hoa hồng?

Anh ta thực sự đến để yêu đương!

Chuyện này không có khả năng! Hắn không tin!

“Tặng em.” Tròng mắt đen lúc này mềm mại dịu êm, nhìn nhân viên nhà trọ không không chớp mắt, “Hoa hồng, tặng em.”

Cảnh nền là Thịnh Tụng Thời và một điều tra viên khác đần thối mặt.

Lần đầu tiên gặp một vị khách vừa đến liền theo đuổi nhiệt liệt, người bình thường có lẽ sẽ cảm thấy kỳ lạ, đề phòng.

Nhân viên nhà trọ lại không cảm thấy như vậy, cậu thậm chí…

Còn rất thích!

“Meow.”

Tuy rằng đã cố đè thấp giọng, cậu vẫn nhịn không được kêu một tiếng, đôi mắt màu lam cong cong.

“Cảm ơn anh, tôi thích lắm.”

Một người dám đưa một người dám nhận!

Tròng mắt Thịnh Tụng Thời rớt xuống đất, không thể tin nổi.

Dù bị sốc nặng, giác quan nhạy bén của hắn vẫn phát huy tác dụng.

Thịnh Tụng Thời nghiêng đầu phía sau, một người ăn mặc đồng phục giống nhân viên phòng trọ mặt mũi vô cảm xuất hiện sau lưng hắn.

“Hai khách quý đứng đây đợi lâu, cũng muốn thuê phòng sao? Xin mời đến trước quầy, để tôi giúp các vị đăng ký.”

Trên tay người này ôm một chồng sách giấy cũ kỹ, có lẽ là danh sách đăng ký.

Nhân viên nhà trọ này vòng qua nhóm khách ngoài cửa đi vào nhà trọ, đặt xấp giấy tờ lên quầy, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang.

“Tam Tam.”

Hắn chỉ kêu một tiếng, rồi không nói gì nữa.

Nhân viên phòng trọ dẫn trước Quý Ỷ Nguy “leng keng leng keng” đang đi lên lầu dừng bước chân, cười khanh khách thò đầu qua tay vịn cầu thang.

“Biết rồi.

Đưa vị khách này lên lầu là tôi đi liền.”

Không ai biết bọn họ đang nói cái gì.

Cảm giác cổ quái càng lúc càng bành trướng trong lòng Thịnh Tụng Thời.

Hắn đứng ngoài cửa chần chờ, như thể phía trước là địa ngục.

“Thịnh Tụng Thời.” Có người thều thào gọi tên hắn, “Anh nhìn ngoài đường kìa.”

Là Chu Nguyệt Lạc nhẹ giọng nhắc nhở hắn.

Trong trấn chỉ có một nhà trọ, bọn họ bị bắt tập trung tại đây.

Thịnh Tụng Thời mịt mờ dùng khóe mắt liếc ra đường, con đường không tính là rộng rãi, hai bên đường đậu vài chiếc ô tô, bên cạnh ô tô gần nhà trọ nhất, có một người đang chổng mông cúi đầu, không hề nhúc nhích.

Thịnh Tụng Thời nhìn không thấy đầu người kia, hắn sợ hãi tưởng tượng, chẳng lẽ người này là một thi thể mất đầu.

Nhưng ngay sau đó, hắn lật đổ suy đoán của mình, vì “thi thể” tê tâm liệt phế kêu to.

“Meo meo!”

“Thi thể” kêu lên, nhìn như đang gọi động vật nhỏ dưới gầm xe.

“Meo meo ơi! Meo meo!”

Thịnh Tụng Thời: “…”

Khủng bố nhất là, người kia kêu gọi không có kết quả, chật vật bò dậy đi vòng quanh xe, khuôn mặt kia, là người quen của Thịnh Tụng Thời… Điều tra viên mất tích nửa năm, Tiền Đại Phát!

“Meo meo ơi!” Tiền Đại Phát vẫn đang vòng vòng quanh cái xe kêu to, tinh thần cực độ phấn khởi, “Meo meo!”

Thịnh Tụng Thời: “…”

Hắn không dám tiến lên nhận mặt đối phương! Cái gì thế này, điều tra viên từng nhạy bén kiên định, nay đã biến thành bộ đáng điên khùng?

Trấn nhỏ tuyệt đối không đơn giản!

* * *

“Khi nào rảnh rỗi, có thể dẫn tôi đi thăm thú trấn trên một chút không?”

Trên lầu trong phòng, vị khách hào phóng chi trả một năm tiền thuê phòng đưa ra yêu cầu.

Trong ngực nhân viên nhà trọ đang ôm bó hoa hồng tươi, nghe vậy có chút do dự.

“Nhưng mà, bình thường tôi toàn ở quầy trông nhà trọ, thật sự chưa nói tới thú vị hay không…” Cậu tự hỏi vài giây, bỗng bật cười, “Thỉnh thoảng có ra ngoài giao đồ, đến lúc đó tôi sẽ mời anh đi cùng.”

Đề nghị thật là khéo, Quý Ỷ Nguy không bất mãn chút nào.

Nhân viên nhà trọ giúp anh cất va-li, lúc cậu lui ra cửa, anh cầm lòng không đậu đứng dậy đuổi theo hai bước.

“Đúng rồi, cảm ơn hoa của anh, tôi thích lắm.”

Thời điểm đi đến cửa, nhân viên nhà trọ ôm hoa quay đầu lại, đôi mắt màu lam cong lên.

“Tôi cũng thích anh lắm.

Hy vọng anh sẽ thích trấn nhỏ chúng tôi.”

Cậu nói xong liền ra cửa, Quý Ỷ Nguy đứng ở cửa dõi theo cậu.

“Thịch thịch thịch” hồi lâu, bỗng một tay bịt miệng, tròng mắt đen thẫm lấp lánh tựa mộng đẹp thành hiện thực.

Nói… Thích mình…

Đáng tiếc hiện tại anh chưa lấy được sự tin tưởng từ thần minh cao quý.

Không sao, anh sẽ sớm giao nộp một tế phẩm xinh đẹp, để thần minh tin rằng, anh đến là vì…

Tín ngưỡng.

Nhân viên nhà trọ bước chân nhẹ nhàng xuống lầu.

Dưới lầu không có người, nghĩ đến thời gian cậu ở trong phòng nói chuyện, Tiểu Nhất tay chân lưu loát chắc là đã dẫn khách đi nhận phòng rồi.

Cậu không vội xuống lầu, lại cúi đầu ngửi hoa hồng đầy cõi lòng, cậu thật sự rất thích bó hoa này.

“Tam Tam.” Nhân viên nhà trọ canh dưới lầu, số 01 có chút lo lắng, “Lại thêm một đám điều tra viên.

Đám người lần này thoạt nhìn tương đối lợi hại, chúng ta…”

01 nhìn bó hoa đồng bạn đang ôm, lo âu.

Hơn nữa điều tra viên lần này ngọt miệng quá! Tam Tam chìm đắm luôn kìa!

“Không sao.” Số 03 nhẹ giọng nói, “Tôi sẽ bảo vệ mọi người, trấn trên cũng cần quan sát những người này.

Nếu bọn họ cùng chúng ta nước giếng không phạm nước sông, thế thì tốt.

Nếu bọn họ ôm mục đích làm hại chúng ta mà đến…”

Nói đến lời này, bóng đen dưới chân cậu, có thứ gì đó không yên rục rịch.

“Được rồi, tôi đi cứu số 08 đây.

Điều tra viên kia ghé vào xe kêu “meo meo” nãy giờ.”

Số 08 sắp sụp đổ tinh thần!

Nhân loại! Nhân loại thật đáng sợ! Có thể chấp nhất đến thế chỉ vì một con mèo!

“Tiểu Nhất, phiền anh hỗ trợ trông nhà trọ, lát nữa tôi về liền.”

01 đứng sau quầy, Tam Tam đi ra ngoài giúp 08 không quên mang theo hoa, 01 nghi đến lúc bọn họ tập hợp Tam Tam cũng sẽ mang theo hoa… Thế thì khác gì bị điều tra viên hút hồn mất rồi!

01 cực kỳ sầu lo.

Hắn ghé vào quầy, dư quang thoáng nhìn hướng bên cạnh.

Thịnh Tụng Thời đang từ trên cầu thang đi xuống, chạm vào tầm mắt hắn, vô hại cười cười.

“Chào anh, tôi muốn hỏi thăm về các điểm tham quan tại trấn này, nếu có lịch sử tương quan thì càng tốt.”

Điều tra viên nói lời tiêu chuẩn.

Điều tra viên này rất tích cực, vừa ổn định xong liền bắt đầu tìm hiểu thông tin.

01 giữ nguyên tư thế nằm bò, một tay thò dưới quầy sờ so.ạng, sờ được một tấm bảng Tam Tam đã viết sẵn.

Hắn dựng thẳng lên mặt quầy, để Thịnh Tụng Thời đọc.

Trên tấm bảng viết ba hàng chữ ngay ngắn…

【 Địa chỉ các điểm tham quan: 800 tệ/một cái.

【 Thông tin lịch sử và chuyện xưa tại điểm tham quan: 1000 tệ/một cái.】

【 Trọn gói địa điểm tham quan, lịch sử và chuyện xưa: 2333 tệ/một nơi 】

Thịnh Tụng Thời: “…”

Bảo sao ăn ở chỗ này rẻ thế!.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 137
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...