Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học

Chương 89

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Diêm Hàn còn mặc bộ đồ cậu mang về hôm nọ, đơn giản mà tùy tiện đứng ở cửa, lúc này trời còn chưa muộn lắm, ánh chiều chiếu vào khuôn mặt tuyệt mỹ cũng ánh mắt sắc bén, như thể viện nhỏ này đều nằm dưới hào quang của cậu.

"Mày là! " Ả đàn bà cuối cùng cũng hoàn hồn, bị khí thế của Diêm Hàn chấn động, ả không dám tin mà hỏi "Mày là Tiểu Hàm?"

Tuy rằng hoài nghi khả năng này, nhưng ả vẫn thấy khó mà tin tưởng.

—— Đây là Nhan Hàm? Đây là Nhan Hàm nhát gan hướng nội trong ấn tượng của ả đây sao?

Trước kia ả từng gặp con bé này, lần cuối cùng hình như là lúc đối phương mười mấy tuổi, trong ấn tượng của ả con bé này mặc một thân quần áo cũ, luôn cuối đầu, trước mặt ba nó luôn vâng vâng dạ dạ, làm người ta thích không nổi.

Nhưng sao bây giờ lại! Mới chỉ có một năm thôi mà, đã!

Càng làm người ta không dám tin chính là con bé kia luôn luôn cúi đầu, tuổi còn bé đã hơi còng lưng, thế cho nên ả ta không nhớ rõ Nhan Hàm kia trông như thế nào.

Cho nên cái người ngũ quan cực kỳ tinh xảo, xinh đẹp đến tột đỉnh kia thật sự là Nhan Hàm sao?!

Ả đàn bà bị Diêm Hàn làm cho chấn động, không chỉ có dáng vẻ mắng người giảm xuống, ngay cả khí thể chửi đổng ban nãy cũng ném mất tăm!

Nhưng tốt xấu ả ta vẫn nhớ rõ mục đích hôm nay mình tới đây, vì thế nói với Diêm Hàn "Tao đang nói với ông bà nội mày, không có chỗ cho mày xía vô!"

Ả đàn bà qua tuổi trung niên dáng người hơi hơi biến dạng, diện mạo cũng không phải rất đẹp, nhưng hẳn là biết trang điểm, không chỉ trên người có mùi nước hoa gay mũi, mà mặt mũi cũng trang điểm lớp lớp.

Vừa rồi ả ta chống nạnh đứng trong viện, bây giờ lại ý đồ lướt qua Diêm Hàn đi tìm hàng xóm bên ngoài để đòi phân xử.

"Bà con ơi, mọi người nói xem, trên đời này sao có người nhẫn tâm như vậy, tôi với Nhan Hiểu Vũ là kết hôn lãnh chứng đứng đắn đàng hoàng, con tôi cũng mang họ Nhan, nhưng hai cụ không thích tôi, không nhận tôi, từ lúc sinh con tới giờ bọn họ không hề quan tâm, đều là tôi tự nuôi con, này còn chưa tính.

Bây giờ con tôi đi học thiếu tiền, muốn hỏi mượn bọn họ, hai cụ rõ ràng có tiền lại thấy chết không cứu, chỉ biết đem tiền cho con trước của Nhan Hiểu Vũ, làm sao, Nhan Hàm là con cháu họ Nhan mấy người, con tôi thì không phải à? Mọi người nói đi, sao trên đời này có người bất công như vậy chứ!"

Ả đàn bà đứng trước sân lên án một hồi, nhiều năm như vậy người già biết rõ sự tình phân nửa đã dọn đi chỗ khác, xung quanh đều là hàng xóm mới, mọi người lại đây xem hoàn toàn là vì hóng kịch vui.

Hiện tại nghe ả đàn bà nói như vậy, không khỏi chỉ chỉ trỏ trỏ hai vợ chồng già, cảm thấy họ thật là bất công, chỉ nuôi con của con dâu trước thành người, con dâu sau lại vì bọn họ không thích nên vứt bỏ cả cháu trai, quả thật có hơi sắt đá.

Ả đàn bà thấy mình lên án có hiệu quả, lại càng thêm hăng hái, hận không thể kể hết oan ức mấy năm nay của mình ra cho mọi người nghe.

Đương nhiên phần lớn là thêm mắm thêm muối tranh thủ đồng tình, còn chuyện năm đó ả làm tiểu tam cùng những đãi ngộ Nhan Hàm phải chịu từ bé thì hoàn toàn xem nhẹ, một chút cũng không kể.

Ả đứng trước cửa kể lể, Diêm Hàn dứt khoát không quan tâm, lập tức vào nhà xem xét tình huống của ông bà nội.

"Này thì có làm sao, con mau gọi điện thoại cho thằng súc sinh kia, bảo nó canh con vợ của nó cho kỹ!"

Ông nội cậu đã tức đến ghé trên sô pha.

Hai vợ chồng già xưa nay chưa từng làm chuyện trái với lương tâm, cho nên không sợ gì, chỉ sợ việc xấu trong nhà bị vạch ra cho thiên hạ chỉ trỏ, bị người đồng hương chê cười.

Nhưng ai mà ngờ tiểu tam thế mà có mặt mũi tìm tới cửa, vừa rồi hai cụ còn định lý luận với ả, không ngờ đối phương đã soạn xong kịch bản, trực tiếp mở mồm mắng, chỉ kém làm cho ông nội tức đến lên cơn đau tim.

May mắn bà nội kịp thời đỡ cụ vào nhà uống thuốc, lại dứt khoát đóng cửa không ra, dù sao náo nhiệt cũng đã náo nhiệt, sự tình đã biến lớn, bọn họ có đi ra ngoài cũng chỉ tự rước lấy nhục.

"Bà gọi điện thoại rồi, bà tạo nghiệp gì đây chứ! Một đống tuổi rồi, còn bị loại đàn bà này vũ nhục! "

"Bà nội xem ông đi ạ, đừng để trong lòng, để cháu ra ngoài nhìn xem sao.

" Diêm Hàn nói rồi đứng dậy đi ra ngoài, đi ngang qua người Lâm Kiến Lộc, cậu nghe thấy đối phương nói "Cần tôi hỗ trợ không?"

"Đối phó với thể loại này! Hẳn là không cần đâu.

" Diêm Hàn cười nhẹ với hắn, sau đó đẩy cửa ra, cất bước đi ra ngoài.

Lâm Kiến Lộc tự nhiên cũng đi theo cậu.

Cửa "kẽo kẹt" mở ra, ả đàn bà vốn đưa lưng về phía cửa tố khổ với hàng xóm thoáng quay đầu nhìn lại, thấy là cậu bèn không để bụng, tiếp tục kể lể với hàng xóm mấy năm nay mình nuôi con một mình vất vả biết bao nhiêu.

Diêm Hàn lập tức đi đến bên cạnh ả, cả đường không thèm liếc mắt nhìn thằng "em trai" lùn hơn mình nửa cái đầu một lần nào, trực tiếp hỏi ả đàn bà "Bà nói nhiều năm nuôi con một mình vất vả, không phải ba tôi ở cùng bà hay sao? Ông ta vì bà thậm chí vứt bỏ tôi, mẹ tôi còn có cả ông bà nội, bà còn muốn làm sao nữa?"

"Mày! "

Hàng xóm nghe thế sôi nổi "Trời" một tiếng, tỏ vẻ thế mà còn có nội tình bên trong, ả đàn bà biến sắc ngay.

Mặc dù lúc Diêm Hàn xuất hiện hoàn toàn khác với ấn tượng của ả, nhưng ả trăm triệu không lường được người này dám công nhiên đi ra, nói chuyện với mình như vậy!

Dù sao bao nhiêu năm trôi qua Nhan Hiểu Vũ thỉnh thoảng cũng nhắc tới con bé này, trong lời nói ngoài nhát gan yếu đuối ra thì không còn từ gì để hình dung.

Lúc trước con bé này không biết đinh vận cứt chó gì mà thi đậu cao trung Lộc Trạch, lúc đó Nhan Hiểu Vũ có khen nó hai câu, nhưng ả đàn bà không thích nghe, gã ta cũng không dám nói tiếp.

Sau đó nghe nói con bé này ở trường thành tích rất kém cỏi, hình như là lớp kém nhất, ả đàn bà ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng lại có chút đắc ý —— ả đã nói rồi mà, có bay thế nào thì gà vẫn là gà, sao mà biến thành phượng hoàng cho được.

Nhưng không ngờ, cảm giác mà đứa nhỏ này mang lại bây giờ! Như thể đây chính là phượng hoàng, không cần biết là mặt nào!

Thế nhưng ả đàn bà đã dám vẽ chuyện thị phi trước bao nhiêu người, hiển nhiên ả ta cũng không sợ bị người phá rối.

—— Ả căn bản không để những người này vào mắt, cũng không để bụng thanh danh mình ra sao, ả tới đây chỉ để đòi tiền.

Thứ duy nhất ả không chịu được chính là đứa nhỏ này dám cương lên với ả, thậm chí dám diễu võ dương oai với ả, vì thế ả ta quát lớn nói "Ai nói cho mày? Chuyện người lớn mày biết cái đách gì! Cút, đừng có xen mồm vào!"

Ả đàn bà không chỉ ngang ngược, mà thái độ nói chuyện còn hung dữ không chừa mặt mũi cho người khác, tổng kết lại chính là vừa ngang vừa tục.

Nếu là nguyên chủ, thật đúng là không dám cãi nhau với ả trước mặt bao người thế này.

Nhưng Diêm Hàn không quan tâm mấy cái đó, cũng không sợ bị ả mắng, vì thế cậu dứt khoát nói "Vậy không nói chuyện bà làm tiểu tam nữa, nói chuyện của Nhan Quan đi.

"

"Mày!" Sắc mặt ả đàn bà lại càn khó coi, nếu đã bị gọi là tiểu tam trước mặt mọi người, cái vai mẹ kế này cũng không cần diễn tiếp nữa.

"Mày là cái thá gì, tao không mắng mày mày tưởng tao cho mày mặt mũi phải không? Cái thứ mất dạy!"

"Tôi mất dạy à.

"

Ả đàn bà nói rất khó nghe, nhưng ngữ khí Diêm Hàn lại nhẹ nhàng, thái độ rất sao cũng được "Nhan Hiểu Vũ không lừa được tiền, nên kêu bà tới đòi phải không? Ăn bám người già mà còn ăn đúng lý hợp tình như vậy, bà mới thật là có dạy.

"

"Mày, cái con này, há, đừng tưởng mày giỏi mồm giỏi mép, người như mày ra ngoài xã hội cũng chả có tiền đồ gì đâu, cũng chỉ biết giở trò trước mặt tao chứ gì.

" Ả đàn bà ban đầu còn rất phẫn nộ, nói đến khúc sau đột nhiên cười rộ lên, trông như là hoàn toàn tiêu tan, theo lời ả nói, dù sao người đối diện sau này cũng không có tiền đồ gì.

Cho nên ả không ngại bị người như vậy nói.

Ít nhất ả ta đang tận lực biểu hiện điều này ra.

Trong mắt ả Diêm Hàn dù có nhanh mồm dẻo miệng cũng chỉ là con nít ranh không có kiến thức, mà người lớn đối phó con nít thì có nhiều cách lắm.

Đánh là không đánh được, ả cũng không ngu.

Nhưng trực tiếp hù dọa, phủ nhận toàn bộ, làm Nhan Hàm cảm thấy mình sau này chỉ là phế vật vô dụng, chắc chắn phải sống ở tầng chót của xã hội cũng là một cách đả kích.

Trên thực tế mấy năm nay nguyên chủ chính là lớn lên dưới sự đả kích như vậy đấy.

Thế giới của trẻ con thường rất nhỏ bé, mà trưởng thành trong thế giới nhỏ ấy, nếu trẻ con luôn bị phủ nhận dần dần sẽ đánh mất tự tin, mặc dù trưởng thành, đứa trẻ đó cũng khó mà tin tưởng bản thân lần nữa.

Bởi vì trong xương đã cảm thấy mình là người vô dụng, người không tự tin làm gì cũng khó mà thành công, mà dù có thành công, cũng không dễ dàng có được vui sướng như người bình thường.

Nguyên chủ cùng ả đàn bà này không oán không thù, ả ta cứ có cơ hội là phải đả kích nguyên chủ, có thể thấy ả cực kỳ ác độc.

Nhưng thật đáng tiếc, con người Diêm Hàn không giống người thường, người khác càng nói cậu không được, cậu càng cảm thấy mình rất được.

Huống chi chịu từng ấy cực khổ từ bé đến lớn, trải qua đấu tranh đã rèn đúc thành cậu như bây giờ, loại tự tin cùng sáng sủa xuất phát từ trong nội tâm không phải thứ người bình thường có thể che lắp.

Vì thế Diêm Hàn không khách sáo với ả, cậu cười khẽ một tiếng, thề son hẹn sắt mà nói "Yên tâm đi, tôi sau này không có tiền đồ cũng không giống bà, làm bồ nhí phá hư gia đình người khác còn chưa nói, không chỉ không muốn làm ăn nuôi mình nuôi con, còn tới đây moi tiền hai cụ già.

"

"Mày! " Ả đàn bà trừng đôi mắt một mí, trông sắp mở mồm mắng chửi người, nhưng Diêm Hàn không cho ả cơ hội đó.

Cậu trực tiếp cắt ngang.

"Tôi không có tiền đồ cũng chỉ tiêu tiền mình kiếm, tốt hơn cái loại không biết xấu hổ như bà nhiều.

"

Mắng xong một hơi, Diêm Hàn nặng nề mà thở ra.

Đại ca vốn không phải người am hiểu cãi lộn, nhưng thắng ở chỗ mấy lời này trước kia cậu từng cãi một lần.

Tuy rằng khi đó cậu còn rất nhỏ, so với tuổi bây giờ còn nhỏ hơn nhiều, mắng xong còn bị ông cha ruột kia đánh cho một trận, trực tiếp bị đuổi khỏi nhà, thế nhưng nếu được chọn thêm một lần nữa, cậu cũng sẽ làm như vậy.

Huống chi nhiều năm như vậy, lúc này cậu cũng đã có đủ sức mạnh, không ai có thể đuổi cậu đi.

Ả đàn bà bị cậu làm giận đến xanh cả mặt, hàng xóm phía sau nghe nói ả là tiểu tam là thay đổi ngay, tuy ả không ngại người khác thấy người ta nhìn mình thế nào, nhưng hiển nhiên không ai nhịn được con chồng chỉ vào mặt nói đồ không biết xấu hổ.

Hôm nay trước khi đến đây ả đã lường trước khả năng sẽ bị hai cụ mắng, lại trăm triệu không ngờ sẽ bị một đứa nhỏ mắng! Sao mà ả nhịn cho được!

Ả còn muốn cãi lại, lúc này Nhan Quan đứng bên cạnh lại vọt ra, bắt đầu bao che cho mẹ nó "Ai cho mày mắng mẹ tao! Mày mắng thêm một câu nữa xem!".

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 89
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...