Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao

Chương 148

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

*Lưu ý của Editor: Với vốn từ HSK1 ít ỏi và không tìm thấy bản convert của phiên ngoại nên phần phiên ngoại mình sẽ dịch khá lâu cũng như không bảo đảm được độ chính xác cao và độ mượt, mong mọi người thông cảm nha=(((( nhiều lúc muốn thả con giữa chợ nhưng mà lại không nỡ

——————

Vương Duyệt cảm thấy, cuộc đời mình chắc chắn là một hình mẫu điển hình.

Gia cảnh không nghèo cũng không giàu, ngoại hình không đẹp cũng không xấu, vóc dáng không cao cũng không thấp, bạn bè không nhiều cũng không ít, thành tích học tập đủ để vào được trường trung học tốt nhất thành phố, sở thích ít mà cũng không tốn kém.

Trong lớp có nhiều người xuất thân từ gia đình giàu có, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy ghen tị, nguyện vọng duy nhất là có thể đọc thật nhiều tiểu thuyết hay.

Đôi khi cảm thấy chán nản, nhưng chỉ cần nghĩ đến trên đời này còn rất nhiều tiểu thuyết hay đang đợi mình, Vương Duyệt lại lập tức có thêm động lực.

Gặp gỡ Vạn Thu hoàn toàn vì hai người được xếp ngồi cùng bàn, lại thêm tính cách của Vạn Thu khá dễ gần.

Mặc dù có chút kì quái, rõ ràng tên là Sở Vạn Thu, nhưng mọi người xung quanh hầu như đều chỉ gọi là "Vạn Thu."

Nếu xét theo tiêu chuẩn trung bình, Vạn Thu có thể coi là một thiếu niên ưa nhìn, mặc dù hơi ngốc.

Bạn của Vạn Thu, Sở Ức Quy lại rất lợi hại, dù không học cùng trường nhưng Vương Duyệt cũng đã nghe qua không ít chuyện về Sở Ức Quy.

Sau này khi biết mối quan hệ của hai người, Vương Duyệt thậm chí đã có một thời gian dài nghi ngờ Vạn Thu đang lừa mình, nhưng quan hệ với Sở Chương thì không thể là giả được.

Vương Duyệt rất rối rắm.

Hiện tại, điều khiến cô rối rắm hơn cả...

“Tớ chưa học hết cấp ba đâu, tốt nhất cậu đừng gạt tớ, nếu không tớ sẽ giận đấy.”

Vương Duyệt tỏ ra nghiêm túc, gương mặt lạnh lùng, như thể sẵn sàng trở mặt nếu Vạn Thu dám trêu đùa mình.

“Tớ không lừa cậu, tớ thật sự đang hẹn hò với Ức Quy.”

Dù Vạn Thu cao hơn cô, rõ ràng cô phải ngước nhìn lên, nhưng khí thế của Vạn Thu dường như lại yếu hơn một bậc.

“Tốt nhất cậu đừng có lừa tớ.” Vương Duyệt nhắc lại lần nữa.

“Tớ thật sự không lừa cậu, không phải cậu thích ‘ghép cặp’ sao? Cho nên vừa vào học tớ đã đặc biệt đến nói cho cậu biết chuyện này.”

Vương Duyệt thừa nhận bản thân thích ghép cặp, nhưng không có nghĩa cô sẽ ghép đôi cho Vạn Thu.

Nhìn gương mặt đẹp trai trước mắt, Vương Duyệt cảm thấy mọi thứ hoàn toàn nằm ngoài tầm hiểu biết của mình.

“Cậu đã giúp tớ rất nhiều, có nhiều chuyện tớ nghe theo cậu liền đạt được kết quả tốt.”

Vương Duyệt nhìn ánh mắt bối rối của Vạn Thu hướng về nơi khác, trong đầu đầy dấu chấm hỏi.

“Cậu nghe theo tớ gì cơ?” Vương Duyệt hoàn toàn không hiểu.

“Rất nhiều chuyện, ví dụ như khi tớ hỏi về tình yêu, cậu bảo tớ đọc tiểu thuyết, tớ liền học được nhiều thứ, cậu bảo có gì thì cứ nói ra, nên tớ và Ức Quy cũng thành thật với nhau, cậu còn nói phải học cách thể hiện tình cảm…”

Vương Duyệt giữ nguyên nét mặt, nghe Vạn Thu nói lan man những điều mà cô hoàn toàn không nhớ bản thân đã từng nói.

Đột nhiên hiểu ra một đạo lý.

Lời nói và hành động của mình có thể ảnh hưởng đến người khác, thậm chí có thể quyết định đến lựa chọn và hành vi của họ.

Phải...

Luôn mang theo thiện ý, thận trọng từ lời nói đến việc làm.

Vương Duyệt có chút chột dạ lảng ánh mắt: “Vậy... chuyện cậu thích Sở Ức Quy chắc không phải là do tớ xúi giục đâu đúng không?”

“Cái này... chắc không phải đâu?”

Tại sao lại ngập ngừng?

Vương Duyệt phát điên.

“Không phải tại tớ chứ, tớ có bảo cậu yêu con trai đâu, không liên quan gì đến tớ, đúng không?” Cô suýt nữa đã túm lấy cổ áo Vạn Thu để chất vấn.

“Chắc là không liên quan, cậu là người giúp tớ hiểu thích là gì, thật sự rất cảm ơn cậu, cậu đã giúp tớ rất nhiều rất nhiều.”

Vương Duyệt thấy ánh mắt Vạn Thu nhìn mình, trong veo, chân thành, dưới ánh mắt ấy, cô bỗng nhiên cảm thấy hơi ngượng ngùng.

“Đúng là... mới nghỉ có một kỳ mà các cậu đã yêu đương rồi.”

Sau khi chắc chắn, hình ảnh Vạn Thu và Sở Ức Quy thân mật hiện lên trong đầu cô.

Số lần cô gặp Sở Ức Quy quả thật ít đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay, giờ ký ức cũng đã có phần mờ nhạt.

“Ừm... tớ cũng không nghĩ lại nhanh như vậy, ban đầu còn tưởng sẽ cần rất nhiều thời gian, nhưng Ức Quy nói thật ra cậu ấy cũng rất nôn nóng, hóa ra cậu ấy và tớ nghĩ giống nhau.”

Vương Duyệt nhìn Vạn Thu.

Vạn Thu mặc đồng phục trung học, thân hình tuy có chút mảnh khảnh nhưng do học khiêu vũ nên tư thế rất đẹp.

Vì nhắc đến Sở Ức Quy mà má và khóe mắt ửng hồng một chút, trông vô cùng đáng yêu.

Rõ ràng là một thiếu niên dễ nhìn, thoáng nhìn lại trông có vẻ trẻ hơn tuổi thật.

Chắc là đang yêu thật rồi.

Vương Duyệt đã gặp không ít cặp đôi, nhưng rất hiếm khi thấy người chìm đắm trong niềm vui của tình yêu như Vạn Thu, biểu cảm quá mức rõ ràng.

“Mọi người đều biết cậu và Sở Ức Quy đang hẹn hò sao?”

Vương Duyệt nghĩ, khuôn mặt Vạn Thu lúc này không khác nào ghi rõ chữ “đang yêu” lên đó.

“Ức Quy bảo không nên để quá nhiều người biết, sẽ có người nói ra nói vào, hiện tại tớ chỉ nói cho cậu, Chu Bồi Ngọc và Phó Chính Vũ cũng chưa biết.”

Trong lòng Vương Duyệt chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ, cô thật sự không nghĩ quan hệ giữa mình và Vạn Thu lại tốt đến mức này.

Quả nhiên vì cô nên Vạn Thu mới rơi vào vào tình yêu đúng không?

Con đường tình yêu đồng giới đâu phải dễ đi...

Hơn nữa, hình tượng của Vạn Thu và Sở Ức Quy giống như một cặp đôi định sẵn là sẽ chia ly vậy.

Đột nhiên Vương Duyệt cảm thấy, cô phải có trách nhiệm với cặp đôi này, vì cô là người đầu tiên ghép cặp!

“Đúng vậy, tốt nhất không nói thì hơn, biết chưa?”

Trong tiểu thuyết, cô từng thấy không ít cặp đồng tính bị bạn bè xa lánh.

Nhìn Vạn Thu cái hiểu cái không gật đầu, Vương Duyệt thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy sau khi yêu nhau có thay đổi gì không?” Vương Duyệt tò mò hỏi, bình thường Sở Ức Quy đã rất quan tâm đến Vạn Thu, chẳng lẽ bây giờ còn có thể thân thiết hơn nữa?

“Hình như… không thay đổi gì nhiều.” Vạn Thu đáp.

Cũng phải, hai người họ nuông chiều nhau như vậy, chắc không còn gì để tiến thêm được nữa.

“Chỉ là ba mẹ không cho tớ với Ức Quy ngủ chung, ba còn bắt anh hai thỉnh thoảng bất ngờ kiểm tra.”

Vương Duyệt trợn tròn mắt: “Hai cậu... ngủ chung rồi sao?” Đã... đến mức nào rồi?

“Trước khi hẹn hò tớ đã ngủ cùng với Ức Quy rồi mà? Có gì sai sao?”

Câu hỏi ngơ ngác của Vạn Thu khiến Vương Duyệt nhận ra, có lẽ Vạn Thu vẫn chưa biết con trai và con trai cũng có thể làm chuyện đó.

Có nên nói không?

Nhưng dù không nói, chắc chắn Sở Ức Quy cũng biết, Sở Ức Quy vẫn chưa xuống tay sao? Thánh nhẫn nhịn sao?

“Nhưng... tớ cũng không muốn ngủ cùng Ức Quy nữa.” Vạn Thu cúi mặt, hai má lại phiếm hồng.

Vương Duyệt như bị sét đánh giữa trời quang: “Tại sao? Không phải cặp đôi nào cũng muốn ngủ chung sao?”

Vạn Thu dời ánh mắt, ấp úng: “Tớ... tớ nằm mơ.”

“Nằm mơ?” Vương Duyệt chưa hiểu lắm. Chờ đã... mơ cái gì?

“Mặc dù là phản ứng sinh lý bình thường, nhưng để Ức Quy thấy cũng có chút xấu hổ.”

Vạn Thu giơ tay, dường như muốn che đi vẻ mặt xấu hổ của mình.

“Vì... trong mơ thấy Ức Quy, tỉnh dậy lại thấy Ức Quy, Ức Quy còn giúp tớ giặt quần... tớ... tớ...”

Vương Duyệt muốn phát điên.

Cái này là thứ cô có thể nghe sao?

“Hơn nữa... hơn nữa, lúc đó Ức Quy còn cười tớ.”

Nghe giống như đang oán giận, nhưng thực ra lại mang theo chút làm nũng.

Giọng điệu đầy mùi vị tình yêu, Vương Duyệt nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Vạn Thu.

Đứa nhỏ này lúc nào cũng quá mức thành thật.

Đã xấu hổ đến mức nước mắt lưng tròng nhưng vẫn nói ra.

Trong đầu Vương Duyệt chợt hiện lên cảnh Sở Ức Quy ở bên cạnh trêu chọc, còn Vạn Thu thì đã xấu hổ đến cực điểm mà vẫn bộc lộ suy nghĩ thật lòng của mình.

Vương Duyệt thầm mắng, cảm thấy mình có thể viết cả ngàn chữ về chuyện này.

“Được rồi, đừng xấu hổ nữa, tớ dám chắc Sở Ức Quy cũng có lần tự giặt quần lúc sáng sớm, nhất định cậu ấy cũng đã mơ thấy cậu!”

Vương Duyệt cảm thấy lúc này mình cũng nên xấu hổ một chút để bày tỏ sự tôn trọng, nhưng Vạn Thu đã ngại hết phần của cô rồi.

“Ừm, Ức Quy cũng nói vậy.” Vạn Thu trả lời.

Vương Duyệt: “... Cậu ấy nói gì?”

Cô có thể nghe không? Có thể nghe không??

“... Tớ không nhớ rõ.” Vạn Thu đáp.

Vương Duyệt sửng sốt, nửa tin nửa ngờ nhìn Vạn Thu.

“Tớ thật sự không nhớ rõ, lúc đó đầu óc mơ hồ, Ức Quy lại nói rất nhiều, tớ chỉ nhớ khi nghe xong thì mặt rất nóng.”

Còn nghiêm túc giải thích như vậy.

Đúng là đứa nhỏ thật thà đến mức đáng yêu.

“Tại sao lại mơ hồ? Lúc đó hai cậu đang làm gì sao?” Vương Duyệt hỏi tiếp.

“Ừm... đang hôn.” Vạn Thu ngập ngừng nhưng vẫn nói ra, thậm chí còn úp mặt vào tay, chỉ để lộ đôi tai đỏ bừng.

Trái tim Vương Duyệt lúc này thật sự muốn nhảy ra ngoài, cô có thể hỏi tiếp không? Đây là chuyện cô có thể nghe sao?

Không xong rồi, Vạn Thu đáng yêu đến mức cô muốn phát điên.

Khó trách người nhìn qua đứng đắn như Sở Ức Quy cũng không kiềm được mà trêu chọc.

“Vậy... sau này không ngủ chung nữa sao?”

Cuối cùng Vương Duyệt cũng không hỏi tiếp, cô cũng ngại lắm rồi, liền vỗ tay lên mặt để bình tĩnh lại, hy vọng vẻ mặt vẫn còn bình thường.

“Tạm thời không ngủ chung nữa, Ức Quy nói bây giờ quan trọng nhất là phải học.”

Lúc này Vạn Thu mới bỏ tay xuống, nhìn khuôn mặt thanh tú kia, Vương Duyệt thật sự muốn cắn cho một cái.

Nhưng Vương Duyệt lại nhận ra: “...”

“Gì?”

Tại sao?

Tại sao đang yêu đương lại đột nhiên lại chuyển sang chuyện học hành?

Yêu đương của học bá là phải đi kèm học hành sao?

“Ức Quy nói nếu bây giờ thân mật quá, sẽ ảnh hưởng đến học tập.” Vạn Thu nói.

Vương Duyệt: “... Thật là thực tế.”

“Ức Quy còn nói...” Vạn Thu hơi bối rối, gãi gãi má, “Bây giờ thân mật như vậy, cậu ấy sẽ khó lòng kiềm chế, còn một năm rưỡi mới tốt nghiệp, chắc cậu ấy sẽ phải nhẫn nhịn rất vất vả.”

Vương Duyệt: “…”

Nhưng Vạn Thu lại ngập ngừng: “Nhẫn nhịn rất vất vả là sao?”

Vương Duyệt chắc chắn trăm phần trăm mình hiểu Sở Ức Quy nói gì, nhưng Vạn Thu khả năng nghe không hiểu.

Có lẽ Vạn Thu phát triển hơi chậm.

Nghĩ kỹ lại, có lẽ hơi sớm với Vạn Thu thật.

Nếu được, cô cũng muốn trao cho Sở Ức Quy một giải thưởng "Siêu cấp nhẫn nhịn".

“Chắc là giống như đồ ăn ngon, được ăn một lần thì sẽ rất nhớ.”

Vương Duyệt tự cảm thấy mình thật lương thiện khi nói như vậy, nếu để Vạn Thu biết, chắc cả hai sẽ cùng phải nhẫn nhịn mất.

Để Sở Ức Quy chịu khổ một mình vậy.

“Nói như vậy hình như tớ hiểu rồi, nếu tớ và Ức Quy thân mật, nhưng vì học hành mà không thể thân mật như vậy nữa, tớ cũng sẽ thấy rất khó chịu.”

Chịu. Cô cũng muốn biết có thật sự như thế không.

Vương Duyệt đảo mắt: “Ờ... ừm...”

Cứu mạng, cứu mạng... muốn phát điên rồi.

Tại sao bản thân phải chịu loại tra tấn này chứ?

Dân FA như cô thật sự rất tò mò.

Chắc không đến mức như mấy cuốn tiểu thuyết nói đâu.

Nhưng Sở Ức Quy cũng nói thế…

“Cậu có rảnh hôm nào không?” Bỗng nhiên Vạn Thu hỏi.

“Hả?”

“Tớ muốn mời cậu đi ăn, cảm ơn cậu vì vẫn luôn giúp đỡ bọn tớ.”

Không còn cách nào khác...

Muốn từ chối... Vương Duyệt hơi sợ... Cô thật sự không cố ý tác động đến Vạn Thu... Thật sự chỉ vô tình thôi, thật sự...

“Là Ức Quy đề xuất sao?”

“Đúng vậy, Ức Quy nói muốn gặp cậu.” Vạn Thu đáp.

Tại sao?!

Vương Duyệt cảm thấy ít nhất mình cũng là người có công giúp đỡ cặp đôi này, bữa cơm này chắc không phải là Hồng Môn Yến* đâu?

*Là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn, bữa tiệc thực chất là một âm mưu ám sát nhằm loại bỏ đối thủ chính trị.

Trong một khoảnh khắc, Vương Duyệt tự hỏi liệu mình có từng gây ảnh hưởng xấu nào cho Vạn Thu không.

“Không cần đâu... ” Vương Duyệt tránh ánh mắt của Vạn Thu, có chút tội lỗi, “Tớ có thời gian thì chỉ muốn ở nhà đọc tiểu thuyết thôi, đừng gọi tớ ra ngoài.”

Nhưng cuối cùng Vương Duyệt vẫn nhận lời...

Không hiểu sao lại thấy hơi sợ khi gặp Sở Ức Quy, mặc dù cô và hắn nói chuyện rất ít.

Chỉ tại Vạn Thu bày ra dáng vẻ vô cùng mất mát!

Vạn Thu nói cảm ơn vì cô đã giúp đỡ, cảm ơn vì đã "giật giây" cho cậu và Ức Quy.

Trách nhiệm đột ngột dâng lên trong lòng Vương Duyệt...

Khiến cô không nỡ từ chối thêm nữa.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 148
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...