Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Bỗng Dưng Muốn Chết

Chương 15

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Quãng

thời gian yên bình hạnh phúc kéo dài được mười mấy ngày.

Hôm ấy,

Tô Liễu, Cố Phi, Bạch Tuyết đang dẫn một nhóm tân thủ đi khai hoang BOSS thì

nghe Lão Đại phát hiệu lệnh triệu tập gấp trên UT. Ngay sau đó, Minh Yểm tung

ra một địa chỉ, nói bằng một giọng nghiêm khắc hiếm thấy yêu cầu cô và các bạn

phải lên xem.

Không

phải diễn đàn game, địa chỉ đó một mạng chuyên đăng tải những câu chuyện tình

cảm. Số khách ghé thăm quá đông, bài viết mãi không mở được. Tô Liễu trong lòng

thấp thỏm bất an, chúa ơi, mong là đừng có liên quan gì đến mình!

Khó

khăn lắm mới mở được ra xem, tiêu đề: Em đứng ở bờ

bên kia của kí ức dõi theo anh khiến cô xém ngất xỉu,

nhưng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Một câu chuyện tình cảm ngôn tình đô thị, có

vẻ như không liên quan gì đến một người có tư tưởng “trâu ta ăn cỏ đồng ta” như

cô. Tuy không hiểu rõ ý đồ của Minh Yểm, nhưng Tô Liễu vẫn vừa ăn bánh quế vừa

từ từ đọc hết câu chuyện.

Cách

đây rất lâu, em đã từng cảm tạ trời đất, vì đã đưa anh đến bên em.

Ngày

đó, vừa tốt nghiệp, lần đầu đặt chân đến thành phố T, cuộc sống khó khăn. Tiền

lương hàng tháng chỉ đủ chi trả tiền thuê nhà, điện nước và dư ra

một chút. Có lần em cải thiện nấu cho anh một món ngon mà anh cũng không nỡ ăn.

Hai đứa đẩy qua đẩy lại, cho tới khi thức ăn nguội ngắt, ăn xong thì đau bụng.

Khuôn mặt tái nhợt nhưng anh vẫn cười hi hi, vừa cười vừa khóc, anh nói anh có

lỗi với em.

Mới đọc

được một đoạn ngắn thì hết bánh. Nhân lúc bố mẹ không để ý, Tô Liễu nhanh chóng

chạy ra tủ lạnh lấy thêm một hộp nữa. Vừa lén lút ăn vừa lúng búng nói vào mic:

“Chị Minh Yểm, em không có hứng thú với những bài viết hồi tưởng về kí ức.”

Không

thấy chị Minh Yểm trả lời, chỉ có tiếng Cố Phi nói khẽ: “Tô Tô, cậu cứ đọc hết

đi đã.”

“Ừ”. Tô

Liễu đáp một tiếng, rồi lại kiên nhẫn vùi đầu vào đọc tiếp. Nhưng, vừa liếc

được vài dòng, cô bắt đầu nhận ra có điều gì đó rất khác.

Cách

đây mấy năm, em thấy mừng vì anh chỉ mê chơi game.

Lúc

này, cuộc sống đã khá lên nhiều, có nhà có xe lại có cả công ty riêng. Công

việc đi vào quĩ đạo ổn định, nên anh cũng thư thả. No cơm ấm cật, mấy người bạn

của anh đã bắt đầu có bồ nhí, riêng anh chỉ mê mải chơi game. Có lần em nổi

giận, anh rời mắt khỏi màn hình quay đầu lại nhìn em và nói, một khi đàn ông có

sở thích có đam mê thì sẽ không nảy sinh tình cảm ngoài luồng. Khi nói câu đó,

mắt anh ngời sáng thẳng thắn và kiên định.

Có liên

quan tới game? Thái độ của chị Minh Yểm, Lão Đại và Doanh Vũ đều rất lạ, lẽ

nào… Quên cả việc ăn bánh, Tô Liễu chăm chú lật tiếp trang sau:

Thời

gian ngừng trôi kể từ câu nói đó. Nhiều đêm và nhiều đêm sau đấy, mỗi lần một

mình ru con ngủ, em lại nhớ tới ánh mắt thẳng thắn và kiên định của anh.

Em

loanh quanh nơi bến bờ kỉ niệm, lặng lẽ trên con đường từ công ty trở về nhà,

lặng lẽ giặt giũ lau dọn, lặng lẽ đưa đón con, lặng lẽ thu xếp mọi việc để anh

ngày yên tâm công tác, đêm… thỏa chí chơi game.

Em

thích ngắm anh cười tươi như một cậu bé con, khoe với con trai rằng hôm nay ba

vừa có món giao dịch lớn hay hành hội của ba tiêu diệt được một lão quái. Em

thích ngắm khuôn mặt chai sạn vì cuộc sống của anh nay lại được nở nụ cười rạng

rỡ.

Những

lúc đó, em đâu có biết. Anh không chỉ vui sướng với chiến công lẫy lừng trong

thế giới ảo, mà còn đang ngây ngất với những mĩ nhân trong đó.

Tô Liễu

đọc đến đây thì nghe thấy có tiếng huỵch rất lớn trên UT, tựa như có một vật

nặng vừa rơi xuống đất. Thoáng ngạc nhiên đôi chút, cô tiếp tục bị cuốn hút bởi

nội dung câu chuyện.

Cách

đây ít ngày, em đặt một miếng thủy tinh lên cổ tay và nói với anh rằng trừ phi

em chết thì mới có thể li hôn.

Lúc

này, đã không còn biết nên nói gì nữa, đàn ông chơi game thì sẽ không cặp bồ? Ai

đã nói thế, ha ha, vậy mà em cũng tin. Lẽ nào trong game không có đàn bà, không

có phụ nữ?

Anh

nói, cô ta hiểu anh hơn em, anh nói cô ta thật sự yêu con người anh, anh nói

hai người có tiếng nói chung, hai người tâm đầu ý hợp. Cuối cùng thì em đã hiểu,

tám năm qua chỉ là một giấc mộng hoang đường, cuối cùng thì em đã hiểu, anh –

người thuộc về em đã tan biến thành mây khói kể từ giây phút anh bước vào trò

chơi đó.

Từ

bến bờ kỉ niệm, em dõi theo bóng anh.

Dõi

theo anh đem tiền mồ hôi nước mắt của chúng ta đi cung phụng người phụ nữ khác.

Dõi

theo những gì tốt đẹp giờ đã vỡ vụn.

Dõi

theo con người anh trong trò Anh hùng, con người giống như nick nam anh tự đặt

cho mình phụ anh một đời, Nguy Hại Tứ Phương.

Dõi

theo con người anh trong trò Anh hùng, con người giống như nick nam anh tự đặt

cho mình phụ anh một đời, Nguy Hại Tứ Phương…

Tô Liễu

trân trân nhìn hàng chữ cuối cùng, cảm giác hít thở cũng thật khó khăn, miệng

cô hơi hé ra, nhưng cuối cùng cũng giống như chị Minh Yểm và các bạn, không

biết nói gì cho phải.

Cả

phòng chat UT im bặt. Một lúc sau, có tiếng thút thít.

“Chị

Minh Yểm, tất cả là lỗi của em.” Bạch Tuyết lên tiếng, giọng nghẹn ngào.

Tô Liễu

giật mình, thầm nghĩ: Hỏng rồi, thì ra nội dung bài viết trong topic này là có

thật. Cô vẫn đang ôm hy vọng, người thứ ba được nhắc tới trong đó không phải là

Bạch Tuyết. Nhưng nay cô bé đã lên tiếng thừa nhận, điều này khiến Tô Liễu vừa

giận vừa bực.

Không

chỉ mình cô có suy nghĩ ấy, Doanh Vũ là người lên tiếng đầu tiên: “Bạch Tuyết,

đầu óc em có vấn đề rồi chắc. Dù nói thế nào thì Nguy Hại Tứ Phương cũng hơn em

mười mấy tuổi, dù em muốn có bạn trai thì cũng có thể tìm anh, sao em lại cặp

với một ông chú để mang tội loạn luân như thế?”

“Cậu im

ngay, Tiểu Thích.” Tô Liễu vốn không biết phải nói thế nào, nhưng nghe Cố Phi

nói lung tung cô không thể nhịn được. Đã lên tiếng thì phải nói cho hết, cô

đành lấy dũng khí nói một hơi: “Bạch Tuyết này, chị luôn đánh giá em là người

có tính kỉ luật, tốt hơn chị Tiểu Ngược và anh Doanh Vũ. Chị thấy em trừ những

ngày cuối tuần ra, những ngày khác trong tuần đều online rất muộn và cũng chỉ

chơi một lúc là out. Chị nghĩ, chắc em làm xong hết bài tập mới lên mạng để thư

giãn một chút, nên không khuyên can nhiều. Ngay cả việc em thích Nguy Hại, chị

cũng chỉ nhắc nhở em là đừng nên gặp mặt, đừng để tình cảm phát triển ra ngoài

cuộc sống thực. Chị luôn cho rằng em rất thông minh, thông minh hơn chị ngày

trước rất nhiều. Hồi mới chơi trò Ngụy Tấn , chị cũng đã thích anh chàng sư phụ

đầu tiên của chị. Khi đó anh ta hẹn chat webcam với chị nhưng webcam nhà chị

lại bị hỏng, phải đợi tới kì nghỉ mới đi mua được. Có điều trong mười mấy ngày

đó, anh ta đã cưới luôn sư tỉ của chị. Và chị hiểu ra rằng, mọi thứ trong trò

chơi đều không thể coi là thật.”

Tô Liễu

nói nhanh đến nỗi suýt thì bị sặc nước bọt của chính mình. Dừng lại một lúc,

thấy không ai tiếp lời, cô đành nói tiếp: “Còn cả Doanh Vũ nữa, thời gian đầu

khi cậu ta có rất nhiều tiền, nay lấy mai bỏ, mỗi ngày thay một vợ. Em xem,

trong game online làm gì có thứ tình cảm nào gọi là chân tình?”

“Tô Tô,

mình cưới nhiều vợ như thế cũng chỉ là để xả giận

mà thôi, vì cậu đã không chịu lấy mình.” Cố Phi yếu ớt nêu ý kiến.

“Tiểu

Thích im ngay.” Lần này người lên tiếng là chị Minh Yểm. “Đừng vờ vịt trưng bộ

mặt chung tình ra, sau khi Tô Tô không chơi game, em cũng lấy không ít vợ đâu.”

Tiếng

khóc nghẹn ngào của Bạch tuyết nhỏ dần. Bạch Tuyết nghẹn ngào vài tiếng, nói

câu được câu mất: “Chị Minh Yểm, xin chị hãy tin em. Em… em thật sự là không yêu

cầu Nguy Hại Tứ Phương phải li hôn.”

Nghĩa

là…

Tô Liễu

thấy mình như bị nội thương. Vẫn hết sức bình tĩnh, chị Minh Yểm lạnh lùng hỏi:

“Nói vậy nghĩa là ngay từ đầu em đã biết việc hắn ta có gia đình rồi?”

“Vâng

ạ.” Bạch Tuyết thút thít. “Ngay từ đầu Nguy Hại nói anh ấy đã có gia đình rồi,

nhưng em nghĩ đấy là trong cuộc sống thực nên không để ý. Chị Minh Yểm, em chỉ

muốn Quả Táo Bạch Tuyết lấy Nguy Hại Tứ Phương trong game thôi. Còn ông chú già

ngoài đời đó em không thích chút nào cả.”

“Thế em

đã gặp mặt hắn ta lần nào chưa?” Lão Đại lạnh nhạt hỏi.

Vấn đề

chính đây rồi, Tô Liễu vặn volume lên mức to nhất, chăm chú lắng nghe.

“Gặp

rồi ạ.” Bạch Tuyết đau khổ đáp. “Anh ta đến chỗ em công tác, nên đã gặp hai, ba

lần rồi.”

“Hai,

ba lần? Hai người mới qua lại trong game chưa đầy hai mươi ngày thôi mà.” Giọng

Cố Phi lắp bắp, thể hiện sự bất lực và buồn bã khó diễn tả.

Tô Liễu

tức giận đến mức đau cả ngực. Cô hoàn toàn không biết nên nói… hay mắng cô bé

đó thế nào nữa.

Sau khi

hít một hơi thật sâu, cô nặng nề ngả người về phía sau, hoàn toàn quên mất vừa

rồi tiện tay kéo một chiếc ghế không có lưng tựa, chỉ nghe “rầm” một tiếng, cả

người và ghế ngã lăn dưới sàn gỗ.

“Dạ,

con ngồi không vững, nên chẳng may bị ngã ạ.” Tô Liễu cười ngây ngốc với hai vị

phụ huynh nghe thấy tiếng động vừa chạy vào.

“Lớn

thế này rồi, có ngồi không thôi mà cũng ngã, dưới mông con mọc đinh chắc?” Bà

Tô bực bội nói xong, thoáng liếc mắt về phía màn hình máy tính, rồi lẳng lặng

bỏ ra ngoài.

Tô Liễu

cẩn thận chặn cửa. Vừa đeo xong headphone, cô đã nghe tiếng Doanh Vũ gọi thảm

thiết: “Tô Tô, đây là câu chuyện nghiêm túc, cậu xúc động làm gì!”

Ai xúc

động? Cô đang rất tức giận ! Tức giận! Tô Liễu xoa xoa chỗ mông bị ngã đau và

quyết định lờ Cố Phi đi. Không ngờ, đơn giản chỉ vì ngồi không vững mà ngã của

cô lại khiến mọi người có nhiều liên tưởng đến thế.

Lão

Đại: “Tô Tô, nếu chuyện của Bạch Tuyết gợi lại cho em kí ức đau buồn, thì em cứ

out trước, để bọn anh xử lý.”

Minh

Yểm: “Bạch Tuyết, em đừng nghĩ là có thể tách bạch hai thế giới ảo và thực. Hãy

nhớ rằng, chính những con người thực đang điều khiển những nhân vật ảo trong

game. Chuyện của Tiểu Ngược, chị vốn không định nhắc lại, nhưng giờ chắc cũng

nên kể cho em nghe rồi.”

Nói đến

đây, Minh Yểm dừng lại và hỏi: “Tô Tô, chị có thể nói không?”

Đại tỉ

của tôi ơi, chị vừa nói là “nên kể” rồi còn gì. Tô Liễu len lén trừng mắt,

nhưng quả thực cũng nhẹ lòng khi nghe câu hỏi của chị Minh Yểm. “Không sao đâu

chị, em cũng không có ý định giấu Bạch Tuyết. Khi đó không nói cho em ấy biết

là vì nghĩ em ấy còn nhỏ, không muốn để em ấy phải tiếp xúc vơi những chuyện

không hay sớm.”

Minh

Yểm: “Bạch Tuyết không còn nhỏ nữa, cũng cần biết việc gì nên làm việc gì không

nên làm rồi.”

“Chị

Tiểu Ngược… có việc gì ạ?” Bạch Tuyết sượng sùng hỏi.

“Để em

kể, chị Minh Yểm, chị nói chuyện thật vòng vo.” Doanh Vũ mất kiên nhẫn.

“Tô Liễu chính là em gái của Thịnh Thế Hoan Đằng – Tô Liễu, người vừa rồi đã bị

post ảnh lên diễn đàn, và cũng là người bị bà cô Yêu Tinh Áo Choàng cướp mất

bạn trai.” Doanh Vũ dừng lại một lúc, rồi mới nói tiếp: “Mối tình vụng trộm của

Yêu Tinh Áo Choàng và Chiến Ngự Lâm Lâm là từ game mà ra. Sau đó, Lâm Lâm đã bỏ

rơi chị Tiểu Ngược của em, hiểu chưa? Bạch Tuyết, em hãy suy nghĩ đi, hành động

bây giờ của em có khác gì với hành động đáng phỉ nhổ của bà cô Yêu Tinh kia

không?” Tô Liễu phải thừa nhận, Cố Phi có giọng lưỡi rất cay độc và cũng… rất

chuẩn.

Chị

Minh Yểm nói bóng nói gió, với mong muốn Bạch Tuyết sẽ tự ý thức được vấn đề

của cô bé nằm ở đâu, nhưng quanh đi quẩn lại vẫn không khiến người nghe hiểu ra

vấn đề.

Cũng có

thể Bạch Tuyết biết là mình sai, nhưng không biết sai ở đâu? Bởi trong suy nghĩ

của cô bé, không thể ngờ rằng tình cảm trong game lại có thể gây hại cho một

người xa lạ trong cuộc sống thực.

Nghĩ

tới đây, Tô Liễu bần thần.

Nhưng

không đợi cho cô suy nghĩ thêm, chị Minh Yểm đã tiếp lời Cố Phi: “Bạch Tuyết,

chuyện đã xảy ra rồi, trong lúc chúng ta bàn bạc về vấn đề này, không biết đã

có bao nhiêu người lên đọc topic đó. Vậy em định thế nào?”

“Em… em

không biết.” Bạch Tuyết lí nhí đáp, giọng hơi run run. “Nguy Hại chưa bao giờ

nói là muốn bỏ vợ để cưới em, em cũng không muốn lấy anh ta. Chị Minh Yểm, chị

Tiểu Ngược, em không muốn là người thứ ba đâu. Các chị yên tâm, chắc chắn có

hiểu lầm gì đây, em sẽ nói rõ với Nguy Hại.”

Tô Liễu

đã định tự thuyết phục mình rằng Bạch Tuyết tuổi còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện,

vô tình chen chân vào gia đình người khác. Nhưng nghe xong câu cô thấy có lẽ

mình đã nhầm.

Cũng

phải, Bạch Tuyết mới học cấp ba, Nguy Hại đòi li hôn với vợ lẽ nào là để cưới

Bạch Tuyết?

Vừa

nghĩ, vừa liếc tới câu: “Dõi theo anh đem tiền mồ hôi nước mắt của chúng ta đi

cung phụng cho người đàn bà khác” Trong bài viết, Tô Liễu buột miệng hỏi: “Bạch

Tuyết, Nguy Hại đã tặng em quà gì hay đầu tư tiền cho em chưa?”

“Dạ.”

Bạch Tuyết đáp ấp a ấp úng. Vậy là tia hy vọng vừa lóe sáng trong lòng Tô Liễu

đã vụt tắt.

Thật

muốn… đánh cho một trận!

Đến sức

để nói cô cũng không còn nữa, liền gõ lạch cạch trên bàn phím: “Mẹ em không dạy

em là không được tùy tiện nhận quà của người lạ sao!!! Mẹ em không dạy em là

ham lợi thì thiệt thân sao!” Tô Liễu tức giận, nên cũng không buồn chải chuốt

câu từ, đến ngữ điệu cũng hết sức quyết liệt, chưa đầy nửa phút sau, tiếng nức

nở lại vang lên.

“Chị

Tiểu Ngược… em biết lỗi rồi. Trong thương khố còn… vài thứ vũ khí chưa dùng

đến, em sẽ trả lại cho anh ta. Trang bị trên người đã bị cố định rồi, không trả

lại được… em… em sẽ trả bằng Nguyên Bảo. Còn ba lần gặp nhau đi ăn KFC, đều là

do Nguy Hại Tứ Phương mời, hết khoảng hai nghìn ba trăm tệ. Em sẽ trả tiền cho

anh ta.” Thấy mọi người im lặng không nói gì, Bạch Tuyết lại thút thít nói

tiếp: “Chị Tiểu ngược, tất cả là lỗi của em, em không nên tiêu tiền của anh

ta.”

Trong

sự im lặng dở khóc dở cười, cả bốn người đều đồng thanh nói: “Không phải Bạch

Tuyết.”

“Sao

ạ?” Bạch Tuyết vẫn vừa khóc vừa hỏi.

Mọi

người như có giao ước ngầm, nhất loạt… lờ cô bé đi, bắt đầu cuộc thảo luận sôi

nổi.

Minh

Yểm: “Vậy kẻ thứ ba được nhắc đến trong bài viết đó không phải là Bạch Tuyết,

thì có thể là ai?”

Liễu: “Em thấy khả năng là hội phó Mĩ Diễm Ngưu Ngưu. Theo lời chị Trừu Phong,

cô ta và Nguy Hại rất thắm thiết.”

Doanh

Vũ: “Đồng ý với suy đoán của Tô Tô.”

Lão

Đại: “Theo anh, giờ không phải lúc bàn tán xem ai là kẻ thứ ba. Vấn đề là ngay

cả Bạch Tuyết cũng tự nhận đó là mình. Vậy thì khi đọc được bài viết, những

người khác sẽ ngjĩ gì?”

Doanh

Vũ: “Không cần biết họ nghĩ gì, mình cây ngay không sợ chết đứng. Ngoài ra, kể

từ lúc quyền bí mật thông tin cá nhân có hiệu lực, rất nhiều trang web đã chặn

việc tìm kiếm nhân vật trong bài viết. Không vấn đề gì đâu.”

Liễu: “Tiểu Thích, cậu thật quá ngây thơ, Bạch Tuyết có còn muốn chơi game nữa

không? Vậy ngày nào con bé còn chơi game thì ngày đó sẽ vẫn còn bị người ta

chửi rủa. Còn gia tộc chúng ta nữa, không biết chừng sẽ bị rất nhiều người đăng

kí nick phụ và kéo tới ngó nghiêng giống vụ WOW lần trước.”

Doanh

Vũ: “Nick Bạch Tuyết này cấp không cao, bỏ đi, Bạch Tuyết, mở một nick khác,

anh đưa em đi luyện cấp.”

“Dạ?”

Bạch Tuyết thôi sụt sịt, nửa hiểu nửa không, ngơ ngác hỏi: “Có phải em chưa làm

chuyện gì xấu không? Kẻ phá hoại gia đình người ta không phải là em phải

không?”

“Uhm, tám

chín mươi phần trăm không phải em. Vì em mới quen Nguy Hại có hai mươi ngày,

hơn nữa câu nói vừa rồi của em, chỉ vì vài trăm đồng…”

Nguy

Hại là cái thứ gì chứ? Tô Liễu cố gắng tránh nuốt câu kế tiếp lại vào trong, cố

gắng tỏ vẻ thục nữ. Vài phút sau đó, UT rất hỗn loạn, chỗ nào cũng thấy tiếng

Bạch Tuyết nheo nhéo: “Hu la la, không phải mình? Chị Tiểu ngược, chị không

phân tích sai đấy chứ! Yêu đương trên mạng thật khủng bố, sau này em sẽ không

si tình bừa bãi nữa. Thật ra, con người Nguy Hại không hề uy phong giống trong

game chút nào.”

Tô Liễu

chỉ biết im lặng và im lặng.

Cũng

may! Bạch Tuyết chỉ đơn thuần thích nhân vật mô phỏng trong game với vẻ oai

phong lẫm liệt tỏa ánh hào quang. Vẫn may, vẫn may…

Nhưng,

còn cô? Cô đem lòng yêu chàng chiến binh giáp đen luôn đứng lặng lẽ phía xa kia

thì biết làm sao đây?

Bạch

Tuyết offline trong tâm trạng vui sướng. Cô bé quyết định nghỉ lên mạng vài

ngày. Lão Đại và chị Minh Yểm sẽ tiếp tục theo dõi tình hình. Còn Tô Liễu và

Doanh Vũ thì quay trở lại trò chơi, dẫn nhóm tân thủ đi làm nhiệm vụ.

Có lẽ

chị Minh Yểm hay lang thang ở mấy web tình cảm nên mới sớm chú ý tới bài viết

đó. Trong trò chơi vẫn rất im ắng, ngoại trừ đám thương nhân đang tấp nập buôn

bán, tất cả đều bình thường.

Giết

chết quái nhiệm vụ cuối cùng, phía dưới màn hình có hiển thị dòng chữ màu vàng:

Một người bạn của bạn Vô Liêu Sát Sát Yêu đã online.

Tô Liễu

dừng mọi hành động lại, ngây người nhìn dòng thông báo hồi lâu rồi đột nhiên

nói với Cố Phi: “Tiểu Thích, mình tòm anh Sát Sát có chút việc, cậu phụ trách

các hoạt động kế tiếp nhé!”

“Có gì

mà bí mật thế? Tô Tô, không phải cậu lại định đi trêu chọc huynh ấy đấy chứ?”

Trong kênh chat riêng nhanh chóng xuất hiện tin nhắn suy đoán đầy ẩn ý của Cố

Phi. Tô Liễu đáp trả bằng một hàng dấu chấm lửng. Cô rút khỏi tổ đội hiện thời

và mời Sát Sát tham gia một tổ đội mà cô vừa thành lập.

[Tổ

Đội] Bỗng Dưng Muốn Chết: Sát Sát, huynh đến Phi Lai Phong đi!

[Tổ

Đội] Vô Liêu Sát Sát Yêu: Ở đó có BOSS từ khi nào?

Gửi đi

một icon nhíu mày cáu kỉnh, Tô Liễu nhẹ nhàng trả lời: “Sát Sát huynh chẳng

hiểu gì cả. Lẽ nào huynh không biết trên đỉnh Phi Lai Phong có một ngôi miếu

thờ Hồng Nương nổi tiếng linh thiêng?”

Kênh

chat tổ đội im lặng hồi lâu mới bật ra một hàng chữ: “Tiểu nha đầu, game chỉ

hay ở mấy chuyện ân oán. Chứ tình cảm phong hoa tuyết nguyệt thì ngoài đời thực

tế hơn.”

Một

chàng trai khô khan… Tô Liễu cười hi hi, thầm nghĩ: Cũng được, mình thích.

“Huynh

nói thế cũng phải. Vậy thì huynh hiện ở đâu? Có dịp mình gặp nhau một lần, ha

ha…” Gõ xong câu này, Tô Liễu thấy không ổn liền xóa đi. Rồi thay bằng câu:

“Tình cảm trong game sau cùng sẽ phát triển ra ngoài đời thật mà.” Ngập ngừng

một lúc, rồi lại xóa.

[Tổ

Đội] Bỗng Dưng Muốn Chết: Ở ngoài đời, huynh đã kết hôn chưa?

[Tổ

Đội] Vô Liêu Sát Sát Yêu: Vấn đề này… có quan trọng lắm không?

“Rất

quan trọng!!!” Tô Liễu quả quyết viết tiếp: “Rất quan trọng đối với muội.”

Trái

tim cô như muốn ngừng đập. Đôi mắt bồ câu tròn xoe chăm chú nhìn hộp thoại dưới

màn hình.

[Tổ

Đội] Vô Liêu Sát Sát Yêu: Ha ha, chưa.

[Tổ

Đội] Bỗng Dưng Muốn Chết: Tốt quá! Thế còn bạn gái?

[Tổ

Đội] Vô Liêu Sát Sát Yêu: Mặt cười. Tạm thời chưa có, nhưng có một người mà ta

rất yêu.

Nói

xong câu này thì cũng vừa lúc hai người tới đỉnh Phi Lai Phong. Chàng chiến

binh giáp đen từ từ bước tới dưới ánh trời chiều. Bóng chàng in trên vách đá uy

nghi như núi.

Tô Liễu

điều khiển nhân vật thiếu nữ ngồi quì gối trên mặt đất, người hơi nghiêng

nghiêng, đầu khẽ ngoảnh về phía sau, mỉm cười hỏi: “Người huynh yêu có yêu

huynh không?”

[Tổ

Đội] Bỗng Dưng Muốn Chết: Huynh đã tỏ tình chưa?

[Tổ

Đội] Vô Liêu Sát Sát Yêu: …

[Tổ

Đội] Bỗng Dưng Muốn Chết: Sát Sát, huynh mau tỏ tình đi. Nếu không thành công

thì cho muội một cơ hội nhé!

[Tổ

Đội] Vô Liêu Sát Sát Yêu: … Toát mồ hôi, việc tỏ tình đâu thể tùy tiện. Nếu

không chắc chắn về khả năng thành công, thì sẽ dẫn đến sự tuyệt vọng sau khi tỏ

tình. Tiểu Ngược, cảm ơn sự yêu mến của muội, muội là một người rất tốt rất tốt,

có điều…

“Muội

là một người rất tốt rất tốt, có điều ta không yêu muội.” Tô Liễu hít một hơi

thật sâu rồi tự lẩm bẩm câu từ chối đầy tính mô phạm mà đối phương sắp nói.

Cô định

nói thêm một câu, thì lại xuất hiện một dòng chữ.

[Tổ

Đội] Vô Liêu Sát Sát Yêu: Ta không mơ mình có số đào hoa, chỉ mong người ta yêu

cũng yêu ta là đủ.

Ta

không mơ mình có số đào hoa, chỉ mong người ta yêu cũng yêu ta là đủ.

Nhìn

dòng chữ này, người cô như đông cứng lại, không biết tại sao, sống mũi chợt cay

cay.

Duyên

phận là gì? Chỉ là một việc xảy ra trong nháy mắt, khi cô quyết định chơi game,

và được gặp anh.

Cảm

giác rung động là gì? Là khi đứng đợi chờ nhau dưới ánh trăng đêm hay cùng nhau

chạy trốn trên miền hoang mạc.

Cô luôn

tự nhủ rằng, chẳng qua mình đã thích một tổ hợp phần mềm, một nhân vật giả

tưởng đã lặng lẽ xuất hiện rồi sát cánh cùng cô trong lúc cô đang bị cả thế

giới bỏ rơi. Thế nên, dù biết rõ Sát Sát chỉ là nick phụ, nhưng cô chưa bao giờ

quan tâm tới nick chính của anh, càng không truy tìm con người anh ngoài đời.

Cô luôn tự nhủ rằng, chẳng qua mình đã thích một tổ hợp phần mềm, có điều…

Sao cô

lại muốn khóc trước một lời từ chối.

Anh nói

rằng, ta không mơ mình có số đào hoa, chỉ mong người ta yêu cũng yêu ta là đủ.

Nhìn

câu nói hết sức đơn giản vẫn lặng lẽ đứng ở góc màn hình, Tô Liễu thầm nghĩ

trong lòng:

Xì, Sát

Sát, anh nhất định sẽ phải hối tiếc, vì yêu người sao hạnh phúc bằng được người

yêu?

Xì, Sát

Sát, anh đã từ chối một cô gái tuyệt vời, rồi sau này anh sẽ phải… khóc.

Xì, Sát

Sát…

Cô nhẩm

đi nhẩm lại, và hít một hơi thật sâu, mặc cho nước mắt rơi lã chã. Cuối cùng cô

đã hiểu, chính giây phút này đây, cô thật sự đã yêu tâm hồn của một người con

trai không hề biết mặt. Cuối cùng cô đã hiểu, chính giây phút này đây, cô đã

lại thất tình một lần nữa.

Bông

hoa đào của cô nhanh chóng tàn lụi từ lúc còn e ấp. Tình yêu của cô lần nào

cũng ra đi từ khi mới chớm nở.

Cô…

phải chịu lời nguyền của vị thần ái tình mất rồi! Tô Liễu cười trong nước mắt

và viết vào khung chat:

“Haizz,

không thể làm người yêu… muội, muội cũng không thể tiếp tục làm bạn được nữa.

Sát Sát huynh, muội là người ích kỷ, tránh để bản thân ngày nào cũng phải đau

lòng, muội sẽ xóa huynh khỏi danh sách bạn bè.”

Trên

màn hình nhanh chóng hiện ra hàng dấu chấm lửng.

[Tổ

Đội] Vô Liêu Sát Sát Yêu: Uhm, xóa đi, không còn việc gì nữa thì ta out đây.

[Tổ

Đội] Bỗng Dưng Muốn Chết: Hẹn gặp lại huynh

[Tổ

Đội] Vô Liêu Sát Sát Yêu: Chắc không nên gặp lại nữa, để tránh muội ngày ngày

phải đau lòng. Ha ha.

Nói

xong câu cuối cùng, biểu tượng của anh chuyển sang màu xám xịt.

Đùng

đoàng…

Bầu

trời trước cơn mưa trong game trông hệt như tâm trạng tan nát lúc này của Tô

Liễu.

Cuối

cùng, Tô Liễu không nỡ lòng xóa tên Sát Sát. Cô rút tờ giấy ăn lau dòng nước

mắt đã khô, out khỏi trò chơi, nhảy lên giường rồi lăn qua lăn lại. Đây là biện

pháp rũ bỏ nỗi buồn thương một cách rất trẻ con.

Việc gì

cũng thế, lần sẽ thành quen. Cô chỉ cần không chơi game một ngày để khôi phục

lại cảm giác làm mới tâm hồn sau cú vấp ngã như trong trò Ngụy Tấn phong lưu là

được.

Sáng

sớm hôm sau, Cố Phi lại gửi tin nhắn giục Tô Liễu lên mạng. Lý do là bài viết

về việc Nguy Hại Tứ Phương chơi game lầm lạc đã bị đưa lên diễn đàn chính thức

của Anh hùng.

Trên

QQ, Cố Phi phẫn nộ nói: “Tức chết đi được, cái lúc đầu óc bị lợn gặm đấy thật

khốn kiếp.”

Tô Liễu

vừa đọc các comment từ khắp nơi gửi về chửi rủa Bạch Tuyết, vừa hỏi: “Liệu Bạch

Tuyết có bị lộ danh tính ngoài đời không? Nếu không thì nhắm mắt chịu đựng một

thời gian, sự việc trên mạng biết nói thế nào.”

“Cậu

xem thẳng sang trang bảy ấy!” Cố Phi gửi một icon giận dữ. “Điều khiến mình

phiền nhất là, có kẻ đã lần ra thông tin Bạch Tuyết mới chỉ là một cô học sinh

lớp mười một, sao đám người đó không động não mà nghĩ, Nguy Hại Tứ Phương có

cần đòi li hôn với vợ chỉ vì một cô bé đang ở tuổi vị thành niên còn chưa đến

tuổi được luật pháp cho phép kết hôn như Bạch Tuyết không?”

Đập

ngay vào mắt Tô Liễu là comment của nick Tư Đồ Úy Úy bên Server Bạch Hổ: “Chắc

không phải đâu, Quả Táo Bạch Tuyết mới học lớp mười một thôi mà, hồi chưa

chuyển server, đã có lần cùng bọn mình đánh quái, đấy là một cô bé rất ngoan

ngoãn đáng yêu.” Thế là, dư luận lập tức chuyển hướng.

“Lớp

mười một thì sao? Bây giờ bọn bồ nhí có đầy đứa 9x!”

“Con

gái bây giờ khiếp lắm. Tuần trước đi mua đồ, thấy ba cô bé chừng mười lăm, mười

sáu tuổi mua những bộ quần áo tiền nghìn mà mắt không hề chớp lấy một cái…”

“Muốn

tìm các em gái ngây thơ trong thời buổi này chỉ có vào… trường mầm non.”

Tô Liễu

lặng lẽ xem tiếp.

“9x có

thù oán gì với mày hả? Mày mới là bồ nhí, cả nhà mày là bồ nhí.”

“Người

ta mua đồ đắt tiền thì liên quan gì đến mày? Không giỏi kiếm tiền lại còn mở

mồm chê người khác tiêu tiền là sao?”

“Bọn

con trai 7x, 8x thần kinh, lắm chuyện!”

Rồi lại

tới các comment mắng chửi Bạch Tuyết. Vì tài khoản đăng nhập diễn đàn chính là

nick trong trò chơi, nên đa phần mọi người đều chửi mắng… vừa phải. Tuy nhiên,

có một comment khiến Tô Liễu vô cùng bực bội.

Tạc Dạ

Tiểu Thần: “Nhỏ tuổi thế mà đã làm kẻ thứ ba rồi, đúng là tài năng bẩm sinh, em

gái Bạch Tuyết, cho anh địa chỉ, anh thương!” Liền phía sau là mấy icon cười

đầy bí hiểm, rồi đến comment trả lời của Doanh Vũ: “Tạc Dạ Tiểu Thần, đi mà

thương mẹ mày ấy. Nói chuyện như đồ con hoang, đầu óc bã đậu đã không thèm nói,

mồm còn thối như mồm chim lợn.”

Câu

chửi đã độ lại còn bậy, khiến Tô Liễu thấy rất… cảm động. Cô gửi cho Cố Phi một

câu tán dương trên QQ: “Đẹp trai quá, Tiểu Thích, tại hạ thực sự ngưỡng mộ

huynh đài!”

“Ha ha

ha, vậy hãy quì xuống dưới chân ta. Tiểu cô nương lại đây, thơm cái nào…” Rất

nhanh chóng, Cố Phi lại bắt đầu buông những lời tán tỉnh vu vơ, khiến Tô Liễu

thấy sự sùng bái vừa rồi của mình thật vớ vẩn.

“Cút

đi.” Cô gửi cho cậu ta một icon trừng mắt.

Chuyện

trên diễn đàn cũng chỉ đến thế, chửi qua mắng lại, tầng của topic tăng vèo vèo,

khi xem lại một lần nữa, Tô Liễu nhận ra, ngoài Cố Phi, những người khác trong

gia tộc đều chưa lộ diện, chắc chắn Lão Đại đã có dặn dò trước.

“Mẹ

kiếp, treo máy mà cũng bị giết.” Doanh Vũ gọi Tô Liễu trên QQ: “Tô Tô, mình có

cảm giác là Nguy Hại muốn hãm hại chúng ta nên đã dùng Bạch Tuyết để đánh lạc

hướng. Mẹ kiếp, từ tối qua đến giờ, bọn người chơi của các hành hội khác đã vô

cớ tìm người trong gia tộc chém giết, nói là thay trời hành đạo. Khiến mình

không dám cả công khai thông tin trên bản đồ nữa.”

Các

thông tin như tên hành hội, tên gia tộc, tên tổ đội luôn được ẩn ở phía sau

nhân vật. Còn thông thường trên đầu nhân vật chỉ hiển thị tên quốc gia, nick và

nếu đã kết hôn thì sẽ có thêm “vợ/chồng của…”. Tuy nhiên, trong trò chơi có một

thao tác thiết kế cho phép người chơi up load toàn bộ các thông tin từ tên tuổi

quốc gia, hành hội cho tới tên quốc

vương, cẩm y vệ… và hiển thì ngay trên đầu nhân vật.

Các

thành viên trong gia tộc của Tô Liễu đều để tên gia tộc, kể cả sau khi đã nâng

cấp thành hành hội, nên rất dễ bị điểm mặt gọi tên.

Tại sao

lại giết chúng ta? Nếu là thay trời hành đạo thì phải tìm người của Tân Tinh là

Nguy Hại Tứ Phương mà xử lý mới phải chứ!

Tô liễu

không sao hiểu được tin nhắn của Doanh Vũ, liền đăng nhập trò chơi. Nữ chiến

binh mang tên Bỗng Dưng Muốn Chết nhanh chóng xuất hiện tại đỉnh Phi Lai Phong.

Trông thấy miếu thờ Hồng Nương nghi ngút khói hương ngay gần đấy, Tô Liễu đau

lòng mở ngay Quyển Trục để hồi thành.

Chỉ

trong chốc lát, trên kênh hành hội đã đầy ắp tin nhắn. Đa phần mọi người đều

hỏi thăm chân tướng sự việc với thái độ bình tĩnh quan sát. Chỉ có một số ít

kiên quyết đòi Bạch Tuyết phải trực tiếp giải thích và gay gắt nói không muốn

đứng chung hàng ngũ với những kẻ vô đạo đức. Rằng nếu hội trưởng hành hội còn

bao che, họ sẽ ra khỏi hội.

Tô Liễu

nghĩ, nếu Bạch Tuyết đứng ra khẳng định không phải mình thì liệu đám người này

có tin không? Đã gọi là tin vỉa hè thì sao có thể chính xác tuyệt đối, hơn nữa

lại là ở trên mạng. Bỏ qua sự lộn xộn của kênh hành hội, cô nhắn lên gia tộc:

“Lão Đại, mấy ngày nay có khai hoang không vậy?”

[Gia

Tộc] Minh Yểm: Có chút phiền phức, Tô Tô. Vì sau khi sự việc xảy ra, Nguy Hại

Tứ Phương đã xóa nick và rút khỏi Tân Tinh. Hiện giờ mọi búa rìu đều nhằm thẳng

chúng ta.

Hả? Tô

Liễu trợn tròn mắt.

Cô bực

tức nghĩ, Nguy Hại đúng là đồ con lợn, vì làm thế khác nào ngầm thừa nhận

chuyện này có thật, một lời giải thích cũng không, thật… mẹ kiếp, cặn bã hết

sức.

[Gia

Tộc] Doanh Vũ: Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ, lẽ nào Bạch Tuyết cũng phải

xóa nick và rút khỏi hành hội?

Cậu ta

vừa dứt lời, cả kênh chat im lặng.

Tô Liễu

lặng người hồi lâu rồi bình tĩnh đáp: “Bạch Tuyết có làm gì sai đâu, sao phải

xóa nick?”

[Gia

Tộc] Lão Đại: Hiện tại mọi việc đang rối, nhưng hai ngày nữa chắc sẽ nguôi

ngoai. Có điều, nếu Bạch Tuyết vẫn muốn tiếp tục sử dụng nick này thì sẽ phải

chịu áp lực rất lớn.

[Gia

Tộc] Đôn Tại Tường Giác Đẳng Hồng Hạnh: Tôi thấy rất lạ là tại sao Bạch Tuyết

mới qua lại với Nguy Hại mới hai mươi ngày mà đã có thể sinh chuyện?

[Gia

Tộc] Thiên Vi Thùy Xuân: Lão Đại, hay là có kẻ muốn bôi nhọ gia tộc chúng ta.

Em với Hồng Hạnh đã thảo luận rất kĩ, nhận thấy việc Nguy Hại rút khỏi trò chơi

đã khiến chúng ta bị trở thành tiêu điểm của dư luận.

[Gia

Tộc] Đại S: Đúng đấy, bọn em đã lên kênh thế giới để thanh minh cho Bạch Tuyết,

nhưng gia tộc nữ vương vẫn bị coi là một đám người bất chính cần phải bị tiêu

diệt.

Đọc tới

đây, Tô Liễu mới hiểu, chắc chắn vì mọi người đều đã lên kênh thu phí để nói

tốt cho Bạch Tuyết nên vô tình gây thêm chú ý của người khác. Cũng chính vì vậy

mà cả gia tộc đều im hơi lặng tiếng trên diễn đàn.

[Gia

Tộc] Lão Đại: Cũng tại anh đã không nói rõ với mọi người ngay từ

đầu, thực ra…

[Gia

Tộc] Minh Yểm: Lão Đại, anh đừng nghĩ sóng chịu yên thì biển sẽ lặng. Em thấy

rất khó chịu, em tin không phải Bạch Tuyết, và ủng hộ con bé.

[Gia

Tộc] Minh Yểm: Sao phải im, muốn đánh muốn giết gì thì cứ việc, lại còn không

cho ta nói sự thật sao?

“Chị

Minh Yểm, em đồng ý với chị, mỗi lần nhẫn là một nhát dao, mình việc gì phải

nhịn! Em không sợ bị giết, vì dù sao cũng truy sát quen rồi.” Nói xong câu này,

Tô Liễu thấy nhẹ cả lòng. Nhưng chưa kịp nói thêm gì thì đã bị Doanh Vũ trêu:

“Cái hồi cậu bị cả thế giới truy sát, cậu nói mình là, gia tộc chúng ta mới

chuyển tới, không nên để mọi người vì chuyện nhỏ mà mất cả hứng thú chơi game.

Mình thấy cậu nhịn giỏi đó chứ!”

Đột

nhiên.

[Gia

Tộc] Minh Yểm: Tô Tô học tính xấu của Lão Đại!!!

[Gia

Tộc] Minh Yểm: Nhịn cái đầu ấy. Chơi game mà phải nhịn nhục thế này thì chơi

làm gì.

[Gia

Tộc] Sắc Như Xuân Hiểu: Phải đó, chơi game phải có nhiều bạn bè mới thú vị. Mà

bạn bè có phúc cùng hưởng có hoạn cùng chia.

[Gia

Tộc] Đôn Tại Tường Giác Đẳng

Hồng Hạnh: Tô Tô nghĩ nhiều quá đấy. Là nữ vương thì phải độc đoán một chút.

[Gia

Tộc] Thiên Vi Thùy Xuân: Tô Tô nghĩ lực lượng của chúng ta còn mỏng nên… khách

khí đó thôi.

Chuyện

nói đi đâu thế không biết?

[Gia

Tộc] Bỗng Dưng Muốn Chết: Lạc đề rồi, lạc đề rồi.

Đoạn

hội thoại tuy lạc đề nhưng vẫn toát lên ý chính, đó là tôn trọng lựa chọn của

Bạch Tuyết và ủng hộ cô bé tới cùng. Do đó, tên của Bạch Tuyết vẫn để nguyên

hiện trạng gia tộc là NP Những Nữ Vương Của Trời Xanh và hành hội là Hoa Lệ Phi

Thăng. Do đó, bị giết cũng nhiều mà phản kháng lại cũng mạnh.

Có một

lần không nhịn được nữa, Bạch Tuyết online, thấy tình cảnh này, cô bé đã lên UT

khóc nức nở. Tiểu nha đầu đó rất dũng cảm, lên diễn đàn lập topic, nghiêm túc

liệt kê từng món đò mà mình đã nhận từ Nguy Hại Tứ Phương, bao gồm cả tiền ăn

KFC, cuối cùng cô bé nói, nếu Nguy Hại Tứ Phương online, cô bé sẽ đổi tất cả ra

Nguyên Bảo và trả lại cho hắn ta. Đương nhiên, trong số các phản hồi vẫn có lời

chửi rủa. Nhưng rất nhiều người đã bắt đầu nhìn nhận một cách tích cực và tin

lời Bạch Tuyết. Có người còn liên hệ tới những hành động của gia tộc trong thời

gian gần đây và kết luận: gia tộc rất đoàn kết, rất chính nghĩa, sự vụ xấu xa

kia không liên quan gì tới Quả Táo Bạch Tuyết.

Trong

hoàn cảnh Nguy Hại Tứ Phương biệt vô âm tín, kẻ thứ ba thự sự cũng không thấy

xuất hiện, câu chuyện kể trên dần trôi vào quên lãng.

Một

tuần sau, trong lúc dẫn tân thủ đi diệt quái, nhóm Tô Liễu, Doanh Vũ, Bạch

Tuyết đã tình cờ gặp một tổ đội nước Hàn đang áp tải tiêu xa trên khu vực địa

đồ công cộng.

Yêu

Tinh Áo Choàng là nữ vương nước Hàn, nên Tô Liễu ghét luôn sang cả đám người đi

cùng cô ta.

Hưởng

ứng lời hiệu triệu: “Chơi game là phải chơi hết mình” của chị Minh Yểm, cô lên

UT hô hào mọi người tập trung lực lượng cướp tiêu xa.

Vốn chỉ

là một vụ cướp thông thường, nhưng vì nhị vị nữ vương có tư thù từ trước nên

cuộc chiến cũng diễn ra rất ác liệt.

Trong

game, việc cướp tiêu xa chỉ là chuyện bình thường. Người nước khác trông thấy

thì cướp, người bị cướp thì phẫn nộ kêu gọi báo thù.

Nhưng

khi nhóm báo thù kéo tới, bên nhóm Tô Liễu lại dùng Quyển Trục bay thẳng về

thành. Điều này khiến bọn chúng tức điên, rủ nhau lên kênh thu phí hò hét rủa

xả.

Thế là,

cái tên Tô Liễu lại được nhắc tới, nhưng cô không bận tâm. Ba người hồi thành

không phải vì sợ, mà bởi vị Lão Đại hiệu triệu.

Còn lí

do triệu tập là: Tên rác rưởi Nguy Hại Tứ Phương đã xuất hiện!!!

Hắn ta

đứng ngay trước mặt Tô Liễu, toàn thân lấp lánh ánh vàng, thể hiện rõ đẳng cấp

của một Thần Thú đại nhân.

[Hiện

Thời] Nguy Hại Tứ Phương: Ta vừa đi công tác mấy ngày nên không online. Lúc về

mới phát hiện ra là bị hack nick, nên đã tìm bộ phận khách hàng khôi phục lại

rồi.

[Hiện

Thời] Nguy Hại Tứ Phương: Bài viết trên diễn đàn kia cũng là bịa đặt, mẹ kiếp,

lão gia đây mới li hôn được nửa năm, còn chưa tái hôn. Bạch Tuyết, nàng phải

chịu ấm ức mấy ngày nay rồi. Giờ ta sẽ lập tức tạo topic trên diễn đàn, chửi cả

tổ tông mười tám đời nhà kẻ nào định ám hại lão gia ta.

[Hiện

Thời] Quả Táo Bạch Tuyết: Chị Tiểu Ngược trái đất nguy hiểm quá. Chị mau đưa em

lên trên sao hỏa đi!

Tô Liễu

phì cười. Nàng Bạch Tuyết của gia tộc… thực sự đã sợ hãi tới nỗi tẩu hỏa nhập

ma, cuồng ngôn loạn ngữ mất rồi.

Nhưng

cho dù thế nào, sự xuất hiện của Nguy Hại Tứ Phương cũng khiến mọi việc trở nên

tốt đẹp hơn. Đa phần mọi người đều chửi rủa việc mình bị lừa, một bộ phận hoài

nghi sự xuất hiện của bài viết vô tình trùng hợp với thời gian nick Nguy Hại Tứ

Phương bị hack. Mãi cho đến khi Nhẫn Giả Thâm Khuê – con người uyên thâm tung

ra bài phân tích sâu sắc, thì dư luận mới có một góc nhìn mới.

Chị ta

nói…

Lẽ nào

mọi người không nhận ra ngay từ đầu, rằng đây là kế sách “một mũi tên trúng hai

đích” đầy thâm độc?

Theo

như bài viết, Nguy Hại Tứ Phương và Quả Táo Bạch Tuyết đã làm tổn thương một

người phụ nữ đáng thương hết lòng vì gia đình và chồng con. Xét về mặt đạo

nghĩa, hai kẻ tội đồ này đáng bị bỏ rọ trôi sông, tru di cửu tộc. Các hành hội

của bọn họ đương nhiên phải chịu liên đới, đặc biệt là hành hội Tân Tinh. Vì lẽ

đâu lại để một kẻ như vậy giữ chức hội trưởng?

Do đó,

mục tiêu của người gửi bài là nhằm vào Tân Tinh và Hoa Lệ Phi Thăng, khiến

lưỡng đại hành hội phải chịu mang tiếng xấu.

Tuy

nhiên, Nguy Hại Tứ Phương bất ngờ xóa nick bỏ game (bây giờ thì đã biết là bị

hack) nên đã may mắn thoát nạn. Không còn cách nào khác, các game thủ chính

nghĩa đành trút ngọn lửa căm hờn lên Quả Táo Bạch Tuyết của Hoa Lệ Phi Thăng.

Vì thế mới xuất hiện vụ việc vây ráp hành hội này vì tội bao che cho kẻ thứ ba.

Thật là

trùng hợp!

Thủ

pháp tự thân xóa nick đã đập tan âm mưu một mũi tên trúng hai đích, đồng thời

tương kế tựu kế đổ họa cho người.

Thật

quá trùng hợp!

Nguy

Hại Tứ Phương thực sự bị hack hay đã tự mình xóa nick sau khi nhận ra âm mưu kể

trên. Bởi vì với các Thần Thú đại nhân thuộc nhóm khách hàng kim cương, việc

hôi phục trang bị cũng như các thứ bị đánh cắp hoàn toàn dễ dàng.

Tái

bút: Xin nói thêm rằng, Hoa Lệ Phi Thăng vô cùng chính nghĩa. Trong hoàn cảnh

bị bủa vây liên miên, ngày nào cũng bị giết hại tới mức không thể ra khỏi thành

đô, họ đã vẫn bảo vệ các thành viên của mình. Ngưỡng mộ!

Vậy là,

chị Thâm Khuê đã thành công trong việc biến câu chuyện tình tay ba thành âm mưu

tranh giành địa bàn giữa các hành hội.

Vậy là,

Bạch Tuyết đã thoát khỏi đòn roi dư luận.

Cũng

phải, vì đây là thế giới mạng hư hư thực thực, không ai biết chắc được điều gì.

Tô Liễu

mỉm cười vươn vai, tiếp tục quay trở lại trò chơi. Nửa ngày đã trôi qua, đám

người chửi bọn họ cướp ngân phiếu cũng đã mệt mỏi bỏ cuộc. Cô lên kênh tổ đội,

hào hứng bày tỏ tình cảm ngưỡng mộ sâu sắc đối với Nhẫn Giả Thâm Khuê. Nhưng

một câu nói của Lão Đại đã khiến cô chưng hửng.

[Tổ

Đội] Lão Đại: Có muốn làm quen không? Thâm Khuê và chị Minh Yểm của em vốn thâm

giao đấy.

Điều

này có nghĩa, bài phân tích kể trên đã được ai đó mớm lời. Tô Liễu muốn khóc mà

không ra nước mắt.

[Tổ

Đội] Bỗng Dưng Muốn Chết: Người trên trái đất thật nham hiểm quá, Tiểu Thích

mau đưa mình trở lại hành tinh Mít Đặc nào.

Bình

yên chưa được hai phút, còn chưa bàn tán vui vẻ xong với mọi người, thì trên

kênh thế giới đã xuất hiện mấy tin nhắn quái dị.

[Thế Giới]

Yêu Tinh Áo Choàng: Bỗng Dưng Muốn Chết, ta biết là ngươi đang online. Vậy đừng

giả bộ làm con rùa rụt cổ. Lại còn là nữ vương kia đấy! Kéo bè kéo lũ đi đánh

người cướp áp tiêu, có giỏi thì cướp áp tiêu quốc gia kia kìa!

Việc

tiếp tiêu trong trò Anh hùng được chia thành các cấp tổ đội, gia tộc và quốc

gia. Trong đó, của gia tộc do tộc trưởng đi nhận, còn của quốc gia do đích thân

quốc vương đi lĩnh đồng thời phải có tiền mua tiêu xa (tính bằng điểm SD).

Bên

phía Tô Liễu chỉ đơn thuần là cướp cho vui chứ không phải vị thèm muốn thứ gì

đó.

[Thế

Giới] Bỗng Dưng Muốn Chết: Bè lũ đấy thì sao? Ngươi ghen tị việc ta được nhiều

người ủng hộ à?

Tô Liễu

nói xong, cả kênh thế giới im bặt.

[Thế

Giới] Trúc Tử: Vì cú đánh trống lảng hết sức đẳng cấp, ta xin cống hiến lực sĩ

Thập Mao.

[Thế

Giới] Thập Mao: Đừng có cống hiến ta tùy tiện như thế? Hời cho chúng quá, hôm

nay ta không tiếp khách.

Quay

lại chủ đề chính.

[Thế

Giới] Hồng Trần Nhất Kỵ Phi Tử Tiếu: Oh, thì ra là mấy người, chị Yêu Yêu ghen

vì cái gì? Ghen vì em gái Bạch Tuyết mới nhỏ tuổi đã biết đi phá hoại gia đình

người khác sao?

[Thế

Giới] Doanh Vũ: Điểu nhân, não ngươi bị lợn ăn rồi à. Bạch Tuyết sao có thể

sánh với kẻ thứ ba bỉ ổi vô địch của Anh hùng? Không biết kẻ tiện nhân nào bám

theo Chiến Ngự Lâm Lâm dai nhanh nhách. Làm ơn soi gương ngắm lại mình đi,

chẳng bằng cái lông chân của Thịnh Thế muội muội.

Tô Liễu

nở mày nở mặt, định gửi cho Doanh Vũ một cái icon biểu dương thắng lợi. Nhưng

kênh chat riêng đã hiển thị tin nhắn.

[Thế

Giới] Kiêu Dương Tự Hỏa: Nói đi, nàng và em gái ta đúng là oan gia, dường như

chuyện gì cũng có thể gây với nhau được.

[Thế

Giới] Bỗng Dưng Muốn Chết: Tha cho ta đi, làm ơn đừng xếp ta ngang hàng với lũ

ngợm. Ta đây là người mà.

Sau khi

gửi một icon im lặng, Tô Liễu bắt đầu suy nghĩ mông lung. Hình như đã hai mươi

ngày cô không nói chuyện với Kiêu Dương Tự Hỏa. Những tưởng Kiêu Dương tránh né

để Yêu Tinh khỏi nổi giận, nào ngờ hôm nay…

Thật là

khó hiểu.

[Nói

Thầm] Kiêu Dương Tự Hỏa: Tiểu Ngược, ta đã trăn trở gần một tháng nay và đã

quyết định không để ý tới mối ân oán giữa nàng và em gái.

“Thế

rồi sao?” Tô Liễu gửi tin nhắn mà lòng càng rối.

Liếc

lên kênh thế giới, Doanh Vũ chửi ngọt quá nên Phi Tử Tiếu dần dần đuối sức. Thế

là lại có mấy kẻ vô danh tiểu tốt nhảy ra vây chặt Doanh Vũ. Tô Liễu định tới

giúp cậu ta một tay, nhưng lại có tin của Kiêu Dương Tự Hỏa…

“Ta

quyết định sẽ theo đuổi nàng, Tiểu Ngược.”

“Cho

dù…”

“Bỏ đi,

tóm lại, ta sẽ không để mình phải hối hận.”

Sét

đánh giữa ban ngày!

Tỏ tình

tới lần thứ N rồi mà Tự Hỏa vẫn nghiêm túc, vẫn ấp úng, vẫn khó hiểu vậy sao.

Tô Liễu

sợ đến run cả tay, vội gửi qua một icon xanh mặt.

“Việc

này để sau, hiện ta đang chiến đấu với em gái ngươi.” Cô bổ sung thêm một câu

để xoa dịu nỗi sợ hãi mà Tự Hỏa mới gây ra. Tô Liễu cố gắng tập trung vào kênh

thế giới, nhưng cũng không được. Cô tức tới mức muốn lao ngay sang căn hộ 402

tòa nhà số 7 để cho Lâm Lập Triệt một trận.

[Thế

Giới] Yêu Tinh Áo Choàng: Doanh Vũ ngươi hiểu cho rõ ràng, là ta đây đã chán

Chiến Ngự Lâm Lâm! Anh ta là gì mà ta phải theo đuổi, phải đeo bám? Vớ vẩn, anh

trai ta còn đẹp trai hơn. Tóm lại, ta không cần con người đó nữa, đồ rác rưởi.

Thật rất hợp với kẻ… xxx kia.

Tô Liễu

những tưởng sau sự việc ở trên diễn đàn, Lâm Lập Triệt vì nhận ra bản chất xấu

xa của Khâu Kiều Nhan nên đã chủ động chia tay. Nào ngờ… Cậu ta lại bị đá một

lần nữa!

Haizz!

Tô Liễu phát điên lên mất! Anh Thịnh Hoan là người có cá tính như thế, sao Tiểu

Triệt ngày ngày đi theo anh mà lại mềm yếu như vậy? Khâu Kiều Nhan có gì tốt?

Để đến nỗi đánh mất cả lòng tự trọng? Lần đầu tiên trong đời, Tô Liễu giận tới

mức run hết cả tay.

[Thế

Giới] Bỗng Dưng Muốn Chết: Anh ngươi đẹp trai, thì chạy về mà lấy anh luôn đi,

ở đây điên dở gì thế?

[Thế

Giới] Hồng Trần Nhất Kỵ Phi Tử Tiếu: Ôi, kẻ mặt dầy đeo bám anh Kiêu Dương đã

xuất hiện rồi.

[Thế

Giới] Yêu Tinh Áo Choàng: Anh trai ta cao ngạo như thế, đến lượt cô ta?

Thế

giới rất yên tĩnh, mọi người cùng nhau đứng nhìn đám con gái mắng qua chửi lại.

Tô Liễu

giận tới mất khôn, cô vội mở giao diện bạn bè, gửi tin nhắn cho Tự Hỏa: “Trong

vòng ba mươi giây, nếu Tự Hỏa ngươi cầu hôn ta bằng loa trên thế giới trong thì

ta sẽ đồng ý!!!”

v

Chương 1: Diễn biến mới

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 15
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...