Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Câu Hồn Cuồng Gia

Chương 3

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Bố cáo Định Bắc vương phủ dán ra lập tức chấn

động trong ngoài kinh thành , mặc dù không biết người nào trong vương

phủ bị bệnh , nhưng trong bố cáo viết rõ , nếu có người có thể

chữa khỏi hẳn bệnh cho người này , sau trọng thưởng mười vạn lượng

hoàng kim , trong khoảng thời gian ngắn , dân chúng tranh nhau đến ,

người người chạy theo xu thế .

Đúng lúc trước một ngày bố cáo dán ra , Cận

Minh Lôi có việc gấp xuất thành , Cận Minh Kỳ vừa tránh được một

kiếp thì lại bị đám người chen chúc đến hù sợ , may mà có Hàn đại

phu trấn thủ ở Định Bắc vương phủ , cuối cùng đem một đám người lừa

bịp này tống khỏi cửa lớn vương phủ .

Hai ngày sau , sau khi biết lừa bịp không dễ ,

quả nhiên đám người tới cửa giảm mạnh , chỉ còn lại một số ít đại

phu hiểu sơ hoặc hiểu biết chút ít đến nhận điều trị , nhưng rất

nhanh cũng đều bị Hàn đại phu đuổi trở về . Hàn đại phu vốn đương

nhiên cũng không có kết quả rồi .

Ngày thứ ba tin tức lại truyền ra , nhưng hiện

tại căn bản là không ai dám đến nhận điều trị, Cận Minh Lôi ngày hôm

nay cũng trở lại kinh thành .

Sau khi Cận Minh Lôi biết tình hình ba ngày này

thì sắc mặt xanh mét , sau mấy lần hung dữ trừng mắt nhìn bào đệ*

liền phẩy tay áo bỏ đi , xem như ngầm đồng ý .

* Bào đệ : Em ruột thịt

***

Cốc Tử Dung theo sau Hàn đại phu dẫn đường ở

phía trước , đi theo sau là Cốc Thiếu Vân . Đi trên hành lang uốn khúc

trong Định Bắc vương phủ , cuối cùng nàng cũng để những phẫn nộ

tích tụ mấy ngày qua âm thầm thở ra một hơi , buồn bực trong lòng

cũng giải trừ đi một ít .

Từ lúc nàng quyết định biến cách ăn mặc của

đệ đệ già đi một ít rồi ra ngoài hành y , kiếm lấy chút ngân lượng

, nhưng không ngờ cho dù cho Cốc Thiếu Vân mặc đồ đen , làm tiếng nói

của hắn thấp xuống , cũng vẫn vô ích .

Không nghĩ tới quan niệm của cổ nhân , chỉ có

tuổi cao , mặt đầy nếp nhăn giống như Hàn đại phu dẫn đường nàng

trước mặt đây , mới được cho là có y thuật cao siêu để người khác tin

tưởng , đây là đạo lý quái quỷ gì chứ?!

Cho nên không thể lấy được sự tín nhiệm của

người khác , cho đến khi bản thân lại vì tình thương mà đi cứu trợ

một ít dân nghèo có bệnh trong người , không chỉ đại kế kiếm tiền

trong đầu bị tắc nghẽn , còn bị lỗ số vốn nhỏ bé hai tỷ đệ tích

góp được .

Đủ loại chuyện không như ý muốn khiến nàng

buồn bực trong lòng , có chí khó làm . may mà bản thân tinh mắt ,

trong lúc vô tình nhìn thấy bố cáo của Định Bắc vương phủ , mà tiền

thưởng trên bố cáo này hấp dẫn ánh mắt của nàng .

Ngẫm lại , chỉ cần y thuật chữa khỏi bệnh cho

vị kia , đến lúc đó số hoàng kim đáng kể kia nhập túi , thì cuối

cùng nàng không cần vắt hết óc suy nghĩ xem phải làm gì để kiếm

được một số quỹ để gây dựng sự nghiệp .

Lúc này Cốc Tử Dung không khỏi vui mừng vì ban

đầu trộm học trộm thuật châm cứu Đông y , nếu không thân ở niên đại

này , nàng chẳng phải ngồi chờ chết sao , sao nói được cái gì mà

tự thân cố gắng .

***

Hàn đại phu khâm phúc Cốc Tử Dung rõ ràng là

nữ giả nam trang đi ở phía sau , trong lòng thật sự không cách nò tin

nổi , chỉ bằng nàng tuổi còn nhỏ như vậy thế nhưng có thể hiểu

biết nhiều hơn so với lão già cả đời học y thuật như y , nhưng sự

thật xảy ra trước mắt , khiến cho y không thể không tin phục .

Y dẫn hai người phía sau đi qua cổng vòm , bước

vào Tinh Vân cư , theo hành lang uốn khúc đi qua một hoa viên rộng lớn ,

cuối cùng đi đến cửa phòng vợ chồng Định Quốc Công Cận Chính Minh .

Đúng lúc , hai huynh đệ Cận Minh Lôi và Cận Minh

Ký đẩy cửa đi ra .

“A? Hàn đại phu , sao ông lại tới đay , chẳng lẽ

đã tìm được đại phu có thể chữa bệnh cho nương ta?” Cận Minh Kỳ gấp

gáp hỏi Hàn đại phu , sau đó nhìn thân ảnh một cao một thấp sau lưng

y , hai mắt dâng lên hi vọng .

“Vâng , Vương gia , Cận thiếu gia , vị này chính

là Cốc Tử Dung , ta tin rằng nàng có thể tra ra nguyên nhân phát bệnh

.” Hàn đại phu bước sang bên cạnh một bước , lộ ra thân ảnh nhỏ xinh

của Cốc Tử Dung .

“Là đứa nhóc này ?” Cạn Minh Kỳ thất thanh nói

, vẻ mặt kinh ngạc . “Hàn đại phu , ngươi hồ đồ không? Nhìn hắn tuổi

còn trẻ vậy , có thể hiểu gì về y thuật cơ chứ?”

Mới đầu Cốc Tử Dung còn nhìn thẳng , đã bởi

vì hai người cường tráng cao lớn trước mắt mà tâm lý không thăng bằng

, nghe vậy càng thêm khiêu khích đến cơn bực chưa biến mất trong lòng ,

nhất thời hất mặt lên , gần như là đem cả mặt xông tới chỗ phát ra

tiếng .

“Nghe nói người thân có bệnh không tiện nói ra ,

cảm xúc thường không khống chế được , bởi vì hắn chỉ dám ngồi một

chỗ trong buồng . Ta không ngại điều trị cho ngươi trước đâu.” Giọng

điệu Cốc Tử Dung lạnh lùng giễu cợt , ánh mắt liếc nhìn vẻ khinh

thường .

“Ngươi…” Cận Minh Kỳ ngay nhất thời tức đến đỏ

mặt , hai mắt hung dữ trừng lên nhìn nàng .

“Không tin sao ? Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua

câu – không thể nhìn người qua tướng mạo sao?” Tiếp tục giễu cợt nhìn

nói lại , trong lòng càng thêm tức giận . Trẻ tuổi không được sao ?

Dáng người thấp bé thì không được sao ? Đúng là một tên sa trư* ! Chỉ

có châm chọc hắn vài câu hai đấm liền nắm lại rồi .

* Sa trư : Ám chỉ người bảo thủ

“Hàn đại phu , vị cô nương này y

thuật rất giỏi?” Cận Minh Lôi đứng ở một bên trầm mặc không nói đột

nhiên lên tiếng hỏi , con ngươi đen thâm sâu nhìn người nhỏ xinh trước

mắt , đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc .

Hắn liếc mắt một cái lập tức biết cô là nữ

nhân . Khuôn mặt thanh linh mê người bao nhiêu , còn ẩn chứa nét thông

minh , nhất là lúc này , đôi mắt trong trẻo bởi vì tức giận mà sáng

lên , quả thực là sáng trong rực rỡ vô cùng , khiến trái tim hắn

không thể không rung động dữ dội , tim đập nhanh một trận , một cảm

giác quen thuộc vọt thẳng xuống bụng , mà hắn hiểu được cái này

đại biểu cho điều gì --- hắn muốn nàng !

Tiếng nói trầm thấp lãnh liệt truyền vào trong

tai Cốc Tử Dung , nàng lập tức nhìn về phía thân ảnh cao lớn của

người kia .

“Thế nào ? Ngươi cũng có ý kiến ?” Nàng chưa

hết giận nói , đồng thời thấy rõ diện mạo của người này .

Oa ! Không ngờ ở cổ đại cũng có loại khốc nam

này , đôi con ngươi thân thúy lạnh lùng cơ hồ có thể đông cứng người

khác ! Đáng tiếc ở thế kỷ 20 nàng đã sớm có thói quen nhìn diện

mạo lạnh lùng của Nghiêm Siêu , hiện tại tuyệt đối đã không còn chịu

ảnh hưởng .

Khí thế uy nghiêm tôn quý phát ra trên

người này đoán đến tám phần chính là Định Bắc vương gia đứng đầu

Định Bắc vương phủ này.

Cốc Tử Dung bĩu môi khinh thường , cho dù bộ

dạng của hắn có đẹp hơn so với người khác thì sao ? Nàng đến đây là

để kiếm tìn , không phải đến để xem mắt .

“Này ! Người bệnh rốt cuộc là ở đâu ?” Nàng

thấy đối phương chỉ nhìn mình chằm chằm mà không đáp , thẳng thắn

quay lại hỏi Hàn đại phu.

Hàn đại phu đang đờ người giật mình thanh tỉnh

, “Vương gia , vị Cốc Tử Dung này y thuật trên cả ta , sao không mời

nàng vào khám thử cho lệnh đường một lần chứ?”

Con ngươi lạnh băng chợt sáng lên , Cận

Minh Lôi nói : “Được , nhờ Hàn đại phu đưa nàng vào trong phòng , ta

và Minh Kỳ ở sảnh ngoài đợi!” Ánh mắt của hắn vẫn nhìn nàng chằm

chằm .

“Coi như ngươi thức thời!” Cốc Tử Dung nhịn không

được lẩm bẩm , xoay người đi theo Hàn đại phu vào trong phòng , trong

lòng bởi vì ánh mắt nhìn nàng từ đầu đến cuối không rời kia mà

ngợi lên một tia khác thường .

***

Cốc Tử Dung vừa vào trong phòng , lập tức nhìn

thấy một người nam tử trung niên ngồi ở bên giường , trên khuôn mặt

rắn rỏi xuất chúng ẩn chứa sự lo lắng , ánh mắt bất lực nhìn nữ

tử đang ngủ say trên giường , đứng sau hắn là hai nữ tử mặc đồ thị

nữ .

Một nữ tử trẻ tuổi ngồi bên giường , từ cách

ăn mặc của nàng , thận phận không thấp.

“Hàn đại phu , ngươi …” Nghe thấy tiếng động Cận

Chính Minh quay đầu lại hỏi , tò mò nhìn Cốc Tử Dung bên cạnh y .

“Bẩm Trấn quốc công , vị Cốc cô nương này tới

khám bệnh cho phu nhân.” Hàn đại phu kính cẩn trả lời , còn trực

tiếp chỉ ra Cốc Tử Dung là một cô nương .

“Nàng ?” Cận Chính Minh có chút kinh ngạc .

“Vâng , Trấn quốc công , Cốc cô nương y thuật cao

minh , có lẽ có thể tra ra nguyên nhân phát bệnh của phu nhân.”

“Thật sự ?” Cận Chính Minh không hề do dự , ánh

mắt đong đầy hi vọng nhìn về phía Cốc Tử Dung , “Vậy nhờ Cốc cô

nương khám bệnh cho phu nhân ta.”

Cốc Tử Dung gật đầu , tiến lên ngồi xuống ở

mép giường , cẩn thận bắt mạch nơi cổ tay nữ tử nằm trên giường .

Lát sau , ấn đường của nàng khẽ nhướn lên .

Mạch tượng luân lưu không hề ngừng giao động , ấn đường của nàng lại

cau chặt , cố gắng suy nghĩ .

Loại mạch tượng này , nàng hình như đã đọc qua

ở đâu đó .

Đột nhiên nàng linh quang lóe lên , máy dãn ra .

A ! Nghĩ ra rồi!

“Trấn quốc công , ta muốn thêm một bước kiểm tra

thân thể phu nhân , có màn che không ? À , đúng hơn là mời nhưng người

khác đi ra ngoài trước !” Nhìn thấy Cận Minh Kỳ đang có

chút nghi hoặc , nàng vội vàng sửa lời .

“Ta cũng không thể lưu lại sao ?” Cận Chính Minh

vẫy tay ra hiệu cho những người khác lui ra , dò hỏi .

“Có thể , ngươi là chồng của nàng , à … tướng

công , ngươi có thể giúp ta .” lại nói sai , Cốc Tử Dung nhịn không

được khẽ mắng mình , cũng may Cận Minh Kỳ vì lo lắng cho người nằm

trên giường nên cũng không chú ý .

***

Cận Minh Lôi , Cận Minh Kỳ cùng Cốc Thiếu Vân ,

ba người ngồi ở sảnh ngoài .

Sau một hồi yên lặc không nói tiếng nào khá lâu

, Cận Minh Kỳ mới mở miệng , “Ngươi nói ngươi tên Cốc Thiếu Vân , còn

người bên trong kia là thân tỷ ngươi Cốc Tử Dung?” Hắn cuối cùng cũng

biết tên vị cô nương kia là Cốc Tử Dung .

“Ừ” Cốc Thiếu Vân có chút bất an gật đầu .

“Y thuật của nàng thật sự giỏi sao ?”

“Hả … Chắc là vậy!” Cốc Thiếu Vân trả lời có

chút quanh co , thầm nghĩ tỷ tỷ đích thực đã khiến cho hắn khỏe hơn

lúc trước rất nhiều , y thuật hẳn là không tồi mới đúng .

“Ngươi không biết ?! Cái gì gọi là chắc là vậy

?” Cận Minh Kỳ kêu lên , hai mắt lập tức tràn ngập thần sắc hoài nghi

.

“À…” Cốc Thiếu Vân càng bất an hơn .

“Điều này cũng phải suy nghĩ lâu như vậy sao ?

Đúng thì là đúng , không đúng thì là không đúng , nam tử hán đại

trượng phu nói chuyện sao phải ngập ngừng ấp úng , cũng không phải

là nữ nhân!” Cận Minh Kỳ nói .

“Là nữ nhân thì liên quan đến ngươi sao ? Một nam

tử hán đại trựơng phu như ngươi lại chỉ toàn đi kiếm chuyện bắt nạt

một đứa trẻ!”

Tiếng nói mềm mại đáng yêu nói ra những lời

khinh thường hung dữ , Cốc Tử Dung song song đẩy cửa đi vào sảnh ngoài

, Cận Chính Minh đi theo phía sau .

Cận Minh Kỳ nghe vậy , nhất thời á khẩu , không

biết phản bác như thế nào .

Cận Chính Minh đi theo sau Cốc Tử Dung gấp gáp

hỏi , “Cốc cô nương , Vân Nhi rốt cuộc bị bệnh gì ?”

“Phu nhân không bị bệnh , chỉ là …”

“Ngươi y thuật kiểu gì vậy ?! Không bệnh nương ta

sao lại thành như vậy ? Không biết thì không biết , đừng ra vẻ!” Cận

minh Kỳ lớn tiếng cắt

lời Cốc Tử Dung , cười nhạo muốn báo thù riêng .

Người hầu đứng trong góc sảnh cũng bắt đầu xì

xào bàn tán.

Cốc Tử Dung khinh thường liếc mắt nhìn Cận Minh

Kỳ một cái rồi nói tiếp , “Phu nhân không bệnh , chỉ là trúng độc.”

Nàng nhìn thấy sắc mặt mọi người lộ ra vẻ kinh hãi , còn đang thỏa

mãn đột nhiên khóe mắt nhìn thấy nữ tử vốn đang ở bên trong phòng

thần sắc khác thường , nhưng không nói gì chỉ để trong lòng .

“Sao lại vậy ? Độc gì ?” Sắc mặt Cận Chính

Minh xám xịt, sốt ruột hỏi .

Ánh mắt mọi người cũng bắn thẳng đến Cốc Tử

Dung .

Cốc Tử Dung mất tự nhiên tránh đi ánh mắt nóng

cháy của mọi người quay lại nhìn thẳng Cận Chính Minh .

“Nếu ta phán đoán của ta không nhầm , phu nhân

hẳn là hẳn là trúng phải một loại gọi là ‘cô tiên thảo’ , hơn nữa

thời gian đã nửa năm , mới có thể đến nông nỗi không đi lại được.”

“ Cô tiên thảo ? Ta chưa từng nghe có thứ này …”

Hàn đại phu lẩm bẩm nói .

“Ta từng xem qua một ít y thư tuyệt học , trong

đó có ghi Cô tiên thảo là loại thực vật sinh trưởng ở cùng sơn tích

lĩnh , như ở cao nguyên Thanh Tạng … Khụ ! Ta là nói nó sinh trưởng ở

trên núi cao cực nam , nghe nói là một loại thực vật mà chim ưng rất

thích ăn, nhưng chưa từng được chứng thực , kỳ lạ chính là , nếu chỉ

đơn giản là dùng cô tiên thảo , cũng sẽ không thể tạo thành thương

tổn cho thân thể , nhưng nếu cho thêm một vị thuốc , vậy thì không

giống nhau”

“Vậy Vân Nhi có thể cứu không ?” Cận Chính Minh

nghe mà ngây người , sắc mặt càng thêm lo âu .

“Có , Cô tiên thảo thêm Lê giã vụn , mỗi ngày ăn

một ít, một năm sau , người ăn thân thể sẽ hoàn toàn tê liệt cũng

không thể đi lại , không thể dùng dược vật cứu chữa , cho nên Cô tiêu

thảo tuy nói là vật độc , cũng không đến nỗi hại mạng người , sẽ

chỉ khiến người khác cả đời nằm trên giường thôi . Phu nhân có bệnh

trạng này chưa được một năm , cho nên không nguy hiểm gì đến tính mạng

.” Cốc Tử Dung vừa nói vừa nghĩ , nữ tử cổ đại không dễ dàng đắc

tội người khác giống người hiện đại , nhưng hình như có người muốn

cho vị phu nhân địa vị cao thượng này sống những ngày khốn khổ , xem

ra người hạ độc này tâm tư không phải ác độc đơn giản .

Trầm tư một chút , ánh mắt Cốc Tử Dung đảo qua

từng người trong phòng , đến khi tiếp xúc với ánh mắt Cận Minh Lôi

thì nhìn thấy mắt hắn tỏa ra một cỗ phẫn nộ , nàng không khỏi sửng

sốt . Chẳng lẽ hắn cũng nghĩ đến điểm này ?

Biết tính mạng ái thê không đáng ngại thì Cận

Chính Lôi lộ ra vẻ vui sướng , trong chốc lát lo lắng hỏi , “Cốc cô

nương , vậy hiện tại phải làm thế nào loại trừ độc trên người Vân

nhi?”

Cốc Tử Dung sau khi định thần đáp lại : “Cô tiên

thảo mặc dù sinh trưởng ở đỉnh núi cao , nhưng may mà giải dược của

nó lại vô cùng đơn giản , chỉ cần đem thập vị thảo hoang dại thêm

một ít dược liệu sắc thành nước , mỗi ngày dùng một lần , thêm vào

ta dùng ngân châm phối hợp châm cứu đả thông huyết mạch , khoảng ba

tháng có thể hoàn toàn khỏi hắn , độc thanh thân kiện.”

“Thập vị thảo?” Hàn đại phu ở một bên ngạc

nhiên không thôi . “Đây không phải là dược thảo trị phù chân sao ?”

“Đúng a ! Chỉ cần đem nó phối lên dược liệu

riêng biệt là có thể giải độc của Cô độc thảo , ừm … Ít nhất thì

trong y thư viết như vậy , ta vốn đang bán tin bán nghi đây .” Cốc Tử

Dung sau khi trả lời nhịn không được lè lưỡi . Kỳ thật sách kia vốn

là y thư cổ , nàng còn thấy quái trên đời này thật sự có loại kỳ

hoa dị thao này sao ? Không ngờ thật sự có .

Cử chỉ mờ ám của nàng bị Cận Minh Lôi nhìn

thấy rõ ràng .

“Cốc cô nương , y thư kia … À … Y thư kia …” Hàn

đại phu nhịn không được khát vọng ham học hỏi .

“Hàn đại phu , thật xin lỗi , y thư kia cũng

không ở bên cạnh ta , nhưng nếu ông có hứng thú , ta có thể nói cho

ông biết nội dung của nó.”

Hàn đại phu nghe vậy , cao hứng nói ; “Cám ơn

ngươi , Cốc cô nương” Y khẽ khom người , lòng cảm kích không cần nói

cũng hiểu .

“Không cần khách khí.” Cốc Tử Dung nói , sau đó

chuyển hướng Cận Chính mInh , “ Trấn quốc công , trước mắt ta sẽ viết

vài hợp dược có thể kết hợp với Thập vị thảo để ngươi chuẩn bị

tốt , tìm người báo cho ta một tiếng , mỗi ngày ta sẽ đến một

chuyến châm cứu cho phu nhân , cho đến khi nàng khỏi hẳn mới thôi.” Hơn

nữa cũng có thể bắt được sự nghiệp lập quỹ . Đương nhiên , những

lời này nàng chỉ nói ở trong lòng .

“Cốc cô nương muốn đi?” Cận Chính Minh có chút

ngạc nhiên .

“Sao không ở luôn trong phủ , không phải mất công

quay lại mỗi ngày.” Cận Minh Lôi đột nhiên lên tiếng , ánh mắt sáng

lên nhìn Cốc Tử Dung .

“ Đúng a ! Cốc cô nương sao không ở lại ?” Một

câu làm bừng tỉnh Cận Chính Minh , y vội vàng nói phụ họa .”

“À…” Cốc Tử Dung nghĩ thầm , cần phải vậy sao

? Đây cũng không lại nhà nàng .

“Chẳng lẽ trong nhà Cốc cô nương còn có thân

nhân cần chăm sóc ?” Cận Chính Minh quan tâm hỏi .

“Thật ra thì không có , nhà ta chỉ có hai người

ta và đệ đệ”

“Vậy ở lại” Cận Minh Lôi mở miệng , khẩu khí mạnh

mẽ không cho phép cự tuyệt , đáy mắt lại thoáng hiện lên một nét

thương tiếc.

“Đệ đệ của ta cũng có thể ở lại đây ?” Cốc

Tử Dung nhướn mày . Ở thì ở , ai sợ ai !

“Đương nhiên.” Cận Minh Lôi đồng ý .

“Cốc cô nương là ân nhân cứu mạng Vân Nhi , đương

nhiên phải ở lại để chúng tôi hảo hảo tiếp đón mới phải.” Cận

Chính Minh khách khí nói xong , cùng gia nhập vào hàng ngũ khuyên bảo

.

“Được rồi ! Trấn quốc công , ta đây và Thiếu Vân

đành quấy rầy.” Cốc Tử Dung nghĩ thầm , cũng tốt , ở lại đây còn

có thể tiết kiệm ít tiền .

“Thật tốt quá ! Người đâu , đưa Cốc cô nương và

Cốc công tử đến Duyệt Nghênh các nghỉ tạm.” Cận Chính Minh vui mừng

gọi người hầu .

“không , để bọn họ ở Hướng Tinh tiểu lâu đi!”

Cận Minh Lôi lên tiếng .

Cận Chính Minh sửng sốt , đột nhiên lại nghĩ

tới điều gì đó nói : “Đúng , đúng … Hướng Tinh tiểu lâu thích hợp

hơn , hai tỷ đệ sẽ không tách ra quá xa , phòng ở Duyệt Nghênh các

cách xa nhau quá , cũng là con suy nghĩ chu đáo .”

Cốc Tử Dung hoài nghi liếc mắt nhìn Cận Minh

Lôi một cái , lập tức nhún vai cầm lấy tay Cốc Thiếu Vân đang ngẩn ra

, đi theo người hầu rời khỏi Tinh Vân cư .

***

Cái gì mà Hướng Tinh “tiểu” lâu !

Chỉ nhìn buồng ngủ bên ngoài thôi ước chừng

cũng phải hai mươi phòng , mà tẩm phòng bên trong thì càng lớn gấp ba

sảnh ngoài , khoa trương hơn chính là bên ngoài còn có một sân thượng

lớn . Phòng nàng nằm ở lầu hai , còn đệ đệ Thiếu Vân thì ở lầu

dưới .

Đầu mùa hè ánh nắng tuy rằng không quá ngắt ,

nhưng sau khi thiêm thiếp một lát Cốc Tử Dung vẫn cảm thấy buồn bực ,

vì thế nàng cởi áo ngoài , chỉ áo trong cùng một cái quần khố hơi

dài , ngồi trên ghế dựa cạnh cửa sổ , hưởng thụ từng cơn gió nhẹ

thổi vào phòng .

Mà đúng lúc Cận Minh Lôi bước vào trong sảnh

liền chứng kiến cảnh tượng này .

Chỉ thấy mỹ nhân lười biếng dựa dựa vào song

cửa sổ , áo ngắn lộ ra cánh tay bạch ngọc , dưới quần thì lộ ra hai

cẳng chân trắng nõn mềm mại ; mái tóc dài đến bay nhẹ theo gió ,

ánh nắng vàng dịu dàng chiếu lên thân thể nàng .

Cận Minh Lôi phát hiện dục vọng của mình càng

mãnh liệt .

“Nghĩ gì vậy ?”

Cốc Tử Dung nghe tiếng bất ngờ quay đầu lại ,

ánh mắt cảnh giác nhìn thấy người đến lúc sau mới trấn tĩnh lại .

“Có chuyện gì sao ?” Tiếng nói mềm mại đáng

yêu trời sinh có một chút biếng nhác.

Cận Minh Lôi tâm thần rung động . Chưa bao giờ

biết trên đời này lại có một tiếng nói mềm mại đáng yêu đến thế ,

nghe một hồi liền mê muội vài phần , đáng tiếc cá tính của nàng

hình như không tương xứng với tiếng nói . Hắn nghĩ ngợi rồi nói .

“Đây là mấy bộ

xiêm y ta cho người ra chợ mua , ngươi tạm mặc trước , không phải tiếp

tục mặc nam trang.” Hắn đem chồng quần áo đặt lên trên bàn , ngữ khí

có chút như ra lệnh .

“Xem ra Thiếu Vân nói không sai , quả nhiên là ta

giả dạng thế nào đi nữa cũng không giống nam nhân.” Cốc Tự Dung có

chút tự giễu than thở , liếc mắt nhìn quần áo trên bàn một cái .

“Vì sao phải nữ giả nam trang?” Hắn có chút tò

mò hỏi .

“Cái này còn phải hỏi sao ? Thuận tiện hành

tẩu.” Cốc Tử Dung liếc mắt nhìn hắn .

Sóng mắt lưu chuyển , đôi mắt thanh thuần linh

động nghiêng mắt nhìn , chăm chú nhìn một lúc , bát giác lộ ra vẻ xinh

đẹp , đôi môi đỏ mặc trên khuôn mặc nhỏ nhắc xinh đẹp như bạch ngọc

hơi hơi lộ ra đường cong tựa tiếu phi tiếu , nhất thời làm cho lòng

người lay động , huyết mạch phẫn trương .

Con ngươi lạnh băng của Cận Minh Lôi trào dâng

phong ba , thoáng hiện lên tia sáng muốn cuồng dã đoạt lấy , khóe

miệng gợi lên nụ cười tà mị , từng bước một đến gần nàng .

Sống mười bảy năm , Cốc Tử Dung chưa từng nhìn

thấy bất cứ người nào dùng loại ánh mắt này nhìn nàng , nàng lặng

đi một chút .

Nàng nói gì sai sao ? Vì sao ánh mắt của hắn

khiến nàng cảm thấy mình giống như món ăn hiếm lạ trên bàn vậy ? Mà

sự nóng bỏng trong mắt kia như thể nhìn thẳng vào da thịt dưới lớp

quần áo của nàng , khiến toàn thân nàng nổi lên cảm giác khô nóng .

Quỷ dị , thật

là quỷ dị ! Cốc Tử Dung không tự nhiên đem tầm mắt chuyển hướng ra

ngoài cửa sổ , trong lòng kinh ngạc phát hiện , từ nhỏ đến lớn đây

là lần đầu tiên nàng trốn tránh lại không dám nhìn thẳng ánh mắt

của người khác , thậm chí đối với ánh mắt nghiêm khắc lạnh lùng

của Nghiêm Siêu nàng cũng chưa từng chùn chân qua .

Nàng nhìn hoa cỏ cây cối ngoài cửa sổ nghĩ , có

chút cảm thán , từ sau khi đi vào cổ đại , mười năm bồi tưỡng tính

cách nguội lạnh cũng trôi đi vô tung , cá tính của nàng bây giờ không

chỉ không còn lãnh đạm , ngược lại còn thường xuyên phát hỏa , thỉnh

thoảng cáu kính , nàng vốn không hay nhiều lời bây giờ cũng trở nên

nói nhiều , lúc bị khiêu khích thậm chí còn nguyền rủa khiến bản

thân ngạc nhiên không thôi .

Bình thường những lúc đấy , nàng không thể

không hoài nghi trước khi đến cổ đại , có phải hay không bị Khiết Nhi

động tay động chân , nàng mới có thể động một chút lại dễ kích

động, hay là bởi vì ở nơi này không có sự áp chế của Nghiêm Siêu ,

giải trừ hết thảy câm kị , đây mới là bản tính của nàng ?

Ai ! Đau đầu quá đi ! Thực sự nghĩ không thông .

Đột nhiên có cái gì gây rối đánh thức Cốc Tử

Dung , nàng vừa quay đầu lại liền bất ngờ phát hiện Cận Minh Lôi

chẳng biết từ lúc nào đã ngồi bên cạnh nàng , trong tay còn cầm một

túm tóc đen của nàng ngửi , khuôn mặt khốc phóng đại chỉ cách nàng

mấy cen-ti-mét mà thôi , mà khóe miệng người này còn thoáng chứa

đựng một nụ cười thực chướng mắt , con ngươi đen láy thì sáng rực

nhìn nàng .

Nàng bị tình huống xảy ra bất ngờ dọa sợ tới

mức hít một hơi khí , hai má cũng hơi hơi nóng lên .

“Này ! Ngươi làm gì mà dựa vào gần như vậy ?

Ghế dựa còn lớn mà!” Nàng lên tiếng đánh đòn phủ đầu .

Cận Minh Lôi sửng sốt , nhịn không được bật

cười vui vẻ . Ông trời ! Chưa từng có một nữ nhân nào khi hắn tiếp

cận còn có thể nói chuyện , thậm chí còn muốn hắn cách xa một

chút , nàng thật đúng là đặc biệt a !

“Này ! Có gì buồn cười chứ?” Cốc Tử Dung nhìn

hắn cười to , mới phát hiện trước đó nàng hình như chưa từng thấy

hắn cười qua , hơn nữa nàng có thể khẳng định hắn rất ít cười

. Nhưng mà hắn cười rộ

lên nhìn rất đẹp , không biết rốt cuộc là nàng nói gì khiến hắn

cười .

“Ta gọi là Cận Minh Lôi , gọi ta là Minh Lôi hay

Lôi cũng được , nhưng không nên gọi ta là này.” Cận Minh Lôi dừng cười

, nghiêm chỉnh nói xong vẫn mỉm cười nhìn nàng chằm chằm .

“Ác” Cốc Tử Dung ngẩn người , chủ đề sao lại

chuyển sang tên chứ , nàng nhìn khuôn mặt gần ngay trước mắt , đột

nhiên nhớ ra , “Không phải bảo ngươi cách ra xa chút sao ? Sao trái lại

ngươi càng ngồi càng gần ?” Nàng có chút bất mãn dùng ngón tay đẩy

hắn ra sau .

“Là ta thích dựa vào nàng gần một chút.” Hắn

đưa tay ra phất nhẹ lên gò má

non mềm của nàng , cảm xúc trơn mịn kia khiến hắn nhịn không được

cúi đầu xuống bên cổ nàng ngửi “Nàng thật là thơm!”

Tay hắn ấm áp , lòng bàn tay thô giống như có

điện tác động đến thần kinh cảm xúc dưới da nàng , làm tâm nàng có

hơi kinh sợ , nhất thời luống cuống tay chân đẩy cái đầu phủ trên vai

của hắn .

“Ngươi đủ rồi đó! Rốt cuộc ngươi cho là ngươi

đang làm gì hả ?” Nàng giận dữ mắng hắn , đáng tiếc tiếng nói mềm

mại trời sinh thật sự không làm gì được người ta .

Tiếng nói êm ái truyền vào trong tai , tâm Cận

Minh Lôi càng thêm ngứa ngáy khó chịu , tay hắn không để ý đến lời

nói tức giận của nàng , nhanh chóng bắt lấy cằm nàng .

“Ta chỉ muốn hôn một cái …” Hắn kề sát môi đến

bên môi của nàng , khí nóng phả lên khuôn mặt nhỏ nhắn , dứt lời ,

hắn nhanh chóng hôn môi đỏ mọng kiều diễm của nàng .

Nụ hôn của hắn nhiệt tình cường hãn , đầu

lưỡi mạnh mẽ xâm nhập vào trong miệng của nàng , cánh môi mút lấy

cái lưỡi đinh hương của nàng , chóp mui tràn ngập mùi thơi xử nữ .

Thân hình nhỏ bé của Cốc Tử Dung căn bản không

chống cự được hắn ngang ngược cướp đoạt , môi lưỡi hắn nóng bỏng

khiến nàng thể nghiệp qua rung động trước giờ chưa từng nghiệm qua ,

đầu lưỡi chuyển động không chút nào che dấu nhục dục đang nảy sinh ,

khiến cho nàng lĩnh hội không được dục vọng nặng nề , thoáng chốc

khiến nàng không biết phải làm thế nào , chỉ có thể mặc hắn ‘ta

cần ta cứ lấy’ , vô lực chống đỡ .

Đợi đến khi thả ra chuyển thành triền miên hôi xuống

thì thần chí nàng sớm đã hoang mang mềm đi trên người hắn .

Chưa bao giờ có một người nữ nhân nào có thể

khiến cho hắn trong lúc hôn môi liền gợi ra dực hỏa hắn cơ hồ không

thể khống chế nổi , mà lúc này nam tính cứng rắn như sắt nơi hạ

thân là minh chứng tốt nhất .

Hắn không ngừng hôn lên ngũ quan tinh tế của

nàng , cảm giác thân thể mềm mại xụi lơ của nàng , tự tôn nam giới

sâu trong lòng tà ác lộ ra ánh mắt đắc ý , đại chưởng thì thừa dịp

thần chí nàng mê man rất nhanh cởi bỏ áo ngắn của nàng , lộ ra cái

yếm trắng thêu hoa , hắn nhẹ nhàng kéo dây buộc , cái yếm lập tức

trượt xuống , hiện ra một đôi vũ đẫy đà như bạch ngọc .

Dục hỏa trong mắt hắn cháy mạnh , đại chưởng

nhanh chóng cầm một bên vú non mềm cao ngất , vuốt ve , bởi vì cảm

thụ xúc cảm mịn mạng mà yêu thích không buông .

Thần chí Cốc Tử Dung hỗn độn thấy trước ngực

chợt lạnh đã giật mình cảm giác có điểm bất thất , nhưng chịu môi

lưỡi của hắn mê hoặc mà trong khoảng thời gian ngắn vẫn vô pháp thanh

tỉnh , đợi khi hắn đổi vị trí mặt trận , môi rời khỏi cánh hoa của

nàng , một ngụm ngậm nụ hoa hồng nhạt trước ngực nàng thì toàn thân

nàng lập tức run lên , mãnh liệt hút một hơi khí , cả người mới

thanh tỉnh lại .

“Buông ra!” Nàng cắn răng nói , hai tay dùng lực

nắm búi tóc sau đầu hắn , cố nén run rẩy toàn thân , cứng rắn kéo

đầu hắn từ trước ngực mình lên , hai má bởi vì dùng sức mà trướng

đến đỏ bừng . “Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì ?”

“Rất đơn giản , ta muốn nàng.” Đôi mắt lạnh lẽo

thiêu bùng lên dục hỏa hừng hực , Cận Minh Lôi tà mị khẩu khí ngang

ngược không chút thừa thãi .

“Muốn ta?” Cốc Tử Dung tự nói , mắt đẹp thấy

mắt hắn lại cúi xuống nhìn chằm chằm trước ngực mình , vì thế

bình tĩnh cầm vạt áo ngắn kéo lại sau đó mới mở miệng , “Ngươi

muốn cơ thể của ta?”

Sống ở thế kỷ 20 mười bảy năm , cho dù chưa

từng được ai dạy qua , nàng cũng không phải không biết chữ “muốn”

trong miệng hắn là có ý gì . Mà người này thoạt nhìn có chút đứng

đắn dễ nhìn , khốc năm , khó có thể nghĩ đây là một con quỷ háo

sắc ? Xem ra ấn tượng đầu tiên của nàng đối với hắn dường như phải

chờ thương thảo .

“Nếu ta nói muốn người của ngươi ?” Nhìn thấy

ánh mắt của nàng không phục lại trấn tĩnh , tự tôn nam giới của Cận

Minh Lôi có chút thất bại . Nàng thật sự là vô cùng kỳ lạ .

“Nam nhân chung tình muốn một nữ nhân là phải

coi như vật báu cưng chìu trong lòng , ân ái không

rời ; còn nam nhân vô

tình muốn một nữ nhân , chẳng qua chỉ là vì phát tiết nhất thời .

Ngươi thuộc loại nào ?”

Ánh mắt Cận Minh Lôi lạnh lùng , “Ngươi đang ở

đây yêu cầu ta phải yêu , phải chăm sóc , muốn ta cưới ngươi vào cửa?”

Xem ra lực hấp dẫn của thanh danh cùng gia sản to lớn của hắn đúng

là quá lớn.

“Sai rồi , ta chỉ tò mò ngươi muốn ta vì lý do

gì thôi , huống chi ta cũng không thấy ngươi phù hợp với điều kiện

nào của ta.” Cốc Tử Dung không chút nào tức giận , bình tĩnh nói .

“Chẳng lẽ ngươi không phải đang bàn điều kiện

với ta ?” Khẩu khí của hắn âm trầm , đáy mắt có chút tức giận .

Chưa từng có nữ nhân nào ở trước mặt hắn còn có thể bình tĩnh từ

tốn mà nói như thế , thậm chí trong lòng nói còn hạ thấp hắn ,

chẳng lẽ nàng là lấy lui làm tiến ?

“Điều kiện ?” Cốc Tử Dung đột nhiên bật cười .

Xem ra người nam nhân này mắc bệnh đa nghi rất nặng “Đương nhiên không

phải , ta tới nơi này là để chữa bệnh cho mẫu thân của ngươi , kiếm

lấy tiền thù lao , những thứ khác không có trong dự liệu của ta , kể

cả việc ngươi xem trọng cơ thể của ta , nhưng nếu ngươi thaật sự muốn ,

bản thân ta có thể cân nhắc .”

Nàng cũng không quá coi nặng quan niệm trinh

tiết , cũng chưa từng nghĩ tới bạch mã hoàng tử , bởi vì ở thế kỷ

20 nàng đã sớm nhận rõ Nghiêm Siêu sớm hay muộn cũng sẽ vì lợi ích

mà bán hôn nhân cùng thân thể của nàng , nay nàng đã đi vào cổ đại ,

giải trừ trói buộc , thì tuyệt đối sẽ không ở cả thời đại nam tôn

nữ ti này để một nam nhân khống chế tư tưởng cùng cuộc sống của

nàng .

Cho nên nếu như nam nhân trước mắt này cố chấp

muốn nàng , mà nàng cũng thấy hắn thuận mắt , nàng cũng khong phản

đối hưởng thụ một chút thân mật cá nước giữa nam nữ , bởi vì có

thể làm cho nàng nhìn thuận mắt từ trước đến nay hắn chính là

người đầu tiên , bởi vậy nàng cũng không để ý ở lại Định Bắc vương

phủ mấy ngày này làm vật phát tiết nhất thời cho hắn , cũng tốt

hơn là khi nàng đến tuổi

già mới biết hối hận khi chưa thử qua nhục dục chi hoan giữa nam nữ .

Nghĩ vậy , Cốc Tử Dung còn có chút líu lưỡi

với chính mình . Chẳng lẽ đi vào cổ đại , tâm tình nàng không chỉ

đại biết mà còn biến thành một nữ nhân phóng khoáng sao ?

Cận Minh Lôi ngạc nhiên nghe những lời này từ

nàng , không thể tin được lại có một khuê nữ chưa lấy chống dám nói

ra lời này , trong khoảng thời gian ngắn trong lòng nổi lên từng trận

cảm giác quái dị .

“Ngươi tuyệt không để ý?” Thế nhưng lại có một

nữ nhân nói không lo lắng làm đồ chơi của một người nam nhân , mặt

lại còn không đỏ , hơi thở cũng không gấp.

“Chẳng qua chỉ là một cái bao da thối , khi

sống không giữ nổi , chết cũng chẳng thể mang theo , có cái gì không

được!” Cốc Tử Dung khịt mũi nói .

“Ngươi cứ tùy tiện như vậy ?” Cận Minh Lôi không

nhịn được một cỗ tức giận nảy lên trong lòng , nhất thời hoài nghi ,

chẳng lẽ nàng …

“Không!” Cốc Tử Dung lắc lắc ngón trở , “Ta

tuyệt đối không tùy tiện , ta rất là kén chọn , hôm nay nghe ngươi

nhắc tới , hơn nữa ta thấy ngươi nhìn cũng thuận mắt , cho nên mới

thận trọng trả lời ngươi , ta không tiếp nhận tội danh ‘có lẽ có’*!”

Nàng sắc bén nhìn thẳng hắn , nghĩ thầm nếu sau hắn nói lời lẽ vũ

nhục người ta , nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn .

* Thời Tống , Trung Quốc , gian thần

Tần Cối vu cho Nhạc Phi mưu phản , Hàn Thế Trung bất bình , bèn hỏi

Tần Cối có căn cứ gì không , Tần Cối trả lời “có lẽ có” . Vế sau

từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ

Sắc mặt Cận Minh Lôi khẽ biến , nhìn thấy ánh

mắt nàng đột nhiên chuyển sang nghiêm túc , thần chí thoáng giật mình

, sau đó trong lòng lại nổi lên tức giận , ngữ

khí hắn mang theo sự khinh miệt phản bác “Ta không tin nếu ngươi trở

thành nữ nhân của ta , ngươi không muốn trái tim của ta ? Hay là yêu

cầu một danh phận?” Mỗi một nữ nhân ở bên cạnh hắn đều giống nhau ,

nàng há lại ngoại lệ ?

“Ha ha ha !” Cốc Tử Dung bật cười lần thứ hai

“Trái tim một người có giá bao nhiêu ? Ta tự tìm tìm phiền toái sao ?

Cận Vương gia , ta thấy ngươi vẫn là nên suy nghĩ cho kỹ , chúng ta lại

đến nói tiếp đi ! Xin cứ tự nhiên , không tiễn .” Nàng không thèm để

ý khoát tay .

Cận Minh Lôi thấy ánh mắt nàng không chút nào

che dấu ý tứ cười nhạo , lập tức có chút khó chịu ngơ ra ngay tại

chỗ , lát sau , con ngươi lạnh lẽo càng thêm âm trầm , hắn xoay người

cất bước đi ra , hơi thở lạnh băng trên người

hắn lưu lại trong lòng thật lâu không tan .

Chương 1: Diễn biến mới

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 3
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...