Lý Thiên Hữu liếc nhìn đồng hồ quân dụng trên cổ tay, 1 giờ 55. “Hô...” Nàng thở phào nhẹ nhõm thật to, cũng còn tốt không muộn...
“Bắc Thần, chị ở trong xe chờ em trước, em đi tìm Ngụy chỉ huy, sau đó trở về tìm chị.” Lý Thiên Hữu vừa ngồi ở trong buồng điều khiển mặc áo khoác vừa nói với Lâm Bắc Thần bên cạnh. Vừa nãy chạy vội quá, nàng cũng không suy nghĩ nhiều mang theo Lâm Bắc Thần cùng La Quân lên xe liền chạy, mà xe Tiết Dao Dao theo ở phía sau lại không có bóng dáng, xe Lâm Bắc Thần lại không vào được trạm gác, hết cách rồi, nàng chỉ có thể tự mình đi vào trước để Lâm Bắc Thần chờ ở bên ngoài.
Lâm Bắc Thần buông xuống tay nắm cửa xe, Lý Thiên Hữu còn thiếu chút nữa không để xe bay lên, lúc chạy đến khúc ngoặt cũng không giảm tốc độ mà trực tiếp di chuyển. Xem ra cô thật đúng là không biết rõ cái người luôn luôn nói không nhiều lắm hơn nữa thoạt nhìn còn có chút lịch sự này, chỉ nhìn lúc nàng đối phó mấy tay súng đó, trong ánh mắt sắc bén tràn đầy nồng đậm sát ý, Lý Thiên Hữu như vậy khiến cô cảm thấy xa lạ. Cô không khỏi suy nghĩ, rốt cuộc là cái dạng hoàn cảnh sinh tồn gì làm cho Lý Thiên Hữu biểu hiện ra hai loại tính cách bất đồng?
“Bắc Thần?”
Nghe được Lý Thiên Hữu gọi mình, Lâm Bắc Thần từ trong suy tư phục hồi tinh thần lại. Cô trông thấy lúc này Lý Thiên Hữu đã ăn mặc chỉnh tề đang lo lắng nhìn mình, cô nhẹ nhàng gật đầu nói rằng: “Em đi đi, chị ở trên xe chờ em.”
Thời gian không đợi người, Lý Thiên Hữu thấy Lâm Bắc Thần ưng thuận, cũng không nói nhiều. Nàng đưa xe rời khỏi trạm gác đỗ ở một bên, liền xuống xe. Nàng bước nhanh đi đến phòng bảo vệ, lấy ra giấy chứng nhận binh lính của mình nói rõ mục đích đến, liền được một binh nhì mang vào trong sân lớn bộ đội.
Lý Thiên Hữu theo binh nhì đi tới trước cửa phòng làm việc của Ngụy chỉ huy, binh nhì nói cho nàng, Ngụy chỉ huy vừa có việc gấp ra ngoài, phải qua một hồi mới có thể trở về. Còn nói, hiện tại trong phòng làm việc còn có một vị chỉ huy, hẳn là đang chờ nàng. Nói xong binh nhì kính cho Lý Thiên Hữu một chào theo nghi thức quân đội liền đi.
Lý Thiên Hữu nghi hoặc gõ vang cửa phòng làm việc, mở cửa chính là thư ký văn phòng của Ngụy chỉ huy, Lý Thiên Hữu vào phòng làm việc thì thấy chỉ huy Vương Kính Tùng của nàng đang ngồi ngay ngắn ở trên sô pha uống trà. Lý Thiên Hữu liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, vừa lúc hai giờ quá vài giây. Nàng bước nghiêm đi tới trước mặt Vương chỉ huy, kính một cái quân lễ tiêu chuẩn, hô: “Chào chỉ huy!”
Vương Kính Tùng ngẩng đầu khẽ cau mày nhìn Lý Thiên Hữu. “Cô đến muộn 8 giây, Lý Thiên Hữu!” Chỉ huy nhấn mạnh gọi tên Lý Thiên Hữu.
“Chỉ huy, tôi...”
“Sự tình đều giải quyết rồi?” Vương Kính Tùng cắt đứt lời Lý Thiên Hữu, hỏi tiếp. Vừa nãy hắn đang nói chuyện cùng Ngụy chỉ huy, điện thoại của Ngụy chỉ huy liền vang lên, tiếp xong điện thoại Ngụy chỉ huy liền đi. Trước khi đi nói cho hắn biết là đi cứu cháu gái Tiết quân trưởng, còn nói binh hắn phải đợi cũng ở một chỗ với các nàng, hỏi hắn có muốn đi xem một chút không, bị hắn cự tuyệt. Hắn biết rõ chính binh hắn bồi dưỡng ra, chỉ cần có Lý Thiên Hữu ở đó cháu gái Tiết quân trưởng tuyệt đối không có gì nguy hiểm, dù là liên đội của Ngụy chỉ huy đồng loạt điều động, cũng chưa chắc bị thương nàng, càng đừng nói chính là mấy tên tiểu mao tặc...
Bạn cũng sẽ thích
[BH] [Editing] Yêu Thương -Vô Nhân Lĩnh Thủ (Bộ 1) by vientucmo
[BH] [Editing] Yêu Thương -Vô Nhân Lĩnh Thủ...
By vientucmo
52.1K 2.3K
Tác phẩm: Yêu Thương (Bộ 1)