Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 180

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Tim đã có rất nhiều vết thương, dường như không thể quay trở lại lúc ban đầu.

Xe dừng lại cửa khách sạn Trân Tân bên cạnh rạp chiếu phim T-Cine, bốn người lần lượt xuống xe, sau đó bước vào khách sạn gọi buffet, mọi người không chú tâm vào ăn uống chỉ chăm chăm muốn đi xem phim vì thế ăn rất nhanh.

Rời khỏi khách sạn, Quỳnh Quỳnh nắm tay cô, Thùy Thùy nắm tay Lê Minh Tùng, bốn người đều khiến mọi người chú ý, hai cô búp bê dễ thương người gặp người thích, tỉ lệ quay lại là 100%, còn cô với Lê Minh Tùng, ánh mắt thu hút người khác giới đều rơi trên người bọn họ.

Cũng quen rồi, ở trên đảo Hỏa Sơn cũng như thế.

Anh đã mua vé rồi, chỉ cần tìm chỗ ngồi nữa là ok, lúc vào còn mua thêm ba suất bỏng ngô, bọn trẻ lập tức reo lên, đây là thứ mà chúng thích nhất.

Anh thật sự biết thu phục lòng người, bây giờ Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đã hoàn toàn bị anh thu phục, cô nghĩ ra rồi, ngày cô bị bệnh ngủ li bì trên đảo Hỏa Sơn anh cõng cô nhất định đã nói với bọn trẻ nhiều điều không để cô nghe được.

Phim nghệ thuật, phim thiếu nhi, anh thật sự rất biết cách chọn phim, bộ thì dành cho cô, bộ thì dành cho bọn trẻ, chỉ xem hai bộ rồi về, mặc dù ngày mai là cuối tuần được nghỉ ngơi nhưng bọn trẻ không thể ngủ quá muộn.

Lúc rời khỏi rạp chiếu phim cô còn nghĩ nếu không có bọn trẻ ở đây, có thể anh sẽ chọn phim kinh dị để cô bị dọa sợ mà nép vào lòng anh không nhỉ?

Hừ, anh xấu xa như vậy à?

Nghĩ như vậy, cô lại bắt đầu thấy nghi ngờ bản thân.

“Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, hai đứa muốn ngồi xe của ai?”

“Mẹ, có phải từ bây giờ ngày nào mẹ cũng tự lái xe à?”

“Chuyện này...” Cô muốn trả xe cho Lê Minh Tùng, “không...”

Nhưng cô vừa nói được một chữ thì Quỳnh Quỳnh nói thêm:

“Mẹ, hôm nay bọn con sẽ ngồi xe của cha, từ ngày mai trở đi ngày nào cũng ngồi xe của mẹ.”

Nói xong, Quỳnh Quỳnh kéo Thùy Thùy lên xe của Lê Minh Tùng.

Thôi vậy, ở đây có nhiều người cứ để mặc chúng, nhưng tối về cô nhất định sẽ dạy dỗ lại hai đứa. Nhất định là hai đứa đã bị Lê Minh Tùng mua chuộc rồi.

Lặng lẽ ngồi lên xe, cũng không đợi Lê Minh Tùng cô lái xe đi trước, xe đi rất nhanh, dường như chỉ có như vậy mới có thể giải tỏa cảm xúc rối ren của cô lúc này.

Cảm xúc rối ren hỗn loạn lạ có chút ấm áp, câu chuyện tình yêu lãng mạn trong bộ phim vẫn còn quanh quẩn trong đầu cô.

Xe của Lê Minh Tùng ở ngay phía sau cô, cách khoảng năm, sáu cái xe.

Phía trước là khúc cua.

Thanh Thu xoay vô lăng, nhưng ngay lập tức cô sững lại, dường như tay lái không chuyển động, trời ạ, đằng trước là khu dân cư, một chân cô đạp chân phanh, nhưng chân phanh cũng không có phản ứng gì cả...

“A...” Cô sợ hãi lêu lên, trong đầu lóe lên ngôi nhà trước mắt, còn có Lê Minh Tùng vì sự cố trong thang máy mà bị thương ở cánh tay...

Lúc này, tim cô như nhảy ra khỏi lồng ngực, không còn là chính mình nữa.

“Bùm” Một tiếng va chạm lớn inh ỏi bên tai, kêu ong ong trong đầu cô, lúc này ý cô hoàn toàn tỉnh táo, nhưng ngay sau đó cô ngã trên ghế lái trong đám cháy mịt mù.

Bên tai là vang lên tiếng của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh còn có giọng nói của đàn ông.

Khóe môi bất giác lộ ra ý cười, có lẽ Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh không ngồi xe cô là ý trời. Như vậy thật tốt biết bao.

Thanh Thu ngay tức khắc ngất đi.

Quanh người lửa nóng như thiêu đốt.

Bọn trẻ có anh là cô yên tâm rồi.

Nhưng xe bị mất lái thật rất kỳ lạ khiến cô cảm thấy bất ngờ.

Ngoài xe, là tiếng ti toe của xe cảnh sát là tiếng hét lắng của mọi người, tất cả đều cách cô rất xa.

Thân người nhẹ bẫng như không thuộc quyền sở hữu của cô nữa.

“Mẹ, mẹ tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi...”

Thân mình khẽ lay động, bên tai là tiếng kêu góc của bọn trẻ, thật lớn, lại vội vã như vậy khiến cô bất giác cau mày.

“Mau tránh ra, đi đến bên kia đợi cha và mẹ nhé.”

Đây là tiếng của Lê Minh Tùng, cô dần dần lấy lại ý thức, dường như anh đang ở ngoài muốn cứu cô ra.

Sức nóng khiến cô thấy khó chịu, hé hé môi, nhưng nửa chữ cũng không thốt ra được.

“Để tôi, để em làm.”

Anh hét lên, giống như kẻ điên.

Lúc này thân xe lắc dữ dội, dường như anh đang cầm cưa để làm gì đó.

Làn khói cay nồng kích mũi lượn lờ, Thanh Thu thấy xe như sắp nổ đến nới, thật sự sắp phát nổ rồi.

“Mau đi đi, đừng... đừng để ý đến em.”

Cố gắng nói to, nhưng những lời phát ra lại nhỏ như muỗi kêu, cũng không biết anh có nghe được hay không nhưng cô vẫn nói đi nói lại như thế.

“Im đi, đừng nói nữa, anh sẽ cứu em ra ngay.”

Thật không ngờ Lê Minh Tùng lại có thể nghe được, anh hét lên với cô, nhưng cô lại thấy rất vui, vì xảy ra tai nạn lớn này lúc nguy hiểm nhất anh vẫn ở bên cô, cho nên thời gian ngắn ngủi này cô lại hoàn toàn tỉnh táo.

Không nhìn rõ thứ gì cả, trước mắt là làn khói dày đặc, cô chỉ có thể thông qua giọng nói để xác định vị trí của Lê Minh Tùng.

Thử động đậy nhưng toàn thân đau nhức, không nhúc nhích được chút nào, cô vẫn bị kẹt lại trong xe.

“Chát...chát...”Đó là tiếng máy cắt cửa, còn đây là số phận của chiếc xe mui trần anh tặng cô.

“Mẹ, con muốn mẹ cơ...”

Loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc của Thùy Thùy, chắc bọn trẻ bị dọa sợ rồi, cô rất muốn an ủi chúng đừng sợ, cô vẫn còn sống, cô vẫn còn thởm nhưng cô vốn dĩ không thể nói ra được từ nào.

Khói sộc vào trong họng khiến cổ họng đau rát, cô nghe thấy bên ngoài có người đang hét:

“Mau tránh ra, xe sắp nổ rồi, mau...mau lên...”

Minh Tùng, em sắp phải đi rồi.

Nhưng trước cửa vẫn là âm thanh của máy cắt cố chấp vang lên, không có ý dừng lại:

“Chát...chát...”

Từng tiếng như chạm vào tim cô, không đau mà rất ấm áp.

“Anh Lê, mời anh mau rời đi, nếu không...”

“Cút ra.” Anh phẫn nộ hét lên, trong giọng nói của anh rõ ràng có ý như muốn giết người.

“Cút ra, đừng có làm phiền tôi.”

“Mẹ....huhu....”

Bọn trẻ càng khóc to hơn, khiến tim cô đau nhói.

Cô sắp chết rồi sao?

Lúc này cô đã mất đi tri giác, ngay cả đau cũng không cảm nhận được nữa, toàn thân vô lực dựa vào ghế, hai mắt không chịu nhắm lại.

Không được, con của cô.

Con của cô sẽ để ai chăm sóc đây?

Nghĩ đến bọn trẻ, cô bỗng nhiên dùng hết sức lực hét lên:

“Minh Tùng, chăm sóc hai đứa nhỏ...”

Nhưng cô chỉ có thể nói nhẹ ra câu này, trước cửa truyền đến tiếng Lê Minh Tùng nghiến răng:

“Câm miệng cho anh, em tự chăm sóc cho bọn trẻ đi, anh không quan tâm.”

Nước mắt bỗng trào ra, dọc theo khóe mắt, dọc theo sống mũi, tràn vào khóe môi, có chút mặn đắng.

Anh hà tất phải làm khổ mình như thế.

“Minh Tùng, mau đi đi.”

Người luôn khuyên anh rời đi cũng cố chấp giống anh, có lẽ xe thật sự sắp phát nổ rồi, cô dường như không còn nghe thấy tiếng của bọn trẻ nữa, chỉ nghe thấy tiếng xe cứu hộ và tiêng “chát chat” mà Lê Minh Tùng đang cưa xe, ngoài ra còn có giọng nói của anh và người đàn ông đó.

Bọn trẻ nhất định là đã được di chuyển đến một nơi an toàn rồi, như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt.

Thế nhưng anh vẫn không rời đi.

Cô đã bỏ anh, thật sự bỏ anh rồi.

Lúc cô yêu anh, anh lại không yêu cô.

Lúc cô hết yêu anh, anh lại nói anh thích cô.

Duyên giữa cô và anh là như thế sao?

Ngay lúc này, ý thức vẫn còn tỉnh táo điều cô nghĩ đến chính là như vậy.

Minh Tùng mau đi đi, đi đi, đừng quan tâm đến cô nữa.

Cô chết cũng không có gì nuối tiếc nhưng bọn trẻ không thể cùng lúc mất cô và anh, bọn trẻ cần sự che chở của cha mẹ, bọn họ không thể rời xa chúng.

“Anh Lê, nếu anh không đi thật sự phải...”

Giọng nói lo lắng của người đàn ông kia bắt đầu run rẩy, kèm theo sự gấp gáp.

“Cút...”

Anh chỉ nói đúng một chữ rồi tiếp tục cưa cửa, Thanh Thu thấy toàn thân nhẹ bẫng khiến cô không thể không ngả người ra phía sau đệm.

Tiếng “chát chát” vẫn vang lên không ngừng, bốn phía bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, ở một nơi không xa vọng lại tiếng xì xào, ở đó có tiếng của bọn trẻ chứ?

Thật yên tĩnh.

Anh đi rồi sao?

Minh Tùng, anh đi đi cô không trách anh.

Thật sự không trách anh.

Nhắm mắt lại, cô từ từ đợi khoảng khắc xe phát nổ, giống như con thiêu thân lao vào trong đống lửa để đến bên người mình yêu nhất.

Nhưng người cô yêu nhất lại chính là anh.

Đến lúc này cô mới phát hiện ra cô vẫn còn yêu anh.

Không hề thay đổi.

Yên tĩnh, thật sự rất yên tĩnh.

Anh đi rồi.

Nhưng cô lại bỏ lỡ tiếng bước chân của anh.

“Minh Tùng...” Cô thấp giọng gọi, nhẹ như không.

Xung quanh khói càng ngày càng dày, cô thấy mình sắp cháy tới nơi rồi.

Cô nhẹ giọng kêu lên một tiếng, bỗng nhiên bên ngoài vang lên giọng đàn ông:

“Mau ra ngoài mà chăm sóc con của em đi.”

Tiếp sau đó ầm một tiếng thật to, Thanh Thu thấy xe lắc lư mãnh liệt, “keng”, xe xoạt qua ánh sáng chói mắt, cửa mở ra, thật sự mở ra rồi.

Trong làn khói mịt mờ cô nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông, mờ mờ ảo ảo như không tồn tại.

“Chung Thanh Thu, em còn sống có phải không?”

Hai cánh tay không do dự giơ vaofm Thanh Thu nghe thấy xương cốt mình đang kêu lên.

Anh ôm lấy cô, kéo mạnh cô ra ngoài.

Cơ thể đau nhức, anh dùng lực rất lớn, nhưng cô biết anh làm vậy là vì tốt cho cô.

“Minh Tùng...”

Đôi mắt ngấn nước kèm theo ý cười, cô gọi tên anh, bỗng nhớ đến cuốn sách “Tình yêu chân thành” của Ái Linh, có lẽ lúc cận kề cái chết, tình yêu mới rõ ràng và chân thành thắm thiết.

“Minh Tùng, em yêu anh, em yêu anh.”

“Đồ ngốc, chúng ta đi thôi.”

Lại dùng sức, anh thật sự ôm cô rời khỏi chiếc xe đã bị biến dạng không còn ra hình thù gì nữa.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 180
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...