Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Cố Đại Sư Xuyên Không Rồi!

Chương 117

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Người đàn ông hiển nhiên không ngờ Cố Sanh lại thẳng thừng như vậy, nhất thời nghẹn lời, trong lòng có bao nhiêu lý do thoái thác mà một câu cũng không nói ra được. Ngược lại là người phụ nữ tên A Yến lúc trước gọi Cố Sanh lại: "A Sanh, ngươi không thể nói hắn như vậy, hắn là phụ thân của ngươi!"

Không ai biết rõ, ngay khoảnh khắc người phụ nữ gọi A Sanh, trong lòng Cố Sanh đau đớn đến nhường nào. Tựa như có thứ gì đó muốn bị lột sống ra ngoài vậy.

Nàng lạnh lùng nhìn người phụ nữ: "Phụ thân? Ta không biết phụ thân nào cả, ta cũng không có mẫu thân."

Người phụ nữ đứng dậy, có chút kích động muốn tới nắm tay nàng: "Ta là mẫu thân của ngươi, ta là mụ mụ mà! A Sanh, ngươi từ nhỏ đã nói, ngươi thích nhất mụ mụ, ngươi quên rồi sao?"

"Ta chưa từng." Cố Sanh cười lạnh, một tay dùng sức đẩy tay nàng ra, mặc cho nàng đau đến nhíu mày cũng không có nửa điểm đồng tình, "Là ngươi quên."

"Các ngươi đều quên." Cố Sanh nhìn đám người đang vây quanh, vẻ mặt không có phẫn nộ, chỉ có thờ ơ, "Các ngươi đều quên ta là người Cố gia, đã vậy thì quên cho triệt để đi, đừng đến trước mặt ta làm người ta buồn nôn nữa."

"Ngươi nói bậy!" Cố Nhị Thúc rốt cuộc không nhịn được, dùng sức đập mạnh vào lưng ghế.

Cố Sanh lạnh lùng liếc hắn, ngón út tay phải khẽ ngoắc, Cố Nhị Thúc bỗng nhiên cảm thấy toàn thân không nghe sai khiến, không thể cử động. Hắn chỉ có thể phát ra âm thanh, mang theo hoảng sợ: "Ngươi, ngươi......"

"A Sanh." Ánh mắt mẫu thân nhìn nàng lộ rõ vẻ không đồng tình, "Ngươi đã làm gì? Mau thả Nhị thúc của ngươi ra."

Cố Sanh cười như không cười: "Các ngươi không phải là huyền học thế gia sao? Chút mánh khoé này cũng nhìn không ra à?"

Một câu nói khiến mọi người đều tức giận nhưng không dám hó hé.

Cố Sanh nhìn bộ dạng của bọn họ, đột nhiên cảm thấy thật vô nghĩa. Nàng đến gần mẫu thân, người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ kia, vừa nãy còn thân mật gọi nàng là A Sanh, bây giờ thấy nàng tới gần, trong mắt lại không nén được lộ ra một tia hoảng sợ.

Cố Sanh dừng bước, trong lòng giờ đây càng đau đớn khó chịu, ánh mắt vừa rồi của mẫu thân đã đả kích sâu sắc chấp niệm của nguyên chủ. Cố Sanh nhếch môi: "Sợ gì chứ? Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu thôi."

"Vấn đề gì?"

"Năm đó ngươi nhẫn tâm vứt bỏ đứa con ruột của mình, thật sự chỉ vì ta là đứa con gái không có chút thiên phú nào sao?"

Người phụ nữ khoé mắt rưng rưng, lắc đầu: "Không phải, không phải như vậy."

Cố Sanh im lặng, nhìn chằm chằm nàng.

"A Sanh, ta cũng hết cách......"

Cố Sanh nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong nước mắt nàng, bản thân nàng vốn lòng đã nguội lạnh nên cũng không có cảm xúc gì nhiều. Nhìn bộ dạng này của người phụ nữ, nhưng trước sau vẫn không giải thích, nàng cười cười: "... Ta hiểu rồi."

"A Sanh......"

Ngay lúc này, nỗi đau trong lòng đạt đến cực hạn, giống như một lớp vảy phủ bên trên bỗng nhiên "rắc" một tiếng, rơi xuống hoàn toàn, trở thành một bản thể hoàn toàn mới. Ngay lúc này, chấp niệm của nguyên chủ cuối cùng cũng có được câu trả lời mà nó mong muốn.

Nàng vẫn luôn cho rằng, mẫu thân vứt bỏ nàng là vì một nỗi khổ tâm nào đó không thể khắc phục, bất đắc dĩ mới phải làm vậy. Nhưng thực tế, chẳng qua chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi.

Xem kìa, con gái mất tích 18 năm, không một ai đi tìm hỏi thăm, mà Cố Sanh nổi danh chưa được mấy tháng, Cố Gia đã tự mình tìm đến tận cửa, vừa mở miệng đã muốn nhận lại người thân. Màn kịch này, thực tế ra sao, còn có gì không rõ ràng nữa đâu.

Nhưng nguyên chủ chính là không cam tâm, cho nên Cố Sanh mới nhất định phải đến gặp người phụ nữ này, người mẫu thân mà nguyên chủ thương nhớ nhất. Nhưng điều khiến nàng thất vọng là, không có bất kỳ điều gì ngoài dự đoán, người phụ nữ này cũng giống như những gì nàng nghĩ, chẳng khác biệt là bao. Thậm chí nàng ta luôn miệng nói mình có nỗi khổ tâm, nhưng Cố Sanh không hề nhìn thấy một tia thống khổ nào trong mắt nàng, trong lòng nàng ta chỉ có sự xấu hổ khi bị con gái vạch trần ngay tại chỗ mà thôi.

Chấp niệm của nguyên chủ hoàn toàn biến mất, Cố Sanh cũng không muốn nhìn thấy gia đình này nữa, uy h.i.ế.p bọn họ sau này đừng tìm đến mình, rồi rời khỏi Duyệt Đình.

Trên đường trở về, lòng nàng cũng không yên. Cùng tồn tại với chấp niệm của nguyên chủ lâu như vậy, chấp niệm đột nhiên biến mất, nàng còn có chút không quen.

Có điều, thế giới này đối với nguyên chủ mà nói, có lẽ cũng chỉ toàn là thống khổ. Cho nên nàng rời đi, ngược lại lại là một sự giải thoát. Cố Sanh vì nàng niệm Vãng Sinh Chú, hy vọng kiếp sau nàng có thể sinh ra trong một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, có người thương, có người thích.

Rạng sáng ngày hôm sau, Cố Sanh dậy rất sớm, tài xế nhà họ Tề đã đặc biệt tới, lái xe chở nàng đến nơi trang điểm. Trang phục bọn họ đã chọn xong từ trước, không phải loại đặt may thủ công đặc biệt phức tạp, Cố Sanh chọn một bộ lễ phục nhỏ màu trắng điểm xuyết hoa bách hợp thanh tú, thợ trang điểm liền đưa bộ trang phục phối hợp tương ứng cho Tề Thịnh. Dù sao cũng là Cố Sanh chọn mà.

Lần trang điểm này hoàn toàn khác với bộ đồ đen đỏ bá khí lần trước, kiểu tóc cũng không cầu kỳ, lại rất hợp với trang phục, trông thanh thuần đáng yêu, tựa như một tiểu tiên nữ.

Lúc Tề Thịnh nhìn thấy, trong mắt cũng ánh lên vẻ kinh diễm.

"Thế nào?" Cố Sanh vẫn chưa quen mặc lễ phục lắm, bèn hỏi.

"Đẹp lắm." Tề Thịnh ôm lấy nàng, nhìn thêm vài lần, "Chỉ là..."

Cố Sanh nhìn quanh một lượt, còn tưởng có gì không ổn: "Chỉ là cái gì?"

Ý cười lan tỏa giữa đôi mày Tề Thịnh: "Chỉ là trông non quá, so ra thì có phải ta trông hơi già không?"

Cố Sanh lườm hắn một cái. Người này lại nói đùa rồi. Hắn cũng chỉ mới ngoài hai mươi, khí chất trưởng thành thì có, nhưng không hề trông già chút nào. Bây giờ tám phần là lại đang trêu nàng.

Lúc hai người đến nơi, hiện trường lễ đính hôn đã có không ít người. Huyền học tam đại thế gia, bao gồm Lâm đạo trưởng và các bằng hữu của hắn, còn có đạo diễn Vương Gia lại dẫn cả đoàn làm phim đến, quả thực khiến người ta kinh ngạc.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 12: Ngọa Long Thôn
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16: Dự tiệc
Chương 16
Chương 17
Chương 17: Nổi danh ngoài ý muốn
Chương 18
Chương 18: Cứu người
Chương 19
Chương 20: Từ chối.
Chương 20
Chương 21
Chương 21: Cứu người một mạng
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 117
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...