Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Công Chúa Đại Phúc

Chương 29

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Lúc này, lại truyền đến cấp báo từ kinh thành:

Dự đế triệu Cảnh Vĩnh Phúc hồi kinh.

Ngay lúc mấu chốt, Cảnh Thân Mậu lại muốn Cảnh Vĩnh

Phúc trở về, chắc chắn có ẩn tình.

Cảnh Vĩnh Phúc tinh tế hỏi, sau suy luận ra 2 khả

năng:

Một là nước Cảnh đã phái sứ thần tới nước Tiếp thương

nghị liên minh. Cảnh Thân Mậu vẫn chưa từ bỏ ý định gả nàng cho Lý Dịch.

Hai là chiến sự ở phía Bắc, quân Cảnh đã chiếm cứ ưu

thế rõ ràng. Mà thầy trò Hỉ vương, Dự đế bắt đầu đấu đá nhau.

Cảnh Thân Mậu trước kia vẫn xem thường Cảnh Thân Uẩn,

hiện tại chắc đã lĩnh giáo vài chiêu, chỉ sợ cũng chưa phải là những chiêu đáng

sợ nhất.

Cảnh Thân Uẩn đẩy mười ba quận phía Bắc nước Cảnh vào

tay Khế Liệt Tát.

Nếu không có Trương Kỳ Thụy đa mưu túc trí cố thủ

Thường Lâm, chỉ sợ gót sắt Khế Liệt Tát sớm dày xéo nước Cảnh.

Tiếp theo Cảnh Thân Uẩn lại đòi lại 1 quận từ trong

tay, giành cho mình công trạng cùng uy phong.

Sau lại đưa tin Khế Liệt Tát tấn công quận này, bức Dự

đế phải ngự giá thân chinh, về phương diện khác, ép Trương Kỳ Thụy bỏ Thường

Lâm đi cứu.

Nếu không có Lý Phỉ đánh bất ngờ, quân Cảnh thật không

biết đến lúc nào mới có thể chiếm lại mười ba quận.

Hiện tại việc không thể giết ”anh hùng kháng Khế” hồi

kinh, đối với Cảnh Thân Mậu mà nói, có thể càng thêm nguy hiểm hơn so với chiến

sự tại phía Bắc nước Cảnh.

Trương Kỳ Thụy nói:

”Điện hạ cứ yên tâm hồi kinh, chiến sự nơi này mạt

tướng nhất định đem hết toàn lực."

Cảnh Vĩnh Phúc do dự.

Nàng ở lại đây cũng không giúp được gì.

Trương Kỳ Thụy sẽ không để nàng ra tiền tuyến.

Cho dù hắn làm vậy thì Ngô Tiên Tử cũng không chịu.

Chỉ là Cảnh Vĩnh Phúc rất kỳ vọng có thể tận mắt chứng

kiến quân Cảnh trảm tướng đoạt cờ trong trận công phạt sắp tới.

Nếu nàng hồi kinh, Thủy tỷ chắc chắn không thể đồng

hành, Mục Vô Danh còn bị thương nặng, mà Thiết Kiếm Minh thì tuyệt sẽ không tha

nàng thuận lợi hồi kinh.

Một vạn quân giáp đen được Dự đế cấp nàng cũng không

muốn đem theo về kinh vì sẽ ảnh hưởng đến binh lực ở miền Bắc này.

Sau một canh giờ đắn đo, Cảnh Vĩnh Phúc quyết định,

”Ta có thể hồi kinh, nhưng không phải ngay lập tức.

Mong rằng Trương tướng quân phân cho ta ba ngàn quân

sĩ, ta sẽ tự an bài, đến hạn hai mươi ngày quyết chiến, ta sẽ rời đi."

Trương Kỳ Thụy nói:

”Điện hạ khi tới, dẫn theo một vạn quân giáp đen, mang

đi toàn bộ cũng không sao."

Cảnh Vĩnh Phúc cười nói:

”Ta chỉ cần ba ngàn, còn lại sẽ ở lại đây, tướng quân

sẽ rất cần binh lực mà!"

Trương Kỳ Thụy tiếp tục khuyên bảo, thấy nàng kiên

quyết, nhân tiện nói một câu:

”Mạt tướng quyết định điều Từng tướng quân hộ tống

điện hạ hồi kinh, xin điện hạ chớ từ chối.”

Từng tướng quân là vị tướng tâm phúc của Trương Kỳ

Thụy.

Cảnh Vĩnh Phúc suy nghĩ, hay là quân giáp đen không

bằng quân của tướng Tùng?

Bất quá, ba ngàn quân cũng không phải con số lớn,

không ảnh hưởng đến thực lực quân Cảnh.

Nàng lập tức cảm tạ ý tốt của Trương Kỳ Thụy, cuối

cùng nói lớn tiếng cho mọi người cùng nghe:

”Hôm nay ta vi nhiễm phong hàn, nghỉ tạm mấy ngày rồi

sẽ đi."

Trương Kỳ Thụy hiểu ý mà đi.

Hai mươi ngày đêm, có thể làm rất nhiều chuyện.

Tỷ như nói có thể làm mạnh một đội ngũ, tinh thục một

trận thức; có thể nghiên cứu chế tạo ra một loại quân giới, sản xuất hàng loạt;

càng có thể phát sinh rất nhiều ý tứ, sự tình.

Nhân Mục Vô Danh bị thương, Cảnh Vĩnh Phúc phát hiện

ra Dương Ký.

Sau sự cố mấy ngày, Mục Vô Danh vẫn phải ở trong quân

trướng.

Người này thường xuyên xuất hiện, cuối cùng bị đưa tới

cho nàng hỏi chuyện.

Lúc đầu Dương Ký còn không chịu thừa nhận thân phận,

nhưng lời lẽ giảo hoạt cũng không qua mắt được Cảnh Vĩnh Phúc.

Cuối cùng hắn thừa nhận là người liên lạc do Lý Phỉ

phái tới.

Thư của Nhược phu nhân cũng đúng là từ hắn đưa cho Mục

Vô Danh.

Đêm hôm sau, Dương Ký lại nói cho nàng biết sau khi bị

thương Lý Phỉ bị Lý Dịch gọi trở về kinh thành.

Lý Dịch thu hồi quân ấn của Lý Phỉ nhưng không trách phạt.

Sứ giả nước Cảnh đã đến kinh thành và được Lý Dịch

dùng lễ trọng chiêu đãi.

Một việc khác là chuyện Ngô Tiên Tử nuốt lời, bắt đầu

truyền thụ thượng thừa võ học phái Thủy Nguyệt cho A Căn và Tiểu Thúy.

Thời gian thắm thoát trôi, sáng sớm ngày thứ hai mươi,

Từng Hùng chỉnh quân xuất phát.

Lúc này Cảnh Vĩnh Phúc cũng ngồi trong xe ngựa như mọi

khi nhưng bên người lại thiếu đi Thủy tỷ cùng đầu bếp.

Tiểu Thúy cũng lần đầu tiên tách ra khỏi A Căn.

Mục Vô Danh thì nằm trong xe, ngược lại, Ngô Tiên Tử

cưỡi ngựa đi theo.

Thương Thủy từ sau khi thành tù nhân, bị phế võ công,

lại bị biến thành “chuột thí nghiệm” của Tiểu Thúy, cũng bị mang theo về kinh

thành.

Cảnh Vĩnh Phúc rời đi không lâu, quân của Trương Kỳ

Thụy chính thức cùng quân Khế Liệt Tát quyết chiến, đồng thời tấn công sáu

quận.

Nàng mặc dù không nghe thấy tiếng chém giết từ chiến

trường, nhưng có thể cảm thấy tim đập đặc biệt mau.

Đây là loại dự cảm không tốt.

Khi đoàn người ngựa tiến vào khu rừng thì dự cảm của

nàng được chứng thực.

Theo hiệu lệnh của quân tiên phong, toàn quân dừng

lại.

Cảnh Vĩnh Phúc ra khỏi xe thăm dò.

Từng Hùng đã lệnh cho quân sĩ dựng khiên lên.

Từng Hùng nói với nàng:

”Rừng cây phía trước có phục binh, để quân ta đi

trước.

Hiện tại mạt tướng sợ bọn họ bắn tên đả thương người,

cho nên mệnh các huynh đệ, không, các quân sĩ dựng khiên."

Cảnh Vĩnh Phúc gật đầu, trầm ngâm nói:

”Lui lại một trăm bước, đóng quân tại chỗ.”

Từng Hùng theo lời.

Cảnh Vĩnh Phúc trở lại xe ngựa, cân nhắc: xem ra nàng

dẫn quân hồi kinh là đúng rồi!

Sớm biết mục tiêu của Thiết Kiếm Minh là nàng, nàng

hồi kinh cũng có nghĩa là mang lực lượng võ lâm cách xa chiến trường phía Bắc

nước Cảnh.

Khi trên chiến trường đều là quân chính quy, thắng lợi

tất càng nghiêng về Cảnh.

Xe ngựa quay lại, một trăm bước thì dừng.

Cảnh Vĩnh Phúc nói với Tiểu Thúy:

”Hiện tại ngươi phải nhớ! Với địch nhân không thể thủ

hạ lưu tình.

Tính mạng ba ngàn quân sĩ tất cả đều trong tay

ngươi!"

Tiểu Thúy trầm trọng gật đầu, mang theo gánh nặng

trong lòng quay vào phía trong lấy ra một bình sứ đưa cho Cảnh Vĩnh Phúc, rồi

sau đó đi ra khỏi xe ngựa.

Cảnh Vĩnh Phúc theo nàng ra, nói với Ngô Tiên Tử đang

cảnh giới:

”Làm phiền Ngô tiên sinh !"

Ngô Tiên Tử vừa thấy Tiểu Thúy xuống xe liền biết ý

định của Cảnh Vĩnh Phúc, lập tức không nói lời nào đưa một tay cho Tiểu Thúy.

Tiểu Thúy lấy một viên thuốc bỏ vào lòng bàn tay bà:

”Còn đây là thuốc giải!”

Từ sau sự việc của Thương Thủy, Ngô Tiên Tử luôn không

ăn những thứ đã qua tay Tiểu Thúy.

Lần này, bà lại không chút do dự nuốt viên thuốc nàng

đưa, rồi đưa tay ôm eo Tiểu Thúy phi thân mà đi, sau vài lần lên xuống đã biến

vào rừng.

Quân sĩ của Từng Hùng lần đầu nhìn thấy thân pháp như

vậy, bất giác đều đưa mắt nhìn theo.

Bọn họ đều chưa biết, so với hai mươi ngày khổ huấn

vừa qua, so với thời gian chiến đấu gian nan trên tiền tuyến phía Bắc nước

Cảnh, nhiệm vụ hộ tống Cảnh Vĩnh Phúc hồi kinh càng gian nan.

Số phục binh trong khu rừng trước mặt không nhiều lắm.

Lúc này, điều nguy hiểm thực sự vẫn còn ở phía sau lưng.

Nếu Hồi Lan không tiếc tổn thất binh lực, đuổi bắt

bằng được công chúa nước Cảnh thì Cảnh Vĩnh Phúc chỉ còn đường chết, thậm chí

còn ảnh hưởng đến thế cục phía Bắc nước Cảnh.

Một trận khói nhẹ lan nhanh, trong rừng cây truyền ra

tiếng đao kiếm chạm nhau.

Cảnh Vĩnh Phúc nhìn về phía ấy, nói với Từng Hùng nói:

”Mau ra lệnh cho toàn quân ăn giải dược rồi lên đường,

không được chần chờ!"

Từng Hùng vội vàng tiếp lời mà đi.

Quân sĩ dùng giải dược xong cũng là lúc Ngô Tiên Tử

mang Tiểu Thúy trở lại.

Cả hai trên người không bị thương nhưng vẻ mặt rất

nghiêm trọng.

Ngô Tiên Tử nói:

”Tất cả đều là cao thủ của Thiết Kiếm Minh, cũng may

Tiểu Thúy có đủ độc dược!"

Cảnh Vĩnh Phúc gật đầu:

”Chúng ta mau rời khỏi nơi đây, nhanh chóng hồi

kinh!"

Tiểu Thúy trở về xe ngựa, nghiêm túc nói:

”Ta giết hơn hai mươi người!

Nhưng ta không giết bọn hắn, bọn hắn cũng sẽ giết

chúng ta.

Bọn hắn ra tay âm độc, nếu không có Ngô Tiên Tử, ta

chưa kịp bỏ độc đã bị bọn hắn giết!

Những người này cũng có người nước Cảnh!

Vì sao thân thủ tốt như vậy lại chịu làm việc

này?"

Cảnh Vĩnh Phúc thở dài:

”Nếu một quốc gia toàn những kẻ như vậy thì quốc gia

ấy cũng xong rồi.”

Nàng cảm thấy lạnh người.

Không thể ngờ dã tâm của Bàng Long lại lớn đến vậy.

Đội quân của Từng Hùng bình yên đi qua khu rừng, độc

của Tiểu Thúy có thể kéo dài ba, bốn canh giờ.

Đối với Cảnh Vĩnh Phúc mà nói, như vậy cũng đã đủ.

Cũng đêm nay, Trương Kỳ Thụy thành công thu phục mười

ba quận.

Từ đó, chiến dịch phía Bắc nước Cảnh chấm dứt.

Cảnh Khế song phương có thể nói không có ai thắng.

Mười ba quận nước Cảnh thì bị cướp bóc nặng nề, tám bộ

tộc Khế Liệt Tát thì nội chiến.

Nếu muốn nói người thắng, kỳ thật chỉ có Bà La bộ tộc.

Bồ Bồ Nhi với binh lực mỏng yếu lại đạt được lợi ích

lớn nhất.

Hoàng kim bạc trắng ở thảo nguyên không nhiều tác

dụng, nữ nhân có khả năng sinh sản mới là có giá trị.

Ra khỏi khu rừng, Cảnh Vĩnh Phúc lại bị phục kích một

lần nữa.

Tuy rằng không rõ thân phận đối phương, nhưng kẻ có

thể ở nước Cảnh tổ chức ra đội ngũ quy củ như vậy, ngoài Hỉ vương không có

người thứ hai.

Trên sườn núi trống trải, Từng Hùng cùng các quân sĩ

lần đầu tiên lãnh hội thành quả của hai mươi ngày khổ huấn.

Đội quân của Từng Hùng cứ ba người thành một tổ, ba tổ

thành một đội, lấy trận hình tam giác cấu thành Liên Hoàn Trận.

Trong ba người có một người cầm thương chủ công,

thương pháp mà Thủy tỷ nghiên cứu ra chỉ công không thủ.

Hai người khác một tay cầm thuẫn, một tay cầm kiếm.

Ba người phối hợp vừa đánh vừa che chắn lẫn nhau. Tuy

có thương vong, nhưng luôn phải lấy trận thức này mà hợp lực tác chiến.

Đa phần độc dược của Tiểu Thúy đã dùng tại trận trước,

giờ phút này chỉ còn một ít, không đủ để bỏ độc hết đối thủ.

Nàng chỉ thay Ngô Tiên Tử đứng bên cạnh Cảnh Vĩnh

Phúc.

Một thân áo xám Ngô Tiên Tử ở tuyến đầu đánh đâu thắng

đó không gì cản nổi.

Đây là lần đầu tiên Cảnh Vĩnh Phúc tận mắt chứng kiến

quang cảnh chiến trường.

Bên tai là gió lạnh gào thét, tiếng binh lính hô hào,

binh khí va chạm.

Trước mắt là cảnh chém giết máu đổ đầu rơi, sinh mệnh

giây lát tiêu quên.

Một cái đằng thuẫn của quân sĩ bị đánh bay, một đạo

máu tươi từ mặt hắn phun ra, nhưng không thể tưởng hắn vẫn tiếp tục chém giết.

Khi hắn ngã xuống về phía sau, đồng bạn lại tiến lên

thay chỗ ...

Từng Hùng làm gương cho binh sĩ nên luôn ở hàng đầu,

bị đối phương quây đánh rất ngặt.

Nếu không có Ngô Tiên Tử liên tiếp ở bên cứu cấp, nước

Cảnh đã sớm mất đi một viên mãnh tướng.

Phía địch nhân rất dũng mãnh, nhưng so về thương vong

thì cũng ko kém gì quân Cảnh.

Cảnh Vĩnh Phúc cố nén đứng lặng bên xe ngựa, xem người

nước Cảnh cùng người nước Cảnh chém giết.

Quân của Từng Hùng binh lực yếu hơn nhưng vẫn đánh lui

được quân địch, chết hơn trăm người, trọng thương hơn một ngàn người, tương

đương với mất đi một nửa binh lực.

Bản thân Từng Hùng cũng bị thương nhiều chỗ.

Sau nghĩ lại, Cảnh Vĩnh Phúc vẫn thấy chuyện thất sách

nhất của Hỉ vương là chiến dịch mai phục này.

Quận Lâu Thị của hắn bị Lý Phỉ đánh tan, số binh lực

còn lại hắn đều dồn hết vào đây hòng cướp đi mạng sống của nàng.

Vậy mà lại bị nàng thắng mất.

Với khả năng và địa vị của mình, Hỉ vương sẽ lại tụ

tập quân đội nhưng đã mất rất nhiều quân sĩ tâm phúc.

Hắn cũng sẽ không có lại thời cơ Khế Liệt Tát xâm lược

với quy mô lớn như vừa rồi.

Cảnh Vĩnh Phúc cũng hiểu được chính mình nhỏ yếu, cũng

không phải người lắm mưu nhiều kế.

Vậy mà đối với chiến sự, nàng lại thật là không biết

tự lượng sức mình, cứ thế tham gia.

Cảnh Vĩnh Phúc rời đi, tâm trạng vô cùng bi phẫn.

Từng Hùng cứng rắn nói:

”Điện hạ không cần quá sầu não.

Từ ngày nhập ngũ, ta và các quân sĩ đã nghĩ đến có

ngày này."

Cảnh Vĩnh Phúc mắt đỏ lên, nàng biết kỳ thật Từng Hùng

so với nàng càng bi phẫn hơn.

Những quân sĩ đã chết đều là những người từng cùng hắn

vào sinh ra tử.

Bọn hắn lại không được chết ở chiến trường mười ba

quận phía Bắc nước Cảnh, mà phải chết ở nơi này.

Đây là chiến tranh.

Sau những biến động này, Cảnh Vĩnh Phúc chỉ muốn từ bỏ

tất cả.

Chương 1: Diễn biến mới

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 29
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...