Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Cửa Hàng Nhang Đèn Của Tiểu Lão Bản

Chương 58

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Triệu Hiểu Thần làm xong một bộ đề thi lại nghĩ đến chuyện của cữu cữu, mà ngẩn cả người.

Trần Na nói chuyện với Hạ Cô Hàn xong, vừa bước ra liền thấy bộ dạng của con trai ngồi ngẩn ngơ thì không khỏi thở dài một hơi.

" Mẹ."  Triệu Hiểu Thần ngẩng đầu nhìn về phía bà, liền không nhịn nổi mà rớt nước mắt :  “ mẹ , có phải mẹ đã nghi ngờ cữu cữu trước rồi không?”

Cho nên lần này đến Hàng Châu , mẹ cậu cũng không báo cho Trần Văn Tuấn.

" Mẹ không nghi ngờ ai cả."  Trần Na lắc đầu, nghiêm túc mà nói: “ chỉ là mẹ không tin ai thôi.”

Chuyện liên quan đến sống chết của con trai, Trần Na không thể nói bô bô cho bất cứ ai . Vì có vài thứ còn quỷ dị hơn cả chuyện của Triệu Hiểu Thần , con trai bà vẫn chưa thành niên , bà cũng không muốn thằng bé phải lo lắng rồi sợ hãi .

Nhưng hiện tại có lẽ bà không thể giấu Triệu Hiểu Thần .

“Hiểu Thần.” Trần Na đi đến bên cạnh Triệu Hiểu Thần ngồi xuống, vuốt tóc của con trai nhẹ nhàng hỏi : “ con không cảm thấy bà ngoại lần này nằm viện quá trùng hợp ư?"

Nếu thật sự Trần Văn Tuấn là người chuyển hoa đào qua Triệu Hiểu Thần vậy gã rất muốn gϊếŧ chết cậu . Nhưng lại phát hiện Triệu Hiểu Thần vẫn không chết , khẳng định gã sẽ nhận ra có biến mà đi tìm nguyên nhân.

Trước đó , Trần Na cũng đã thông bá rằng năm nay Triệu Hiểu Thần sẽ không về Hàng Châu trong kì nghỉ hè , nên Trần Văn Tuấn cũng sẽ không có biện pháp gọi Triệu Hiểu Thần đến.

Vậy biện pháp hữu hiệu nhất để Triệu Hiểu Thần đến Hàng Châu là gì? Bà ngoại sinh bệnh là lí do vừa tự nhiên lại vừa không khiến người khác sinh nghi.

Triệu Hiểu Thần không ngốc, nghe Trần Na nói vậy đã hiểu ra ít nhiều .

" Mẹ , có thể... Có thể chỉ là trùng hợp thì sao ?"'

Cậu không tin cữu cữu lại làm ra chuyện tổn thương bà ngoạivifnbaf ngoại là mẹ ruột của cữu cữu mà!!!

" Hiểu Thần, hôn này mẹ nói với con những lời này không phải muốn thay đổi suy nghĩ của con với cữu cữu mình. Mẹ đã từng nói nếu cữu cữu con vô tội thì không ai có thể đụng vào gã , thời gian chính là thứ tốt nhất để chứng minh nhân cách một người."  Trần Na lời nói thấm thía: " mẹ chỉ muốn con có chút tâm nhãn , nhìn người xung quanh kĩ một chút ."

Trần Na cũng không nói cho Triệu Hiểu Thần chuyện ở bệnh viện ngày hôm qua. Hôm qua khi Trần Na đến bệnh viện đã nhận ra bà ngoại Triệu Hiểu Thần né tránh ánh mắt khi nói chuyện với bà.

Có thể bà ngoại Triệu Hiểu Thần đã biết Trần Văn Tuấn làm chuyện gì, nhưng vẫn che giấu giúp gã.

Triệu Hiểu Thần không biết Trần Na đang rối rắm trong lòng, nên khi nghe Trần Na nói chỉ héo hon mà nói " Dạ!" một tiếng.

" Mẹ còn chuyện phải đi Hưởng Linh thị một chuyến, con ở đây nghe lời Hạ đại sư , cùng học hành cho đàng hoàng. Có chuyện gì nhanh chóng tìm Hạ đại sư, biết không?"  Trần Na lại dặn dò một câu , khi nghe thằng con đáo ứng thì mới đứng dậy rời đi.

***

Trời nhanh chóng về chiều, đám mây như được nhuộm thành vỉ pha màu. Ánh nắng cuối cùng trong ngày đang dần tắt hẳn.

Trần Văn Tuấn thay áo blouse trắng mà từ văn phòng bước ra, trên hành lang hộ sĩ gặp gã thì có chút e lệ mà chào hỏi.

" Bác sĩ Trần, sao hôm nay tan ca sớm vậy?"

" Trong nhà có chút chuyện, nên muốn trở về sớm một chút." Trần Văn Tuấn miên cười mà nói , cả người gã đều ôn hoà như tắm gió xuân.

Sau khi chào hỏi với hộ sĩ, gã cũng không nhanh không chậm mà đi khuất , khi đấy ánh mắt của cô hộ sĩ mới thu hồi.

Những hộ sĩ khác nhìn biểu tình của cô bé hộ sĩ mới cũng không trách . Vì bác sĩ Trần quả thật quá tốt , lớn lên đẹp không nói, nghiệp vụ còn tốt , lại độc thân cả người đều ôn hoà dịu dàng.

Ai gặp mà không thích , nhất là mấy bé hộ sĩ mới vào làm , nhưng cũng không bao lâu thì họ cũng nhanh chóng tỉnh mộng.

Bác sĩ Trần rất ôn nhu, rất hoà đồng , nhưng thật ra luôn giữ khoảng cách với người xung quanh .

Nhau trăng trên sông, thấy được nhưng không với tay tới được.

Đã nhiều năm như vậy, từ trên xuống dưới trong bệnh viện vậy mà không một ai có thể theo đuổi bác sĩ Trần thành công.

Trần Văn Tuấn bên này cũng đã quá quen với ánh mắt mê đắm của người khác . Vừa đi đến cửa thang máy liền nghe di động truyền đến âm thanh.

Mở ra thì thấy tin nhắn hoàn toàn không có chỉ có cái avatar là khuôn mặt quỷ dị đáng sợ .

【 group đã bị lộ, nhanh chóng xoá tất cả. 】

【 cháu ngoại của ngươi còn sống, có lẽ đã có cao nhân đứng  giúp đỡ, sắp tới nên im lặng một chút . 】

Trần Văn Tuấn hơi hơi híp  mắt, ngón tay trên màn hình di động xẹt qua, rep lại.

【demon: được 】

Tin nhắn không được nhận, có lẽ đối phương nghĩ gã đọc theo sẽ xoá tài khoản.

Trần Văn Tuấn khẽ hừ một tiếng, có chút đáng tiếc mà xoá đi cái tài khoản Demon này.

Khi thang máy tới nơi, gã mới dẹp điện thoại vào lại túi , đốt ngón tay có hơi trắng bệch

“Bác sĩ Trần , xin chào.”

Thang máy có người bệnh nhận ra Trần Văn Tuấn, chủ động cùng gã chào hỏi.

Trần Văn Tuấn: “ xin chào.”

Nụ cười ôn hoà vô hại, trong mắt đồng nghiệp cùng người bệnh , thì gã không khác gì thiên sứ nhân gian.

Khi thang máy tới nơi, Trần Văn Tuấn trực tiếp đi đến khu phòng bệnh .

Mới đến cửa đã nghe từ bên trong truyền ra tiếng cười sang sảng .

Khiến chân Trần Văn Tuấn hơi khựng lại một chút ,, giọng cười giòn tan này không ai khác chính là của cháu ngoại  gã - Triệu Hiểu Thần. Vẫn như trước đây, tràn đầy sức sống.

Trần Văn Tuấn đầu lưỡi hơi đẩy đẩy má trong,hai  ngón tay nhẹ nhàng theo thói quen ma sát với nhau vài cái mới tiếp tục đi tiếp.

Triệu Hiểu Thần nghe được tiếng động xoay sang thấy  Trần Văn Tuấn , liền nở nụ cười thật tươi mà chào hỏi : “Cữu cữu, tan làm rồi sao?”

" Ừm, ra sớm nên muốn đến đây xem bà ngoại con thế nào.""

Trần Văn Tuấn đi tới, bàn tay xoa cái đầu xù của Triệu Hiểu Thần, vừa chạm thì tách ra nên không phát hiện thân thể Triệu nháy mắt cứng đờ.

" Mẹ, hôm nay thế nào rồi? Có thấy tốt hơn không?"

Trần Văn Tuấn bước đến bên méo giường , khẽ cúi người bộ dáng ân cần mà hỏi thăm lão nhân. Ngón tay dài mảnh nhẹ nhàng vuốt qua phần tóc loà xoà trên trán lão nhân lờ nói ôn nhu dịu dàng.

Lão nhân theo bản năng mà tránh đi ánh mắt  Trần Văn Tuấn , ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc bà lại cảm thấy không khác gì cục tạ đè nặng , áp bức bà .

“ tốt ... Tốt rất nhiều.” Lão nhân cứng khóe miệng, cười nói.

Trần Văn Tuấn híp híp mắt, khóe miệng phác họa ra một nụ cười nhẹ, thanh âm thấp mà trầm: “Mẹ nên nghỉ ngơi nhiều cho tốt, cũng đừng để tỷ tỷ quá lo lắng."

Lão nhân: “ mẹ  đã biết.”

Trần Văn Tuấn lúc này mới đứng dậy, nhìn về phía nam nhân xa lạ đứng trong phòng .

Nam nhân có đôi mắt hoa đào, dáng người cũng vô cùng tốt , bộ dáng lười biếng dựa ở tường, như không quan tâm gì .

Nhận thấy ánh mắt Trần Văn Tuấn đang đánh giá mình, y chỉ hơi gật đầu xem như chào hỏi

" Hiểu Thần , con không giới thiệu cho cữu cữu biết bạn con sao?"  Trần Văn Tuấn ánh mắt nhìn chăm chú vào Hạ Cô Hàn, lại hỏi Triệu Hiểu Thần.

" Không phải bạn, là gia sư mà mẹ mời về dạy kèm cho con."

Triệu Hiểu Thần ngữ mang oán giận mà nói tiếp : “ con thi cuối kì ở lại vài môn thôi mà, vậy mà mẹ lại cố tình tìm gia sư về kèm. Còn nói nhân lúc nghỉ hè phải nâng cao thành tích."

Triệu Hiểu Thần méo miệng, thực không tình nguyện mà méc tiếp: “ con nói con đến bệnh viện thăm bà ngoại, vậy mà anh ta cũng không tin, nhất định phải đi theo mới chịu!"

" Vậy hả?"  Trần Văn Tuấn vỗ vỗ Triệu Hiểu Thần bả vai xem như an ủi Triệu Hiểu Thần, lại vài bước đi đến trước mặt Hạ Cô Hàn :  “ vị gia sư này , phải gọi thế nào ?"

Hạ Cô Hàn lười biếng mà phun ra một chữ, “Hạ.”

Trần Văn Tuấn: “ thầy Hạ , Hiểu Thần tương đối nghịch ngợm, còn mong cậu chăm sóc nó thêm.”

Triệu Hiểu Thần ở một bên liền kịch liệt mà phản bác: “ con không  có nghịch ngợm! Con bây giờ đã học hành lại đàng hoàng rồi . Nhất định thì lại sẽ qua hết."

" Được , được, được ! Hiểu Thần nhà ta là thông minh , ngoan ngoãn nhất."

Trần Văn Tuấn sủng nịch mà nhìn về phía Triệu Hiểu Thần, vô điều kiện tin tưởng cháu ngoại trai, hoàn toàn là một bộ dáng cữu cữu cưng chiều cháu .

Triệu Hiểu Thần há miệng thở dốc, đột nhiên không biết phải nói gì tiếp theo.

Cữu cữu , thật sự đã gϊếŧ chết ba ba của cậu ư? Còn muốn gϊếŧ chết cậu nữa?

***

Ở phòng bệnh nói chuyện với bà ngoại hơn nửa tiếng , Triệu Hiểu Thần  cũng xin phép ra về .

Trần Văn Tuấn: “Ta đưa hai người  xuống lầu.”

Dứt lời liền đứng lên.

Triệu Hiểu Thần theo bản năng mà nhìn Hạ Cô Hàn liếc mắt một cái, thấy Hạ Cô Hàn không phản đối, liền cũng không cự tuyệt.

“Phiền toái cữu cữu.”

Khách khí đến không giống Triệu Hiểu Thần.

Hai người cùng cáo biệt  lão nhân sau đó đi ra phòng bệnh.

Khi đi đến cửa, Hạ Cô Hàn bước chân khẽ ngưng, bởi vì y phát hiện Cố Tấn Niên không đi bên cạnh , mà vẫn đang đứng ở vị trí khi nãy nhìn chằm chằm lão nhân ở trên giường.

Hạ Cô Hàn cũng  nhìn qua , lão nhân tựa hồ cảm giác được ánh nhìn chăm chú của y nên khẽ mỉm cười đầy hiền từ.

Nhưng giây tiếp theo, Hạ Cô Hàn nhìn thấy nụ cười của bà bị cương cứng .

Hạ Cô Hàn thu hồi tầm mắt, liền chạm phải ánh mắt ôn nhu của Trần Văn Tuấn : “Hạ lão sư, còn có chuyện gì sao?”

“Không có việc gì.” Hạ Cô Hàn lắc đầu, tiếp tục đi phía trước đi, ngón tay phải đặt sau lưng khẽ cử động nhẹ , Cố Tấn Niên thấy liền vội vàng bước tới đi song song với y.

Vài phút sau, Trần Văn Tuấn nhìn  Triệu Hiểu Thần cùng Hạ Cô Hàn ngồi trên xe taxi, phát ra một tiếng cười nhạt.

Gia sư sao?

Xem gã lag thằng ngu à?

***

Xe taxi .

Đến khi bệnh viện đã khuất trong tầm mắt thì thần kinh căng chặt của Triệu Hiểu Thần mới thả lỏng xuống . Cậu vẫn không tin cữu cữu sẽ làm những chuyện như vậy , nhưng lại không nhịn được mà có chút sợ hãi cùng hoài nghi. Cảm xúc lưỡng cực tin tưởng  và hoài nghi cứ xoay quanh đầu Triệu Hiểu Thần.

Chỉ cần tưởng tượng đến khả năng này , Triệu Hiểu Thần vừa thương tâm đồng thời lại không tự giác mà cảm thấy sợ hãi. Thế cho nên vừa mới nãy khi đối mặt với Trần Văn Tuấn , thiếu chút nữa cậu đã làm lộ cảm xúc thật của chính mình.

Bất quá thiếu niên cảm xúc tới cũng nhanh đi cũng nhanh, trong chốc lát đã khôi phục lại, không chỉ có như thế, còn kêu quát quát về phía Hạ Cô Hàn tranh công.

“Hạ đại sư, diễn xuất của tui thế não?”

Triệu Hiểu Thần đều cảm thấy chính mình có thể trực tiếp lấy một giải ảnh đế  Oscar được rồi.

Cả người đều tự tin, bàn chán cũng ngoắc ngoắc tiền đắC :" chỉ là tui không thích diễn xuất thôi, nêu không với cái trình của tui vào giới showbig thì Lương Nhữ Thanh cũng chả là gì "

Lương Nhữ Thanh là khoảng thời gian trước mới vừa đoạt được giải ảnh đế liên quan phim quốc tế A , Triệu Hiểu Thần chính là anti-fan của gã.

Hạ Cô Hàn nhìn cái màn tự sướng của Triệu Hiểu Thần thì thấy làm mệt, trực tiếp nhắm mắt đặt chú tĩnh âm . Y có hai thằng em họ tự ngáo được rồi , không cần đứa khác vào ngáo thêm .

Nói thật, cái trình diễn của Triệu Hiểu Thần nát không khác gì cái nết Hạ Cô Dần. Đừng nói đến người ngoài nhìn phát biết ngay, mà Trần Văn Tuấn lại là bác sĩ tâm lí , không nhận ra mới lạ.

Chỉ là gã không nước chọc thủng tầng giấy mỏng này mà thôi.

Nghĩ đến vậy Hạ Cô Hàn không khỏi lẩm bẩm :" thì ra gã xem em như khỉ ?"

Cố Tấn Niên đè đè đầu cậu vợ lên vai : “Là em xem gã như đang xem xiếc khỉ mới đúng.”

Hạ Cô Hàn vừa lòng, mà cọ cọ ở cổ Cố Tấn Niên , cũng không ngủ, chỉ là nhắm mắt suy nghĩ gì đó.

Triệu Hiểu Thần hai lần tránh được quỷ môn quan, Trần Văn Tuấn  tất  nhiên hoài nghi  sau lưng Triệu Hiểu Thần có cao nhân trợ giúp . Nếu gã khổng tìm ra thì y chỉ còn cách đến trước mặt gã.

Để xem bước tiếp theo gã còn có thể bình tĩnh được nữa không ?

Kì thật Trần Văn Tuấn bên này cũng đang  nghi ngờ Hạ Cô Hàn có phải là vị cao nhân sau lưng Triệu Hiểu Thần hay không. Gã cũng sẽ tiếp cận Hạ Cô Hàn .

Vì nếu Hạ Cô Hàn không phải vị " cao nhân" kia, thì gã cũng có thể thông qua y để tìm vị " cao nhân" dám làm hỏng kế hoạch của gã.

Đương nhiên chuyện này cũng phải dựa vào sự kiên nhẫn của Trần Văn Tuấn thế nào .

Mà Hạ Cô Hàn đang rất chắc chắn một điều là Trần Văn Tuấn không còn kiên nhẫn . Không phải y hiểu gã mà y hiểu cái thứ gọi là " Thần minh " sau lưng gã.

Chuyện này cũng có kiên quan đến hai vị án tử phía trước, nên Hạ Cô Hàn đã nhờ Sở Quân Hành đi điều tra một chút.

Không điều tra thì thôi, điều tra liền lòi ra vào mấy năm trước Hàng Châu cũng xảy ra vài vụ giống lần này , chủ là không ai nghĩ chúng sẽ quản hệ , nên cũng bỏ qua.

Vậy tại vì sao, hai tháng gần đây lại xảy ra tự sát cùng tử vong liên tục, nguyên nhân là do đâu?

Gần hai tháng, vừa lúc  Hạ Cô Hàn bắt đầu tiếp nhận án tử ở  Tinh Quang giải trí , nếu nói vậy thì thời gian rất khớp.

Chỉ có thể là ....

Tinh Quang Giải Trí cùng Cao gia thôn bị bại lộ,kẻ thờ phụng  “Thần minh” đang dần giảm bớt, nên đã thiếu đi thứ có thể duy trì hằng ngày cho nó. Nên cái  “Thần minh” kia không thể không đẩy nhanh tốc độ bên Hàng Châu này để bù lại thứ còn thiếu ở hai lỗ hỏng là Tinh Quang Giải Trí cùng Cao gia thôn kia.

Hạ Cô Hàn nói ra chuyện bản thân đã xuất hiện trước mặt Trần Văn Tuấn , còn bên Bộ ngành đặc thù cố tình làm lộ ra chuyện Seven bị bắt , group PUA đã bị xoá ,thành viên trong đó nháo nhào bỏ chạy, cũng là một bước áp sát  " thần minh" , để nó thấy gấp gáp mà nhanh chóng lộ đuôi chuột.

“Thần minh” muốn đạt được càng nhiều lực , muốn thoát khỏi nguy cơ, nhất định phải tăng tốc .

Chó nóng sẽ nhảy tường , để xem lần này con chuột sẽ lại trốn theo cái hang nào nữa.

Cẩu nóng nảy nhảy tường, trang người súc sinh nóng nảy tổng hội lộ ra cái đuôi.

Tác giả có lời muốn nói: khuôn mặt thiên sứ ... Nội tâm ác quỷ.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 58
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...