Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Dật Tiếu Khuynh Thành

Chương 54

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Ngày hôm sau, Tiêu Dật và Mộc Tuyết Dương ngồi trong vườn hoa nói chuyện phiếm.

“Nói như vậy,bây giờ nhóc Ti Lưu Cẩn nhất định là rất bi thảm rồi”.

“Bây giờ so với trước kia không giống nhau, thời gian khỏi bệnh thủy đậu cũng nhanh hơn,chỉ cần hai ngày là có thể khỏe lên rồi, tôi nghĩ nó ngày mai là có thể đi học bình thường được”.

“Nhưng mà cứ để cho nó ngồi chồm hổm ở nhà cũng khó chịu muốn chết ấy chứ”.

“A Phong, cậu không phải cũng coi như là một nhân vật ở tầng lớp trên của Mộc gia rồi  sao? Có biết trong thời gian Ti Tu Dạ làm chức vị chủ nhân kia,Ti gia đã xảy ra náo loạn trong một thời gian ngắn không?”.

Nhìn Tiêu Dật một cái, hình tượng của Mộc Tuyết Dương giảm nhanh xuống mà đảo mắt khinh thường: “Cậu xem tôi bao nhiêu tuổi rồi? Thời gian Ti Tu Dạ bắt đầu lên chức vị chủ nhân không phải cũng là thời gian tôi bị tai nạn xe sao, tôi biết nói cái gì đây, trong khi hôn mê vài năm sau đó?”.

“Linh, cậu là vì chuyện ngày hôm qua sao…”.

“Dật Dật”.

Nam Cung Hạo Nhiên một mạch từ dãy tầng lớp học bên kia chạy tới, thở hổn hà hổn hển.

“Tớ, tớ là, đến, nói, nói xin lỗi ”.

“Hôm qua,….”.

“Tớ biết rồi”.Tiêu Dật cắt ngang lời nói của Nam Cung Hạo Nhiên, “Chuyện đó không liên quan đến cậu”.

Trong lòng hiểu rõ sự phức tạp của chuyện người lớn, một đứa bé giống như Nam Cung Hạo Nhiên như vậy sao có thể hiểu được,vì vậy Tiêu Dật một chút cũng không trách nó.

“…Ừ”.Sắc mặt Nam Cung Hạo Nhiên tối sầm lại,cúi đầu, giống như muốn nói thêm điều gì nữa nhưng lưỡng lự cả nửa buổi chỉ phun ra được vài chữ: “Vậy, tớ đi đây”.

Khó hiểu mà nhìn bộ dạng ủ rũ của Nam Cung Hạo Nhiên,Tiêu Dật quay đầu lại hỏi Mộc Tuyết Dương: “Cậu ta bị sao vậy?”.

Mộc Tuyết Dương nín cười nói: “Linh, cậu không cảm thấy câu nói kia của cậu có nghĩa khác sao?”.

Chuyện không liên quan tới ngươi, là ta hiểu rõ chuyện đó và ngươi không liên quan đến nhau, ta không trách ngươi, không phải là chuyện nhà ta không cần ngươi tới xem vao hay sao?.

Tiêu Dật lúc này mới hiểu được, bĩu môi, không biết trong cái đầu nhỏ của Nam Cung Hạo Nhiên được trang bị những thứ gì, khiến cho ý của hai người lại lệch nhau nhiều đến vậy.

Xoay người lại, đã không thấy bóng dáng của Nam Cung Hạo Nhiên đâu rồi,Tiêu Dật nói: “Quên đi, lần sau gặp lại cậu ta,tôi sẽ cùng cậu ta nói rõ ràng”.

“Tôi thì lại cảm thấy Linh,cậu ngày càng tiếp nhận sự chào đón của trẻ con rồi đấy ”.Mộc Tuyết Dương chế nhạo nói.

….

Bên kia,Nam Cung Hạo Nhiên mang theo tâm trạng xám xịt vì hiểu lầm mà chậm rãi đi.

Bỗng nhiên có một cái bóng đen chặn đường của nó.

“Ngươi làm cái gì thế?”.Nam Cung Hạo Nhiên ngẩng đầu, vốn tâm trạng đã không tốt,tính tình của nhóc con ngang ngược hiện rõ ra mồn một, trừng mắt với người đàn ông chừng hai mươi tuổi trước mắt.

Người đàn ông nhếch miệng cười: “Anh bạn nhỏ, xin hỏi ngươi quen với Ti Lưu Dật sao?”.

….

“Dật Dật, Dật Dật”.

Tiêu Dật và Mộc Tuyết Dương còn chưa nói được mấy câu, không nghĩ tới Nam Cung Hạo Nhiên kia sẽ nhanh chóng quay trở lại.

Không phải là đã nghĩ ra ý trong câu nói kia rồi chứ? Tiêu Dật xoay người lại,nhìn thấy Nam Cung Hạo Nhiên mặt mày hớn hở mà chạy qua phía bọn họ, phía sau còn dẫn theo một người đàn ông.

“Cậu…”.

“Dật Dật, cậu xem ai tới này?”.Nam Cung Hạo Nhiên vui vẻ nói: “Thật là trùng hợp, tớ vừa mới đi đến hành lang bên kia, liền đụng trúng chú của cậu đấy”.

Biết được người đàn ông kia chính là chú của Tiêu Dật, Nam Cung Hạo Nhiên liền xung phong vì hắn dẫn đường tìm Tiêu Dật,trong lòng nghĩ, cuối cùng cũng giúp Tiêu Dật rồi,cậu ấy hắn là sẽ bớt giận đi một chút.

“Tớ thấy chú ấy giống như không biết đường trong trường học, nên liền dẫn chú ấy tới đây”.Nam Cung Hạo Nhiên ra vẻ như muốn nói hãy mau khen tớ đi.

Tiêu Dật và Mộc Tuyết Dương nhìn nhau một chút, trong đầu cùng hiện lên một câu: “tên ngốc Nam Cung Hạo Nhiên này”.

Nhìn người đàn ông xa lạ không tiếc gì nở nụ cười với hàm răng trắng sáng kia, cố tình đặt lòng súng phía sau đầu Nam Cung Hạo Nhiên vẫn còn đang chưa biết chuyện gì xảy ra kia, Tiêu Dật trên mặt không có chút hoảng sợ.

“Ngươi muốn gì?”.

….

“Dật Dật, cậu không cần sợ hãi, chúng ta sẽ nhanh chóng ra khỏi chỗ này thôi”.

Vừa dìu Mộc Tuyết Dương, Nam Cung Hạo Nhiên giả bộ mạnh mẽ với âm thanh run rẩy, an ủi Tiêu Dật.

Tiêu Dật dìu Mộc Tuyết Dương sang bên kia, đưa hắn đến một góc của gian phòng, để hắn tựa vào tường mà ngồi xuống.

“Thực xin lỗi…”.

Cụp mắt xuống, là đang tự trách mình.

Muốn tên đàn ông kia chỉ hướng về phía mình mà buông tha cho Nam Cung Hạo Nhiên và Mộc Tuyết Dương, nhưng mà, rốt cuộc vẫn liên lụy đến bọn họ.

“Không có gì”.Mộc Tuyết Dương không có xe lăn, hành động càng trở nên khó khắn hơn,mà căn phòng lạnh lẽo u ám này lại khiến cho cơ thể hắn không được khỏe, nhưng hắn mặt vẫn mang theo nụ cười, “Đáng tiếc là,xe lăn của tôi…”.

Cái xe lăn kia là do Mộc Tuyết Thần vì hắn mà đặc biệt chế tạo ra, có đầy đủ chức năng, lại có cả chức năng định vị toàn cầu.

Không nghĩ tới gã đàn ông kia cũng khá thông minh, đầu tiên lấy Nam Cung Hạo Nhiên ra uy hiếp khiến hai người không thể làm gì mà cùng hắn rời khỏi trường học, sau đó chở bọn họ đến vùng ngoại thành, đem toàn bộ đồ trang sức, vòng tay, vòng cổ, điện thoại di động cùng với xe lăn ném ở một chỗ rất xa, sau đó dẫn bọn họ đến một biệt thự bỏ hoang không ai biết tới.

“Chỉ cần cha ta trả tiền, bọn bắt cóc sẽ thả chúng ta về”.Nam Cung Hạo Nhiên vẫn còn ở bên kia lẩm bẩm.

Tiêu Dật nhìn thấy vẻ mặt của nó có vẻ hơi tái: “Cậu trước kia cũng đã từng bị bắt cóc rồi sao?”.

“Ừ, tớ là con trai độc nhất của Nam Cung gia mà, đương nhiên là sẽ có rất nhiều người muốn bắt cóc tớ rồi, những chuyện như thế này tớ rất có kinh nghiệm”.Nhất thời quên cả sợ hãi, Nam Cung Hạo Nhiên dương dương tự đắc mà khoe thành tích của bản thân.

Tiêu Dật không nói gì, nó biết cho dù Nam Cung Hạo Nhiên có trải qua những chuyện như vậy nhưng chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ,nó tuy bề ngoài nhìn như không có chuyện gì nhưng thật ra trong lòng thực ra rất sợ hãi.

Cho nên nó lựa chọn im lặng,không muốn nói cho cậu ta biết, đây không phải là một vụ bắt cóc thông thường, dám giữa ban ngày ban mặt bắt cóc ba người bọn họ,lại để cho bọn họ nhìn thấy mặt,bọn họ đang phải đối mặt với một kẻ liều mạng giết người không chớp mắt.

“Khụ khụ…”.

Tiếng ho của Mộc Tuyết Dương cắt ngang suy nghĩ của Tiêu Dật.

Nó lo lắng mà nhìn sắc mặt của Mộc Tuyết Dương: “A Phong, cậu lại khó chịu rồi phải không?”.

“Không sao,chẳng qua là yết hầu hơi ngứa một chút, có lẽ là do bụi ở nơi này”.Mộc Tuyết Dương lắc đầu, không muốn lại tăng thêm gánh nặng cho Tiêu Dật.

Siết chặt tay lại,Nam Cung Hạo Nhiên nói: “Tất cả cũng đều là do lỗi của tớ, tớ không nên ngu dốt như vậy! Nhỡ may, nhỡ may chúng ta không ra được…”.

Tiêu Dật kéo lấy tay Nam Cung Hạo Nhiên ngồi xuống cạnh Mộc Tuyết Dương: “Cậu không phải có nhiều kinh nghiệm sao? Chúng tớ đều chưa có gặp chuyện này bao giờ, bây giờ cần phải nhờ vào cậu,tớ thấy những lời của cậu nói cũng không phải không có lý,chỉ cần bọn chúng cầm tiền, liền thả chúng ta đi”.

“Ừ…ừ”.

Tay trái nắm lấy tay Nam Cung Hạo Nhiên, tay phải nắm lấy tay Mộc Tuyết Dương, đại não của Tiêu Dật nhanh chóng hoạt động, nhất định, nhất định sẽ nghĩ ra được cách chạy trốn.

Trong căn phòng mờ mịt, hai cậu bé và một thiếu niên đang dựa vào nhau, im lặng chờ thời gian trôi qua.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 54
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...