Ta cưỡi con ngựa già của cha, chậm rãi theo sau ba người. Những người đi cùng Yến Ôn đến Giang Nam đều là thân vệ.
Ba người họ lưng thẳng tắp, không nói lời nào.
"Xuân Sinh, sao hắn lại tìm đến Dương Châu? Triều đình không bận sao? Hay Thái hậu đến nên hắn theo cùng? Các ngươi đến lúc nào? Không nghỉ ngơi sao?"
Chỉ có ta và tiếng ếch kêu làm bạn, thật vô vị.
Cuối cùng, Xuân Sinh không chịu nổi, quay đầu nhìn ta, mím môi đáp lạnh nhạt.
"Yên lặng đi! Đến nơi rồi đừng chọc hắn giận, hắn mà giận thì ai cũng không khuyên được."
"Ta làm sao để không chọc giận hắn? Hắn đã tìm đến đây, chắc chắn là vì vẫn nhớ chuyện cũ."
Ta nói khẽ.
"Ai bảo ngươi bỏ hắn mà đi..."