Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Gả Cho Thế Tử Bệnh Tật

Chương 46

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Cũng không biết qua bao lâu, có lẽ là khoảng thời gian một nén nhang, nhưng cũng lâu như một canh giờ, cảm xúc của Lâu Duẫn dần dần bình tĩnh lại, Liễu Ngân Tuyết hơi nghiêng người, để hắn nằm xuống bên cạnh nàng.

Nàng kéo chăn mỏng đắp cho cả hai người.

Trong phòng quá yên lặng, yên lặng đến mức khiến nàng có chút buồn bã, nàng bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện với Lâu Duẫn.

"Nha hoàn kia trong viện Tam tẩu sinh non, hài tử không giữ được, người cũng chẳng biết có thể sống hay không, ta để cho Tam tẩu tự xử lý.

Tần thị vừa vặn mượn cơ hội này đem chuyện quản lý nội viện chuyển giao cho ta, đến sớm mai, ta sẽ bắt đầu bắt tay vào xử lý, đầu tiên ta muốn tìm hiểu nội viện hiện có những ai giúp việc, bối cảnh thế nào, phụ trách việc gì, sau đó ta phải đối chiếu sổ sách, làm lại sổ sách mới, rồi sau đó, ta muốn gột rửa nội viện một lần."

Lâu Duẫn an tĩnh nghe.

"Mấy năm nay Tần thị khống chế nội viện nên trong nội viện đâu đâu cũng là tai mắt của bà ta, ta cần phải làm một cuộc đại thanh tẩy, đổi hết những kẻ khả nghi, tuyển nha hoàn mới vào, dạy dỗ lại từ đầu.

Ta còn muốn an bài lại sự tình cho người trong phủ, có người mấy năm nay chỉ ăn không ngồi rồi, ai nên đuổi thì đuổi, ai nỗ lực sẽ được đề bạt......"

Nàng kể lể với Lâu Duẫn về những sự tình nàng sẽ làm sau khi tiếp nhận nội viện, kế hoạch rõ ràng, có trước có sau, Lâu Duẫn vốn đang đau đầu vì những sự tình lung tung rối loạn ở ngoại viện, nghe Liễu Ngân Tuyết nói xong, bỗng dưng thông suốt hơn.

Nàng đang dùng phương thức này để khéo léo đề điểm cho hắn?

Trong lòng Lâu Duẫn xuất hiện loại cảm xúc kỳ quái.

Có chút ấm áp, lại có chút se lại, không thể nói rõ.

Liễu Ngân Tuyết nói xong kế hoạch của mình, sau đó lại nói: "Cho nên sự tình trong nội viện ngươi hoàn toàn không cần nhọc lòng, ta sẽ giúp ngươi quản lý tốt, chỗ Tần thị cũng không cần ngươi phải xen vào, ta có thể ứng phó với bà ấy, nhưng cần ngươi cho ta vài hộ vệ."

"Mấy người?"

"Mười đi, ai dám ở trước mặt ta làm càn thì sẽ kéo ra ngoài đánh mười gậy, nếu dạy mãi không sửa thì sẽ ném ra khỏi Kỳ vương phủ, dù sao ta cũng không dưỡng thuộc hạ cắn ngược lại chủ nhân."

Lâu Duẫn hít một hơi, sờ sờ mái tóc mềm mại của nàng: "Hảo."

Liễu Ngân Tuyết nghĩ hành động của hắn nghĩa là hắn sẵn sàng ủng hộ nàng.

Sau đó bọn họ ngủ đi thế nào cũng không rõ, giống như là nói nói rồi dần dần buồn ngủ, hai người lần lượt nhắm mắt, mơ mơ màng màng nói chuyện rồi bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Khi Liễu Ngân Tuyết tỉnh lại, phát hiện chính mình đang nằm trong lòng Lâu Duẫn.

Nàng gối đầu lên tay hắn, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt tuấn dật có chút tái nhợt của hắn, lại thấy chân hắn gác lên đùi nàng, nàng lặng lẽ đỏ mặt.

Tim Liễu Ngân Tuyết đập nhanh.

Nàng giật giật chân, muốn rút chân ra khỏi chân Lâu Duẫn nhưng vừa động, Lâu Duẫn đã tỉnh lại, bốn mắt nhìn nhau không kịp tránh đi, Liễu Ngân Tuyết xấu hổ lên tới đỉnh điểm, hận không thể tìm cái lỗ chui xuống.

Lâu Duẫn thì cứ như phát hiện ra một vùng đất mới, hỏi nàng: "Ngươi đỏ mặt cái gì?"

Liễu Ngân Tuyết: "......"

"Cũng không phải lần đầu cùng nằm trên một giường, sao ngươi phải ra vẻ như vậy?"

Như thế mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa, Liễu Ngân Tuyết dùng chân đá hắn, Lâu Duẫn đau đớn "A" một tiếng: "Ngươi mưu sát phu quân đấy à?"

Liễu Ngân Tuyết nhân lúc hắn đang đau đớn xoay người xuống giường, nhặt áo choàng khoác lên người, quay đầu nhìn Lâu Duẫn nói: "Ta không có đá trúng mệnh căn của ngươi, mới thế ngươi đã không chịu nổi? Ngươi ra vẻ cái gì?"

Lâu Duẫn ngẩn ngơ: "Ngươi là nữ nhân mà nói gì vậy? Không biết xấu hổ hả?"

Liễu Ngân Tuyết: "Ta nói tiếng người!"

Nói xong nàng không đợi Lâu Duẫn nổi bão, xoay người chạy ra khỏi Tây gian.

Một phen trêu đùa buổi sáng, giống như đẩy mọi bi thống đêm qua lên chín tầng mây, Liễu Ngân Tuyết ra khỏi phòng hít một hơi, hy vọng từ hôm nay trở đi, sau này đều là những ngày mặt trời rực rỡ.

Trầm Ngư với Lạc Nhạn ở Đông gian chờ hầu hạ, sáng sớm đã không thấy Liễu Ngân Tuyết đâu, sao lại chạy tới Tây gian rồi, hai nha hoàn cũng không dám hỏi, không dám nói gì, chuyên tâm hầu hạ Liễu Ngân Tuyết rửa mặt.

Sau khi ăn sáng, mama bên Chung Thúy Viện mang một hòm sổ sách tới.

"Vương phi nói từ hôm nay trở đi, việc chưởng quản nội viện sẽ do Thế tử phi chính thức tiếp quản, từ nay về sau, tất cả sự vụ trong nội viện, Vương phi sẽ không nhúng tay, tất cả sẽ do Thế tử phi làm chủ."

Liễu Ngân Tuyết bảo Trầm Ngư tiếp nhận hòm sổ sách, nói với mama: "Ngươi trở về nói với Mẫu phi, ta sẽ không để Mẫu phi thất vọng."

Mama kia vừa nghe, khóe mắt lông mày giật giật.

Liễu Ngân Tuyết thật sự không làm ai thất vọng, giống như những lời nàng nói với Lâu Duẫn, sau khi tiếp nhận nội viện, nàng từng bước thực hiện theo kế hoạch, thay máu hoàn toàn nội viện Kỳ vương phủ, mục tiêu chủ yếu là kiềm tỏa những tay chân của Tần Hội Nguyên, đá hết những tâm phúc Tần Hội Nguyên mấy năm nay đã an bài trong Kỳ vương phủ ra ngoài.

Chỉ khoảng nửa tháng, nội viện Kỳ vương phủ đã bị Liễu Ngân Tuyết làm cho chướng khí mù mịt.

Nội viện rất nhiều người là tâm phúc được Tần Hội Nguyên bồi dưỡng, Liễu Ngân Tuyết động đến bọn họ, bọn họ liền chạy đến Chung Thúy Viện khóc lóc kể lể với Tần Hội nguyên, những người này mấy năm nay ỷ có Tần Hội Nguyên chống lưng, trong tối ngoài sáng làm không ít sự tình gian dối, ăn bớt ăn xén ngân lượng, dấu vết còn chưa xóa sạch đã bắt đầu ồn ào.

Tần Hội Nguyên không đồng ý cho Liễu Ngân Tuyết đuổi người của bà nhưng Liễu Ngân Tuyết cũng chẳng sợ, liệt kê hết sự tình những người đó từng làm ra, rồi lại dựa vào câu sau này không nhúng tay vào chuyện nội viện Tần Hội Nguyên đã nói để bẻ lại bà ta, bẻ đến mức Tần Hội Nguyên mặt đỏ tai hồng, tưởng như muốn xé rách khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Ngân Tuyết.

Bệnh phong hàn của Tần Hội Nguyên còn chưa khỏi hẳn, mỗi ngày đều bị những người đó chạy tới khóc lóc cầu xin ồn ào đến đau đầu, nàng dùng bao nhiêu dược, bệnh không chỉ không khỏi mà còn nặng hơn rất nhiều.

Gần như chỉ nằm trên giường đến mức không dậy nổi.

Lâu Yến sợ chính mình vừa mất phụ thân lại sắp mất mẫu thân, nhanh chóng sai người canh đại môn Chung Thúy Viện, tuyệt đối không cho ai vào, như vậy Tần Hội Nguyên mới có mấy ngày yên ổn nghỉ ngơi.

Những quản sự đó thấy Tần Hội Nguyên không thể cho họ chỗ dựa, lại mặt dày quay qua cầu xin Liễu Ngân Tuyết cho họ một cơ hội, nhưng thái độ của Liễu Ngân Tuyết lần này cực kỳ cường ngạnh, sau lưng nàng lại có Lâu Duẫn chống lưng, có vài quản sự không phục muốn tụ lại gây chuyện, Liễu Ngân Tuyết vung tay lên, hộ vệ bên cạnh liền ấn quản sự kia xuống đánh mười gậy, phương pháp giết gà dọa khỉ này thực sự có tác dụng, các quản sự còn lại chỉ có thể xám mặt rời Kỳ vương phủ, chuyển đến điền trang riêng của Tần Hội Nguyên.

Nhưng thần kỳ chính là dù rối loạn như vậy nhưng lễ đầu thất của lão Vương gia vẫn diễn ra thuận lợi, không có nửa điểm sai lầm.

Cũng như lời Liễu Ngân Tuyết từng nói, nàng còn để các pháp sư đến viện của Tam phu nhân làm một hồi pháp sự.

Chướng khí mù mịt trong Kỳ vương phủ vẫn duy trì đến hạ tuần tháng sáu.

Cuối cùng tổng quản cũ trong nội viện Kỳ vương phủ cũng bị Liễu Ngân Tuyết cường thế đuổi đi, kết thúc một màn thay máu, nội viện Kỳ vương phủ rốt cuộc an ổn trở lại, thiếu quản sự nên các nô tài nha hoàn đều bận rộn hơn nhưng nhìn lại có vẻ vui sướng, ánh mắt ai cũng sáng ngời rạng rỡ hơn.

Trong ngoài Kỳ vương phủ cũng đều sửa lại xưng hô, gọi Lâu Duẫn là Kỳ vương, Liễu Ngân Tuyết là Vương phi.

Liễu Ngân Tuyết mới đầu không thích ứng được, cảm giác nghe gọi như vậy khiến mình già thêm chục tuổi, không giống như Thế tử phi, nghe vẫn còn giống thiếu nữ mới thành niên.

"Người ngoại viện ngươi cũng đã thay đổi ổn thỏa đúng không?" Liễu Ngân Tuyết cúi đầu xem mười kiện đồ thêu Thanh Quế vừa đưa tới, trong mắt hiện lên vẻ vừa lòng, bảo Trầm Ngư lấy ba mươi lượng bạc thưởng cho Thanh Quế.

Ngẩng đầu lên lại thấy ánh mắt Thanh Quế vẫn luôn dừng trên người Lâu Duẫn.

Nàng ta hơi cúi đầu, tay đan vào nhau đặt trước người, thân trên hơi hướng về phía Lâu Duẫn, đó là ý tứ muốn tới gần.

Mà Lâu Duẫn thì đang cúi đầu xem sổ sách ngoại viện, nghe vậy nhẹ giọng "Ừ" một tiếng: "Tân quan thượng nhiệm, nhậm tam bả hỏa, bây giờ là thời cơ tốt nhất để đổi người, bỏ lỡ sau sẽ khó động thủ."

(*) Tân quan thượng nhiệm, nhậm tam bả hỏa: Quan mới lên chức, làm ra một hai ba việc để tỏ rõ tài cán, quyết tâm, đạo đức, vì dân vì nước này nọ; muốn tỏ uy phong, lập uy, khiến quần chúng phục.

Lúc đầu hắn còn bối rối không biết xử lý những sự tình lung tung rối loạn ở ngoại viện thế nào, may mà có Liễu Ngân Tuyết nhắc nhở hắn.

Bên ngoài vốn đồn hắn ác danh, còn sợ gì người ta nói ra nói vào, giờ hắn đã là chủ tử, đống bùi nhùi rối loạn đó, hắn chỉ cần chải lại từng cái, xử lý từng việc là được.

Thái độ cường ngạnh, thủ đoạn tàn nhẫn, tuy rằng vô tình nhưng hiệu quả rất tốt.

Trầm Ngư mang bạc tới, đưa cho Thanh Quế, Thanh Quế lại vẫn nhìn chằm chằm Lâu Duẫn, Trầm Ngư gọi vài tiếng nàng mới bừng tỉnh hoàn hồn, giống như sợ Liễu Ngân Tuyết nhìn ra điều gì, có vẻ rất hoảng loạn.

Liễu Ngân Tuyết cười nói: "Lui xuống làm việc đi."

Thanh Quế liếc mắt nhìn Lâu Duẫn, không tình nguyện lui xuống.

Trầm Ngư nhân lúc Lâu Duẫn đang chuyên tâm xem sổ sách, nhìn về hướng Liễu Ngân Tuyết làm mặt xấu, ý tứ chính là Thanh Quế kia tâm tư bất chính, muốn tiếp cận Vương gia, Vương phi cần phải lưu tâm.

Liễu Ngân Tuyết không để bụng.

Trong chín di nương, Thanh Quế là người nhan sắc kém nhất, nàng phòng được Thanh Quế, thế còn tám di nương khác thì sao? Mà dù nàng có thể phòng được các di nương này, trong phòng Lâu Duẫn còn hai tiểu mỹ nam kia kìa.

Lâu Duẫn xem xong sổ sách, ngẩng đầu lên, liền thấy Liễu Ngân Tuyết với nha hoàn của nàng đang ra ám hiệu với nhau, hắn đối với chuyện quỷ quái của hai chủ tớ này không có hứng thú, đứng dậy đi ra ngoài.

"Vương phi, các di nương trong phủ đa dạng đặc sắc, người thật sự không quản sao?" Trầm Ngư vội la lên.

"Ngươi muốn ta quản ai?" Liễu Ngân Tuyết cười hỏi, "Không phải hiện giờ ta đã quản các nàng thêu thùa may vá, thắt dây đeo rồi sao? Cũng không cho các nàng tùy tiện đi đi lại lại trong phủ, chẳng lẽ Vương gia muốn đi tìm các nàng ta có thể ngăn cản?"

Trầm Ngư: "......Thôi quên đi, nô tỳ chẳng nói lại người."

Lâu Duẫn vừa đi, Tam phu nhân liền phái Thu mama, quản sự trong viện nàng ta tới: "Tam phu nhân sai nô tỳ tới bẩm với Vương phi, thân thể Tiểu Ngân ngày càng yếu ớt, Tam phu nhân muốn đưa nàng ấy đến thôn trang dưỡng bệnh, thỉnh Vương phi hỗ trợ an bài một chiếc xe ngựa."

Tiểu Ngân chính là nha hoàn bò lên giường Lâu Nguyễn, sau khi sinh non nàng ta vẫn luôn đau ốm nằm trên giường, cả ngày mơ màng hồ đồ, dùng dược cũng không hiệu quả, gặp người liền nói trong viện có quỷ, tinh thần lúc nào cũng hoảng hốt, dần dần suy sụp, hiển nhiên là không kéo dài được bao lâu nữa.

Tam phu nhân đương nhiên không muốn Tiểu Ngân chết trong viện của mình, rốt cuộc vẫn là trùng tang, chính là không may mắn, Tam phu nhân có lẽ trong lòng thực khó chịu nên mới vội vã muốn đưa Tiểu Ngân đi.

Một mạng người sắp ra đi.

Liễu Ngân Tuyết thở dài một hơi, bảo nha hoàn đi an bài xe ngựa.

Thu mama vừa đi, Liễu Ngân Tuyết còn chưa kịp uống một ngụm trà nhuận hầu, Thu mama đã quay lại cùng với một nha hoàn trong viện Tam phu nhân, sắc mặt Thu mama có chút khó coi, nói với Liễu Ngân Tuyết: "Vương phi, Tiểu Ngân vừa đi rồi.".

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 46
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...