Cô vẫn luôn nghĩ rằng cuộc đời của mình sẽ mãi như một giấc mơ, cả đời chỉ yêu một người, một đời chỉ nắm tay một người, đó là một giấc mơ thật đẹp, cho dù hai người chỉ có hai bàn tay trắng, nhưng cô cũng tình nguyện đi cùng với anh xây dựng một tương lai chỉ thuộc về riêng hai người, nắm tay nhau đi qua bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông, mặc cho ngoài trời gió rét, chỉ cần được nằm trong vòng tay của người mình yêu, cuộc đời này cũng đủ mãn nguyện lắm rồi!
Tô Úy thực sự đã từng có những suy nghĩ như vậy, cũng từng cố gắng thực hiện những mong muốn này, nhưng thực sự đã là cuộc đời thì không thể nào đoán trước được!
Tô Úy từng làm 3 năm trong công ty, vì vậy có rất nhiều nơi cô và anh ta đã từng đi qua làm cô nhớ lại! Anh ta tên là Diệp Phong, là tổng quản lý của công ty quảng cáo Khải Phong. Công ty quảng cáo Khải Phong ở thành phố A cũng được coi là công ty quảng cáo lớn phục vụ tương đối toàn diện về nhiều mặt, chỉ trong 3 năm đã nhanh chóng phát triển đứng thứ 2 trong thành phố A.
Ba năm qua mọi người đều biết, Diệp Phong xuất hiện trong bữa tiệc nào cũng có một người bạn gái đi cùng, nghe nói đó là Giám đốc sáng tạo trong công ty, tên là Tô Úy! Mặc dù Tô Úy luôn xuất hiện trong mọi bữa tiệc, nhưng từ trước tới nay chưa một ai có thể tra cặn kẽ về thân thế của cô, trừ việc biết cô làm trong công ty Khải Phong thì không còn điều gì khác, giống như cô là một người từ trên trời rơi xuống vậy.
Tô Úy đứng trên đường phố tập nập người qua lại, ánh mặt trời chiếu thẳng lên người cô, cô giơ tay phải lên muốn che đi một phần ánh sáng, đầu nâng lên một góc 130 độ nhìn không trung, trên mặt mang một nụ cười khổ, đôi mắt to tròn đen láy giờ đã ươn ướt, bầu trời vẫn mang một màu xanh lam, mây vẫn trắng như vậy, nhưng giờ đây mọi thứ đã thay đổi.
Khi nghe anh ta nói câu: anh yêu em! Nhưng lại là nói với một người phụ nữ khác không phải là cô! Xoay người, nước mắt chảy xuống! Cô mang theo thể xác mệt mỏi cùng một chút kiêu ngạo và tự tôn cuối cùng rời đi!
Thì ra cuối cùng cô vẫn là người thua cuộc, hóa ra cô chỉ là người thay thế, đúng là ông trời biết trêu đùa lòng người, ba năm bỏ ra, cuối cùng nhận được kết quả như vậy đây!
Nếu không thể ở bên nhau, vậy thì hãy quên đi! Cô rời đi, để Diệp Phong ở lại không một chút tin tức.
Nước Mĩ, thành phố New York. Phòng làm việc trong tòa nhà đồ sộ của thành phố phồn hoa.
“Tổng giám đốc, vé máy bay đã chuẩn bị xong, ngày kia chúng ta có thể trở về nước!”. Hách Văn Viễn cung kính nói với người đàn ông đang ngồi trên ghế, chỉ thấy đó là một người đàn ông rất đẹp trai, dù đang nhắm mắt nhưng cũng không che đi được những đường nét nghiêm nghị trên khuôn mặt, trong tay đang vuốt ve chiếc bật lửa đen hiệu ZIPPO, nghe được lời của thư kí chỉ gật đầu.
“Đã mấy năm chúng ta chưa về nước?” Khi Hách Văn Viễn cho rằng Tổng giám đốc sẽ không nói chuyện, bỗng nhiên lại nghe được lời nói vang lên bên tai.
“Năm năm rồi!” Hách Văn Viễn nói, nhìn Tổng giám đốc mở hai mắt ra, trong đôi mắt lanh lùng ấy không hề có chút nhiệt độ.
“Gọi mấy người giúp tôi thông báo một chút, bảo bọn họ không cần gọi điện thoại, đến lúc đó sẽ có người đến đón.”
“Được, Tổng giám đốc, nếu không còn chuyện gì tôi xin ra ngoài trước!”
Hạ Nam nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, trong mắt chợt lóe lên sự cô đơn. Năm năm rồi, cuối cùng cũng phải trở về. Không biết bầu trời trong nước có phải đều là màu xanh hay không?
Mấy ngày sau.
Tô Úy hiện tại đang làm trợ lý trong một tòa soạn mang tên Nam Tước, cuộc sống bây giờ rất phong phú, nhờ công việc bận rộn trong ba năm mà cô có thể vượt qua mọi chuyện, công việc rảnh rỗi hiện tại ngược lại còn làm cô cảm thấy quá yên tĩnh.
Cô đang mặc một bộ quần áo kín đáo, một cặp kính đen che đi hơn nửa khuôn mặt, mái tóc đen bóng được buộc cao lên thành đuôi ngựa, trên người mặc một bộ quần áo màu đen, so với trước kia như hai người khác nhau. Nếu hiện tại cô đứng trước mặt một người từng quen cô bọn họ nhất định cũng sẽ không nhận ra được! Ai sẽ nghĩ tới một Tô Úy trước đây dù là đứng ở chỗ nào cũng sẽ trở thành tiêu điểm, bây giờ lại trở thành một trong những thành phần trí thức bình thường nhiều không đếm xuể của thành phố.
Mặc dù vẫn sống trong cùng một thành phố, hít thở chung một bầu không khí, cũng không thể so sánh được hai người trong quá khứ và hiện tại.
Ban đêm, trong phòng làm việc trên tầng ba của tòa soạn Nam Tước.
Trừ Tô Úy, tất cả mọi người đều đã tan làm. Bởi vì nếu tan việc sớm về đến nhà, chỉ còn lại một mình cô, đúng lúc còn công việc cần làm, nên cô ở lại làm thêm giờ.
Bầu trời lâu rồi không trong sáng
Vẫn giữ mãi nụ cười của em.
Đã khóc rồi nhưng vẫn không thể chôn vùi tội lỗi của tôi
Cánh diều mắc kẹt trên bầu trời ảm đạm
Nỗi khát khao vẫn chờ đợi để cứu giúp
Tôi kéo lại dây diều, ôn lại sự dịu dàng mà em trao
Nỗi cô đơn đã bị cách ly sang một phía
Cười vào những lời hứa mà anh không dám thốt.
Chuông điện thoại di động tiếp tục vang lên, nhưng người đang cúi đầu làm việc trên bàn giống như không nghe thấy vẫn tiếp tục chăm chú xem tài liệu cầm trên tay. Tô Úy rất thích bài hát “Mắc cạn” của Châu Kiệt Luân, nên đã lấy nó làm nhạc chuông điện thoại, hiển nhiên cô vẫn không có ý định nghe điện thoại.
Cuối cùng tiếng chuông cũng dừng lại, bây giờ Tô Úy mới ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt chỉ có nụ cười đắng chát. Sau đó sắp xếp tài liệu trên bàn, rồi mới chậm rãi bước ra ngoài phòng làm việc.