Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hãy Đẩy Thuyền Tôi Với Tổng Giám Đi

Chương 36

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Thẳng thắn mà nói, ngoại trừ Triệu Minh Phân và Ngô Hiểu Quỳnh thật sự nhiệt tình làm Khâu Dạng có chút không chống đỡ được, còn một nguyên nhân nữa làm nàng đồng ý đi, chính là muốn gặp Thẩm Nịnh Nhược.

Nàng rất hào phóng, bởi vì nàng chính là nhớ Thẩm Nịnh Nhược, nàng tối hôm qua được Thẩm Nịnh Nhược chăm sóc, nàng còn chưa nghiêm túc nói lời cảm ơn.

Nhưng cho dù như thế này thẳng thắn thừa nhận, nàng vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm Nịnh Nhược.

Thẩm Nịnh Nhược kỳ thật hỏi đến không nghiêm túc như vậy, Khâu Dạng nghe được ra cho nên nàng rất rõ ràng, chỉ có dựa theo lời của Thẩm Ninh Nhược mà trả lời mới có thể làm đề tài này tạm dừng.

Quả nhiên, Thẩm Nịnh Nhược hạ giọng nói, ngược lại nhắc nhở: "Thắt đai an toàn."

"Ừm." Khâu Dạng mắt nhìn phía trước, đôi tai ẩn dưới mái tóc bởi vì vừa mới nói khiến nó đỏ ửng.

Lái xe đi khỏi chỗ đấy, Thẩm Nịnh Nhược nghiêm túc lái xe, nhưng qua mấy phút cô nói: "Ở ghế sau có quà tặng cho hai dì."

Cô tạm dừng nói một chút, bổ sung câu tiếp theo: "Chị cũng mua cho em một phần."

"Bao nhiêu tiền?" Khâu Dạng nghe vậy nghiêng đầu qua nhìn sườn mặt Thẩm Nịnh Nhược.

"Không nhiều."

"Chị không cần cho em."

Khâu Dạng không muốn dính dáng đến tiền bạc với Thẩm Nịnh Nhược, nhưng là dựa theo hiểu biết của nàng đối với Thẩm Nịnh Nhược xem ra, nếu nàng tiếp tục hỏi, bầu không khí có thể sẽ càng khó xử hơn.

Vì thế Khâu Dạng liếm môi mình, đưa ra quyết định: "Vậy lần sau tiền thuê khách sạn em sẽ trả."

"Để em định."

Thẩm Nịnh Nhược cười khẽ một tiếng: "Được."

"Vậy khi nào đây?"

Bởi vì hôm nay Vân Thành đã tắt nắng, hơn nữa còn có chút xán lạn lóa mắt, hiện tại cái này điểm chân trời cũng còn có ráng màu, rất là mỹ lệ, làm cho thành phố tăng thêm vài phần lãng mạn.

Khâu Dạng nhìn chân trời, suy nghĩ một lúc, mới cho kết luận: "Ngày mai em có việc, mà có lẽ  ngày mai kỳ kinh nguyệt của em sẽ đến."

"Sẽ đau bụng kinh sao?" Thẩm Nịnh Nhược trực tiếp hỏi.

Khâu Dạng: "Sẽ."

Thẩm Nịnh Nhược dùng đầu ngón trỏ gõ gõ vô lăng, qua hai giây mới trả lời: "Vậy một tuần sau lại trả nợ đi."

Khâu Dạng không có phản đối, nàng cũng muốn như vậy, "Ừm" một tiếng, mới hơi chút nhẹ nhàng thở ra.

Sau khi trở về, nàng cùng Thẩm Nịnh Nhược cũng không còn kéo khoảng cách ra xa, điều này làm cho nàng có chút không thích ứng.

Hôm nay nàng ở nhà suy nghĩ một hồi, cảm thấy chính mình lần sau nếu còn uống nhiều, cũng không thể lại nhờ Thẩm Nịnh Nhược.

Ngoài việc sẽ khiến nàng sinh ra cảm giác ỷ lại Thẩm Nịnh Nhược, còn dễ dàng làm nàng bị Thẩm Nịnh Nhược cho ăn vạ.

Nàng không thể lại bị Thẩm Nịnh Nhược cho ăn vạ, nếu không một đi một về, còn có đoạn cuối sao?

Mối quan hệ khiến Khâu Dạng cảm thấy bất thường như vậy, hẳn là nên kết thúc sớm hơn là tiếp tục mắc nợ nhau.

Cho dù như vậy không thể không thừa nhận chính là chuyện này cũng khiến bản thân cảm thấy sung sướng.

Khâu Dạng nghĩ về nó một lần nữa, thời gian trôi qua thật nhanh, như thể đã đến nơi chỉ trong vài cái chớp mắt.

Thẩm Nịnh Nhược đã mua tặng hai chiếc vòng tay cho hai dì, cùng với một chiếc máy quay phim chuyên dùng để quay vlog, Khâu Dạng nhìn logo thương hiệu trên túi đựng vòng tay, giữa mày nhảy dựng.

Đây là "Không nhiều"  mà Thẩm Nịnh Nhược nói sao?

"Máy quay em mua." Thẩm Nịnh Nhược đưa túi ra. Cằm hếch hếch.

Khâu Dạng nhận lấy: "Cảm ơn chị."

"Cảm ơn cái gì."

"Chính là em tự mua mà."

Hai người sánh vai đi vào tiểu khu, còn chưa đi đến nơi, liền thấy gương mặt thân thiết của Triệu Minh Phân.

"Tiểu Thẩm! Tiểu Khâu!" Triệu Minh Phân hướng về phía các nàng vẫy vẫy tay.

Khâu Dạng trên mặt cũng không khỏi tươi cười, trong thời gian bảy ngày nàng du lịch ở Tây Thành, được hai dì Triệu Minh Phân và Ngô Hiểu Quỳnh chiếu cố không ít, nàng như cũ thực cảm kích.

Hiện tại không gặp nhau đã hơn một tuần, nhưng Khâu Dạng cảm thấy rằng hai dì vẫn giống như khi còn ở Tây Thành.

" Dì Phân."

" Dì Minh Phân."

Triệu Minh Phân cười nở hoa, đứng ở giữa hai nàng: "Đã lâu không gặp, hai người các cháu càng ngày càng xinh đẹp."

"Nào có ạ." Thẩm Nịnh Nhược giỏi nhất về khoản ăn nói, "Dì Phân, dì cùng chúng cháu đứng chung một chỗ,  lát nữa gặp được người quen người ta khẳng định sẽ hỏi liệu chúng ta có phải chị em hay không đấy."

Khâu Dạng nhấc mí mắt liếc nhìn Thẩm Nịnh Nhược một cái, nàng cảm thấy Thẩm Nịnh Nhược trước mắt lại có chút xa lạ, nhưng lại có chút quen thuộc.

Một người trên cơ bản khi làm việc ít khi cười, nhưng lại có rất nhiều niềm vui trong cuộc sống riêng tư, tùy ý khen một câu là có thể dỗ người khác càng thêm vui vẻ.

Khâu Dạng rũ mí mắt, so với Thẩm Nịnh Nhược an tĩnh hơn một chút, Triệu Minh Phân một chút là có thể nhận thấy được, dì kéo Khâu Dạng qua vỗ vỗ tay: "Tiểu Khâu, không có việc gì a, không có việc gì."

Triệu Minh Phân vẫn luôn cảm thấy đau lòng cho Khâu Dạng, cô gái có diện mạo xinh đẹp hiện tại rất được hoan nghênh, thế nhưng còn có những ông già không quý trọng sao?

Nếu tin tức về hành vi của những lão già tồi tệ này lan rộng thì sẽ không có bà lão nào khiêu vũ với ông ta trên quảng trường nữa.

1

Khâu Dạng nghe Triệu Minh Phân an ủi, khóe môi dắt một nụ cười nhợt nhạt, nàng không biết nên giải thích thế nào, đơn giản không thể giải thích được.

Đây là một sự hiểu lầm, lúc trước nàng cũng không nghĩ tới sẽ còn liên lạc với Triệu Minh Phân, bất quá cứ để hiểu lầm như vậy lắng xuống không bị phát hiện, kỳ thật cũng vẫn tốt hơn.

Khâu Dạng khó tránh khỏi có chút lo lắng sợ trưởng bối sau khi biết nàng thích nữ nhân sẽ phản ứng gay gắt, bởi vì cậu mợ của nàng chính là vết xe đổ, mắng nàng với những từ ngữ vô cùng khó nghe.

2

Thẩm Nịnh Nhược cùng Triệu Minh Phân hàn huyên suốt quãng đường, và khi họ đến nhà Triệu Minh Phân, còn gia nhập Ngô Hiểu Quỳnh.

Trên bàn ăn đã chuẩn bị mấy món nóng hổi, đều là món ăn đặc sắc do hai người bọn họ chuẩn bị nhìn trông rất hấp dẫn.

Món quà đối với hai dì thực sự rất quý giá, hai dì thật không muốn nhận lấy, nhưng Khâu Dạng lúc này đã ở bên cạnh thuyết phục: "Nếu hai dì cảm thấy quý giá mà không nhận, vậy sau này bọn cháu sẽ không tới nữa."

Lời này vừa nói ra, Ngô Hiểu Quỳnh lập tức quyết định: "Tới! Đương nhiên phải tới!"

"Hiện tại người trẻ tuổi không thích nấu cơm, nếu các cháu có thời gian a, thì cứ tới nhà dì ăn cơm, bồi bổ cho dạ dày các cháu."

"Quà này chúng ta nhận lấy, nhưng các cháu nhất định phải thường xuyên tới đó."

Thẩm Nịnh Nhược: "Vâng ạ."

Bữa cơm này rất hài hòa, Khâu Dạng tâm tình nhẹ nhàng đi không ít, trước mặt hai dì thật sự rất nhiệt tình, thỉnh thoảng lại lấy đũa gắp đồ ăn cho các nàng.

Hai dì liên tục nói rằng hai người họ trông quá gầy, phải ăn nhiều một chút, trực tiếp thể hiện sự quan tâm của mình.

Tới 8 giờ rưỡi tối, các nàng phải trở về nhà, trước khi đi Triệu Minh Phân lại cho hai người hũ dưa muối tự tay dì làm.

Quá nhiệt tình.

Sau khi được đưa xuống lầu, Thẩm Nịnh Nhược mới chụp vỗ tay lên ngực: "Thật khó chống đỡ, hai dì còn nhiệt tình hơn lúc còn ở Tây Thành nữa."

Khâu Dạng liếc xéo cô một cái: "Lúc ở Tây Thành, chị sợ các dì nhờ làm người quay chụp video, chị còn bỏ chạy trước nữa chứ."

Thẩm Nịnh Nhược: "......"

Thẩm Nịnh Nhược lại bị bắt nạt: "Không phải em cũng vậy sao?"

Các nàng vừa đi về phía cổng tiểu khu vừa trò chuyện, Khâu Dạng nghe vậy khẽ hừ một tiếng.

Trong tiểu khu đèn đường hai mét một trản, treo trên cao, có cư dân đang bế con ra ngoài cho thông thoáng, có cư dân đang dắt chó đi dạo.

Không đi bao lâu liền ra khỏi tiểu khu đến ven đường.

Khâu Dạng không có ý định mở cửa xe của Thẩm Nịnh Nhược, hơn nữa còn nói tạm biệt trước: "Chị trở về đi."

"Em gọi taxi về."

"Em không muốn chị đưa em về sao?" Thẩm Nịnh Nhược hư hạ đôi mắt, nhìn đôi mắt Khâu Dạng sáng ngời.

Khâu Dạng mím môi, đối mắt cùng Thẩm Nịnh Nhược: "Vậy chị đưa đi."

Thẩm Nịnh Nhược không khỏi bật cười, cô đã sẵn sàng bị Khâu Dạng từ chối lần nữa, đến lúc đó cô trực tiếp chơi xấu lại.

Nhưng không nghĩ tới lần này Khâu Dạng lại thẳng thắn như vậy.

Cô ngẩn người, chợt mở cửa ghế phụ: "Vậy mời lên xe."

"Cảm ơn."

Khâu Dạng ngữ khí bình thường, không có chút dao động lớn nào, nàng lên xe liền ngoan ngoãn thắt đai an toàn.

Mông lung bóng đêm bên trong, Thẩm Nịnh Nhược vừa quay đầu liền thấy sườn mặt Khâu Dạng, cô do dự chớp mắt một cái, vẫn là gọi một tiếng: "Tiểu Dương."

Khâu Dạng chuyển qua đầu, rất là bình tĩnh: "Làm sao vậy?"

"Em......"

"Cái tên ngày hôm qua em gọi."

"Là người yêu cũ em sao?"

Khâu Dạng nghe vậy ngẩn ra, nàng không nghĩ Thẩm Nịnh Nhược sẽ hỏi vấn đề này, có chút không biết nên trả lời như thế nào.

Thật là vượt tuyến.

"Không sao đâu." Thẩm Nịnh Nhược không vội lái xe đi, cô chậm rãi nâng tay lên vuốt tóc Khâu Dạng, giọng nói cô theo bản năng dịu xuống, "Chị tin em sẽ sớm có thể quên được người ấy."

Khâu Dạng không trả lời, nhưng bị Thẩm Nịnh Nhược không cẩn thận chạm vào vành tai, làm thân thể của nàng khẽ run lên.

Thẩm Nịnh Nhược rút tay lại, nghiêm trang lên: "Cá nhân chị cảm thấy, người ấy có từng thích em hay không cũng không quan trọng."

"Quan trọng là tương lai nhất định sẽ có một người vô cùng thích em, dành trọn tình yêu cho bạn."

"Em nói có phải hay không?"

+

Cô nói tới đây, thấp thấp lông mi: "Dù sao Tiểu Dương của chúng ta ngoan ngoãn như vậy."

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 36
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...