Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 117

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trì Ngữ Mặc về lại chỗ ngồi, ăn một chút đồ ăn vặt, điện thoại bèn vang lên.

Cô thấy là Lâm Miễu, phủi phủi tay, bắt máy.

“Người chị em à, tớ lo lắng cho cậu cả ngày, ngủ không được nuốt không trôi, bây giờ như thế nào rồi?” Lâm Miễu hỏi rằng.

“Anh ấy chắc... không giận rồi chứ.” Trì Ngữ Mặc phỏng đoán rằng.

“Hả, hai người thật sự làm chuyện đó rồi hả, tốt quá rồi, kỹ xảo của anh ta như thế nào, là trực tiếp làm, hay là làm những bước ở phía trước.” Lâm Miễu hưng phấn nói rằng.

Những bước phía trước?

Trì Ngữ Mặc khó khăn lắm mới quên được chuyện này, bây giờ lại khơi gợi lên hồi ức của cô.

“Chúng tớ vẫn chưa, bởi vì tớ uống say rồi, cho nên làm không thành.” Trì Ngữ Mặc hạ thấp giọng nói.

“Cậu thật sự không đáng tin cậy mà, người đàn ông tốt như vậy mà cậu cũng không nắm bắt được, cẩn thận anh ta chạy trốn đấy.”

“Đàn ông vốn dĩ sẽ chạy trốn, nắm bắt cũng vô dụng. Được rồi, cô gái, bây giờ tớ đang trên xe lửa đi Tần Châu, chắc rất nhanh sẽ đi công tác trở về thôi, đến lúc đó liên lạc sau.”

“Được, đợi sau khi cậu trở về, tớ cũng có chuyện muốn nói với cậu.” Lâm Miễu nói rằng.

“Ừm.” Trì Ngữ Mặc ngắt máy, dựa vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tuy đã sắp tới năm giờ, nhưng trời vẫn còn sáng.

Lần này cô trở về không phải vì muốn đoàn tụ với Tần Dương Hải, mà là muốn lấy lại đồ của mẹ, đành phải gọi điện cho bên đó.

Tiếng chuông vang lên ba tiếng liền có người nghe máy.

“Tiểu Ngữ, bây giờ con đang ở đâu vậy, dì con đã chuẩn bị rất nhiều món con thích ăn, đã lâu không gặp rồi, dì cũng rất hoan nghênh con trở về.” Tần Dương Hải nhiệt tình mà nói rằng.

Hoan nghênh?

Cô còn nhớ không lâu trước kia lúc gọi điện thoại về giọng điệu chanh chua cay nghiệt của Phùng Như Ngọc, trong lòng cô hiểu rõ, Tần Dương Hải chẳng qua là vì Lôi Đình Lệ nên mới nịnh bợ cô.

“5 giờ 20 tôi tới trạm xe lửa. Ăn cơm thì không cần đâu, tôi lấy đồ xong sẽ đi ngay.” Trì Ngữ Mặc lạnh nhạt mà nói rằng.

“Ồ ồ, đến lúc đó ba đến đón con.”

Kết quả người đến đón cô là Phùng Như Ngọc.

“Mày tới đây làm gì.” Phùng Như Ngọc nhíu mày lại, sắc bén mà hỏi rằng.

Trì Ngữ Mặc nhìn thái độ này của bà ta, đoán chắc rằng Tần Dương Hải cái gì cũng không có nói cho bà ta biết, “Yên tâm, tôi lấy đồ xong sẽ đi.”

“Mày tới lấy đồ gì. Tần gia này đã không còn đồ của mày nữa, mày vốn không nên về đây, có phải mày thấy Tống Nghị Nam trở thành người giàu rồi, muốn về cướp nó đi, tao nói cho mày biết, không có cửa đâu, Dĩ Thuần nhà tao với cậu ta đã thành một đôi rồi.”

“Nếu đã là một đôi, vậy bà sợ cái gì.”

“Mày thật sự tới cướp Nghị Nam đi?” Phùng Như Ngọc hoang mang mà trợn to mắt ra.

Trì Ngữ Mặc thật sự khâm phục tư duy của bọn họ, nếu đã nhận định rồi, cô nói nữa cũng không có ý nghĩa gì, “Bà tới đón tôi, hay là tới cảnh cáo tôi đây, nếu như không phải tới đón tôi, mời bà nhường đường cho: Cảm ơn.”

“Cũng không biết mày đã cho Dương Hải uống thuốc mê gì, đột nhiên phải mời sao chổi như mày về, đi theo đi.” Phùng Như Ngọc khinh thường mà nói rằng, kiêu ngạo đi thẳng về phía trước.

Trì Ngữ Mặc không thèm đếm xỉa bà ta, ngồi lên hàng ghế phía sau, nhìn ra cửa sổ.

Tần Châu, năm 18 tuổi cô rời khỏi đây, đã sáu năm chưa trở về rồi.

Sự thay đổi của thành phố rất lớn, khác hoàn toàn so với lúc mới đi.

Ai ai đều nói cảnh vật như cũ nhưng người lại đổi thay, hiện giờ ngay cả cảnh vật cũng thay đổi rồi, dù sao cũng là thành phố sống từ nhỏ tới lớn, trong lòng cô dâng lên một nỗi buồn man mát, có chút không thoải mái.

Đột nhiên, Phùng Như Ngọc thắng xe lại,Trì Ngữ Mặc đụng vào ghế phía trước.

“Thật ngại quá, vừa rồi có một con chó hoang chạy ngang qua.” Phùng Như Ngọc giải thích rằng, nhếch mép lên.

Nếu như Phùng Như Ngọc không giải thích, thì cô có thể coi như lúc đó không cẩn thận, nhưng rõ ràng, Phùng Như Ngọc là cố ý, “Ấu trĩ.”

“Mày nói ai ấu trĩ?” Phùng Như Ngọc lườm cô.

Trì Ngữ Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Phùng Như Ngọc lại đột nhiên thắng xe lại, Trì Ngữ Mặc va phải vào ghế, bực bội mà nhíu mày lại,liếc sang Phùng Như Ngọc.

“Tao thật sự không hiểu, tại sao con chó hoang đó phải chạy toán loạn trên con đường không thuộc về mình chứ, nếu không phải là tao tốt bụng, thì đã đụng chết nó từ lâu rồi.” Phùng Như Ngọc ý vị sâu xa mà nói rằng.

Trì Ngữ Mặc híp mắt lại, “Cho nên, lúc ở Nhật Bản, là bà tìm người đến bắt cóc tôi?”

Phùng Như Ngọc kinh ngạc, “Lúc mày ở Nhật Bản bị bắt cóc?”

“Không phải bà tung tin bịa đặt ra ngoài nói tôi bị bán tới Việt Nam làm gái điếm rồi sao?” Trì Ngữ Mặc nghi hoặc.

Phùng Như Ngọc lộ ra sự hăng hái tò mò, hưng phấn mà nói rằng: “Cho nên, mày thật sự bị bán tới Việt Nam làm gái điếm rồi? Tao nói Trì Ngữ Mặc à, mày nhanh chóng bỏ cuộc đi, Nghị Nam có bệnh ưa sạch sẽ đấy, mày đã dơ bẩn như vậy rồi, cho dù mày đi quyến rũ, nó cũng sẽ không lấy đâu.”

Trì Ngữ Mặc quan sát bà ta.

Lúc đó khi cô bị bắt cóc, thì cô đã nghi ngờ là Phùng Như Ngọc và Tần Dĩ Thuần làm, bởi vì thời gian đó họ ở đó, cũng chỉ có họ mới có động cơ này.

Khi cô hôn mê bất tỉnh nghe thấy người bắt cóc cô lúc gọi điện thoại nói ra ba chữ Trì Ngữ Mặc, có thể nói ra ba chữ này chẳng phải chứng minh rằng người đó quen biết cô sao?

Cô năm xưa, mang thương tích đầy người trở về, lại bị hãm hại, giận dỗi mà ra đi.

Lúc đó còn quá nhỏ, không có năng lực, không có chứng cứ, lại khó mà biện bạch được.

“Thật ra, tôi biết bà đã bắt cóc tôi, bán tôi cho bọn côn đồ, nhưng mà, bà tính toán sai rồi, sau này tôi được cứu ra, bọn họ không có chạm vào tôi, lúc đi còn nói cho tôi biết, là một người phụ nữ bán tôi cho họ, trên cổ đeo một sợi dây chuyền phỉ thúy ngọc như ý, Phùng Như Ngọc, miếng phỉ thúy trên cổ bà chưa bao giờ tháo xuống đúng không?” Trì Ngữ Mặc cố tình thăm dò rằng.

Phùng Như Ngọc khép lại nụ cười, “Trì Ngữ Mặc, mày đừng ngậm máu phun người, tao không có bắt cóc mày.”

“Vậy sao? Lúc đó tôi kéo Tống Nghị Nam từ trong đống phế thải ra, tôi kéo tới ngón tay cũng xém chút gãy luôn, tại sao sau khi tôi trở về nhận được thông tin là con gái của bà kéo anh ấy từ trong đống phế thải ra? Nếu như không phải bà bắt cóc tôi, sao lại để con gái bà thay thế vị trí của tôi?” Trì Ngữ Mặc nói ra sự nghi ngờ của mình.

“Lúc tụi tao chạy đến đó, chỉ thấy Tống Nghị Nam, không có thấy mày, một phần cơ thể của nó vẫn còn nằm ở dưới đá, Tiểu Thuần liền kéo nó lên, sau khi nó tỉnh lại nắm lấy tay của Tiểu Thuần hỏi có phải Tiểu Thuần đã cứu nó không, vốn dĩ chính là Tiểu Thuần cứu nó.” Phùng Như Ngọc khẳng định mà nói rằng.

Trì Ngữ Mặc nhíu mày lại, nếu như nói không phải Phùng Như Ngọc làm, người bắt cóc cô, lại quen biết cô là ai đây?

Cô nhớ tới một chi tiết, rất nhiều cô gái bị bắt cóc đều bị xâm phạm.

Chỉ có cô không có, không những không có còn được chăm sóc rất tốt, lúc đó cô nghe thấy trong điện thoại nói có một môi giới nhắm trúng trứng của cô.

Cô rất tức giận, gào lên nhất định sẽ kiện, trong đó có một người nói: “Kiện đi, ông ta là luật sư nổi tiếng ở quốc gia các người, cô có thể thắng kiện sao?”

Cô liên tục bị lấy đi bốn trứng, một tháng sau dưới yêu cầu của luật sư, bọn họ đã thả cô đi.

Cô luôn cảm thấy là Phùng Như Ngọc bắt cóc cô, nhưng mà, chuyện này dường như phức tạp hơn cô tưởng tượng.

Cô càng phải tìm được luật sư đó.

“Lái xe đi.” Trì Ngữ Mặc không muốn nói nhiều.

Phùng Như Ngọc trợn mắt, có chút lo lắng, bây giờ Trì Ngữ Mặc so với sáu năm trước càng xinh đẹp hơn, trong lúc vô tình bộc lộ ra bộ dạng thùy mị thướt tha, năm xưa bọn họ lừa Tống Nghị Nam, nếu như Tống Nghị Nam biết được sự thật sẽ như thế nào đây?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 117
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...