Trạm Tâm Luân về đến nhà, chỉ thấy mẹ mình và dì Lưu hàng xóm đang ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm.
Vừa thấy dì Lưu, Trạm Tâm Luân lập tức có cảm giác không ổn, nhưng mà vẫn lịch sự gật đầu chào."Dì Lưu."
"Tâm Luân à, lại đưa mèo ra ngoài sao?" Dì Lưu nhìn cô mở lồng ra, một con
mèo trắng chạy ra như một làn khói, xông lên cầu thang."Con tiêu tốn
không ít thời gian lo cho mèo, nếu đem một nửa thời gian đó nghĩ cho
mình thì đã lập gia đình từ lâu rồi!"
"Đúng vậy đó!" Mẹ Trạm phụ
họa: "Chị thật sự nghĩ không thông, rõ ràng lúc nuôi nấng nó cũng không
có gì khác lạ, sao có thể đến ba mươi tuổi rồi mà vẫn không ai thèm lấy? Đã nhiều năm không yêu đương rồi, cả ngày ru rú ở nhà viết bản thảo,
còn xuất bản được mấy chục quyển sách, còn là sách viết về tình yêu, chị cũng không hiểu nó lấy linh cảm ở đâu ra?"
Xem ra sắp tiếp tục
đi vào chủ đề cũ rích, Trạm Tâm Luân chỉ muốn trốn tránh."Con còn phải
viết bản thảo, lên lầu trước, mẹ và dì cứ từ từ trò chuyện--"
"Đợi chút, Tâm Luân!" Mẹ Trạm gọi con gái lại: "Dì Lưu của con vừa giúp con
chọn một đối tượng thích hợp, thu xếp cuối tuần này ăn cơm cùng người
ta, con nhớ sắp xếp thời gian rảnh vào buổi trưa đó."
Dì Lưu cười mỉm: "Lần này là một vị bác sĩ thú y, dáng vẻ rất tuấn tú, chắc chắn con sẽ thích!"
"Không phải nửa tháng trước mới ăn cơm cùng một vị Vương tiên sinh sao?" Dì
Lưu này thích làm bà mai, nhà hàng xóm nào có nam nữ đến tuổi kết hôn
nhưng chưa lập gia đình thì dì ấy liền nhiệt tình chạy đi giới thiệu,
tác hợp không ít đôi, đến cả tấm sắt cứng thích cô đơn như Trạm Tâm
Luân, giới thiệu hơn mười người cũng không thành công.
Tưởng
tượng đến bữa tiệc xem mắt nhàm chán, ngồi cố định trong phòng ăn đối xử khách sáo với nhau. . . . . . Cô thật sự rất chán ngán.
"Biết
nhiều người rồi so sánh cũng tốt, huống chi mẹ thấy con đi xem mắt đã
hơn mười lần rồi, không một lần nào nghiêm túc chọn lựa." Mẹ Trạm than
thở."Con gái à tuổi càng lớn thì càng khó tìm đối tượng, con ba mươi
rồi, phải tích cực một chút --"
"Con biết rồi, con sẽ sắp xếp
thời gian rảnh vào Cuối tuần." Không muốn nghe mẹ mình thao thao bất
tuyệt, Trạm Tâm Luân ngắt lời mẹ, nhanh chóng chạy lên cầu thang.
Mẹ cô vẫn còn ở trong phòng khách càu nhàu."Haizz, thật không hiểu con gái bây giờ sao lại như vậy, đứa nào cũng như đứa nấy đều không muốn kết
hôn. . . . . ."
Cô cũng không hiểu, mẹ đã trải qua cuộc hôn nhân
thất bại, tại sao còn kiên trì muốn cô kết hôn? Khi cô còn nhỏ, cha cô
đi ngoại tình suốt, cha mẹ cãi nhau suốt ngày, cuối cùng cha sống chung
với tình nhân ở bên ngoài, chính mắt mẹ nhìn thấy, thấy không thể xoay
chuyển chồng mình được nữa, vì vậy ký tên ly hôn, những ký ức khó chịu
này khiến cho cô không hề kỳ vọng mong đợi gì vào hôn nhân.
Sau
khi lớn lên, cô có qua lại với vài người, cũng hợp rồi tan, cô không
muốn nói đến chuyện tình cảm nữa. Độc thân quen rồi, cảm thấy càng độc
thân thì càng tự do tự tại, đâu phải chuyện gì cũng cần phải có đàn ông
giúp thì mới có thể làm được, không có đàn ông cũng có thể vui vẻ, vậy
thì tội gì phải xách theo một người bạn trai ở bên người, cũng đâu chắc
vui vẻ sẽ tăng lên gấp đôi, thỉnh thoảng bất đồng ý kiến còn phải băn
khoăn xem xét đến cảm nhận của anh ta, tự tìm phiền toái cho chính mình? Ngay cả bạn trai còn không muốn, huống chi kết hôn? Cho nên mỗi lần đi
xem mắt, cô đều ứng phó cho qua chuyện.
Trạm Tâm Luân đi về phòng mình, lại thấy cửa phòng của em trai đang mở, bên trong truyền ra âm
thanh của trò chơi điện tử. Cô dừng lại bên cạnh cửa, nhìn thấy em trai
nhỏ hơn cô hai tuổi đang chơi game.
"Trạm Kiến Vũ, không phải em đi làm rồi sao?" Giờ làm việc sao lại ở trong nhà?
Trò chơi đang đến thời khắc quan trọng, Trạm Kiến Vũ không hề quay đầu lại, nói: "À, em từ chức rồi!"
"Từ chức?!" Trạm Tâm Luân đổi giọng: "Cái công việc này là chị nhờ học
trưởng từ lâu rồi, anh ấy thật vất vả mới có thể sắp xếp được một chỗ
trống, thế nhưng em lại tùy tiện không làm --"
"Em đâu có tùy
tiện không làm, công việc này mệt chết đi được ah, không phải làm ca
đêm, chính là làm 2 thì được nghỉ 2, vậy mà nửa đêm gọi một cú điện
thoại rồi liền kêu em đi, em sắp mệt chết đi được!"
"Công việc không phải là như vậy sao? Bây giờ kinh tế suy thoái, có công việc thì phải quý trọng, sao lại có thể bỏ việc?"
"Dù sao em cũng sẽ tìm việc mà!" Trạm Kiến Vũ phẫn nộ nói: "Em biết chị xem thường em, cho rằng em ở nhà ăn không ngồi rồi, em lại không xài tiền
của chị, ai cần chị lo?"
"Em dùng tiền của mẹ còn không giống
nhau sao?" Sau khi em trai xuất ngũ, không có một công việc gì làm quá
ba tháng, mọi chi tiêu trong nhà đều duy trì dựa vào việc cô viết bản
thảo và tiền tiết kiệm của mẹ. "Hơn nữa mỗi tháng việc chơi game của em lại tiêu tốn không ít tiền --"
"Cái này gọi là đầu tư, em càng
ngày càng thành thục trò chơi này rồi, có thể xứng đáng là game thủ
chuyên nghiệp!" Trạm Kiến Vũ hài lòng.
Tại sao cô nghe thấy giống như đang kiếm cớ để chơi điện tử? "Game thủ chuyên nghiệp có thể làm cái gì? Thi đấu quốc tế sao?"
"Có thể đánh quái rồi cầm bảo vật đi bán, kiếm tiền á! Bạn trong game của
em đã có người bán bảo vật kiếm được tiền mặt, ba ngàn đồng đó!"
Trạm Tâm Luân phải suy tính cụ thể."Vậy mỗi tháng có thể cũng bán được mười cái, thu nhập một tháng ba vạn sao?"
"Đâu có đơn giản như vậy, nếu đơn giản thì sẽ không được giá."
"Nói cách khác công việc này, cũng không thể đem lại thu nhập ổn định."
"Chị đừng có cái gì cũng nói đến tiền có được hay không?"
"Không nói đến tiền thì phải nói cái gì? Em không còn là con nít, không phải mỗi ngày cứ chơi đùa thì có thể sống qua ngày --"
"Đã nói đây không phải là chơi mà! Đúng rồi, chị rất lợi hại mà! Ở nhà viết bản thảo kiếm tiền thì được coi là công việc, em chơi điện tử làm game
thủ chuyên nghiệp thì không được tính!"
"Do em làm việc không có kế hoạch, chị đương nhiên sẽ lo lắng --"
"Không phải chị lo lắng, mà là xem thường em không có thu nhập, lúc trước chị
gửi bản thảo đều bị từ chối, nguyên một năm cũng không kiếm được tiền,
mẹ có đuổi chị không? Bây giờ chị kiếm được tiền liền tới đuổi em đi,
đúng rồi chị xuất bản được mấy quyển sách, thật là lợi hại, tác giả nổi
tiếng giỏi lắm a--" Trạm Kiến Vũ trách móc.
Đúng lúc mẹ Trạm lên
lầu, nghe thấy hai chị em đang tranh cãi, nói: "Tâm Luân, con đừng trách em con, công việc đó của học trưởng con thật sự rất vất vả, nó không
nổi nữa."
Nói thì dễ rồi, đi theo học trưởng nhờ vả giải thích
cũng không phải bọn họ! Trạm Tâm Luân nổi giận. "Mẹ, mẹ đừng nuông chiều Trạm Kiến Vũ như vậy có được không? Cũng bởi vì mẹ nuông chiều nó, nó
mới không chịu trách nhiệm như vậy, mỗi công việc đều có lý do để nghỉ
làm, cứ tiếp tục như vậy sao nó tự nuôi sống bản thân được?"
Trạm Kiến Vũ kêu lên: "Dù sao cũng không cần chị nuôi!"
Sợ hai chị em cãi nhau, mẹ Trạm kéo con gái ra khỏi phòng, ở trên hành
lang nhỏ giọng khuyên giải."Kiến Vũ còn trẻ, tư tưởng còn chưa ổn định,
từ từ khuyên bảo nó là được rồi, đừng mắng nó."
"Nếu như nó cứ mãi như vậy thì sao? Mẹ phải nuôi nó cả đời ư?"
"Sẽ không tệ như vậy, ít nhất nó không hư, cũng không có thói quen xấu gì."
"Mỗi tháng tiền điện thoại của nó đến hơn hai ngàn, tiêu tiền vào việc mua
tài khoản game, mua bảo vật ảo, nhưng ngay cả thời gian thử việc của
công ty cũng làm không hoàn thành được, những việc này không phải bản
tính nó tốt thì có thể không so đo."
"Haizz, con cho rằng mẹ không phiền não sao? Mẹ chỉ có một đứa con trai, tương lai chỉ có thể dựa vào nó. . . . . ."
"Nó như vậy có thể có tương lai gì chứ?" Nói gì đến tương lai, hiện tại không phải đều dựa vào cô sao?
Mặt mẹ Trạm lộ vẻ tức giận: "Tâm Luân, con nói em mình như vậy, không thấy quá đáng sao?"
"Con chỉ nói sự thật."
"Chuyện em con để mẹ lo, con lo tốt chuyện của mình là được rồi. Không ai thèm
lấy con, bản thân con cũng không lo lắng sao? Buổi xem mắt vào cuối tuần này, tích cực một chút, gây ấn tượng tốt với người ta."
Làm như
việc cô ế thì nghiêm trọng hơn việc em trai lười biếng ăn xong lại nằm.
Trạm Tâm Luân lên tiếng nói: "Con căn bản không muốn kết hôn. Cha như
vậy, Trạm Kiến Vũ lại như thế, mẹ nói cho con biết đi, rốt cuộc kết hôn
thì có gì tốt?"
"Cũng không phải là đàn ông nào cũng đều là như thế, cũng có đàn ông tốt mà!"
"Chính vì "có thể có người đàn ông tốt", mà mạo hiểm cuộc sống của mình sao?
Sống một mình thoải mái dễ chịu, lại không ảnh hưởng đến ai, tại sao
phải phản đối việc không kết hôn?"
"Con đó, chỉ giỏi nhanh mồm
nhanh miệng tranh luận với mẹ về vấn đề đó nhất, bảo con đi xem mắt cũng không phải bảo con lên đoạn đầu đài, cuộc sống của chính bản thân con,
làm mẹ phải sốt ruột thay con, con lại còn có thái độ này. . . . . ." Mẹ Trạm mất hứng.
"Con lại chưa nói sẽ không đi. Con đi làm việc trước, biên tập hối thúc yêu cầu bản thảo."
Trạm Tâm Luân bay về phòng của mình.
Gửi thanks