Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Không Tỉnh

Chương 128

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Hà Tích Kim thật sự không nghĩ ra, thời gian Hoàng Nhưỡng ở lại Như Ý Kiếm Tông có thể đếm trên đầu ngón tay. Rốt cuộc làm sao nàng phát hiện ra mình dấu tiền riêng, chẳng những thế còn biết mình dấu ở những nơi nào!

Mà lúc này, hắn đã như dê con vào miệng sói rồi.

Khuất Mạn Anh thật sự vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng dầu gì cũng đang ở trước mặt chất nữ, bà không tiện dậy dỗ chồng, chỉ đành chỉ tay vào mặt Hà Tích Kim tỏ rõ thái độ.

Hà chưởng môn tức giận nói liên miệng: “Nghịch, nghịch, nghịch nữ!”

Nói thì nói vậy, nhưng hắn vẫn đeo tạp dề xuống bếp nấu cơm.

Khuất Mạn Anh kéo Hoàng Nhưỡng đến, nói: “Di mẫu phái người đi đón Quân Nhi, người một nhà chúng ta quây quần ăn bữa cơm, sau đó lại tìm thân phận cho con.”

Vừa rồi Hoàng Nhưỡng có nghe thấy bà nhắc đến Hoàng Quân, nhưng chưa kịp hỏi. Lúc này nàng mới nói: “Tỷ tỷ của con chưa từng tới tìm di mẫu sao?”

Trong giấc mộng thứ ba, Hoàng Quân và Khuất Mạn Anh có duyên sư đồ một đời. Nếu như nàng ấy đến xin giúp đỡ, bất kể thế nào Khuất Mạn Anh cũng sẽ giúp đỡ.

Khuất Mạn Anh thở dài, nói: “Ta ngược lại có hỏi qua nàng. Nhưng dẫu sao ngoài mộng cũng không sánh bằng trong mộng. Dưới nàng còn có ba đứa bé, hơn nữa nhà phu quân cũng đối xử không tệ với nàng. Cho nên…”

Hoàng Nhưỡng hiểu rồi, nàng đáp: “Cho nên, tỷ ấy vẫn tình nguyện ở lại nhà phu quân, giúp người dạy con.”

Khuất Mạn Anh nói: “Đây là quyết định của nàng ấy.”

Hoàng Nhưỡng gật đầu, nói: “Thế thì di mẫu không cần thông báo cho tỷ ấy nữa, ngày khác con tự đi tìm tỷ ấy.”

“Cũng được.” Khuất Mạn Anh nhìn thoáng qua Đệ Nhất Thu, chần chờ rất lâu, cuối cùng nói: “Mấy năm nay… Giữa chúng ta ít qua lại. Ta cũng biết rõ chuyện của A Nhưỡng không nên trách Giám Chính đại nhân. Nhưng nhiều năm qua, trong lòng ta vẫn cứ thấy nghẹn. Cuối cùng ta cảm thấy đứa nhỏ này chịu khổ quá nhiều, nếu như chúng ta có thể dốc lòng chăm sóc, bất kể thế nào, ít nhất hiện tại nàng vẫn còn sống…”

Giọng bà dần trở nên nghẹn ngào, Hoàng Nhưỡng giang hai tay, ôm chặt bà vào lòng.

Khuất Mạn Anh bình ổn lại cảm xúc, rất lâu sau mới nói: “Mấy di phụ của ngươi cũng không cởi bỏ được khúc mắc này. Cho nên ngươi đừng trách bọn hắn.”

Đệ Nhất Thu vẫn cất giọng bình thản, hắn nói: “Ta hiểu.”

Hoàng Nhưỡng buông Khuất Mạn Anh ra, lại nói: “Giờ vẫn nên giúp con nghĩ tên đã, từ giờ trở đi, con sẽ không còn là Hoàng Nhưỡng nữa! Nhưng gương mặt này của con, mọi người đã quá quen rồi…”

Nàng bắt đầu trở nên buồn rầu, ngay cả Khuất Mạn Anh cũng thấy khó xử.

Bởi vì thân phận của Hoàng Nhưỡng cần giữ bí mật, cho nên đám người Hà Tích Kim và Khuất Mạn Anh không gọi đám nhi tử của mình về.

Bốn người ngồi cùng bàn, ăn bữa cơm đoàn viên.

Lần thứ hai đề cập đến chuyện tên giả của Hoàng Nhưỡng, Hà Tích Kim nói: “Con, con lấy, lấy tên, tên của nha hoàn, thiếp, thiếp thân bên cạnh hắn, hắn là được được.”

“Nha hoàn?!” Hoàng Nhưỡng trừng to mắt. Đệ Nhất Thu cũng vì vậy mà dừng động tác.

Khuất Mạn Anh lại nói: “Cũng được. Mấy năm nay dân chúng tôn thờ con, thật ra… tương đối không thích Giám Chính. Nếu các con xuất hiện với thân phận là phu thê, chỉ sợ hắn càng thêm bị người phỉ nhổ.”

Đệ Nhất Thu nói: “Không cần để ý.”

Hắn không ngại, nhưng Hoàng Nhưỡng không thể không cân nhắc cho hắn. Nàng suy tư một hồi, nói: “Cũng được. Con sẽ làm tỳ nữ thiếp thân cho hắn.” Nói xong, nàng lại thì thào cảm thán, “Không thể tin nổi, không thể tin nổi, ta còn phải làm thế thân của chính mình…”

Tín đồ của mình không thích phu quân nhà mình, đây đúng là thảm họa nhân gian.

Cuối cùng, Hoàng Nhưỡng đặt tên cho mình là A Nhiễm, trở thành thị nữ bên người Đệ Nhất Thu.

Buổi chiều, đợi đến lúc ăn cơm xong, Hoàng Nhưỡng đi cùng Đệ Nhất Thu quay trở lại Ti Thiên Giám.

Khuất Mạn Anh và Hà Tích Kim tiễn hai người ra cửa. Giám Chính đại nhân rút một chiếc xe hàng mã từ trong ngực ra, xe ngựa giấy vừa rơi xuống đất, lập tức hóa thành xe ngựa thật.

Phu thê Hà Tích Kim tiễn hai người bọn họ, đến lúc cuối cùng, Hoàng Nhưỡng còn bị Hà Tích Kim nhéo tai một cái. Hà chưởng môn quả đúng là đang báo thù thay cho khoản tiền riêng đã mất của mình.

Bên ngoài ánh mặt trời vừa lên, Hải Đường nở rộ, hoa bay phất phới.

Hoàng Nhưỡng khẽ vươn tay với Đệ Nhất Thu, ra hiệu ‘mời’: “Công tử, mời lên xe ngựa!”

Đệ Nhất Thu nhíu mày, nói: “Tên tuổi chỉ là một thứ bé nhỏ không đáng kể. Nàng không cần phải làm như vậy.”

“Sao lại thành bé nhỏ không đáng kể rồi?” Hoàng Nhưỡng đáp, “Hiện giờ tín đồ của thần nữ ai ai cũng biết chàng. Lỡ chàng truyền ra tiếng xấu, sau này sẽ không thể cầm quyền được nữa. Ai sẽ là người giữ gìn hương khói thay ta?”

Giám Chính đại nhân vừa nghe thấy vậy, bỗng nhiên thấy rất có lý, nên không nói nữa mà lên xe ngựa, bấy giờ Hoàng Nhưỡng mới phản ứng kịp.

Sau đó nàng như nghĩ đến một vấn đề ác liệt nào đó, nói: “Nói ra, hiện giờ ta hưởng hương khói của vạn dân mà sống. Nếu ngày nào đó bọn hắn không còn thờ phụng ta, ta phải làm sao bây giờ?”

Giám Chính đại nhân đang ngồi trên nệm gấm trong xe, nói: “Không đâu.”

Hoàng Nhưỡng hỏi: “Lỡ mà?”

Giám Chính đại nhân bày bánh ngọt và trái cây ra cho nàng, nghiêm mặt nói: “Ti Thiên Giám sẽ ra mặt xử lý.”

“Hay!” Hoàng Nhưỡng vỗ tay tán thưởng. Phu quân nhà mình quả thật nắm giữ tâm lý dân chúng như trong lòng bàn tay. Nể tình Ti Thiên Giám, ít nhất nàng có thể sống lâu hơn chút.

Hoàng Nhưỡng đã không còn lo lắng muộn phiền gì, trực tiếp dựa vào lòng Đệ Nhất Thu.

Đệ Nhất Thu không từ chối nàng. Hoàng Nhưỡng phát hiện, chỉ cần không tiến thêm một bước kích thích hắn, hắn sẽ không hề kháng cự sự thân mật ôn hòa này.

Mà Đệ Nhất Thu thì khẽ vỗ về mái tóc dài của nàng, mãi đến lúc này, hắn mới ý thức được những lời Hoàng Nhưỡng nói không sai.

Hắn không thể yêu hóa, hắn sẽ vĩnh viễn cầm binh quyền của Ti Thiên Giám, giữ gìn hương khói cho thần nữ.

Hoàng Nhưỡng giơ tay chạm đến chòm râu của hắn, nàng bỗng tâm huyết dâng trào, nói: “Ta cạo râu giúp chàng nhé, có được không?”

Đệ Nhất Thu ừ một tiếng, giao pháp bảo trữ vật cho nàng, nói: “Bên trong có dao cạo râu đó.”

Vì thế Hoàng Nhưỡng tìm kiếm một hồi, Đệ Nhất Thu ngửa đầu tựa vào vách xe, hai mắt lim dim.

Hắn không lo Hoàng Nhưỡng sẽ tìm được gì trong pháp bảo, với nàng, hắn không có bí mật.

—— Vốn không nên có.

Hoàng Nhưỡng tìm được dao cạo râu, còn tìm được cả dầu cạo.

Trong xe ngựa nhỏ hẹp, Đệ Nhất Thu nằm xuống, đầu gối lên chân nàng. Hoàng Nhưỡng hứng trí bừng bừng, dùng kéo cắt râu cho Đệ Nhất Thu trước, sau đó mới thoa dầu cạo râu lên, dùng lưỡi dao khẽ cạo mặt cho hắn.

Xe ngựa thỉnh thoảng xóc này, lưỡi dao trong tay nàng vô cùng sắc bén, chốc chốc lại cứa qua cằm hắn.

Nhưng Giám Chính đại nhân nhắm mắt lại —— cứ thế ngủ thiếp đi.

Thượng Kinh, Ti Thiên Giám.

Xe ngựa dừng tại cửa lớn.

Giám Chính đại nhân mở to mắt, hắn đang định vén rèm, Hoàng Nhưỡng nhỏ giọng nói: “Hiện tại ta là thị nữ của chàng, việc này, đương nhiên chỉ có ta mới có thể làm.”

“Nàng?” Giám Chính đại nhân nhíu mày.

Hoàng Nhưỡng nói: “Phải. Hơn nữa chàng càng lạnh nhạt, càng tỏ thái độ ác liệt với ta lại càng tốt. Chỉ có như vậy, dân chúng mới cảm thấy chàng là người si tình!”

Giám Chính đại nhân bèn nói: “Vậy hiện tại ngươi còn không xuống xe?”

Chưa gì đã nhập vai rồi. Hoàng Nhưỡng đành phải xuống xe trước.

Tại cửa Ti Thiên Giám, hai thủ vệ đang quan sát bên này. Nhưng thấy trên mã xe có cắm cờ của Ti Thiên Giám, cho nên bọn họ không dám tiến lên ngăn cản.

Hoàng Nhưỡng quả nhiên là một thị nữ xứng chức, nàng đặt ghế đẩu trên đất xong, lúc này mới vén rèm xe lên.

Giám Chính đại nhân dẫm ghế đẩu xuống xe, bất kể trước đây hắn có chán nản thất vọng bao nhiêu, nhưng lúc này, toàn thân hắn đều tản mát ra khí thế uy nghiêm, lạnh lùng.

Ánh mắt hắn sắc bén như ưng, dáng người thẳng tắp, không giận tự uy, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Có vài người tôn quý, tựa như bẩm sinh đã vậy.

Hoàng Nhưỡng nhìn thoáng qua chòm râu vừa mới bị mình cắt, trong lòng thán phục không thôi!

Bởi vì Giám Chính đã rất lâu không quay về, cho nên thủ vệ ở cửa còn không biết hắn.

Nhưng quan bào trên người hắn thì ai ai cũng biết.

“Giám… Giám Chính đại nhân…” Thủ vệ cà lăm, hai mắt mở to, không dám tin.

Dù sao hiện tại, đứng trên đỉnh Tiên môn tổng cộng cũng chỉ có hai người.

Một người là Tạ Hồng Trần của Ngọc Hồ Tiên Tông, không lâu trước đó hắn mới được phong cái danh là đệ nhất kiếm tiên. Hiện giờ bế quan tu luyện, rất ít khi xử lý sự vụ trong tông môn. Chuyện của Ngọc Hồ Tiên Tông đã có đại đệ tử Nhiếp Thanh Lam xử lý. Tất cả mọi người đều đoán, không lâu nữa hắn sẽ hoàn toàn thoái vị, trở thành thượng tổ tiên trưởng của Ngọc Hồ Tiên Tông.

Người còn lại chính là Giám Chính Đệ Nhất Thu của Ti Thiên Giám. Hắn theo học Thu Ngạn Minh, một vị đúc khí sư điêu luyện, nổi tiếng thiên hạ. Sau đó lại gặp được kỳ ngộ, không chỉ có công lực tăng tiến mà còn có được dị thú chi thể.

Bởi vì mối quan hệ kỳ lạ giữa hắn với Tạ Hồng Trần và Hoàng Nhưỡng, cho nên mọi người luôn có rất nhiều phỏng đoán về bọn họ, không biết hắn mà đấu với Tạ Hồng Trần thì ai thắng ai thua.

Đương nhiên, tuy phân cao thấp về mặt tu vi thì không ai biết, nhưng có một vài việc tất cả mọi người đều công nhận.

Giám Chính đại nhân có “khả năng khác với người bình thường”, năm đó ở trong giấc mộng kỳ lạ, đã có hơn mười danh kỹ nổi tiếng kinh thành phải phong tặng cho hắn danh hiệu “Thắt lưng quấn dị bảo”. Đơn giản mà nói, hắn nhất định có thể thắng được Tạ tông chủ ở khoản nào đó. Đây là chuyện không thể nghi ngờ.

Nhưng Đệ Nhất Thu đã biệt tích rất nhiều năm rồi.

Hai vị thần tổ này gần như chỉ còn trong truyền thuyết.

Sao thủ vệ có thể không sợ được?

Giám Chính đại nhân cũng không để ý đến hai người này, thẳng lưng đi vào bên trong. Thủ vệ cũng không dám thất lễ, một đường chạy nhanh vào trong bẩm báo.

Chỉ chốc lát sau, Giám Phó Lý Lộc, Bảo Võ, cùng với bốn vị Thiếu Giám thi nhau chạy tới.

“Giám Chính đại nhân!” Mọi người đồng thời hành lễ, trong lòng kích động khôn kể.

Lý Lộc lén nhìn thử, chỉ thấy Đệ Nhất Thu vẫn mặc quan bào màu tím, thắt lưng ngọc, ăn mặc sạch sẽ, tuy mặt mày lạnh lùng nhưng không có khác biệt quá lớn so với trước kia. Hắn khẽ thở hắt ra một hơi, lúc này mới thấy đằng sau Đệ Nhất Thu còn có một người khác!

Lý Giám Phó hoảng sợ, hắn nhìn một lúc lâu, hỏi: “Giám Chính đại nhân, vị cô nương này là…”

Hắn đương nhiên biết Hoàng Nhưỡng, nhưng là dù sao Hoàng Nhưỡng cũng đã chết.

Dân gian đều lưu truyền Đệ Nhất Thu tuyệt tình, duy chỉ có đám cấp dưới bọn hắn mới biết, trong lòng người này điên tình thế nào.

Đệ Nhất Thu muốn thể hiện sự khinh miệt với một người, đây quả thật là chuyện quá đơn giản. Hắn khẽ nói: “Thị nữ.”

“Thị, thị nữ?” Ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Hoàng Nhưỡng, ai ấy đều do dự.

Gương mặt này, dáng người này, không phải Hoàng Nhưỡng còn có thể là ai?

Hoàng Nhưỡng cũng là cao thủ mở to mắt mà nói lời bịa đặt, nàng gật đầu với mọi người, nói: “A Nhiễm bái kiến chư vị đại nhân.”

Lời nói của nàng câu nệ, thật sự không che dấu được kích động.

Mọi người đều nghe thấy giọng nói quen thuộc của nàng, khó tránh khỏi hoài nghi trong lòng, nhưng lại không dám xác định.

“A Nhưỡng?” Lý Lộc hỏi.

Hoàng Nhưỡng đang định giải thích, Đệ Nhất Thu lại nói: “Thân là thị nữ, ngay cả việc bưng trà rót nước cũng không biết làm sao? Nếu đã vụng về như vậy, có bị nhục nhã cũng đừng trách.”

!! Chàng nhập vai cũng nhanh lắm!

Hoàng Nhưỡng vội vàng khiếp hồn khiếp vía thốt lên: “Đại nhân bớt giận, nô tỳ đi làm ngay!”

Nàng vội hỏi tỳ nữ hầu phòng, bước chân vội vã rời đi.

Mọi người vừa thấy thái độ của Đệ Nhất Thu, nhất thời đều tin vài phần.

—— Nếu như cô nương này thật sự là A Nhưỡng, làm sao Giám Chính đại nhân nhà mình có thể nói lời lạnh lùng với người ta như vậy?

Vì thế, đợi cho Hoàng Nhưỡng bưng trà quay lại, trong mắt mọi người đã có thêm vài phần thương tiếc.

Hoàng Nhưỡng kinh sợ dâng trà nước đến, Đệ Nhất Thu lạnh lùng nói: “Ra ngoài cửa hầu.”

“Vâng.” Hoàng Nhưỡng hành lễ với hắn, sau đó vội vàng đi ra ngoài cửa.

Đám người Lý Lộc vừa báo cáo tình huống mấy năm qua của Ti Thiên Giám cho hắn, lại vừa thỉnh thoảng liếc về phía ngoài cửa.

Cô nương này, ngay cả y phục hay vật trang sức cũng giống A Nhưỡng y như đúc.

Quả thực không khác gì thế thân!

Hoàng Nhưỡng canh giữ ở cửa, không dám thò mặt ra.

Chỉ chốc lát sau, Chu Tương cùng đám người Đầm Kỳ xuất hiện. Thấy nàng, Chu Tương nào có thể nhịn xuống tò mò trong lòng?

Nàng kéo Hoàng Nhưỡng sang bên, nhỏ giọng nói: “Ngươi cũng tên A Nhưỡng à?”

Hoàng Nhưỡng ra vẻ không nhịn nổi, nói: “Đúng thế.”

Hai mắt Chu Tương sáng lấp lánh, hỏi: “Nhưỡng* trong thổ nhưỡng sao?”

(* Nhiễm /rǎn/ và Nhưỡng /rǎng/ ởđây là hai từ gần đồng âm)

Hóng hớt cái gì! Hoàng Nhưỡng chỉ biết đáp vâng, nhỏ giọng nói: “Là Nhiễm trong ‘không nhuốm bụi trần’. Tên là do đại nhân đặt cho nô tỳ.”

Thế thì thật đáng thương! Chu Tương tỏ vẻ đồng tình, hỏi: “Vậy váy áo này của ngươi…”

Hoàng Nhưỡng nói: “Công tử nói… ta mặc thế này trông rất đẹp.”

Chu Tương quả thực đã có ý nghĩ muốn khóc một trận thay nàng rồi: “Vậy ngươi… có thích không?”

Hoàng Nhưỡng lắc đầu, lại gật đầu, một lúc lâu sau mới cố nén tủi thân, nói: “Đại nhân thích thì ta thích.”

“Đúng là thảm kịch nhân gian mà!” Chu Thiếu Giám tức giận bất bình.

Hoàng Nhưỡng diễn kịch đến nghiện, nàng lập tức bắt đầu thêm mắm thêm muối, vẻ mặt nhẫn nhục chịu đựng nói: “Đại nhân có ơn cứu mạng với ta, tuy bình thường rất hay chọc tức nô tỳ, nhưng chỉ cần có thể đi theo bên cạnh hắn, có làm trâu làm ngựa ta cũng cam tâm tình nguyện…”

Nàng dịu dàng diễn vở kịch tình thâm, Chu Thiếu Giám nghe mà suýt hô to, phản rồi.

Mà lúc này, Lý Lộc cùng Bảo Võ trong phòng đã đi ra.

Hai người nhìn về phía Hoàng Nhưỡng, đều nói những lời cổ quái không nên lời.

Trong phòng, Giám Chính đại nhân nói: “Trà nguội rồi.”

Hoàng Nhưỡng đáp một tiếng, cuống quít đi vào.

Đây là muốn đi đổi trà nóng sao?

Lý Giám Phó lắc đầu thở dài, không ngờ, Bảo Võ ở bên lại đột nhiên nói: “Có chút nhớ nhung cũng được.”

Lời này không có gì kỳ lạ, nhưng phát ra từ miệng Bảo Võ lại trở nên vô cùng quỷ dị.

Tất cả mọi người đều nhìn hắn, nhưng hắn lại chỉ vào kim đao bên hông nói: “Mấy tên tiểu tử tới đây, theo Bảo gia đi tuần tra nào!”

Đợi cho hắn dẫn người rời đi, Lý Lộc mới lẩm bẩm nói: “Thời gian trôi quá nhanh.”

—— Thời gian thật sự trôi qua quá nhanh, đến cách nói chuyện của Bảo Võ cũng đã bắt đầu có chiều sâu rồi.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 128
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...