Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 146

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Người nọ chấn động, mím chặt bờ môi vẫn còn mang theo vết máu, nhìn hai người.

“Ngươi là đại hoàng tử, là hoàng huynh của Sở Thanh Hàn, cũng là hoàng tử triều Viêm, thái tử Sở Tĩnh Huyền.” Hách Thiên Thần nhìn chiếc nhẫn cẩm thạch trên ngón tay của Sở Tĩnh Huyền, lúc trước nghe thấy người hầu gọi một tiếng điện hạ thì hắn đã bắt đầu hoài nghi.

Bọn họ đều biết trong cung chỉ có hoàng tử được gọi là điện hạ, ngoại trừ nhị hoàng tử Sở Thanh Hàn, thì trong hoàng cung chỉ còn một người thái tử.

Sở Tĩnh Huyền biết rõ không có khả năng che giấu trước mặt hai người bọn họ, lúc này cũng không tiếp tục giấu diếm mà chỉ gật đầu, “Ta là thái tử, nay các ngươi đều biết, các ngươi tính làm gì?”

“Tính làm gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng bọn họ sẽ bắt ngươi? Nếu không có bọn họ thì ta đã sớm bị thị vệ tóm cổ!” Lý đại nương đánh một quyền vào ngực hắn, động tác cũng rất nhẹ, sau đó nhìn xuống chiếc khăn dính máu đặt trên bàn, ánh mắt trở nên ảm đạm.

Sở Tĩnh Huyền cười khổ, chuyện này cũng không thể trách hắn, cho dù đã gặp mặt Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu, xem như có quen biết, nhưng hắn không dám khẳng định hai người sẽ không gây bất lợi cho hắn.

Hắn biết chuyện về Ngọc Điền Sơn, triều đình làm cho bọn họ bất nghĩa, khiến người trong giang hồ sinh ra hoài nghi đối với bọn họ, Bang chủ Cái Bang chết trong Tuần Thiên Tháp, Vạn Khiêm Trọng của Phiêu Miểu Lâu cũng bỏ mạng tại nơi đó, điều này đã khiến cho phong ba bão táp không ngừng nổi lên.

Giữ chặt Lý đại nương, hắn chậm rãi lắc đầu, “Tiểu Phúc, không phải ta không tin bọn họ, mà là vì chuyện của hoàng thúc và hoàng đệ….” Hắn thở dài, thấy Lý đại nương nhìn trên bàn, hắn liền cầm lấy chiếc khăn rồi vò lại, sau đó ném vào một góc.

Lý đại nương cũng biết chuyện ở Ngọc Điền Sơn, nghe Sở Tĩnh Huyền nói, hắn áy náy nhìn bọn họ, sau đó vỗ xuống bàn, “Tĩnh Huyền không có ý đối với địa vị thái tử, nhưng nhị hoàng tử áp bức, muốn ngôi vị hoàng đế. Tĩnh Huyền vốn muốn rời khỏi hoàng cung, nhưng không thể dễ dàng thoát thân, còn trúng Hồng Nhan, nhất định là do nhị hoàng tử hạ độc, đến nay vẫn chưa thể giải, không biết hiện tại Huyết Ma Y có biện pháp gì hay không?”

“Muốn giải độc, cần phải có Linh Tê Băng Thiền.” Hách Cửu Tiêu đi đến bên cạnh bàn, lấy tay quệt xuống vết máu lưu lại trên bàn, “Nếu không muốn uống máu sống, có thể phái người dùng máu làm thành dược hoàn, tác dụng như nhau” (dược hoàn = viên thuốc)

“Đa tạ Huyết Ma Y.” Lý đại nương nghe xong, biết Sở Tĩnh Huyền không cần tiếp tục chịu khổ thì không ngừng kinh hỉ, nhưng sắc mặt của Sở Tĩnh Huyền lại trở nên trầm trọng, “Linh Tê Băng Thiền ở trong tay của hoàng đệ, e rằng không phải dễ dàng đoạt được.”

“Ta đã hỏi hắn.” Hách Thiên Thần nhìn Hách Cửu Tiêu lắc đầu, “Sở Thanh Hàn sẽ không chủ động giao ra Linh Tê Băng Thiền, muốn đoạt được thì chỉ có thể dùng biện pháp khác.”

Hắn đương nhiên sẽ không nói cho Hách Cửu Tiêu biết lý do mà Sở Thanh Hàn cự tuyệt giao Linh Tê Băng Thiền cho hắn, hắn thậm chí hoài nghi lý do đó chỉ là Sở Thanh Hàn lấy cớ, nguyên nhân chân chính là vì không cho thái tử khỏi bệnh.

“Ngươi quả nhiên đi gặp hắn một mình!” Ánh mắt của Hách Cửu Tiêu trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, sắc mặt âm trầm, kéo Hách Thiên Thần đến trước mặt, “Ta biết ngươi sẽ vì ta mà đi tìm hắn, ngươi quả nhiên làm như vậy, ta đã nói với ngươi như thế nào? Muốn ngươi không được gặp người của triều đình, nếu Sở Thanh Hàn gây bất lợi cho ngươi thì phải làm sao?”

“Ngươi phản ứng thái quá, ngươi nên thấy, ta đang đứng trước mặt ngươi, bình yên vô sự.” Hách Thiên Thần mỉm cười lắc đầu, ngửi được mùi trầm hương trên người hắn, ánh mắt khẽ nheo lại, thật sâu nhìn Hách Cửu Tiêu, “Ta nghe nói Sở Lôi muốn chiêu ngươi làm nghĩa tế, hắn muốn ngươi thành thân với Vân Khanh? Ngươi trả lời thế nào?”

Ánh mắt của Hách Thiên Thần cùng với lời nói của hắn là tỏ vẻ không hài lòng, Hách Cửu Tiêu cũng đi gặp người của triều đình giống hắn, thậm chí còn có người muốn cùng Hách Cửu Tiêu định ra hôn ước, đối phương căn bản không có lập trường trách cứ hắn gặp Sở Thanh Hàn.

“Tức giận?” Hách Cửu Tiêu nhịn không được mà nâng tay vuốt ve mái tóc của Hách Thiên Thần, sắc mặt hơi thả lỏng, hắn biết rõ Hách Thiên Thần tiến cung là vì hắn, nghe như vậy cũng biết đối phương đang khó chịu, liền nhẹ nhàng nói nhỏ, “Ngươi căn bản không cần lo lắng chuyện hôn sự, ngươi cũng biết ta sẽ trả lời như thế nào, ta là vì tìm ngươi nên mới tiến cung gặp hắn.”

Nói đến đây thì giọng điệu của Hách Cửu Tiêu lại mang theo một chút trách cứ, “Lần sau ngươi không được tự tiện hành động, ngươi nói ta độc đoán, tại sao chính ngươi cũng bắt đầu như thế? Tại sao không nghĩ rằng ta cũng sẽ lo lắng cho ngươi?” (vợ chồng giống nhau mà)

“Ta biết, chỉ lần này mà thôi.” Hách Thiên Thần lặng lẽ dùng y mệ che lại ngọc bội bên hông, không muốn để cho Hách Cửu Tiêu nhìn thấy, hắn cầm lấy vật của Sở Thanh Hàn vốn chỉ để dễ dàng hành tẩu trong cung.

Hách Thiên Thần kỳ thật chưa hề hoài nghi Hách Cửu Tiêu sẽ đáp ứng Sở Lôi, khi Sở Thanh Hàn nói đến việc này thì hắn hoàn toàn không có gì chấn động, chỉ là nghe nói Sở Lôi mưu toan dùng hôn sự mượn lực, cho nên hơi thoáng khó chịu mà thôi, nay đương nhiên đã được lời nói của Hách Cửu Tiêu trấn an.

Sở Tĩnh Huyền thấy hai người đối thoại với nhau quả nhiên khác thường, đang muốn nói cái gì thì lại bị Lý đại nương âm thầm huých vào người, thấy hắn gật đầu lại lắc đầu, cảm thấy đã hiểu, nên cũng không nhiều lời.

Đã lâu rồi không gặp hai huynh đệ, lần trước nhìn thấy, tựa hồ hai người vẫn còn tranh chấp, những lời đồn đãi sau này cũng thường xuyên thay đổi, lúc đầu không biết là huynh đệ, bị người trong giang hồ lan truyền là có quan hệ ám muội, sau lại nói là huynh đệ, rồi lại tranh chấp trên lôi đài, hắn dần dần không biết có nên tin hay là không, hắn chỉ biết vị Các chủ Thiên Cơ Các mà hắn từng gặp tựa hồ là người có thể phó thác.

“Đàn Y, ngươi có gặp được Lưu Quyền?” Sở Tĩnh huyền quay lại chỗ ngồi, kéo Lý đại nương ngồi xuống bên cạnh, sắc mặt nghiêm nghị làm cho những lời này có vẻ bất thường.

Ngồi đối diện với hắn là Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần nghe như vậy cũng ngồi xuống bên cạnh Hách Cửu Tiêu, cách Sở Tĩnh Huyền một cái bàn, song phương đối mặt, không khí trở nên tế nhị, bóng đêm đã bao phủ, trong phòng chỉ có mùi máu tươi thoang thoảng và ánh sáng mông lung của đèn lưu ly, vì sắp bắt đầu nói chuyện mà không khí trở nên nặng nề mà lại thần bí.

“Xu Mật Viện Lưu đại nhân, ta đương nhiên đã gặp, hắn nói chuyện kia là thái tử nhờ vả.” Hách Thiên Thần đã sớm nhận ra tầm quan trọng trong đó, ngồi một cách thư thái, hắn đã chuẩn bị tốt để lắng nghe Sở Tĩnh Huyền nói ra nguyên nhân.

Lúc trước hai người đều giấu diếm chuyện của chính mình, nhưng sau này Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đều tự nói cho đối phương biết những chuyện mà mình cảm thấy quan trọng, để tránh tình trạng giống như trước kia.

Tuy rằng vẫn chưa đến mức hiểu lầm quá lớn, nhưng lúc ấy trong lòng cũng rất khó chịu, không muốn tiếp tục trải qua như thế, vì vậy hai người đều thẳng thắn với nhau, không đến mức nói ra tất cả chuyện lớn nhỏ, nhưng những chuyện có thể xem là đại sự đều công đạo rõ ràng với đối phương.

Cho nên Hách Cửu Tiêu cũng biết Xu Mật Viện Lưu Quyền, biết Lưu Quyền là người do thái tử phái đến nhờ vả, chuyện này còn có liên quan đến Thập Toàn Trang.

“Vật ngươi muốn tìm là vật gì?” Hách Cửu Tiêu thay Hách Thiên Thần đặt câu hỏi, hắn không hề để ý vật kia là cái gì, nhưng việc này liên quan đến Thiên Cơ Các, huống chi còn dính dáng đến triều đình.

Bị ánh mắt của Hách Cửu Tiêu nhìn như vậy thì e rằng không có bao nhiêu người dám giấu diếm, Sở Tĩnh Huyền vốn cũng không muốn giấu diếm, hắn liếc mắt nhìn Lý đại nương một cái, rồi ghé tai nói nhỏ vài câu, giải thích một lần.

Lý đại nương cũng trở nên hiếu kỳ, “Đến tột cùng là vật gì mà quan trọng như thế, như vậy từ lúc trước ngươi đã ủy thác Thiên Cơ Các?”

“Lúc ấy ta muốn Lưu Quyền đi, chỉ là để thăm dò, sau đó lại chính mắt nhìn thấy bọn họ ở Tuyền Cơ Phường của ngươi, vì vậy mới để cho Lưu Quyền nói ra việc này là ta ủy thác, chuyện quá trọng yếu, ta không thể không cẩn trọng, việc này đối với toàn bộ triều Viêm mà nói là một bí mật, thậm chí cũng không phải ai trong hoàng tộc đều biết, có lẽ chỉ có ta, phụ hoàng và hoàng thúc biết được.”

Sở Tĩnh Huyền nói với Lý đại nương cũng là nói với hai huynh đệ Hách Thiên Thần, sau khi nói xong, hắn cúi mắt không tiếp tục lên tiếng, đắn đo một hồi lâu, dường như đang lo lắng phải nói như thế nào.

Rất nhiều thị vệ trong cung điện của hắn đều bị hắn rút đi, bởi vi trúng Hồng Nhan, thường xuyên phải uống máu, không muốn để cho người khác nhìn thấy dị trạng của mình, xung quanh hắn không có nhiều người, thị nữ và thị vệ rất ít, chỉ có tâm phúc là giữ lại bên cạnh, giờ khắc này bóng đêm đã bao phủ, toàn bộ cung điện đều dị thường yên lặng, ngay cả tiếng bước chân cũng không có.

Trong phòng chỉ nghe thấy hơi thở của bốn người, trong đó hơi thở của Sở Tĩnh Huyền hơi thoáng dồn dập, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào ngọn đèn lưu ly đặt trên bàn, hai tay nắm chặt, tựa hồ là đang do dự đấu tranh, có nên nói ra thiên đại bí mật này với hai huynh đệ hay không.

Lý đại nương ở bên cạnh, nắm lấy tay hắn. Hắn ngoảnh đầu nhìn Lý đại nương một cái, rồi gật đầu, dường như đã hạ quyết tâm, “Vì ngươi, chuyện này không thể không nói.”

Ba người vẫn chưa hiểu ý của hắn là gì, không đợi Lý đại nương hỏi lại thì Sở Tĩnh Huyền bỗng nhiên lên tiếng, “Rất nhiều năm trước, ta mới biết ta còn một người huynh đệ.”

Dứt lời, Lý đại nương kinh ngạc trừng lớn mắt, giống như nghe thấy Sở Tĩnh Huyền bỗng nhiên biến thành nữ nhân, “Ngươi nói cái gì? Ngươi còn một người huynh đệ?”

Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu cũng cảm thấy bất ngờ, khắp thiên hạ đều biết Thuận Đức hoàng đế Sở Mục chỉ có hai vị hoàng tử, làm sao lại có thêm một người, Hách Thiên Thần suy đoán, “Chẳng lẽ phụ hoàng của ngươi cùng với nữ tử khác sinh ra, không phải là từ trong hoàng cung?”

Đàn Y công tử rất ít khi đoán sai, nhưng đáp án lần này của Sở Tĩnh Huyền lại không phải như hắn đã suy đoán. Lắc đầu, Sở Tĩnh Huyền hiển nhiên cũng rất nghi ngờ, “Lúc trước hắn quả thật đã sinh ra trong cung, nhưng không biết vì sao mẫu hậu của ta hoàn toàn không biết sự tồn tại của hắn, những người khác cũng chưa hề đề cập đến sự tồn tại của hắn.”

Sở Tĩnh huyền nhíu chặt mi, “Hắn tựa như chưa từng sinh ra trên đời.”

Thân là hoàng tử, lại không ai biết sự tồn tại của hắn, từ nhỏ rời cung, đến tột cùng là vì nguyên nhân gì, hắn đã gặp phải chuyện gì? Sở Tĩnh Huyền nói đến đây, bỗng nhiên có một hơi thở vô hình quỷ bí chậm rãi bao phủ, việc này liên lụy hoàng cung, quả thật là một thiên đại bí mật.

Bất luận vị hoàng tử này tuổi tác nhiều hay ít, lớn hay nhỏ hơn Sở Tĩnh Huyền thì đối với toàn bộ triều Viêm mà nói vẫn là một chuyện xấu.

Tranh đoạt ngôi vị hoàng đế lại có thêm một người.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303
Chương 304
Chương 305
Chương 306
Chương 307
Chương 308
Chương 309
Chương 310
Chương 311
Chương 312
Chương 313
Chương 314
Chương 315
Chương 316
Chương 317
Chương 318
Chương 319
Chương 320
Chương 321
Chương 322

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 146
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...