Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 275

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Tùng Hạ gãi đầu: “… Cho nên chi bằng cược một phen, cược chúng ta đều không chết.”

Tùng Hạ ngẩn người, đột nhiên phản ứng lại, cảm thấy bụng hơi nhói đau. Cậu mở quần áo, kéo ra lớp băng vải bọc đá ngũ sắc thì thấy da bụng đã bị bỏng rớt mất một miếng, còn đang ứa máu ra ngoài, hóa ra vì đá ngũ sắc liên tục nóng lên làm cậu bị bỏng. Có lẽ do trải qua quá nhiều đau đớn nên Tùng Hạ không có cảm giác gì quá lớn, nếu không phải Trang Nghiêu nhắc nhở thì cậu còn không cảm giác được. Cậu cầm đá ngũ sắc: “Nó đã nóng lên trong một thời gian rất dài.”

“Nhất định là cảm giác thấy ngọc Con Rối nên có phản ứng.”

“Bây giờ tôi có nên…”

“Không, để tôi nghĩ đã…” Trang Nghiêu ngồi trên mặt đất trầm tư hồi lâu, sau đó mới nói: “Nơi này không thích hợp, chúng ta xuống núi đi, dưới núi còn có lều trại có thể chắn gió chắn tuyết. Ngộ nhỡ anh lại hôn mê thì cũng tiện cho chúng tôi chăm lo.”

Tùng Hạ gật đầu, cậu một tay nắm ngọc Con Rối, một tay nắm đá ngũ sắc, hai món bảo bối âm thầm cạnh tranh cao thấp khiến cho năng lượng hùng mạnh tỏa ra quanh người cậu, khiến cậu từ khi ngọc Con Rối xuất hiện từ hộp bảo vệ đến giờ vẫn không thể thoải mái thở được hơi nào. Có lẽ chính vì bị nguồn năng lượng kia đè nén đến ngạt thở, Tùng Hạ đột nhiên lóe một suy nghĩ, áp hai miếng ngọc vào nhau…

Khi ngọc Con Rối và đá ngũ sắc sắp chạm vào nhau, hai miếng ngọc đồng thời tỏa sáng mãnh liệt, một nguồn năng lượng khổng lồ đột ngột sinh ra. Tùng Hạ không kịp phản ứng, bị hất bay ra ngoài, rầm một tiếng lăn dài trong tuyết.

Thành Thiên Bích và Trang Nghiêu chưa kịp phản ứng thì Tùng Hạ đã chui vào hố tuyết cách đó hơn mười mét, không thấy người đâu nữa cả.

Thành Thiên Bích nhanh chóng bay qua, kéo Tùng Hạ từ trong tuyết dậy: “Tùng Hạ! Tùng Hạ, anh không sao chứ?”

Tùng Hạ hai mắt thất thần nhìn lên trời đêm, hồi lâu mới tỉnh táo lại, nét mặt hơi nhăn nhó: “Đau… đau quá.”

Trang Nghiêu nhặt lên ngọc Con Rối rơi xuống đất, đi tới: “Anh lại làm chuyện ngu xuẩn gì vậy.”

Tùng Hạ cười khổ: “Đầu bị chuột rút.”

Trang Nghiêu hừ một tiếng: “Tôi thấy cũng giống lắm, không sao chứ?”

Tùng Hạ lắc đầu: “Không sao.” Cậu còn nhớ rõ lần đầu tiên bị đá ngũ sắc hất văng ra, đau đến độ khiến cậu muốn khóc rống tại chỗ, hơn nữa ngực bị va đập vài ngày mới khỏe lại, nhưng bây giờ thể năng của cậu đã mạnh khỏe hơn trước mấy lần, tuy hơi đau một chút nhưng không có trở ngại. Có điều, chuyện này cũng chứng tỏ một ý tưởng của cậu: “Hai cậu có nhớ không? Khi chúng ta đoạt miếng ngọc từ tay Dịch Đông, trên người có hai miếng, lúc ấy chúng hấp dẫn lẫn nhau nên rất khó cùng lúc mang theo, nhưng chúng ta đã dùng đá ngũ sắc giải quyết vấn đề này. Chỉ cần đặt đá ngũ sắc vào giữa hai miếng ngọc là có thể ngăn cản cảm ứng giữa chúng. Cho nên, thật ta tôi từng nghĩ đến chuyện có thể dùng đá ngũ sắc bao trọn ngọc Con Rối lại hay không.”

Trang Nghiêu gật đầu: “Chuyện này chúng tôi cũng đã sớm nghĩ ra, nhưng có thể ngăn cản cảm ứng giữa các miếng ngọc không chứng minh nó có thể ngăn cản năng lượng Cambri khuếch tán. Đây là hai khái niệm khác nhau. Hơn nữa, đá ngũ sắc chưa chắc là thứ anh có thể thay đổi hình thái vật lý. Mà bây giờ anh cũng biết, ngọc Con Rối và đá ngũ sắc căn bản là nước với lửa, đừng nói đến chuyện dùng đá ngũ sắc bọc kín ngọc Con Rối, để chúng lại gần nhau thôi đã khó rồi.”

Tùng Hạ thất vọng: “Quả thật, xem ra cách này cũng không được.”

Thành Thiên Bích ôm cậu và Trang Nghiêu lên: “Xuống núi thôi.” Nói xong nháy mắt nguyên tố hóa, ba người nhanh chóng rời khỏi cấm khu, bay đến nơi đóng quân trước kia dưới chân núi.

Doanh trại từng có hơn trăm người đóng quân lúc này một mảnh hoang vu, chung quanh lều trại bỏ hoang tuyết đọng thật dày. Họ vất vả bới tuyết ra, chui vào trong trại, bên trong còn chăn đệm đông lạnh đến cứng đơ, dù sao chăng nữa, chất lượng lều trại quân dụng rất bền, đến nay vẫn chưa hỏng, chắn được gió tuyết là đủ rồi.

Thành Thiên Bích lại bới từ trong tuyết ra vài cái nồi nia xoong chảo, lấy từ balô đeo trên người ra năng lượng lỏng, nhóm lửa đun chảy tuyết, hâm nóng lương khô.

Tùng Hạ ngồi cạnh đống lửa chà chà tay thật mạnh: “Hôm nay lạnh quá nhỉ, cuộc sống màn trời chiếu đất này thật là thấy hơi nhơ nhớ. Nhớ năm đó trước khi đến Bắc Kinh, chúng ta gần như ngày nào cũng sống thế này.”

Trang Nghiêu nói: “Phải, tôi dậy thì muộn chính vì thiếu thốn lúc đó.”

“Hê? Không phải cậu nói do dùng não quá độ sao?”

Trang Nghiêu trợn mắt lườm cậu: “Cả hai.”

Tùng Hạ cười cười: “Đáng tiếc, trong lúc hồi tưởng quá khứ này lại thiếu mất ba người một mèo.”

“Chưa chắc người ta đã muốn hồi tưởng quá khứ với anh.” Trang Nghiêu uống một ngụm nước tuyết tan, song không cẩn thận hơi bỏng lưỡi, vội há miệng hít mấy hơi lạnh.

Thành Thiên Bích đặt cốc nước nóng lên đụn tuyết: “Không biết chờ nguội mới uống sao.” Nói xong, đưa cho Tùng Hạ một miếng thịt khô.

Tùng Hạ xé thịt khô cứng rắn, một tay nắm đá ngũ sắc, càng nắm càng chặt: “Trang Nghiêu, Từ Côn Minh đến Bắc Kinh xa bao nhiêu?”

“Đường thẳng tầm trên dưới 2.500 km. Nếu lái xe thì hai ngày có thể đến nơi, điều kiện tiên quyết là có xe, có xăng, có đường, quãng dường đó chúng ta đi mất gần một năm…” Trang Nghiêu hỏi: “Sao anh đột nhiên nói chuyện này.”

Tùng Hạ cười: “Không có gì, tôi chỉ cảm thấy từ lúc tận thế mới bắt đầu, chúng ta đã đi không ngừng nghỉ rồi. Từ Vân Nam đến Bắc Kinh, từ Bắc Kinh đến Thanh Hải, từ Thanh Hải đến Hoa Nam. Bốn năm qua chúng ta không một lúc ổn định, chẳng ngủ được mấy đêm ngon giấc, có đôi khi hoài nghi mọi thứ có đáng hay không.”

Trang Nghiêu nhai thịt khô đến tê răng: “Đừng nghĩ ngợi nữa, giờ không phải lúc.”

Tùng Hạ than nhẹ một tiếng: “Phải, không phải lúc.”

Thành Thiên Bích nói: “Đáng, mọi thứ có được lúc này chứng minh hành trình của chúng ta đáng giá.”

Trang Nghiêu dừng lại một chút, cười một tiếng.

Tùng Hạ nhìn Thành Thiên Bích, thầm tự nhủ trong lòng: Đúng vậy, vì những người yên lành ngồi trước mặt mình, cho nên mọi thứ đều đáng giá.

Sau khi ăn uống no đủ, ba người quay về lều trại. Tùng Hạ một tay nắm ngọc Con Rối, một tay nắm đá ngũ sắc, nhìn Thành Thiên Bích và Trang Nghiêu, nét mặt có chút hồi hộp.

Trang Nghiêu nói: “Vào đi.”

Thành Thiên Bích xoa xoa đầu cậu: “Tôi sẽ luôn ở đây với anh, vào đi.”

Tùng Hạ kiên định gật đầu, nhắm hai mắt lại, đưa năng lượng vào trong đá ngũ sắc, lập tức tiến vào cõi hư ảo.

Tâm trạng Tùng Hạ rất bất ổn, không biết bên trong đá ngũ sắc sẽ có thay đổi gì. Cậu vừa tiến vào bên trong thì đã lập tức phát hiện thay đổi, cậu cảm thấy một… cảm xúc! Không sai, chính là cảm xúc. Trước kia cõi hư không của đá ngũ sắc với cậu chỉ như một “thư viện” vắng lặng, từ đây mà cậu có được tri thức và sự hướng dẫn, trong “thư viện” không nên có cảm xúc. Nhưng cậu rõ ràng cảm nhận được một cảm xúc hòa lẫn giữa khổ đau, kiềm chế, nặng nề và tuyệt vọng. Cảm xúc kia sâu lắng đến độ khiến Tùng Hạ cảm thấy khá khó chịu.

Đột nhiên, một giọng nói già nua từ hư không truyền đến, âm thanh kia vượt qua thời gian ngàn năm truyền đến tai Tùng Hạ, như thể mỗi một âm rung đều ẩn chứa sầu bi không thể dùng ngôn ngữ để hình dung: “Hậu nhân của ta, con đã đến rồi.”

Tùng Hạ vừa kích động vừa căng thẳng: “Tiền bối… Trương thiên sư!”

“Trải qua đau khổ, rốt cuộc con đã thu về hòn ngọc đen, nếu muốn kết thúc kiếp nạn này thì tất phải phong ấn nó lại.”

“Trương thiên sư…”

“Nếu muốn phong ấn ngọc đen, thu hồi năng lượng hoàn chỉnh, chôn dưới thành cổ ngầm. Hạt nhân năng lượng trong ngọc đen phân tán trong cơ thể mười người, hãy để năng lượng quy về hòn ngọc. Trả năng lượng về ngọc đen là có thể bảo toàn tính mạng, đá thần Nữ Oa sẽ giúp con thu hồi năng lượng ngọc đen, để tộc ta nòi giống ngàn năm.”

Tùng Hạ lại nhắc mình giọng nói này của Trương Đạo Lăng đã được lưu giữ từ hai ngàn năm trước chứ không phải đang nói với cậu, nhưng nghe giọng nói thê lương kia, cậu hy vọng nhường nào có thể nói chuyện với Trương Đạo Lăng, dù chỉ là một câu, tỏ lòng kính ngưỡng và cảm kích của mình.

Một hàng chữ Triện sáng màu xanh lục từ trong hư không bay tới, trong chớp mắt đã bay đến trước mặt cậu. Những câu chữ lơ lửng trên đầu cậu đều tối nghĩa khó hiểu. Tùng Hạ nghiên cứu hơn nửa năm, đến giờ mới nhận ra mười mấy chữ, đúng là về ngọc phù tích trữ năng lượng.

Giọng nói của Trương Đạo Lăng lại vang lên: “Hễ mười người tự diệt, năng lượng tự động thu về ngọc đen, nếu không thể làm được thì người – ngọc hợp nhất có thể thử một lần, nhưng cách này tất khiến con cửu tử nhất sinh, nhớ lấy, nhớ lấy.”

Hư không chậm rãi vang vọng câu “nhớ lấy” kia, hai chữ đơn giản đâm cho Tùng Hạ lòng dạ khó chịu. Những gì Trương thiên sư nói không khác suy luận của Trang Nghiêu là mấy, phần khiếm khuyết trong ngọc Con Rối cần dùng năng lượng của mười dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên bổ sung, nhưng cậu không thể hấp thu năng lượng của sinh vật sống, mà những gì Trương thiên sư đã nói và đoạn chữ Triện này vừa vặn cho cậu phương pháp bức thiết nhất chính là làm thế nào để giữ mạng mười dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, đồng thời thu hồi năng lượng trong cơ thể họ. Về phần gì mà cửu tử nhất sinh, cậu căn bản sẽ bất chấp.

Tùng Hạ cường hóa bộ não học thuộc lòng đoạn chữ Triện không tính là ngắn kia, sau đó tỉnh dậy khỏi hư không.

Khoảnh khắc mở mắt, Tùng Hạ đối diện với một đôi mắt, đôi mắt ấy trầm lắng tựa nước, khiến người ta vừa nhìn vào đã không thể thoát khỏi.

Thành Thiên Bích khẽ nói: “Anh tỉnh rồi.”

Tùng Hạ chớp mắt: “Bao lâu rồi? Lần này ấy?”

“Không lâu, một ngày một đêm.”

Tùng Hạ thở dài một hơi: “Tôi ở trong hư không, cảm giác không đến mười phút.”

Trang Nghiêu kéo cậu dậy: “Sao? Nhìn thấy gì? Nghe thấy gì?”

Tùng Hạ trầm mặc vài giây, nói ra toàn bộ những chuyện đã trải qua trong hư không, thuận tiện viết lại đoạn chữ Triện cậu đã thuộc lòng vào giấy định quay về đối chiếu.

Trang Nghiêu liếc mắt nhìn: “Tôi hiểu được chúng.”

“Từ bao giờ cậu mới nhìn đã hiểu vậy?”

“Không phải vì anh hay sao, tôi mất hai tháng nghiên cứu trọn vẹn Hán Triện, giờ tôi dịch cho anh.”

Tùng Hạ giữ chặt nó: “Không vội, Trang Nghiêu, cậu giúp tôi phân tích lời nói của Trương thiên sư trước.”

“Cái này có gì phải phân tích, anh nghe cũng hiểu mà, phải thu năng lượng của ngọc Con Rối về hoàn chỉnh. Hoặc dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên chết hết, hoặc anh dùng cách được viết từ những câu Triện này, người – ngọc hợp nhất, hút năng lượng của họ ra.”

Thành Thiên Bích nói: “Nếu cách sau thất bại, Tùng Hạ sẽ nguy hiểm tính mạng.”

“Đúng.”

Thành Thiên Bích lại nói: “Nếu thành công, chúng tôi sẽ mất khả năng?”

“Khả năng đó chỉ sợ không lớn, thay đổi gene là chuyện không thể đảo nghịch. Cái gọi là thu năng lượng về hoàn chỉnh thật ra chính là thu hết mảnh vỡ của ngọc Con Rối về hoàn chỉnh. Thu hồi năng lượng Cambri tràn ngập toàn thế giới về là chuyện không có khả năng, mà các mảnh vỡ của ngọc Con Rối, ngoại trừ thực thể này thì chính là ảo ảnh trong não các anh. Thật ra các miếng ngọc ảo đó chính là năng lượng đã phát sinh va chạm với gene thần của các anh, cũng kích thích phát động nguồn gene ẩn đấy. Vết khuyết của ngọc Con Rối cũng chính là thứ đó – nguồn gene mang theo năm loại thuộc tính năng lượng. Theo những gì viết trong đoạn chữ Triện này thì tuyệt đối không phải hút sạch năng lượng trong hạt nhân của các anh, không thì các anh tự hao hết năng lượng không phải xong chuyện rồi sao. Thứ Trương Đạo Lăng nói đến nhất định là đoạn gene năng lượng kia.”

Thành Thiên Bích trầm giọng: “Tôi căn bản không để tâm đến chuyện đánh mất khả năng, nhưng nếu mạo hiểm tính mạng Tùng Hạ, tôi không…”

“Thiên Bích.” Tùng Hạ bắt lấy vai hắn: “Trương thiên sư đã nói cửu tử nhất sinh, ít nhất còn có một đường sống mà. Những chuyện chúng ta đã trải qua có lần nào mà tỷ lệ sống sót cao hơn một phần ấy chứ? Theo ý tôi thì đây đã là xác suất thành công khá tốt rồi.”

“Anh không phải nói vậy, đó cùng lắm chỉ là một loại so sánh.”

Tùng Hạ gãi đầu: “Nhưng tôi tin tưởng Trương thiên sư, ông ấy sẽ không kêu tôi làm chuyện khi biết rõ nhất định phải chết. Tôi nhất định có hy vọng sống sót. Chúng ta đã đi đến bước này, kết quả không phải cậu chết thì tôi chết, nói chung cũng chẳng khác nhau lắm, cuối cùng chúng ta vẫn sẽ cùng đi. Cho nên chi bằng cược một phen, cược chúng ta đều không chết. Tôi không muốn chết, tôi muốn sống, tôi muốn cùng sống với mọi người, cho nên với tôi mà nói, nhiệm vụ mà Trương thiên sư cho tôi không phải là đi chịu chết mà là hy vọng cứu sống. Đây chính là đường sống duy nhất đá ngũ sắc cho chúng ta, tôi nhất định phải nắm chắc!”

Fi: Có ai biết design không, mình nghịch nghịch cover cho Cambri mà chèn chữ thôi thì nhạt quá nên muốn nhờ ai cao tay hơn mần giúp.:3

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1
Chương 2
Chương 2
Chương 3
Chương 3
Chương 3
Chương 4
Chương 4
Chương 4
Chương 5
Chương 5
Chương 5
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Chương 8
Chương 8
Chương 9
Chương 9
Chương 9
Chương 10
Chương 10
Chương 10
Chương 11
Chương 11
Chương 11
Chương 12
Chương 12
Chương 12
Chương 13
Chương 13
Chương 13
Chương 14
Chương 14: + 15
Chương 14
Chương 15
Chương 15
Chương 16
Chương 16: + 17
Chương 16
Chương 17
Chương 17
Chương 18
Chương 18
Chương 18
Chương 19
Chương 19: + 20
Chương 19
Chương 20
Chương 20
Chương 21
Chương 21: + 22
Chương 21
Chương 22
Chương 22
Chương 23
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 140
Chương 141
Chương 141
Chương 142
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 239: – [PN8.5] Đường đại hiệp x Liễu kiều hoa
Chương 240
Chương 241
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 259
Chương 260
Chương 260
Chương 261
Chương 261
Chương 262
Chương 262
Chương 263
Chương 263
Chương 264
Chương 264
Chương 265
Chương 265
Chương 266
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 270: – [PN10] Sở Tinh Châu x Dung Lan
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 279
Chương 280
Chương 280
Chương 281
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303
Chương 304
Chương 305
Chương 306
Chương 307
Chương 308
Chương 309
Chương 310
Chương 311
Chương 312
Chương 313
Chương 314
Chương 315
Chương 316
Chương 317
Chương 317
Chương 318
Chương 319
Chương 320
Chương 321
Chương 322
Chương 323
Chương 324
Chương 325
Chương 326
Chương 327
Chương 328
Chương 329
Chương 330
Chương 331
Chương 332
Chương 333
Chương 334
Chương 335
Chương 335
Chương 336
Chương 337
Chương 338
Chương 339
Chương 340
Chương 341
Chương 342
Chương 343
Chương 344
Chương 345
Chương 346
Chương 347
Chương 348
Chương 349
Chương 350
Chương 351
Chương 352
Chương 353
Chương 354
Chương 355
Chương 356
Chương 357
Chương 358
Chương 359

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 275
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...