Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Lưỡng Thế Hoa

Chương 25

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Tôi cứ như vậy mà bị Tôn Quyền nhốt trong nhà.

Hắn tìm một bé trai tên A Vinh cả ngày đi theo tôi.

Đứa bé này là tù binh man tộc hắn mang từ Sơn Việt về, lặng lẽ ít nói, cả ngày

không nói được mấy câu. Thường ngày đối với phân phó của tôi, nó luôn tận lực

đi làm không chút qua loa. Nhưng chỉ khi tôi muốn ra khỏi cửa chính thì hắn lại

giữ chặt tôi la lớn, cho đến khi toàn bộ hộ vệ của Tôn Quyền đến thỉnh tôi trở

về phòng mới thôi.

Tôi thực sự căm tức, nhưng lại không thể làm gì khác.

Vì vậy chỉ có thể dần dần chấp nhận tình cảnh này. Mỗi ngày ở nhà đọc sách, lại

dạy Đăng Nhi biết chữ. Tôn Đăng mười hai tuổi, mấy năm nay được Từ phu nhân

nuôi nấng kỹ lưỡng, nó trổ mã còn cao hơn những đứa trẻ cùng trang lứa, trên

gương mặt sạch sẽ luôn có vẻ ôn hòa thuần hậu. Nó rất tôn kính tôi, mỗi lần tôi

dạy nó đọc sách, nó cũng học rất chuyên tâm. Nhưng mỗi lần học xong, nó đều vội

vàng chạy về chỗ Từ phu nhân. Cả phủ trên dưới đều biết nó luôn không muốn rời

xa Từ phu nhân.

Loại quyến luyến này cũng làm giảm đi sự sắc bén của

Từ phu nhân rất nhiều. Nàng trở nên hết sức ôn hòa mà khiêm tốn. Nhưng bên

trong phủ, tranh đấu giữa các nữ nhân vẫn chưa từng dừng lại. Tôn Quyền mới

cưới thêm Bộ phu nhân, là người tộc Bộ Chất. Nàng ấy trẻ trung, xinh đẹp, có

thủ đoạn mà Từ phu nhân không có. Thường ngày nàng đối với mọi người đều là nhã

nhặn lễ độ, nhưng mọi người đều ở sau lưng nói nữ nhân này không dễ chọc. Khi nàng

cười với ngươi, phía sau nụ cười đó rất có thể giấu một cây đao.

Tôi cố gắng tránh xa loại tranh đấu nhàm chán trong

tường viện này, mỗi ngày đều ở trong phòng Tôn Thượng Hương. Thời gian quả có

thể mài mòn góc cạnh của con người. Năm đó từ một cô nương áo đỏ mạnh mẽ mà

trực tính, rốt cuộc không thấy bóng nữa, mà nơi này chỉ còn lại một thể xác

trầm mặc ít lời. Nàng càng ngày càng ít nói, cho dù là lúc ở cạnh tôi cũng trầm

lặng. Mỗi ngày tôi đến chỗ nàng, đốt hương pha trà, rồi hai người cùng yên lặng

uống trà chờ đợi ngày trôi qua. Chúng tôi dần dần giống như hai bà lão, yên

tĩnh chờ đợi kết cục của vận mệnh. Thường có người cảm thán thanh xuân sao ngắn

ngủi, nhưng tôi lại cảm thấy chúng tôi giống như kẻ vừa mới tỉnh dậy, chợt phát

hiện ra mình đã ngủ mất cả trăm năm.

Ngẫu nhiên cũng có nghe tin tức bên ngoài truyền đến. Sau khi Lỗ Túc chết, sự

tranh đoạt để thay thế địa vị cùng quân quyền của hắn làm cho cả phòng nghị sự

luôn tràn ngập không khí bất an, tranh đấu gay gắt như mạch nước ngầm dưới lòng

đất điên cuồng phát sinh. Mà trong các vị tướng, Lã Mông là người có tiếng nói

nhất. Hắn trẻ tuổi, lại đã lập quân công lớn, hai năm trước không đánh mà chiếm

lấy được ba quận lại càng làm cho người ta khẳng định tài năng quân sự của hắn.

Cho nên khi hắn thay thế Lỗ Túc đóng quân ở Lục Khẩu, gần như tất cả mọi người

đều cho rằng đây là chuyện đương nhiên. Tuy nhiên vẫn có những lời đồn ngấm

ngầm, nói hắn là nghĩa đệ của tôi, nhờ bám váy nữ nhân mới được chúa công trọng

dụng như thế.

Trên đời cũng không có thế ngoại đào nguyên*. Những âm

thanh ồn ào hỗn loạn mỗi sáng sớm truyền đến nơi tường viện vốn không thể xâm

phạm của tôi, rơi vào tai tôi, làm nhiễu loạn suy nghĩ của tôi. Nhưng tôi cũng

không bài xích âm thanh này, bởi vì tôi vẫn muốn từ trong đó nhận ra hành tung

của một người. Tôi muốn biết chàng ở nơi nào, đang làm gì, trong mấy năm nay

chàng sống có tốt không. Thế nhưng cũng chỉ phí công, chàng chính là người

trong đông đảo tướng sĩ không hề chớp mắt lấy một lần. Những thanh âm kia tất

nhiên là rất nhiều, nhưng không có một lần nào về chàng.

*Danh

sĩ Ðào Tiềm có bài ký gọi là Đào Hoa Nguyên Ký, nội dung là vào khoảng triều

Thái Nguyên đời Tấn, có một người ở Vũ Lăng làm nghề đánh cá, một hôm bơi

thuyền thấy một đóa hoa đào trôi từ khe núi. Người ngư phủ chèo thuyền dọc theo

khe núi, đi mãi rồi đến một thôn xóm dân cư đông đúc, người dân ở đó đời sống

an nhàn, thanh bình. Người đánh cá hỏi chuyện mới biết tổ tiên của họ vốn người

nước Tần nhưng do không chịu được chế độ hà khắc của Tần Thủy Hoàng nên bỏ lên

sống ở đó, cách biệt hẳn với thế giới bên ngoài. Ở lại mấy ngày, rồi người ngư

phủ tạm biệt ra về. Sau một thời gian, muốn quay lại tìm chốn đào nguyên mà

không thấy. (Theo wikipedia.org )

Kiến An năm thứ hai mươi bốn, tôi từ trong gió tây

nghe được hương vị chiến tranh đang hết sức căng thẳng. Loại cảm giác này làm

cho tôi điên cuồng. Một thời đại mới sắp bắt đầu, vị tướng quân đang ngủ say

sắp xé rách phù chú trên người mà tỉnh lại, nhưng tôi lại giống như một bà lão

ở trong nhà bình yên vô vọng bị ngăn cách với mọi thứ. Tôi muốn ra đi, nhưng

mỗi lần đều bị A Vinh cản lại.

May mắn là, trong tường viện này vẫn có một người biết

tâm tư của tôi.

Đó là vào một đêm khuya, tôi đã yên giấc, lại nghe

thấy âm thanh nho nhỏ gọi tôi. Tôi mở cửa, nhìn thấy Tôn Thượng Hương.

Nàng đưa ngón tay đặt ở trên môi, ra hiệu bảo tôi nhỏ

giọng. Sau đó nàng đi vào, cẩn thận đóng cửa, lại nhẹ nhàng nói với tôi:

“A Vinh cùng lính tuần tra đêm uống say, hậu viện

không có khóa, hơn nữa có một con đường nhỏ có thể ra khỏi thành đến bờ sông. Ở

bờ sông có một chiếc thuyền đang đợi tỷ.”

Tôi kinh ngạc nhìn nàng, nàng cười cười, nói:

“Cũng không khó khăn gì. Ta nói với Cam Ninh, hắn giúp

ta sắp xếp mọi việc.”

Tôi gần như muốn nhảy lên ôm hôn nàng, nhưng cảm giác

vui mừng lại phút chốc lặng xuống. Tôi bắt đầu tự hỏi, ngay cả thoát khỏi đây

rồi, thiên hạ rộng lớn, tôi có thể đi đâu đây?

Giống như nhìn thấu tâm tư tôi, nàng nhẹ nhàng nói:”Ta

biết có một người có thể thu lưu tỷ.”

“Là ai?”

“Đệ đệ Lã Mông của tỷ, ” nàng nói như đã dự định

trước, “Hắn có khả năng này, Lục Khẩu cách nơi này rất xa, hắn lại mang đến chủ

yếu là tân binh, sẽ không nhận ra tỷ.”

Lần này tôi thật sự ôm nàng thật chặt, còn hôn nàng

một cái. Nàng đẩy ra tôi, cười nói:

“Hôm nay còn nghe người ta bảo nhau là tẩu trầm tĩnh, nếu bọn họ nhìn thấy cảnh

này, nhất định im miệng ngay.”

Tôi nói: “Em không sợ huynh trưởng trách tội sao?”

“Huynh ấy cũng không chắc chắn có thể tra ra ta làm,”

nàng cười nhẹ, “Cho dù tra ra cũng không làm gì được ta. Chỉ mong là đừng làm

phiền đến Cam tướng quân thôi.”

Tôi liền nói tôi nhất định giữ bí mật.

“Huống gì, ” nàng nhìn tôi một cái, “Tỷ cũng không thể

không trở lại chứ? Hai năm nay không có tỷ bên cạnh ca ca đề xuất chủ ý, ta

thấy huynh ấy thật sự phiền não. Hắn kỳ thực cũng muốn gọi tỷ ra ngoài, nhưng

vì mặt mũi lại không thể thu hồi lời đã nói. Nếu tỷ đến quân doanh Lã Mông

tướng quân, có cơ hội chứng minh giá trị của tỷ, có lẽ huynh ấy cũng tìm được

bậc thang để xuống.”

Tôi gật gật đầu rồi định đi. Nàng lại giữ chặt tôi,

đem một bộ quần áo tiểu binh màu đen cho tôi.

“Tỷ như vậy không tiện đi Lục Khẩu,” Nàng trách nói,

“Nên đổi trang phục trước đi.”

Tôi vừa đổi quần áo vừa nhớ tới một chuyện, liền từ

trong áo thò đầu ra dò xét hỏi nàng:

“Em không theo ta đi sao?”

“Không, ” nàng chậm rãi lắc đầu, “Ta không biết là

lòng tin nào làm cho tẩu kiên trì nhất định phải rời nơi đây mà đi. Ta muốn rời

khỏi đây, nhưng ta tìm không thấy lòng tin như thế.”

Tôi bi ai nhìn nàng, mà nàng chỉ nhẹ lắc đầu.

“Đừng như thế, ” nàng nói, “Vô luận chuyện gì đã xảy

ra, ta đều nhận mệnh. Còn nếu như ta còn có giấc mơ nào đó, vậy xin nhờ tỷ thay

chúng ta hoàn thành nó vậy.”

Khi tôi đến trước quân doanh Lã Mông ở Lục Khẩu thì

cũng đã là đêm khuya, lính giữ trại dáng vẻ hung thần ác sát ngăn tôi lại: “Là

ai? Làm gì?”

“Ta muốn gặp Lã Mông tướng quân.” Tôi nói.

“Lã tướng quân bệnh nặng, không gặp bất cứ kẻ nào.

Ngươi mau đi đi.” Hắn vẫn không khách khí nói.

“—— ngươi chỉ nói tỷ tỷ hắn nhắn tin cho hắn.”

Hắn nghi ngờ nhìn tôi thật lâu, cuối cùng vẫn miễn

cưỡng xoay người đi vào. Rất nhanh đã thấy hắn vội vàng vọt ra, vẻ hung ác vừa

rồi như chưa hề có.”Tướng quân thỉnh đại nhân đi vào.” Hắn cung kính nói.

Tôi đi vào trong, vạch mành trướng ra. Trong phòng

không có thầy thuốc, không có thuốc, Lã Mông đang phấn chấn tinh thần đứng ở

đó. Thấy tôi hắn liền vội vàng xông lên, bắt lấy cánh tay tôi nói: “Tỷ tỷ muốn

nhắn tin gì cho ta?”

Hắn thế nhưng lại không nhận ra tôi. Tôi cười thầm,

lại làm ra vẻ nói với hắn: “Sự tình quan trọng, xin hãy cho mọi người lui ra.”

Hắn vung tay lên, người xung quanh đều ra ngoài, trong

phòng chỉ còn hai người chúng tôi. Tôi cười nhìn hắn, bỏ mũ ra.

Hắn nhìn tôi, ánh mắt từ mê hoặc biến thành kinh ngạc,

lại từ kinh ngạc biến thành mừng như điên. Cuối cùng hắn vui mừng kêu to: “Tỷ

tỷ!”

Tôi vội vàng bảo hắn nhỏ giọng. Tôi nói, ngươi đừng để

người khác phát hiện ta ở đây, chỉ cần nói ta là em họ là được rồi. Tôi bảo tôi

là từ trong nhà trốn ra, nếu Tôn Quyền phát hiện hắn thu lưu tôi nhất định sẽ

cùng tôi chịu họa, tôi còn nói nếu hắn không thu lưu tôi thì tôi thật sự không

còn nơi nào để đi…Tôi không ngừng nói, nhưng hắn dường như hoàn toàn không nghe

thấy, chỉ là vui mừng ở trong phòng đi qua đi lại.

Cuối cùng hắn cũng bình tĩnh trở lại, cũng dần dần

tiêu hóa lời tôi nói. Hắn nghiêm túc nói: “Tỷ tỷ chỉ cần ở đây, mọi việc cứ yên

tâm. Nếu Tôn Quyền làm khó tỷ, ta tình nguyện mang binh đánh cùng hắn một

trận!”

Tôi vô cùng sợ hãi, nói: “Không cần như thế, đệ chỉ

cần lưu ta đến lúc thắng Quan Vũ là được.”

“Đánh thắng Quan Vũ?” Hắn kinh ngạc nhìn tôi, nói, “Tỷ

tỷ sao lại biết ta muốn đánh Quan Vũ?”

“Báo ——” tôi vừa muốn nói, tiểu binh truyền lệnh liền

chuẩn bị đi vào. Tôi vội vàng lùi về sau bình phong, lại một lần nữa sửa lại bộ

dạng thành nam tử.

Lại nghe tiểu binh ở bên ngoài nói với hắn: “Bẩm báo

tướng quân, ngoài quân doanh có một vị gọi là Lục Nghị đại nhân muốn gặp tướng

quân.”

“Lục Nghị? Hắn tới làm gì?” Lã Mông nghi hoặc nói,

“Không phải đã nói, người nào đến đều bảo ta bệnh nặng, ai cũng không gặp sao?”

“Thuộc hạ cũng đã nói như vậy, ” tiểu binh khó xử nói,

“Người đó lại bảo là đến chữa bệnh cho tướng quân.”

Lã Mông không lên tiếng, chỉ sợ là đang trầm ngâm.

“Ngài ấy còn nói, nhất định phải nhìn thấy tướng quân

mới đi.” Tiểu binh lại nói như vậy.

“Không cách nào rồi. Để hắn vào đi.” Lã Mông đành phải

nói như vậy.

Tiểu binh xoay người muốn đi, nhưng Lã Mông lại bảo

hắn.

“Ngươi ở bên ngoài chờ. Lúc nào ta gọi mới dẫn hắn

tiến vào.”

Tiểu binh lui ra ngoài, trong phòng lại vang lên một

trận âm thanh lộp cộp. Tôi tò mò từ sau bình phong nhìn ra, phát hiện Lã Mông

giống như ảo thuật biến ra giường, lại bỏ áo khoác lên giường nằm. Hắn thấy

tôi, vội vàng nói: “Tỷ trước hết cứ ở phía sau, đừng đi ra. Trăm ngàn lần đừng

để người khác phát hiện ta không có bệnh.”

Tôi thực gian nan lắm mới nhịn được không cười ra

tiếng. Lại thấy hắn dùng nước vẩy vẩy lên trán làm bộ như đầu đầy mồ hôi, rồi

nằm ngay ngắn trên giường, tôi mới lùi ra sau. Sau đó nghe thấy tiếng hắn nói:

“Gọi ngài ấy vào đi.”

Trong quân doanh luôn rất ồn ào, thỉnh thoảng có tiếng

bước chân xôn xao truyền đến. Nhưng cho dù tiếng bước chân có ồn ào như thế

nào, tôi vẫn có thể phân biệt rõ ràng tiếng bước chân của người đó. Bước chân

trầm tĩnh của chàng dần dần tiến vào trong doanh trướng. Tôi vừa lùi vào trong

đã nghe thấy Lã Mông ở trong chăn gian nan rên rỉ một tiếng. Tôi lại liều mạng

nhịn cười.

“Bá Ngôn ngài đã đến rồi, ” Lã Mông dùng thanh âm yếu

ớt nói, “Bệnh thành như thế này, không thể đứng dậy tiếp đãi ngài, thật sự rất

có lỗi.”

“Bệnh tình thế nào rồi?” Lục Nghị hỏi như vậy, nhưng

tôi thật sự không tìm thấy chút lo lắng nào trong giọng chàng, “Chúa công luôn

chờ ngài đoạt được Kinh Châu đấy.”

“Ta thật hy vọng ngày mai có thể lấy được Kinh Châu,

đáng tiếc bệnh như thế này__” Lã Mông vừa giả vờ ho khan vừa nói.

“Nghị có biết một chút y thuật, có thể bắt mạch cho tướng

quân.” Chàng thế nhưng lại nói như vậy.

“Không cần, thầy thuốc hôm này vừa đến….” Lại nghe Lã

Mông lập tức nói.

“Có lẽ bệnh của tướng quân thầy thuốc cũng không thể

trị thì sao?”

Lã Mông không trả lời, chần chờ hồi lâu, sau đó nghe

hắn miễn cưỡng nói: “Vậy làm phiền Bá Ngôn ngài rồi.”

Sau đó lại là một mảnh yên tĩnh, hồi lâu, tôi nghe

thấy Lục Nghị nhẹ nhàng nói: “Tướng quân bệnh quả nhiên cũng không nhẹ.”

Tôi nghe thấy Lã Mông “Hừ” một tiếng.

“Nghị có một phương thuốc, có thể trị bệnh của tướng

quân.”

“Thuốc gì?”

“Phương thuốc này có tên là Quan Vũ.” Thanh âm chàng

từ tốn lại bao hàm kiên định.

Lại là im lặng, sau đó nghe thấy “Cạch” một tiếng, là

âm thanh một cái chén rơi xuống đất vang lên. Tôi nghe thấy giọng Lã Mông run

run hỏi chàng: “Ngài…làm sao biết được?”

“Chúa công để tướng quân thảo phạt Kinh Châu chỉ với

hai vạn quân, kỳ thực là một đầu đề khó cho tướng quân. Nhưng đầu đề khó khăn

này cũng không phải không thể giải được.”

“Làm sao giải được?”

“Mỗi người đều có nhược điểm, Quan Vũ tự nhiên cũng có

nhược điểm của hắn.”

“Nhược điểm ở đâu?”

“Hắn tự đại.”

Lại trầm mặc.

“Cho dù hắn tự đại thì làm sao có thể phá được?” Sau

khi trầm mặc, lại nghe Lã Mông hỏi như vậy.

“Hắn tự đại, tự nhiên cho rằng hắn đã thủ Kinh Châu

thì không ai có thể phá vỡ. Nếu trước tiên làm ra vẻ yếu thế xóa đi sự cảnh

giác của hắn, liền có thể biết cách phá.”

“… Ý của ngài là?”

“Tướng quân nếu cáo ốm, vừa vặn có thể trở về dưỡng

bệnh. Tuyển một người mà Quan Vũ không kiêng kị kế nhiệm thì có thể xóa đi cảnh

giác của hắn.”

“Ngài muốn nói là người kế nhiệm này để cho ngài làm

sao?” Lã Mông cười lạnh nói.

“Là ai cũng không sao cả, đương nhiên, nếu như hỏi

Nghị, Nghị vẫn là cho rằng người này do Nghị gánh vác là thích hợp nhất.”

“Ngài biết ta không có bản lãnh lấy được Kinh Châu nên

muốn thừa cơ hội này thay thế ta sao?” Giọng điệu Lã Mông không chút nào hữu

hảo.

“Nghị cũng không có lòng dạ như vậy. Đương nhiên, Nghị

quả thật cũng là có tư tâm.”

“Ngài đương nhiên có tư tâm, ” Lã Mông cười lạnh nói,

“Người ở quân bộ đều lén đồn đãi Lục Bá Ngôn có tài hoa cũng không thể được

trọng dụng. Ngài muốn lợi dụng ta bất tài làm cơ hội của ngài đúng không?”

Thật là đoạn đối thoại gay gắt. Tôi không khỏi căng

thẳng.

Lại nghe thấy Lục Nghị rất bình tĩnh nói: “Tướng quân

nếu muốn nghĩ như vậy cũng được. Nhưng trận đánh này nếu thắng, người thu lợi

lớn nhất vẫn là tướng quân cùng Ảnh phu nhân.”

Sao lại nhắc tới tôi ? Tôi cố gắng ghé sát vào bình

phong, sợ nghe sai chữ nào.

“Xin chỉ giáo cho?” Lã Mông hỏi.

“Trong quân đều nói tướng quân có thể có được địa vị

hôm nay, là do bám váy mà lên. Nếu tướng quân có thể giải được vấn đề khó khăn

chúa công đưa ra, tất có thể bịt miệng mọi người lại…Cũng sẽ không làm bẩn

thanh danh Ảnh phu nhân.”

Yên lặng sau một lúc lâu, tôi nghe thấy Lã Mông cười

gượng, nói nhỏ: “Mọi người đều nói Lục Bá Ngôn Ngô Quận là một người khiêm tốn

không cùng thế gian tranh đoạt, hôm nay xem ra cũng không phải như vậy nhỉ.”

Chàng cũng không xấu hổ, chỉ là rất nhẹ nhàng nói:

“Cho dù là nước, kết thành băng cũng có thể làm vũ khí. Có người nào mà sau

lưng lại không có một gương mặt khác ?”

Tôi cố dán sát vào bình phong, đột nhiên cảm thấy bản

thân dường như không hiểu rõ chàng. Nhưng chàng như thế này cũng không có gì

không tốt, đều là bộ dáng mà tôi thích.

Tôi nghĩ như vậy, lại đột nhiên phát hiện có một

chuyện rất không ổn xảy ra ——

“Ầm” một tiếng, tôi cùng với tấm bình phong yếu ớt kia

cùng ngã trên đất rất khó coi, hai nam nhân trước mặt đang trợn mắt há hốc mồm

nhìn tôi một thân chật vật.

Bất chấp đau đớn trên người, tôi nhanh chóng đứng lên,

lấy tốc độ nhanh nhất sửa sang lại y quan, lại phủi đi bụi trên người, cố gắng

mỉm cười dù không được tự nhiên lắm. Tôi cố lấy dũng khí ngẩng đầu, lại gặp ánh

mắt kinh ngạc của chàng.

“Nàng…” Hắn do dự mở miệng muốn nói, lại bị Lã Mông

cắt ngang.

“Đây là em họ ta… Lã… Vân, người một nhà.”

Chẳng qua một câu, hắn thế nhưng lại vừa sửa tên tôi

vừa sửa luôn bối phận tôi. Tôi nhịn xuống căm tức Lã Mông, lại nghịch ngợm chớp

chớp mắt với Lục Nghị.

Chàng hiểu được, mỉm cười ra vẻ hiểu ý với tôi.

Chương 1: Diễn biến mới

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 25
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...