“Ngươi không phải rất đói sao? Để giải quyết bụng đói nhanh nhất mà tiện nhất chính là mì sợi (2)” Tề Tử Nhân cãi lại.
“Vậy sao không làm mì ăn liền luôn đi? Không phải càng tiện sao?” Đong Phương Hủ nghiến răng nghiến lợi, nghĩ muốn rút lại mấy tờ tiền Tề Tử Nhân xem còn quan trọng hơn tính mạng.
“Mì ăn liền không đủ mỹ vị, ta nói chính là thức ăn vừa nhanh lại vừa đủ mỹ vị cơ.” Tề Tử Nhân gắp ra một bát lớn mì sợi tuyết trắng mên dẻo, đổ lên trên mặt thịt bằm sao tương vừa làm: “OK, bữa tối hoàn thành, lâm thời chủ nhân thỉnh dùng bữa đi.” Hắn lại làm cho chính mình một chén.
“Ngươi cho là ta chưa từng ăn mì sợi chắc? Mỹ vị cái quỷ, ta nói cho ngươi hay, ta ăn mà mất hứng là sẽ trừ tiền của ngươi đấy, lo mà cẩn thận”. Còn chưa nói xong, hắn đã suýt khí lẹch mũi, vì Tề Tử Nhân tay phải còn đang ăn, tay trái đã muốn đem tiền giữ chặt, rất có tư thế thà mất tay chứ không chịu để mất tiền.
“Ăn đi Đông Phương Hủ, ta không lừa ngươi, mì sợi ta làm chính là có thể khiến cho ca ca ta tạm thời quên kiếm tiền đó.” Tề Tử Nhân mỉm cười, tựa hồ cực kì tự tin vào tay nghề của mình.
Đông Phương Hủ giận dỗi cắn một ngụm mì, khôgn có lì do gì hơn chuyện có thể hung hăn phản bác câu nói của Tề Tử Nhân, hơn nữa còn có thể đối hắn mà châm chọc, khiêu khích.
Nhưng vừa ăn một miếng hắn đã ngây ngẩn cả ngươi, bất tri bất giác đem mì ăn sạch, hoàn toàn vứt hỏ hình tượng quý công tử cao nhã mà đối bát mì lang thôn hổ yết, hơn nữa vừa tự kiểm điểm nghiêm khắc hành vi xem thường mì sợi vừa nãy. Đối vỡi mỹ vị chưa từng nếm qua này, ngày cả hành động lấy tiền để áp chế Tề Tử Nhân đều có vẻ như vậy đê tiện vô sỉ.
“Thế nào? Ăn ngon không? Có thể không cần trừ tiền không?” Kỳ thật Tề Tử Nhân chỉ cần nhìn đến bộ dáng Đông Phương Hủ liền đã biết kết quả, sở dĩ còn hỏi là vì trong lòng còn có suy tính khác.
“Ân, ăn ngon, thật sự là ăn quá ngon , ta chưa từng nếm qua mì nào ngon như vậy, Tề Tử Nhân, ngươi đã làm như thế nào vậy?” Hắn nhanh chóng ăn xong một bát, lại làm thêm một bát, còn học Tề Tử Nhân rưới một vòng tương trấp trên mặt.
“Nói cho ngươi ngươi cũng không làm được” Ánh mắt Tề Tử Nhân sang lấp lánh: “Cái kia Đông Phương Hủ, ngươi đã nói, không thể ăn sẽ trừ tiền, còn ăn ngon.. có được thêm tiền không?”
Đông Phương Hủ đương nuốt một ngụm tương liền bị nghẹn, phải dùng sức nuốt vài lầm mới xong, vội uống liền mấy ngụm nước: “Không có, thức ăn ngon là bổn phận của ngươi, khó ăn thì trừ tiền cũng là thiên kinh địa nghĩa (3)”
“Một chút cũng không có sao?” Tề Tử Nhân thất vọng hỏi: “Một đồng thôi cũng được a” Y giương đôi mắt cún con tội nghiệp nhìn Đông Phương Hủ.
“Một… một đồng ngươi cũng không ghét bỏ?” Đông Phương Hủ hít vào một ngụm khí lạnh: “Tề Tử Nhân, không… không cần phải vì một đồng tiền kia mà bán luôn tôn nghiêm của chính mình chứ?”
“Thiết, cái gì tôn nghiêm, ta là tranh thủ lợi ích tốt nhất nhờ vào tay nghề của chính mình, giữ tôn nghiêm làm cái gì?” Tề Tử Nhân hừ một tiếng, lại tiếp tục cúi đầu ăn, trên mặt lộ ra một vẻ thất vọng.
Đông Phương Hủ phát hiện bản thân thật không chịu được biểu tình này của sửu nam hài (4) trước mặt, hắn co hồ ngay lập tức giơ tay đầu hàng: “Hảo, thêm mười đồng” Nói xong quả nhiên thấy Tề Tử Nhân kinh hỉ ngẩng đầu, một bên nhảy nhót hô: “Thật sự? Thêm mười đồng tiền, ngươi không gạt ta?”
Đông Phương Hủ không rõ vì cái gì chỉ mười đồng tiền đã khiến Tề Tử Nhân hưng phấn thành cái dạng này, chẳng lẽ hắn kiếp trước là ngạ tử quỷ kiêm Dương Bạch Lao (5)? Cho nên mới nấu ăn thật ngon lại đối tiền tài khát vọng cực kỳ, bất quá nghi vấn này hiển nhiên là không có khả năng có đáp án.
Bữa tối rốt cuộc cũng xong, Tề Tử Nhân dọn bát đũa xong liền đến ngồi trên ghế sô pha, còn thật sự đếm lại hai xấp tiền. Đông Phương Hủ lại mở máy tính xách tay xem xét tài liệu và kế hoạch của công ty. Một bầu không khí im lặng, chiếc LDC Tv trước mặt hai người cũng chẳng khác gì một cái bình hoa. (**)
Đông Phương Hủ vừa lòng xem hết một phần kế hoạch, ngẩng đầu lên, lại thấy Tề Tử Nhân còn đang đếm lại tiền, hắn kinh ngạc nói: “Không phải chứ? Có một vạn đồng mà thôi, sao mà đếm lâu như vậy? Ta thấy ngươi ngươi yêu đương tiền đến vậy, đếm tiền tuyệt đối khôgn nên chậm như vậy a.”
“Ta bị thích đếm tiền mà.” Tề Tử Nhân vừa lòng ôm tiền vào trong ngực, giống như ôm một con gà mái đẻ trứng vàng.
“Bị thích? Vì cái gì? Sợ đếm sai sao?” Đông Phương Hủ rất có tinh thần, Tề Tử Nhân tuy rằng ham tiền, nhưng lại không làm hắn phản cảm mà còn ngược lại, hắn cũng tự ý thức được đó là chuyện lạ bây giờ mới có.
“Ân, cũng không hẳn như vậy.” Tề Tử Nhân mỉm cười với xấp tiền Tề tử nhân đối với tiền mặt nhóm mỉm cười: “Ta đếm tiền xong sẽ nghĩ, có khi nào đếm sai không? Đếm lại một lần có khi lại được nhiều hơn không biết chừng.” Không đợi y nói xong, Đông Phương Hủ đã muốn ngã ngửa khỏi ghế sô pha, đi kèm theo đó là tiếng thét: “Ta kháo, không phải chứ? Tề Tử Nhân ngươi sẽ không tham tiền đến mức như vậy đi?
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Chú giải:
(1) Nguyên văn: [上下翻飞] thượng hạ phiên phi, nghĩa là tung bay lên xuống ( ò_ó ) kiểu hình ảnh tay em đếm tiền thiệt là “bay bổng” á…
(2) Nguyên văn: [炸酱面] tạc tương diện, giống như vầy
Photobucket
(3) Nguyên văn: [天经地义] thiên kinh địa nghĩa: đạo lí hiển nhiên
(4) Sửu nam hài: thằng nhóc xấu xí..
(5) Nguyên văn: [饿死鬼兼杨白劳] ngạ tử quỷ kiêm Dương Bạch Lao
Ngạ tử quỷ: quỷ chết đói
Dương Bạch Lao: hình tượng nhân vật Dương Bạch Lao trong phim ‘Bạch Mao Nữ’. Ông này bị Hoàng Thế Nhân ỷ giàu có ức hiếp, cưỡng bức con gái ông ta là Hỉ Nhi, còn bị ép chết.
Này đại khái có thể hiểu là kiếp trước em chết đói chết nghèo nên kiếp này nấu ăn vừa ngon vừa mê tiền..
(*)(**): thề là bạn ứ hiểu được T^T
~*~*~*~*~*~*~