Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Mặc Nhận

Chương 71

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Lúc này Mặc Nhận không còn tâm trạng nào dỗ con nít nữa, y cấp tốc rửa ráy sạch sẽ, trước khi đẩy cửa bước ra vẫn không quên nghiêm túc dặn dò Tiểu Ngũ, nói trước khi y và Điện chủ rời đi không được bước ra ngoài —— Có trời mới biết chủ thượng có nổi khùng lên mà làm thịt đứa nhỏ này không.

Y chậm chạp bước ra, thấy Sở Ngôn một mình đứng bên cạnh cửa, xuất thần mà nhìn về phía này. Lúc Mặc Nhận vừa ra, bọn họ nhìn nhau một cái rồi vội dời mắt.

Điện chủ mím chặt môi, trên gương mặt anh tuấn không có biểu cảm gì quá mãnh liệt, chỉ có vành mắt hơi đỏ lên.

Mặc thị vệ trong lòng như bị đâm một nhát, cảm giác tội lỗi ập đến, hối hận không thôi. Y chột dạ không dám nhìn thẳng Sở Ngôn, cúi đầu nhận tội, “Chủ thượng bớt giận… Đều tại A Nhận hồ ngôn loạn ngữ khiến chủ thượng không vui. Người tha thứ cho A Nhận lần này, đừng treo ở trong lòng.”

Sở Ngôn không nói gì, vươn tay áp vào sườn mặt Mặc Nhận. Ban đầu là thăm dò, thấy Mặc Nhận không trốn tránh liền giũ áo choàng trong tay phủ lên cho y. Đến khi Mặc Nhận thuận theo mà khoác vào đàng hoàng rồi, hắn mới dám ôm chặt người kia vào lòng, nghẹn giọng nói: “A Nhận, A Nhận… Là cô không tốt, đừng giận, hết thảy đều vì cô không tốt…”

Mặc Nhận vội vàng ôm lấy hắn: “Chủ thượng đối xử với A Nhận rất tốt, chủ thượng luôn quan tâm đ ến thuộc hạ, A Nhận biết rõ…”

Sở Ngôn nhắm mắt, hít sâu một hơi: “Đúng vậy, lúc nào cũng thương ngươi, muốn đời này phải bồi thường cho ngươi, nhưng…”

Giọng hắn khàn khàn: “Những chuyện đời trước cô còn không biết gì, còn nói cái gì mà bồi thường…!”

Mặc Nhận lắc đầu: “Chuyện năm xưa thuộc hạ đều đã buông bỏ rồi, chẳng qua lấy mấy chuyện cũ chọc ghẹo con nít mà thôi, chủ thượng đừng nhớ mãi không quên.”

Sở Ngôn trong lòng khó chịu đến không nói nên lời. Hắn đương nhiên biết Mặc Nhận không so đo, nhưng chẳng lẽ Mặc Nhận không so đo là chính mình có thể quên đi sao?

Nếu quên đi, đời trước của bọn họ chẳng lẽ xóa bỏ, xem như không tồn tại?

Hắn làm sai, hắn phải tự nhớ kỹ trong lòng, hắn muốn nhớ hết thảy. Nhưng đời trước hắn đày Mặc Nhận đến Thiên Điện ba năm, những chuyện đã bỏ lỡ không cách nào biết được.

A Nhận không muốn hắn áy náy tất nhiên sẽ không chịu kể với hắn, hôm nay náo loạn một trận như vậy, sau này e rằng y cũng sẽ không nói với ai nữa…

“Chủ thượng.”

Thấy Sở Ngôn trầm mặc, Mặc Nhận không khỏi chủ động mở miệng. Y rũ mắt mím môi, phá lệ mà nhỏ giọng mè nheo: “Người… Người đau lòng A Nhận rồi đúng không? Nếu chủ thượng hết giận rồi, có thể cho thuộc hạ về Trung Càn Điện không?”

Nhớ đến sáng sớm nay đơn phương ầm ĩ, Sở Ngôn càng tự trách hơn, run giọng nói: “Cô tự cho mình là đúng, tính tình tệ hại, toàn vô cớ nổi giận với ngươi…”

Mặc Nhận bất đắc dĩ: “Đó đều là lời nói trong lúc tức giận mà thôi, A Nhận theo chủ thượng nhiều năm như vậy đương nhiên nghe hiểu, sẽ không xem là thật.”

Mặc thị vệ tự cho mình đã nhẹ nhàng trấn an rồi, lại chẳng ngờ Sở Ngôn hốt hoảng nhìn y, mặt cắt không còn giọt máu, giống như mới vừa nghe lời gì lạnh lẽo thấu tim.

Mặc Nhận không hiểu gì, chẳng lẽ lại nói bậy nữa rồi?

Còn chưa kịp hỏi, y lại bị Sở Ngôn ấn vào lồ ng ngực. Sở Ngôn đặt lên mặt y những nụ hôn vụn vặt không theo quy tắc gì, vẻ mặt bi ai, lặp đi lặp lại: “Ừ, đừng xem là thật… Ngàn vạn lần đừng xem là thật…”

Mặc Nhận không rõ Sở Ngôn xúc động chuyện gì, nhưng theo bản năng ước chừng là liên quan đến chuyện đời trước. Y không đành lòng hỏi rõ nên không nói gì, chỉ thả lỏng người, yên tĩnh dụi vào ngực Sở Ngôn, để chủ thượng phát ti3t cảm xúc.

Sắc trời đã tối, gió thổi qua, nơi nào cũng lạnh. Sở Ngôn rốt cuộc cũng sắp xếp lại nỗi lòng tràn lan của mình, buông người trong lòng ra, thuận tay khép chặt cổ áo y, hắng giọng một cái mới hỏi: “Vừa rồi ngươi với tiểu nô kia…”

Mặc Nhận giật mình, vội nói: “Đều là A Nhận làm bừa, không phải đứa nhỏ kia đòi ta giúp. Chủ thượng tha cho nó, sẽ không có lần sau.”

Sở Ngôn thở dài, kéo tay Mặc Nhận qua ủ trong tay mình rồi mới nói: “Nghĩ cái gì vậy? Cô đang muốn nói… Thiên Điện này cô định dỡ bỏ, vài ngày nữa phải phân phát nô bộc đến nơi khác. Ngươi thích thằng bé đó thì mang theo sai sử đi. Ngươi đúng là không khiến cho người ta bớt lo, xem như có thêm người thay cô canh chừng ngươi.”

Nghe xong lời này, Mặc Nhận không nhịn được mà kinh ngạc nhìn Sở Ngôn, không thể tin được chủ thượng nhà mình vốn có h@m muốn chiếm hữu từ xương tủy, vậy mà lại chủ động thu lưu cận hầu cho y.

Nhất thời vừa cảm động vừa đau lòng, y đè hết cảm xúc xuống, lắc đầu cười nói: “… Chủ thượng lại đùa rồi, A Nhận là thị vệ bên người chủ thượng, là người hầu hạ chủ thượng, sao có thể để người khác bên cạnh?”

Sở Ngôn nhíu mày: “Nói nhảm, ngươi là người thương của cô, là nửa chủ nhân của Cửu Trọng Điện, còn tự cho mình là thị vệ à?”

Dứt lời, y cao giọng gọi với vào bên trong: “Nhóc con, ra đây.”

Cửa kẽo kẹt đẩy ra, Tiểu Ngũ bám khung cửa run bần bật bước ra, sắc mặt hết xanh lại trắng, được vài bước đã quỳ sụp xuống đất: “Nô tài tham kiến Điện chủ, nô tài mạo phạm đại nhân, đáng chết vạn lần…”

Sở Ngôn xua tay: “Đứng lên đi, tối nay thu dọn sạch sẽ, ngày mai đến Trung Càn Điện hầu hạ ‘đại nhân’ của ngươi.”

Thiếu niên trợn trừng mắt, như rơi vào cõi mộng, đầu óc ong ong không nói được lời nào. Đến khi Mặc Nhận nhắc nhở một câu “Còn không tạ ơn”, Tiểu Ngũ mới mừng rớt nước mắt mà liên tục dập đầu.

Để Tiểu Ngũ lại, hai người trở về. Trên đường, Mặc Nhận không nhịn được nói: “Chủ thượng, A Nhận thật sự thích hầu hạ chủ thượng, không cảm thấy ấm ức. Huống chi… huống chi đã thành thân rồi, cũng nên để A Nhận hầu hạ phu quân.”

“Được được được, A Nhận hầu hạ cô.” Sở Ngôn cười nhẹ một tiếng, ôm y bước qua cửa lớn Trung Càn Điện, bỗng nhiên nghiêng đầu ghé vào tai Mặc Nhận, “Nhưng mà ngẫm lại, đêm động phòng đó rốt cuộc là ngươi hầu hạ cô hay cô hầu hạ ngươi?”

Mặc Nhận ngẩn ra một chút, đến lúc phản ứng lại được thì trợn tròn mắt, mặt nóng bừng lên, nói năng lộn xộn: “Thuộc, thuộc hạ… Thuộc hạ…!”

Đêm động phòng hoa chúc kia đúng là một trải nghiệm không thể nào quên. Mặc thị vệ đáng thương hai đời thanh tâm quả dục, đã bao giờ làm mấy chuyện giường chiếu đâu. Dù trước đó đã nhồi nhét một đống “kiến thức” rồi, nhưng đến khi lâm trận mới biết lý luận suông hoàn toàn vô dụng. Suốt một đêm đó toàn là Điện chủ chỉ dạy y, còn y thì được Điện chủ hầu hạ đến thần hồn điên đảo, về sau càng thêm ý loạn tình m3…

“Chủ, chủ thượng!” Mặc Nhận không lường trước được Sở Ngôn lôi chuyện này ra nói, chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên, trong lòng cũng nóng lên, vội xoay đầu sang hướng khác, cố gắng trấn định nói: “Thuộc hạ sẽ học, thuộc hạ… lần sau sẽ làm tốt hơn…”

Sở Ngôn nhìn y như vậy không nhịn được phá ra cười.

Mặc Nhận không còn chỗ trốn, cúi mặt bước nhanh về phía trước. Sở Ngôn vội đuổi theo kéo y, nửa thật nửa giả nhận sai, lại xin khoan dung lung tung, hiển nhiên Mặc Nhận mềm lòng, rốt cuộc vẫn ngoan ngoãn để Sở Ngôn nắm tay dắt vào trong điện.

Lần này đúng là một trò cười chẳng đâu vào đâu, trăng sao lên cao, màn che buông xuống.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1: Kiếp trước (thượng)
Chương 2
Chương 2: Kiếp trước (hạ)
Chương 3
Chương 3: Sống lại
Chương 4
Chương 4: Chủ thượng
Chương 5
Chương 5: Tỉnh dậy
Chương 6
Chương 6: Đoạn nhận*
Chương 7
Chương 7: Cứng rắn
Chương 8
Chương 8: Hoa lê tuyết
Chương 9
Chương 9: Trà đổ
Chương 10
Chương 10: Người không về
Chương 11
Chương 11: Mộng đẹp tan
Chương 12
Chương 12: Lại tương phùng
Chương 13
Chương 13: Tẩy bụi trần
Chương 14
Chương 14: Nếm món ấm
Chương 15
Chương 15: Ngọc bài
Chương 16
Chương 16: Khổ nhục
Chương 17
Chương 17: Chức trách
Chương 18
Chương 18: Rời điện
Chương 19
Chương 19: Nghỉ đêm
Chương 20
Chương 20: Vào thành
Chương 21
Chương 21: Xuất kiếm
Chương 22
Chương 22: Chuyện năm đó
Chương 23
Chương 23: Dương Minh Sơn
Chương 24
Chương 24: Vào Thủy Kính
Chương 25
Chương 25: Dò màn sương
Chương 26
Chương 26: Tình ý sợ
Chương 27
Chương 27: Xẻ tâm huyết
Chương 28
Chương 28: Liều thuốc tình
Chương 29
Chương 29: Chạm môi
Chương 30
Chương 30: Hợp ý
Chương 31
Chương 31: Dạo phố
Chương 32
Chương 32: Cổ trùng
Chương 33
Chương 33: Chưa tỏ
Chương 34
Chương 34: Vu oan
Chương 35
Chương 35: Kề cận
Chương 36
Chương 36: Mê độc chướng
Chương 37
Chương 37: Tranh chấp ở cổng thành
Chương 38
Chương 38: Chuyện thân mật
Chương 39
Chương 39: Diễn cùng rắn
Chương 40
Chương 40: U hương ảnh
Chương 41
Chương 41: Máu bẩn
Chương 42
Chương 42: Đời này tỉnh
Chương 43
Chương 43: Giả vờ tức giận
Chương 44
Chương 44: Giả vờ phạt
Chương 45
Chương 45: Châm ngòi
Chương 46
Chương 46: Hủy chỗ ngồi
Chương 47
Chương 47: Chịu trách nhiệm
Chương 48
Chương 48: Tập kích
Chương 49
Chương 49: Làm rõ
Chương 50
Chương 50: Hỏi ý người
Chương 51
Chương 51: Chuyện trong mưa
Chương 52
Chương 52: Tinh ý
Chương 53
Chương 53: Đêm kinh biến
Chương 54
Chương 54: Đường chết
Chương 55
Chương 55: Kiếm của người
Chương 56
Chương 56: Mạng treo chỉ mành
Chương 57
Chương 57: Huyền Hồng
Chương 58
Chương 58: Bạch Hoa
Chương 59
Chương 59: Sau này
Chương 60
Chương 60: Đứa trẻ
Chương 61
Chương 61: Rời cung
Chương 62
Chương 62: Ân điển
Chương 63
Chương 63: Hôn sâu
Chương 64
Chương 64: Ân thù kết
Chương 65
Chương 65: Gửi gió tuyết
Chương 66
Chương 66: Về nhân gian
Chương 67
Chương 67: Bên nhau
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 71
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...