Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài

Chương 108

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Điện thoại của Phương Đông Dạ!

Luky nhìn số hiển thị trong lòng run lên. Trực giác cô mách bảo là Vô Ưu hoặc Bé Diễm gọi đến. Cô vội vàng lau khô nước mắt, nhìn bà lão nói:

"Bà nội." Sau đó đưa điện thoại đến gần bà, nhưng bà lão lắc đầu.

"Bà nội, điện thoại từ Đài Loan!" Bà lão vẫn không nhận điện thoại, Luky hốt hoảng đến độ nước mắt cũng chảy ra. Nhạc Khải quyết định thật nhanh, tiếp nhận điện thoại, nói:

"Alo!"

...

"Cậu Khải, cháu là Bé Diễm, bà nội đâu ạ?"

Bé Diễm nhận ra giọng Nhạc Khải, hỏi luôn vào trọng điểm. dღđ。l。qღđ Nhạc Khải gật đầu ra hiệu bằng mắt với Luky, sau đó hỏi:

"Có chuyện không?"

Luky nghe nói như thế, vội vàng kéo chiếc hòm ở dưới gầm giường ra. Bên trong chiếc hòm có mấy trăm chiếc băng ghi âm. Mỗi chiếc băng đều được ghi chú một tựa đề. Bé Diễm đi học, Vô Ưu lại gây họa, Vô Ưu cãi lộn với Phương Đông, Vô Ưu làm Bé Diễm tức giận, Bé Diễm đạt thành tích tốt ở trường, Bé Diễm không nghe lời v.v…

"Sao cơ? Mẹ cháu bị bệnh? Không chịu đi gặp bác sĩ? Cháu chờ chút, cậu sẽ tìm bà để cháu nói chuyện."

Nhạc Khải vừa nói hết câu, Luky liền bắt đầu lục lọi bên trong chiếc hòm, nhưng cũng không biết nên dùng cái băng ghi âm nào. Bà lão nhìn thấy bộ dáng lo lắng của Luky cũng không có ý nhắc cho cô, bởi vì khi bà đi rồi, cô sẽ phải đối phó với tất cả những chuyện này. Cứ coi như bây giờ bà đã mất đi, bà muốn nhìn xem cô có thể đánh lừa được Vô Ưu hay không.

Vô Ưu lại làm mình làm mẩy!

Là cái này! Luky vội vàng nhét chiếc băng ghi âm vào máy, sau đó bật nút phát.

"Vô Ưu lại không nghe lời sao? Cháu nói với mẹ, không nghe lời bà nội sẽ giận."

Luky bật tới đoạn này, vội vàng ấn nút tạm dừng. Nhạc Diễm nói:

"Vâng ạ."

Cậu bé nói xong, quan tâm hỏi:

"Bà, bà khỏe..."

Nhạc Diễm còn chưa nói hết câu, Luky lại vội vã ấn nút phát. Giọng bà nội vang lên cắt ngang lời Nhạc Diễm:

"Các cháu phải tự chăm sóc cho mình, sức khỏe bà tốt lắm, đừng lo lắng cho bà. Được rồi, hôm nay bà muốn ra biển với Luky, không nói nữa. Tạm biệt!"

Sau khi phát xong, Luky ấn nút mở.

...

Xem ra sức khỏe của bà cũng không tệ!

Nhạc Diễm nghe thấy giọng nói đầy sức sống của bà, tâm tình trở nên khá tốt. Xem ra bà ở bên Canada rất tốt. Nhạc Khải vội vàng cầm lấy điện thoại hỏi:

"Bà nội muốn đi ra ngoài rồi, cháu còn chuyện gì nữa không?"

Nhạc Diễm nói gấp gáp:

"Cậu hỏi bà giúp cháu, tại sao mẹ lại không muốn đi bệnh viện?"

Tiếng nói được truyền cả ra ngoài, tất cả mọi người đều nghe thấy câu hỏi của Nhạc Diễm, kể cả bà lão. Bà cười thê lương nói:

"Con bé sợ chết, sợ vào bệnh viện rồi sẽ lại giống như mẹ nó, cũng không trở ra nữa!"

Bà lão nói xong những lời này, nước mắt mọi người đều chảy ra. Đặc biệt là Luky, cô đưa tay bịt chặt lấy miệng, nếu không làm như thế, cô sợ mình sẽ không nhịn được mà khóc rống lên.

Nhạc Khải nuốt nỗi bi thương vào trong lòng, cố gắng làm cho giọng của mình thật nhẹ nhàng, nói:

"Bà nội nói, Vô Ưu như thế là vì sợ. Bà ngoại cháu chết ở trong bệnh viện, cho nên mẹ cháu sợ vào bệnh viện, sợ vào đấy rồi sẽ không ra được nữa."

Nhạc Khải nói xong, trong mắt hắn hiện lên tia đau xót, bởi vì trong lòng yêu người không thể yêu, muốn thương tiếc cũng không thể thương tiếc, rất đau đớn.

"Oh, cháu biết rồi. Chào cậu Khải, chào dì Luky hộ cháu, nói bà chú ý giữ gìn sức khỏe nha. Cháu cúp máy đây!"

Nhạc Diễm là cậu bé thông mình như vậy, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì khác thường, cứ như thế bị lừa. Bộ dáng cậu thoải mái, chỉ lo nghĩ về Vô Ưu mà hoàn toàn không ngờ đây chính là lần nói chuyện cuối cùng với người bà thân thương nhất!

...

"Em chỉ cần đi gặp bác sĩ, muốn điều kiện gì cũng được, thế nào hả?"

"Một triệu!"

Phương Đông Dạ lừa cô một hồi cũng không có được kết quả, cho nên cuối cùng chỉ có thể đưa ra điều kiện. Kết quả là, Vô Ưu thật sự cũng không khách khí dùng luôn công phu sư tử ngoạm, mở miệng ra là từ ‘một triệu’!!! Hai mắt Phương Đông Dạ sáng lên, đang định đồng ý thì cô đã nói tiếp:

"Có hiệu lực trong ba giây, quá hạn đều trở thành vô giá trị!"

Cô nói xong, dường như đã chơi xỏ nên nhắm hai mắt lại.

Phương Đông Dạ không ngờ Vô Ưu sẽ dùng đến chiêu này, dụ dỗ:

"Bao nhiêu tiền tùy em, em muốn bao nhiêu cũng được, như thế còn không được sao?"

Đối với chiêu đưa tiền ra dụ dỗ của Phương Đông Dạ, Vô Ưu lười biếng đáp:

"Em không đi, của anh sớm muộn gì cũng là của em. Cho dù không phải là của em cũng chẳng sao cả, dù sao thì tiền em có cả đời này cũng xài không hết được."

Cứng mềm đều không ăn!

Vô Ưu như thế thật sự khiến cho Phương Đông Dạ có chút bất lực. Anh không biết nên làm như thế nào mới được, chỉ có thể trông chờ, kỳ vọng vào Nhạc Diễm thôi. Đúng lúc này Nhạc Diễm đẩy cửa đi ra, cười nói:

"Bà nội nói, nếu mẹ không đi bệnh viện bà sẽ giận."

Cậu bé nói xong quơ quơ chiếc điện thoại di động trong tay, ra vẻ, mẹ không tin có thể tự mình hỏi lại.

"Con mách lẻo!"

Vô Ưu nghe Nhạc Diễm nói xong, lên tiếng tố cáo. Nhạc Diễm nói:

"Mẹ không nghe lời thì con có biện pháp gì chứ, đương nhiên chỉ có thể tìm bà thôi."

Cậu bé nói xong, nhìn Vô Ưu nhe răng cười đắc ý. Vô Ưu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không dám nói không đi.

"Đứa con bất hiếu!!"

Vô Ưu nhìn Nhạc Diễm, cuối cùng cực kỳ tức giận, ai oán nói ra mấy chữ trên. Nhạc Diễm bật cười như không có chuyện gì, đắc ý nói:

"Ha ha, mẹ có hiếu thì đừng để bà tức giận, nhanh đi đến bệnh viện đi!"

Tên quỷ nhỏ!

Vô Ưu không biết làm thế nào chỉ có thể mắng chửi người, đến cuối cùng đương nhiên là phải theo Phương Đông Dạ tới bệnh viện rồi...

...

Kết quả kiểm tra cũng không có gì đáng ngại, chỉ là niêm mạc dạ dày bị thương tổn, truyền dịch vài ngày, nghỉ ngơi một chút là sẽ khỏe.

"Ai da, em không nằm viện đâu!"

Vô Ưu vừa nghe nói nằm viện hai ngày, không nhịn được kêu lên, người không biết lại tưởng cô bị bệnh nặng nha. Lúc Phương Đông Dạ còn đang suy nghĩ có nên để cô về nhà rồi mời y tá về chăm sóc riêng cho cô hay không, thì Nhạc Diễm lại cầm chiếc điện thoại di động lên quơ quơ.

Uy hiếp!

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là uy hiếp trắng trợn.

Đương nhiên là Vô Ưu phải ở lại bệnh viện rồi, mà Phương Đông Dạ cũng đương nhiên ở lại bệnh viện chăm sóc cho cô. Ngày hôm sau Phương Đông Dạ định không đi làm, ở trong bệnh viện với cô, nhưng lại nhận được điện thoại của Bùi Linh. Phương Đông Kỳ - cha anh đã dẫn luật sư đến phòng làm việc tìm anh, lần này hiển nhiên là có chuyện quan trọng muốn nói, nên anh đành bất đắc dĩ trở về công ty.

...

"Này, Phương Đông Dạ."

Phương Đông Dạ không đỗ xe vào trong bãi, mà đỗ luôn trước cửa, vì anh cũng không định ở lại lâu. Sau khi nói chuyện xong, anh sẽ quay lại bệnh viện với Vô Ưu luôn, cũng không ngờ vừa đi tới cửa tập đoàn ‘Trụ’, liền đụng phải một người đã đứng chờ ở cửa đã lâu —— Đường Tiếu.

Đường Tiếu! Sau khi Phương Đông Dạ nhìn thấy hắn, ngay tức khắc đã nhận ra, hắn chính là người có bộ dáng thân thiết, đấu võ mồm với Vô Ưu, cho nên lạnh lùng hỏi:

"Cậu tìm tôi có việc gì không?"

Trước sự phòng bị của anh, Đường Tiếu mỉm cười, thản nhiên nói không chút e dè:

"Tôi tìm bà chị kia!"

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 108
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...