“Đó có phải là về sinh nhật của em”? Cô đoán, và bất thình lình va mạnh vào phía trước anh làm ngón chân anh đâm sầm vào dép đi trong nhà của cô. Cô rụt lại nhưng Colin không đặc biệt chú ý tới.
– Không, đó không phải về ngày sinh nhật của em. – Anh ngắt lời. “Đó không phải sinh nhật của em cho tới …”
Anh ngừng lại. À, chết tiệt – Cho tới tuần sau. – Anh càu nhàu.
Cô mỉm cười tinh quái. Sau đó, trong khi trí não của cô nhận thấy rằng nó đã đi sai hướng. Cô há hốc mồm với sự kinh sợ khi tinh thần cô phục hồi và nó đưa ra một hướng khác. ‘Vì vậy ’ Cô tiếp tục di chuyển nhẹ nhàng sao cho có thể chặn đứng lối đi của anh một cách tốt hơn ‘Nếu anh không qua đó để thảo luận về sinh nhật của em – Và không có điều gì anh nói lúc này có thể thuyết phục em – lý do anh tới gặp Penelope’
– Không có gì là riêng tư trong thế giới này.
– Không phải là trong gia đình này.
Colin quyết định rằng sự lựa chọn tốt nhất của anh là làm như chẳng có gì cả, mặc dù lúc này anh nhận thấy không có một chút thiện ý nào từ phía cô. Và vì vậy với nụ cười hòa nhã và thoải mái nhất anh quay sang và hỏi:
– Có phải anh nghe thấy mẹ đang gọi anh?
– “Em không nghe thấy “- Eloise nói một cách xấc xược – “Và có điều gì không ổn với anh vậy? Anh trông rất kỳ quặc ”
– Anh ổn.
– Anh không ổn. Anh trông như thể anh vừa mới tới chỗ nha sĩ vậy.
Giọng anh nhỏ dần thành một tiếng thì thầm “Thật tuyệt khi nhận những lời khen ngợi từ gia đình”
– “Nếu anh không thể tin tưởng gia đình để có thể thành thực ” cô nói một tràng “Ai là người anh có thể tin cậy”
Anh thay đổi tư thế, chống tay dựa vào tường “Anh thích những lời nịnh hót hơn những lời chân thật”
– Không, anh không như vậy.
Lạy chúa, anh muốn đánh đòn cô. Anh đã không làm việc đó kể từ khi anh 12 tuổi. Và anh đã bị đánh đòn bằng roi ngựa vì điều đó – Lần duy nhất anh bị cha phạt.
“Điều anh muốn” Colin nhíu mày quay lại “là chấm dứt cuộc nói chuyện này ngay lập tức”
“Điều anh muốn” Eloise châm chọc “là em ngừng hỏi anh lý do anh tới gặp Penelope Feathering. Nhưng em nghĩ cả hai chúng ta đều biết rằng điều đó là không thể”
Và đó là khi anh nhận biết điều này, nhận biết một cách sâu sắc, từ đầu đến chân, từ trái tim đến trí óc rằng em gái anh là Lady Westledown. Tất cả các miếng ghép đều phù hợp. Không một ai ngang bướng và cứng đầu hơn, không một ai có – thể hay mất thời gian để theo tới tận cùng những chuyện nhảm nhí và những lời ám chỉ.
Khi Eloise muốn một điều gì đó, nó sẽ không dừng lại khi nó nắm chắc điều đó. Đó không phải là về tiền bạc hay lòng tham hay những thứ vật chất. Với nó đó là kiến thức. Nó muốn biết mọi điều và nó sẽ châm chọc, châm chọc và châm chọc cho tới khi bạn nói với nó chính xác cái mà nó muốn nghe.
Đó quả là một phép mầu khi không ai phát hiện ra nó.
Thoát khỏi suy nghĩ, anh nói: “Anh cần nói chuyện với em”. Anh tóm lấy tay cô và kéo mạnh cô vào căn phòng gần nhất. Ngẫu nhiên đó lại là phòng cô.
“ Colin ” Cô rít lên, cố gắng không thành công để thoát khỏi anh. “ Anh đang làm gì vậy? ”
Anh đóng sầm cánh cửa, buông cô ra, bắt chéo hai tay, dáng anh to lớn, vẻ mặt anh trông đe dọa.
“ Colin ” Cô lặp lại, giọng cô nghi hoặc.
“ Anh biết những việc em đã làm ”
“ Cái gì em đã? ”
Và sau đó, chết tiệt, cô bắt đầu cười.
“ Eloise ” anh bùng nổ “ Anh đang khiển trách em ”
“ Rõ ràng là, ” Cô chỉ vừa mới xoay sở để quay đi.
Anh đứng chôn chân, nhìn trừng trừng về phía cô. Cô đang nhìn đi chỗ khác, và cười lớn hơn. Cuối cùng, cô nói “ anh đang —”
Nhưng rồi cô quan sát anh một lần nữa, mặc dù cô đã cố gắng nhịn cười lại nhưng nó lại bùng nổ lần nữa.
Nếu nó đã uống cái gì đó, Colin suy nghĩ một cách thiếu hài hước thì thứ đó đã thoát ra ngoài cái mũi của nó. “ Cái quái gì là vấn đề với em vậy? ” Anh cáu kỉnh nói.
Điều đó cuối cùng cũng nhận được sự chú ý của cô. Anh không biết đó là do giọng nói của anh hay do cách nói không lịch sự của anh, nhưng cô đã ngiêm chỉnh trong chốc lát.
“ Các từ ngữ ” cô nhẹ nhàng nói “ Anh đang nghiêm túc ”
“ Trông anh có giống như đang nói đùa không?”
“ Không ” Eloise nói “ Mặc dù đây là lần đầu tiên anh như vậy. Em rất tiếc, Colin, nhưng nó không giống như đang quắc mắt và la hét và tất cả những điều đó làm anh trông giống như Anthony”
“ Em ”
“ Thực sự là ” Cô nói, đưa anh cái nhìn mà còn lâu mới thận trọng như nó cần phải có. “ anh trông giống bản thân mình hơn, cố gắng theo gương Anthony ”
Anh sẽ giết cô. Ngay trong phòng của cô, trong nhà của mẹ anh, anh sẽ phạm phải tội ác giết em gái mình.
“ Colin ” Cô do dự hỏi, như thể cô cuối cùng cũng nhận thấy rằng anh đang đi từ sự cáu kỉnh đến giận dữ.
“ Ngồi xuống ” Anh quay đầu về phía cái ghế. “ Ngay lập tức ”
“ Anh vẫn ổn chứ”
“NGỒI XUỐNG ” Anh gầm lên.
Và cô ngồi xuống. Với sự hoạt bát.
“ Em không thể nhớ được lần cuối cùng anh lên giọng ” Cô thì thầm.
“ Em không thể nhớ lần cuối cùng em đã gây ra điều gì?”
“ Cái gì không ổn?”
Anh quyết định là tốt hơn anh nên nói ra điều đó.
“ Colin ”
“ Anh biết em là Lady Whistledown ”
“ Cái giiiiiiiii ”
“ Thật là vô ích khi phủ nhận điều đó. Anh đã thấy- ”
Eloise nhảy dựng lên “ Trừ khi đó không phải sự thật ”
Đột nhiên anh không còn cảm thấy giận dữ. Mà thay vào đó là cảm giác mệt mỏi, chán nản.
“ Eloise, anh đã nhìn thấy những bằng chứng ”
“ Bằng chứng?” Cô hỏi, cao giọng với vẻ không tin. “ Làm sao có thể có được bằng chứng khi điều đó không phải là sự thật ”
Anh tóm lấy bàn tay cô “ Hãy nhìn những ngón tay em ”
Cô nhìn theo “ Có gì với chúng vậy? ”
“ Vết mực ”
Cô mở miệng “ Từ chúng mà anh suy luận ra rằng em là Lady Whistledown?”
“ Tại sao chúng lại ở đó ”
“ Anh chưa bao giờ dùng bút lông? ”
“ Eloise …” có sự cảnh báo trong giọng nói của anh.
“ Em không phải nói cho anh về vết mực trên những ngón tay của em ”
Anh nhắc lại tên cô.
“ Em sẽ không nói ”. Cô phản đối “ Em nợ anh, Ồ, không-được thôi ” Cô khoanh tay chống đối “ Em viết thư ”
Anh bắn cho cô một cái nhìn không thể tin nổi.
“ Em đã làm vậy ” Cô cãi lại “ Mỗi ngày, đôi khi hai lần một ngày khi Francesca đi vắng. Em là người viết thư khá kiên trì. Anh nên biết điều đó. Em đã viết khá nhiều bức thư với tên anh ngoài phong bì. Mặc dù em nghi ngờ là một nửa trong số chúng có thể tới được chỗ anh. ”
“ Những bức thư ” Giọng anh đầy vẻ nghi ngờ và ….chế giễu.
“ Vì Chúa, Eloise, em thực sự nghĩ rằng nó sẽ xóa sạch mọi nghi ngờ. Cái gã quái quỷ nào mà được em viết thư cho nhiều đến vậy? ”
Cô đỏ mặt. Thực ra thì còn hơn cả đỏ mặt. “ Đó không phải việc của anh. ”
“ Anh sẽ ngạc nhiên bởi phản ứng của cô nếu anh không phải vẫn đang không chắc chắn về việc cô đang nói dối về Lady Whistledown ”
“ Vì Chúa, Eloise ” Anh chỉ ra “ Ai sẽ tin rằng em viết thư mỗi ngày? Anh thì chắc chắn là không tin rồi. ”
Cô nhìn chằm chằm vào anh, màu xám trong mắt cô ánh lên sự giận dữ “ em không quan tâm tới những gì anh nghĩ. ” Cô nói với một giọng cực thấp “ Không, đó không phải sự thật. Em rất giận khi anh không tin em. ”
“ Em đã không đưa cho anh nhiều điều để anh có thể tin được ” Anh mệt mỏi nói.
Cô đứng dậy, bước tới trước anh, chỉ tay vào ngực anh. Ngiêm khắc “ Anh là anh trai của em ” Cô đập mạnh ‘ Anh nên tin tưởng em tuyệt đối. Yêu em vô điều kiện. Đó là ý nghĩa của từ gia đình ’
“ Eloise ” anh nói, tên cô được thốt ra thực sự không hơn một tiếng thở dài. “ Đừng cố gắng để có một lời xin lỗi lúc này ”
“ Em không có ý như vậy ”
“ Điều đó thậm chí còn tệ hơn ” Cô hiên ngang bước tới cánh cửa.. “ anh sẽ phải quỳ gối, cầu xin em sự tha thứ. ”. Anh không nghĩ rằng anh đã mỉm cười nhưng bằng cách nào đó anh đã làm như vậy “ Bây giờ, thì thực sự có vẻ như điều đó không giống với tính cách của anh, có phải vậy không? ”
Cô mở miệng định nói điều gì đó, nhưng âm thanh phát ra không phải là tiếng Anh. Tất cả những gì cô thốt ra là “Oooooooooh ” trong một giọng nói cực kỳ tức giận. Và sau đó cô lao ra ngoài, đóng sầm cánh cửa đằng sau cô.
Colin ngỗi rũ xuống trong một chiếc ghế, và tự hỏi khi nào thì Eloise nhận ra rằng cô đã bỏ anh lại trong phòng ngủ của cô.
Thât mỉa mai, anh suy nghĩ, có thể chỉ có một đốm sáng trong một ngày khốn khổ khác