Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Chương 74

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Bởi vì ngày hôm nay Lương Đông và Triệu Tử Thiêm học chung một lớp thế cho nên hai người họ lại cùng sánh vai đi trên đường. Cả một đường đi, Triệu Tử Thiêm không nói một lời nào với Lương Đông, Lương Đông mới sáng sớm đã bị ghét bỏ thì cố gắng đi ở bên cạnh Triệu Tử Thiêm dỗ dành:

“Sao không nói chuyện?”

Phía bên kia càng bước càng nhanh.

Lương Đông cười khổ chạy lên phía trước:

“Lần sau sẽ không để lại dấu vết”

Triệu Tử Thiêm dừng lại, hít một hơi thật sâu rồi mới lạnh giọng nói:

“Đừng có mơ, sẽ không bao giờ có lần sau nữa!”

Lương Đông cười cười:

“Hôm qua em còn nói sẽ sớm được ăn thịt sóc cơ mà”

Triệu Tử Thiêm vốn dĩ đã cố gắng khắc chế sự tức giận trong lòng, lúc này kẻ bên cạnh cậu lại ngu ngốc muốn moi ra, thế cho nên Triệu Tử Thiêm liền đưa tay tát mạnh vào má Lương Đông rồi hét lớn:

“Không ai nói thế cả”

Lương Đông xoa xoa bên má của mình một chút, từ khi quen biết Triệu Tử Thiêm hiệu suất ăn vả một ngày của hắn càng ngày càng tăng lên. Mới đầu sóc nhỏ nhà hắn chỉ tát nhẹ, càng về sau lực đạo càng tăng lên theo cấp số nhân rồi.

Triệu Tử Thiêm bước vào lớp thấy Phó Tiểu Hinh đã ngồi ở bên trong, lúc đi ngang qua đó Triệu Tử Thiêm còn làm như chưa có chuyện gì xảy ra khẽ gật đầu cười nhẹ với Phó Tiểu Hinh. Phó Tiểu Hinh tuy rằng có điểm ngượng ngùng nhưng vẫn cố gắng chào hỏi Triệu Tử Thiêm:

“Anh Tử Thiêm!”

Lương Đông vào lớp vừa đúng lúc bắt gặp cảnh này, buổi sáng bị ăn tát bây giờ lại thấy sóc nhỏ nhà hắn cười nói với tình địch. Lương Đông có điểm không cam lòng, bực bội đi xuống phía dưới ngồi xuống cùng với Triệu Tử Thiêm. Lương Đông làm ra vẻ đập bàn đập sách, nhưng người bên cạnh vẫn không hề tỏ vẻ gì, nhịn không được hắn mới lầm bầm nói một câu:

“Lại liếc mắt đưa tình!”

Triệu Tử Thiêm biết Lương Đông là đang có ý gì, lại nghĩ hắn tự suy nghĩ lung tung tự làm khổ mình, Triệu Tử Thiêm trong lòng vừa buồn cười vừa cảm thấy hả hê.

Triệu Tử Thiêm không nói cái gì, Lương Đông liền khẽ đưa chân đẩy vào chân người bên cạnh. Triệu Tử Thiêm không thèm liếc nhìn Lương Đông lấy một cái, nhanh chóng thu chân về. Lương Đông thở dài, cầm điện thoại ra nhắn tin cho Triệu Tử Thiêm.

[Rõ Ràng Là Như Vậy]: Lại liếc mắt đưa tình.

Triệu Tử Thiêm để điện thoại trên bàn, mắt thấy điện thoại phát sáng chỉ hơi ngẩng đầu lên một chút rồi lại cúi đầu xuống.

Thấy Triệu Tử Thiêm không chịu đọc tin nhắn của mình, Lương Đông tức giận đặt mạnh điện thoại xuống bàn rồi nói lớn:

“Lại liếc mắt đưa tình!”

Vừa rồi Lương Đông chỉ dùng âm lượng nói ra câu này cho hai người bọn họ nghe được, nhưng bây giờ âm lượng của hắn lớn đến mức chỉ sợ lớp kế bên cũng có thể nghe thấy. Triệu Tử Thiêm hốt hoảng ngẩng đầu nhìn người xung quanh, thấy bọn họ đang dùng ánh mắt khó hiểu nhìn chằm chằm về phía mình, thì nhanh chóng cúi đầu giải thích:

“Không có gì, không có gì đâu… Chúng tôi đang học thuộc lời thoại!”

Mắt thấy mọi người không nhìn nữa, Triệu Tử Thiêm mới thở nhẹ một hơi rồi quay sang nói với người bên cạnh:

“Anh không nói nhỏ một chút được sao?”

Lương Đông nhún vai cười xấu xa:

“Nói nhỏ em không nghe thấy”

Triệu Tử Thiêm không nói gì, tiếp tục quay trở về đọc sách. Lương Đông đưa tay chặn quyển sách đó lại, giọng nói mang theo sự trách móc:

“Em lại liếc mắt đưa tình với Phó Tiểu Hinh nữa!”

Triệu Tử Thiêm bực mình, sắp đến kỳ thi rồi bây giờ cậu cần phải dốc sức chăm chỉ đọc sách, thế mà người bên cạnh lại cứ quấy nhiễu cậu:

“Tránh ra đi, em đang đọc sách, sắp thi rồi đấy!”

Lương Đông không quan tâm, cố chấp hỏi đến cùng:

“Em vừa có liếc mắt đưa tình với Phó Tiểu Hinh hay không?”

Triệu Tử Thiêm lạnh mặt, trầm giọng phun ra một câu:

“Không!”

Lương Đông chẳng qua chỉ là muốn nghe câu trả lời của Triệu Tử Thiêm mà thôi, cho dù câu trả lời đó hắn không biết là thật hay giả nhưng hắn vẫn muốn nghe. Được như ý nguyện, Lương Đông mới thu tay trở về, kéo cuốn sách đang đặt trên bàn của Triệu Tử Thiêm qua phía mình nhìn vào đó:

“Đang xem sách gì?”

Trong đầu Triệu Tử Thiêm đột nhiên nảy ra một suy nghĩ muốn Lương Đông thi hộ cho mình:

“Lịch sử phương đông, anh thi qua rồi đúng không?”

Lương Đông tự hào gật đầu:

“Đương nhiên!”

Triệu Tử Thiêm bắt đầu lấy lòng hắn:

“Hay là…”

Nhưng mà Triệu Tử Thiêm còn chưa kịp nói xong, Lương Đông đã nhanh chóng cắt lời cậu:

“Có thể, nhưng mà khi nào thì được ăn thịt sóc nữa?”

Lương Đông biết rõ Triệu Tử Thiêm muốn nhờ cái gì, cho nên hắn phải nắm bắt cơ hội này thật tốt, hiếm khi sóc nhỏ nhà hắn có chuyện muốn nhờ.

Triệu Tử Thiêm đưa tay lên tát nhẹ vào má Lương Đông một cái: “Nếu như anh thi qua..” Nói đến đây Triệu Tử Thiêm có chút xấu hổ, ngừng lại một chút: “Thịt sóc lúc nào cũng có!”

Lương Đông nghe thấy lời nói kia của Triệu Tử Thiêm trong lòng liền nhộn nhạo khác thường, quay sang đã thấy sóc nhỏ nhà mình hai má hơi hơi ửng hồng, môi mỏng khẽ mím, lại nhìn thấy vết thương ở môi dưới bị hắn cắn ngày hôm qua, hình ảnh hiện tại của Triệu Tử Thiêm thật là vô cùng mị hoặc. Lương Đông nuốt một ngụm nước miếng, trầm giọng nói:

“Nếu được mười điểm, thì phải được ăn mười lần!”

Triệu Tử Thiêm từ trước đến giờ chưa gặp phải ai trắng trợn không biết cái gì gọi là xấu hổ như Lương Đông:

“Nếu không được điểm nào, vậy thì vĩnh viễn không được ăn!”

Lương Đông gật đầu một cái, phía sau bọn họ liền có tiếng gọi nhỏ của một nam sinh:

“Xin lỗi, nhưng mà nhà tôi bán sóc, các cậu có muốn mua hay không?”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy lời nói kia của nam sinh thì xấu hổ quay lên, Lương Đông trái lại cười lớn hỏi người đằng sau là:

“Nhà cậu có sóc nâu hết cả người hay không?”

Nam sinh kia nghiêm túc nghĩ nghĩ một hồi mới trả lời:

“Nhà tôi bán sóc đất có sọc vằn bên hông, tuy không phải là màu nâu hết cả người, nhưng các cậu muốn ăn thì việc gì phải chọn màu lông nâu?”

Lương Đông nhìn Triệu Tử Thiêm một hồi mới quay sang cậu nam sinh phía sau nói:

“Vậy không cần đâu, tôi muốn ăn thịt sóc nâu thôi”

Triệu Tử Thiêm không dám quay xuống liếc nhìn cậu nam sinh đằng sau, đến lúc Lương Đông ngồi ngay ngắn rồi mới đưa chân đã vào đùi hắn một cái thật mạnh. Lương Đông ăn đau, liền quay xuống hỏi cậu nam sinh kia:

“À phải rồi, sóc nhà cậu bao nhiêu cân?”

Nam sinh nhanh chóng trả lời:

“Ba đến bốn trăm gam!”

Lương Đông nhíu mày bỏ lại một câu rồi quay lên:

“Nhẹ như vậy sao, tôi muốn tìm loại sóc chuẩn sáu mươi hai cân cơ!”

Nam sinh khó hiểu lầm bầm, cứ tưởng Lương Đông đang làm khó mình liền bĩu môi nói một câu:

“Làm gì có loại sóc nào to như thế, có mà sóc người!”

Lương Đông nghe thấy câu kia thì bật cười, bởi vì trong lớp có giảng viên cho nên hắn không thể cười lớn tiếng được. Triệu Tử Thiêm đen mặt nhìn bộ dạng che miệng ôm bụng kia của Lương Đông thì lạnh giọng nói:

“Trật tự đi!”

___

Thời gian cứ thế trôi đi, ngày hôm nay chính là ngày Lương Đông đi thi hộ giúp cho Triệu Tử Thiêm.

Trùng hợp một điều nữa là Khương Chí Phong lại thi cùng phòng với Lương Đông. Khương Chí Phong nhìn thấy Lương Đông đứng trước cửa phòng thi thì chạy đến chào hỏi:

“Đông ca!”

Lương Đông quay sang bên cạnh thấy Khương Chí Phong liền nở nụ cười xã giao, khẽ gật đầu:

“Cậu cũng thi phòng này sao?”

Khương Chí Phong cười nói:

“Em thi phòng này, nhưng mà không phải là anh thi qua môn này rồi hay sao?”

Lương Đông mấy ngày nay đã ôn luyện rất kỹ, ngay cả thời gian đi chơi cùng Triệu Tử Thiêm cũng cắt hết. Lương Đông muốn đạt được điểm tối đa, để rồi trở về ăn thịt sóc, thế cho nên khi nghe Khương Chí Phong hỏi câu đó, khóe miệng Lương Đông bất giác nhếch lên cao:

“Ừ!”

Khương Chí Phong lại nghi ngờ hỏi:

“Anh đi thi hộ người khác à?!”

Lương Đông không nói chỉ gật đầu.

Lúc sau có một nữ sinh cầm ra tờ danh sách thí sinh dự thi, Khương Chí Phong đứng bên cạnh có liếc nhìn vào đó phát hiện ra trong danh sách có tên của Triệu Tử Thiêm. Ánh mắt đảo quanh một hồi cũng không thấy bóng dáng của Triệu Tử Thiêm đâu, Khương Chí Phong âm thầm nghĩ, chắc chắn đến tám mươi phần trăm là Lương Đông đi thi cho cậu ta.

Bởi vì tên của Triệu Tử Thiêm gần cuối danh sách, cho nên phải đợi một lúc Lương Đông mới được vào phòng thi, Lương Đông chán nản không có việc gì làm liền bỏ điện thoại ra nhắn tin cho Triệu Tử Thiêm.

[Rõ Ràng Là Như Vậy]: Anh thi được điểm tối đa rồi.

Triệu Tử Thiêm nhìn đồng hồ, mới bắt đầu vào thi được mười phút, tên cậu xếp gần cuối danh sách nhất định chưa thể thi xong nhanh đến như vậy. Không cần suy nghĩ nhiều Triệu Tử Thiêm cũng biết là ai kia đang khoác lác.

[Không Muốn Quan Tâm]: Lại nói khoác.

Lương Đông nhìn vào màn hình điện thoại khẽ mỉm cười.

[Rõ Ràng Là Như Vậy]: Qua đây đi, nhìn thấy em mới có động lực vào phòng thi.

[Không Muốn Quan Tâm]: Chờ một chút.

Dù sao thì Lương Đông cũng là đi thi hộ cho cậu, thế nên Triệu Tử Thiêm đương nhiên là muốn mình được điểm cao nhất. Vì vậy mà khi Lương Đông nói thế, Triệu Tử Thiêm rất nhanh đã đồng ý, mặc quần áo đi về phía lớp học.

Vừa rồi nhân lúc Lương Đông không để ý, Khương Chí Phong ở bên trong đã âm thầm nói trước với giám thị coi thi rằng có người thi hộ giúp cho Triệu Tử Thiêm, hơn nữa còn chỉ về phía Lương Đông nói ra tên của hắn, ý muốn nói người đó là người thi hộ. Giám thị nâng mắt kính, híp mắt nhìn một lượt rồi gật đầu.

Lương Đông và Triệu Tử Thiêm đứng bên ngoài nói chuyện được một lúc, nữ sinh cầm tờ danh sách thí sinh cũng đọc đến tên của Triệu Tử Thiêm. Lương Đông xoa xoa đầu Triệu Tử Thiêm một cái, dành cho cậu một ánh mắt yên tâm rồi mới chậm rãi bước vào phòng thi.

Lúc Lương Đông định bốc câu hỏi, giám thị khó tính liền lạnh giọng nói ra một câu thế này:

“Là Triệu Tử Thiêm, không phải Lương Đông!”

Lương Đông cũng có chút giật mình, hắn nhớ hắn chưa từng học tiết học nào của giảng viên này, thế mà giảng viên đó lại có thể biết được tên hắn. Lương Đông cố gắng bình tĩnh, làm ra bộ dạng bất ngờ:

“Là Triệu Tử Thiêm sao, vậy em nghe nhầm!”

Triệu Tử Thiêm ngồi ở bên ngoài không có việc gì làm định bỏ điện thoại ra lên mạng, đúng lúc này Lương Đông liền mang bộ dạng trầm trọng đi ra. Lương Đông chỉ vừa mới vào thôi, làm sao có thể ra nhanh đến như vậy, chắc chắn là có chuyện.

“Làm sao vậy?” Triệu Tử Thiêm lo lắng hỏi.

Lương Đông lắc lắc đầu đi về phía cậu nhỏ giọng nói:

“Bị phát hiện!”

Triệu Tử Thiêm giật mình:

“Hả?”

Lương Đông đưa tay xoa xoa đầu của Triệu Tử Thiêm, ở bên cạnh an ủi:

“Nhưng không sao, giảng viên nói người nào chưa vào thi đến cuối sẽ được gọi vào!”

Vừa rồi Lương Đông không nói là mình đi thi hộ, mà chỉ nói là mình nghe nhầm tên, thế cho nên giảng viên kia cũng không có cách nào mà không cho sóc nhỏ nhà hắn thi được.

Triệu Tử Thiêm ỉu xìu:

“Có khác nhau sao? Em vẫn còn chưa học cái gì cả”

Lương Đông kéo Triệu Tử Thiêm ngồi lại trên ghế đá, khẽ cười đáp:

“Vậy bây giờ học!”

Triệu Tử Thiêm xác định lần này lại trượt nữa rồi, buồn bã lắc đầu:

“Không kịp đâu!”

Có hai mươi mốt câu hỏi, mỗi câu đều rất dài, bây giờ chưa đầy ba mươi phút nữa là tới lượt cậu vào phòng thi, hơn nữa xung quanh ồn ào như vậy, có muốn học cũng không thể được.

Lương Đông nhìn bộ dạng ủ rũ của sóc nhỏ nhà mình thì đau lòng khoác vai Triệu Tử Thiêm, bắt đầu ở bên cạnh nói ra từng câu trả lời cho Triệu Tử Thiêm nghe một lượt.

Triệu Tử Thiêm cố gắng ghi nhớ, nhưng đến khi tên của mình được nhắc đến một lần nữa cậu vẫn chưa kịp ghi vào trong đầu một chữ nào. Triệu Tử Thiêm giật mình đi vào phòng thi, Lương Đông ở phía sau cũng đứng ở trước cửa phòng quan sát toàn bộ quá trình bốc đề thi của Triệu Tử Thiêm. Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm nhăn mặt nhíu mày, hẳn là không biết rồi. Triệu Tử Thiêm ngồi vào bàn, ánh mắt không tự giác liếc ra bên ngoài tìm kiếm bóng dáng quen thuộc. Mắt thấy Lương Đông đang đứng đó chăm chú nhìn mình, Triệu Tử Thiêm liền dùng khẩu hình miệng ý muốn nói: Câu số 4.

Lương Đông gật gật đầu, bắt đầu đứng ở bên ngoài nhắc vào bên trong cho Triệu Tử Thiêm. Bởi vì vừa rồi Lương Đông đã đọc một lượt các câu trả lời cho Triệu Tử Thiêm biết, thế cho nên Lương Đông đứng ở bên ngoài nhắc vào câu nào, Triệu Tử Thiêm đa số đều có thể hiểu được.

Lúc làm được một phần ba câu hỏi, giảng viên ở bên trên khẽ đập bàn nói:

“Đóng cửa vào!”

Thế là cánh cửa lập tức được đóng kín, Triệu Tử Thiêm trong lòng thầm than: Thế là hỏng bét.

Lương Đông chạy vòng về phía sau. Bởi vì phía bên kia không có sinh viên nào đứng đó cho nên giám thị cũng không để ý nói là phải đóng cửa sổ. Triệu Tử Thiêm không biết làm liền đảo mắt nhìn xung quanh lớp học một lượt, muốn tìm xem có cao nhân nào có thể giúp mình hay không. Giám thị đã để ý Triệu Tử Thiêm từ đầu tới giờ, vừa thấy cậu quay người một cái thì quát:

“Triệu Tử Thiêm, còn quay ngang quay ngửa nữa lập tức hủy bài thi!”

Trong phòng vốn chỉ có mười người, không gian vô cùng tĩnh lặng, hiện tại giảng viên kia hét lớn như vậy, hơn nữa còn nhắc đầy đủ cả họ tên của Triệu Tử Thiêm, việc này khiến cho cậu cũng phải giật mình hốt hoảng.

Lương Đông thấy sóc nhỏ nhà mình bị dọa sợ liền nhăn mặt liếc nhìn giảng viên kia một lượt. Triệu Tử Thiên quay đầu lên phía trước, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng bên ngoài cửa sổ, trong lòng vui sướng không thôi. Lần này Triệu Tử Thiêm rất cảnh giác, đầu chỉ hơi ngẩng nhìn về phía Lương Đông, thỉnh thoảng xem xét một lượt vị giám thị khó tính kia, thấy giám thị đó không chú ý đến mình mới quay sang nhìn về phía cửa sổ.

Lương Đông nhắc bài cho Triệu Tử Thiêm cũng được kha khá, lúc này giảng viên liền gọi tên Triệu Tử Thiêm lên trả bài. Bởi vì phía trước Triệu Tử Thiêm còn một người nữa chưa lên, vì thế cậu liền khó hiểu hỏi giám thị kia:

“Vẫn còn một…”

Không đợi Triệu Tử Thiêm nói xong, giám thị đã lạnh giọng cắt lời cậu:

“Tôi nói cậu lên thì cậu lên đi!”

Triệu Tử Thiêm dù sao cũng đã làm sắp xong cho nên cũng không tranh cãi gì nữa mà đi lên luôn.

Lương Đông đứng ở bên ngoài híp mắt nhìn vào bên trong, âm thầm đánh giá vị giám thị kia một lượt rồi chậm rãi rời đi.

Lương Đông nhắc bài rất kỹ, thế cho nên giám thị cũng không thể có sơ hở nào mà vặn vẹo Triệu Tử Thiêm. Đến đoạn Lương Đông chưa kịp nhắc, Triệu Tử Thiêm liền sảng khoái nói đến đoạn này mình không hiểu cho nên không làm. Giám thị nhìn Triệu Tử Thiêm một hồi rồi khua tay gật đầu nói cậu ra ngoài.

Cửa vừa mở, Triệu Tử Thiêm liền nhanh chóng chạy về phía Lương Đông cười nói ríu rít:

“Qua rồi, thật là tốt quá!”

Lương Đông đưa tay lên xoa đầu Triệu Tử Thiêm, ánh mắt yêu thương thu hết cả bộ dạng vui vẻ hiện tại của người trước mặt vào trong đáy mắt:

“Vậy có được ăn thịt sóc hay không?”

Triệu Tử Thiêm tâm trạng rất tốt, cho nên cũng chẳng hơi sức đâu mà so đo với Lương Đông, chỉ khẽ đưa tay lên mặt hắn tát nhẹ một cái:

“Anh không vào phòng thi thì làm sao được ăn?”

Cả một màn nhắc bài cho Triệu Tư Thiêm của Lương Đông đều lọt hết vào mắt của Khương Chí Phong. Vừa rồi Khương Chí Phong cứ tưởng Triệu Tử Thiêm lần này chết chắc rồi, nhưng cuối cùng vẫn là tạo cơ hội cho hai người đó.

___

Sau khi thi xong, Lương Đông và Triệu Tử Thiêm cùng nhau đi đến đến quán lẩu. Vừa bước vào quán đã thấy bà nội Lương ngồi ở trên quầy thu ngân, bên cạnh là Tưởng Đồng Đồng đang đứng nói chuyện.

Lương Đông nhìn thấy bà nội Lương cũng giật mình đôi chút, từ ngoài cửa đã nói lớn:

“Bà nội, tại sao không gọi trước?”

Triệu Tử Thiêm ở phía sau mỉm cười lễ phép gật đầu. Bà nội Lương vẫy vẫy Triệu Tử Thiêm về phía mình, rồi quay sang lạnh giọng nói với Lương Đông:

“Làm sao? Bà đến cũng phải báo trước cháu mới tiếp sao?”

Lương Đông đang định lên tiếng giải thích, Tưởng Đồng Đồng đứng bên cạnh đã nhanh hơn một bước:

“Bà nội, Đông ca làm sao lại có ý đó được chứ”

Bà nội Lương hài lòng vỗ vỗ tay của Tưởng Đông Đồng gật đầu cười:

“Vẫn là Đồng Đồng hiểu chuyện”

Một màn này, lọt hết vào mắt của Triệu Tử Thiêm và Lương Đông. Triệu Tử Thiêm làm sao mà không hiểu Tưởng Đông Đồng là đang muốn lấy lòng của bà nội Lương, hơn nữa còn giải thích mọi chuyện thay cho Lương Đông. Trong lòng của Triệu Tử Thiêm có dự cảm không vui, cho nên liền không nói gì đi vào trong bếp nói chuyện với Lương Mỹ và Tào Khê.

Lương Đông khó xử, bộ dạng kia của Triệu Tử Thiêm nhất định là giận rồi. Lương Đông vốn định xoay người vào trong bếp đã bị bà nội Lương gọi lại:

“Đông Nhi, ngồi xuống nói chuyện với bà một lát!”

Bà nội Lương đang muốn tạo điều kiện cho Lương Đông và Tưởng Đồng Đồng có cơ hội tìm hiểu lẫn nhau. Lần trước Tưởng Đồng Đồng cũng đã nói rằng cô ấy thích cháu nội của bà, nhưng bà nội Lương quan sát một hồi cũng hiểu ra được một số chuyện. Nhất định là chỉ có một mình Tưởng Đồng Đồng đơn phương thích, còn Lương Đông có vẻ như rất lạnh nhạt. Lương Đông đến bây giờ vẫn chưa có bạn gái mới, bà nội Lương thấy Tưởng Đồng Đồng cũng tốt cho nên mới vun vén giúp cho hai người.

Lương Đông bị bà nội Lương gọi lại cũng không thể từ chối, chỉ còn biết lấy thêm một cái ghế nữa ngồi vào phía đối diện. Nói chuyện một hồi bà nội Lương liền tỏ ý đứng dậy, ý muốn Lương Đông ở chỗ này tiếp chuyện với Tưởng Đồng Đồng.

Bà nội Lương đi vào trong bếp, nhìn thấy Triệu Tử Thiêm đang đứng nấu ăn giúp Lương Mỹ thì cười nói:

“Này Tiểu Triệu, cháu thấy Hinh Nhi thế nào?”

Triệu Tử Thiêm hiểu ý của bà nội Lương, cậu cũng đã nói rõ ràng với Phó Tiểu Hinh, cho nên bây giờ mới khéo léo từ chối:

“Tiểu Hinh cô ấy không thích cháu đâu!”

Bà nội Lương đánh giá Triệu Tử Thiêm một hồi, liền nhận ra ngay một điều. Phó Tiểu Hinh và Triệu Tử Thiêm lại giống như cháu trai bà và Tưởng Đồng Đồng, đều là bên nữ đơn phương thích bên nam.

Bà nội Lương cũng không có ý ép buộc gì, liền đưa tay chỉ về chỗ Lương Mỹ và Tào Khê vui vẻ nói:

“Hai người kia, cháu thích ai?”

Triệu Tử Thiêm xua tay:

“Sao bà lại hỏi như vậy, là phải hỏi ai thích cháu mới đúng!”

Bà nội Lương rất thích người khiêm tốn như như Triệu Tử Thiêm cho nên hảo cảm chỉ có tăng lên chứ tuyệt đối không giảm xuống. Bà nội Lương khẽ vẫy Triệu Tử Thiêm qua chỗ mình nói nhỏ:

“Nói bà nghe xem, Đồng Đồng ở trường thế nào?”

Triệu Tử Thiêm đưa mắt nhìn về phía hai người trước mặt đang vui vẻ cười nói với nhau liền cảm thấy trướng mắt, nhưng ngại có bà nội Lương ở đây cho nên cậu chỉ có thể tự mở miệng khẽ ngược tình địch của mình:

“Đồng Đồng cô ấy rất tốt!”

Bà nội Lương nghe vậy liền nói thêm:

“Vừa rồi Đồng Đồng còn tự làm bánh bao mang đến cho Đông Nhi ăn nữa, nó để ở bên trong, lát nữa cho cháu ăn thử, ha ha!”

Còn làm cả bánh bao mang đến, Tưởng Đồng Đồng này nhất định là đã quyết tâm theo đuổi đến cùng rồi. Triệu Tử Thiêm cố ý nói lớn, ý để cho Lương Đông ở phía bên kia nghe được:

“Có cả bánh bao sao? Nhưng mà Đông ca mấy ngày trước ăn bánh bao bị ngộ độc, cho nên bây giờ sợ không dám ăn rồi!”

Bà nội Lương giật mình:

“Hả? Có chuyện đó nữa à”

Triệu Tử Thiêm gật đầu nói lớn:

“Là mới hai ngày trước thôi, bây giờ phải là thịt sóc anh ấy mới chịu ăn”

Bà nội Lương khó hiểu:

“Thịt sóc?”

Triệu Tử Thiêm mắt vẫn nhìn về phía Lương Đông, cười lạnh trả lời:

“Mà phải là sóc nâu!”

Lương Đông đã nghe thấy hết được lời nói vừa rồi của Triệu Tử Thiêm, hắn vốn dĩ chẳng có bị ngộ độc bánh bao gì cả, hơn nữa còn đang có chút thèm ăn bánh bao. Bây giờ sóc nhỏ nhà hắn lại nói vậy, chắc chắn lát nữa hắn không thể động đến một cái bánh bao nào rồi, nhưng mà dù sao thịt sóc vẫn còn ngon hơn bánh bao.

Lương Đông nói Tưởng Đồng Đồng cứ ngồi chơi, hắn đứng dậy bước về phía phòng bếp, thấy gương mặt bà nội đang nhăn nhó không hiểu cái gì cả liền khuyên bà về lại chỗ cũ ngồi. Bà nội Lương đi rồi, Lương Đông mới cười xấu xa nói nhỏ với Triệu Tử Thiêm:

“Không ăn bánh bao chỉ ăn thịt sóc… mà phải là sóc nâu mới chịu!”

Triệu Tử Thiêm không nói gì chỉ đứng đó lạnh mặt nhìn Lương Đông. Lương Đông cười lớn đưa tay lên xoa đầu Triệu Tử Thiêm khẽ nói:

“Sóc nâu phải chính xác sáu mươi hai cân, có nốt ruồi lệ bên mắt trái… hơn nữa trong lòng phải ôm một hũ giấm to!”

Triệu Tử Thiêm có chút xấu hổ, đưa tay lên tát vào mặt Lương Đông rồi quay đi:

“Cho anh ăn vả!”.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 74
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...