Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Ngôn Của Anh

Chương 35

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

"Không tới đây à?"

Cố Văn Lan nhìn cô đứng dưới ánh sáng bạc, làn da trắng ngần tựa ngọc.

Khê Ngôn đúng là lạnh thật, trong biệt thự chỉ bật máy sưởi ở tầng dưới, cô đứng trong phòng vệ sinh lại chỉ mặc đồ có chút vải thế này, khí lạnh xộc thẳng vào khiến cô không ngừng run rẩy.

Cô hơi hơi kéo váy lên để che ngực thì suýt nữa lộ mông, làm Khê Ngôn sợ đến mức giật nó xuống...

Cái loại váy khỉ gió gì vậy hả ——!

Lúc cô đã từ bỏ thì bị phủ bởi một chiếc áo sơmi màu lam nhạt, Khê Ngôn vội kéo xuống mặc vào, quay lại thì thấy Cố Văn Lan đang cởi đồ.

Khê Ngôn kéo chặt áo sơ mi trên người, tỏ ra nghiêm trang đi lướt qua anh.

Anh cũng không cản cô lại.

Sau khi ra ngoài cô giả bộ tìm quần áo mặc vào, chợt nghe thấy tiếng cửa phòng tắm đóng lại, Khê Ngôn quay lại nhìn mới biết Cố Văn Lan thật sự đi tắm...

Do anh trêu cô hay tại cô nghĩ nhiều vậy?

Khê Ngôn nhanh chóng thay váy vào rồi khoác áo xuống dưới lầu.

Lão phu nhân gọi cô lại ngồi cạnh bà, mà lúc Cố Vân Vi nhìn thấy cô thì tỏ ra hơi kinh ngạc, Khê Ngôn vừa nhìn đã biết cô bé đang nghĩ gì —— nhanh thế á??

Khê Ngôn ngồi xuống nói với cô bé: "Anh trai em đang tắm."

Cố Vân Vi nhìn cô chằm chằm, nhỏ giọng hỏi lại: "Anh em đi tắm thật á?"

Khê Ngôn nghiêm mặt ừ một tiếng, còn gật đầu để nhấn mạnh cho những gì mình nói.

Viện trưởng Cố đang nói chuyện với chú ba, nói về chuyện mấy năm nay ông dấn thân vào từ thiện đã giúp được không ít học sinh gặp hoàn cảnh khó khăn, hỗ trợ cuộc sống và trợ cấp học bổng cho bọn họ.

Khê Ngôn nhìn sang, nghiêm túc lắng nghe.

Chú ba trêu chọc: "Anh đây là có tâm lại có tiền nên rảnh rỗi sinh nông nổi đó mà."

Quan Tiện tỏ ra không vui: "Sao cái này lại gọi là rảnh rỗi sinh nông nổi được? Cái này là có lòng tốt làm việc thiện đấy chứ."

Viện trưởng Cố chỉ cười cười, nói: "Làm trong khả năng cho phép mà thôi."

Khê Ngôn thấy nụ cười của viện trưởng Cố dường như hơi cô đơn thì ngớ ra một lát, Cố Văn Lan đã tắm rửa xong xuống dưới.

Anh mặc một bộ đồ thể thao màu xám nhạt, trông có vẻ thoải mái và dễ chịu, hẳn là đồ trước kia của anh, anh ngồi bên cạnh Khê Ngôn, cầm lấy ly trà trước mặt cô lên uống, uống xong thì hơi cau mày, nói: "Hơi lạnh."

Khê Ngôn rót thêm ít nước nóng cho anh, hỏi: "Anh mặc ít thế này có lạnh không?"

Anh lắc đầu, uống trà.

Vốn là Khê Ngôn cho rằng anh ăn cơm xong sẽ đi luôn, cô không ngờ anh lại định ngủ qua đêm, là vì lão phu nhân sao? Khê Ngôn thấy anh cũng không giống như không vui nên dứt khoát không nghĩ nhiều nữa.

Tóc anh dường như đã được lau khô sau khi gội, trông rất mềm mại.

Khê Ngôn rất muốn sờ sờ, những cô vẫn nhịn lại.

Lão phu nhân khăng khăng muốn đón giao thừa nên mọi người ngồi cạnh bà đến tận 12 giờ đêm

Sau khi tiết mục xuân vãn trên TV đếm ngược xong thì lão phu nhân bèn dẫn mọi người đến từ đường cầu nguyện rồi đuổi bọn họ về phòng ngủ.

Khê Ngôn buồn ngủ đến mức chỉ cần chạm gối là ngủ luôn, căn bản là không thèm để ý đến chuyện khác, cô vừa về phòng bèn lấy chiếc váy kia ra thay rồi nhanh chóng bò lên giường, vừa đắp chăn xong là ngủ ngay.

Giấc ngủ của cô chập chờn, tỉnh tỉnh mơ mơ, Cố Văn Lan vẫn chưa lên giường nhưng cô thật sự rất buồn ngủ nên cứ mơ mơ màng màng, không thể ngủ ngon nhưng cũng không muốn tỉnh dậy...

Giãy dụa mãi, cuối cùng cô cùng ngủ được.

Đến tận khi nghe thấy tiếng pháo hoa đùng đoàng bên tai cô mới bừng tỉnh, vừa mở mắt ra đã thấy Cố Văn Lan ngồi bên khung cửa, anh dựa lưng vào tường, đang nhìn ra bên ngoài.

Có lẽ là trời sắp sáng rồi, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn mặt ẩn trong bóng tối của anh, khiến mặt anh trông hơi lạnh lùng.

Khê Ngôn ngồi dậy, mở điện thoại ra xem giờ, lúc cô thấy giờ đã là 6 giờ hơn rồi thì vẫn hơi hoảng sợ, cô cho rằng mới ngủ có mười phút, không ngờ đã mấy tiếng trôi qua.

Cô để điện thoại xuống giường, lần thứ hai cô quay sang nhìn anh thì Cố Văn Lan cũng quay lại nhìn cô.

Anh duỗi tay về phía cô, "Đến chỗ anh này."

Khê Ngôn xốc chăn lên, chân vừa chạm đất thì cô lạnh đến nổi da gà bèn nhanh chóng chạy lại chỗ anh, lúc bị anh kéo vào trong lòng ngực thì cô nghe thấy tiếng cười khẽ của anh: "Gấp cái gì?"

Tay phải Khê Ngôn vòng qua cổ Cố Văn Lan, cô ngẩng đầu hôn anh, Cố Văn Lan vừa đáp lại nụ hôn của cô vừa ôm cô thật chặt, sau đó tay anh lướt dọc từ mắt cá chân của cô lên trên, cuối cùng hoàn toàn thò tay vào vạt váy.

...

Cô kiềm chế những tiếng rên rỉ, tất cả đều rơi vào môi anh.

Cố Văn Lan đặt cô xuống bậu cửa sổ, anh đứng ở phía sau cô nói: "Nhìn ra bên ngoài."

Cửa sổ được làm từ men sứ lạnh lẽo, khí lạnh thấm vào lòng bàn tay cô, Khê Ngôn nhìn bầu trời trong suốt bên ngoài, cô hơi hơi rùng mình, lúc Cố Văn Lan đứng đằng sau đỡ eo cô đâm vào, anh khàn giọng hỏi: "Nhìn thấy gì?"

Khê Ngôn cắn răng cố nhịn, trả lời anh, "Sông..."

Cánh cửa sổ này hướng về phía đông nam, có thể thấy hai phần ba bề mặt sông, Khê Ngôn đoán có lẽ lúc nãy chắc anh đang nhìn về phía nó, bởi vì vị trí anh ngồi hướng về phía mặt sông.

"Còn có gì nữa?" Cố Văn Lan nâng một chân cô lên, để đầu gối cô khuỵu xuống bậu cửa.

"Núi..." Giọng cô run run, lời vừa nói ra thì cô vội cắn chặt khớp hàm.

Quai váy mảnh rũ xuống treo ở cánh tay cô, phía sau lưng vốn đã để lộ gần hết làn da lại được phủ lên một lớp ánh sáng nhẵn nhụi, Cố Văn Lan sờ lên, lòng bàn tay thò vào trước ngực cô vân vê.

Khê Ngôn bị đỉnh đến mức suýt nữa đập đầu vào tấm pha lê trước mặt, cô chống một bàn tay lên tấm kính rồi lại ngẩng đầu lên nhìn một lần nữa, thấy dãy núi trùng trùng nơi xa, tầm nhìn trải dài tới vô hạn, ánh mặt trời rạng rỡ mọc lên từ sắc xanh biêng biếc.

Khi tình sâu thăm thẳm, Cố Văn Lan nói: "Nhìn tiếp đi, nhớ kĩ nó."

Nước róc rách chảy, dòng sông giống như một bóng dáng màu hồng duyên dáng vắt ngang qua.

Cố Văn Lan nói bức họa bình minh này cơ hồ trải dài suốt năm tháng thơ ấu của anh, lúc nhỏ Cố Vân Vi sẽ dậy sớm để đến đây ngắm, ngày anh học tiểu học mẹ tới gọi anh dậy cũng sẽ đứng trước cửa sổ nhìn hồi lâu, bà đứng ở đó rất lâu, cho tới khi ba tới tìm bà.

Nhiều năm trôi qua, cảnh còn người mất.

Nơi này có bao nhiêu điều khiến anh lưu luyến, nhưng anh lại không muốn trở về.

Bởi vì thấy cảnh sẽ lại đau lòng, bởi vì cảm thấy châm chọc.

Lúc 8 giờ Khê Ngôn mới rời khỏi giường vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Lúc cô rửa mặt thì Cố Văn Lan đã đi tới, anh dựa vào khung cửa nói: "Em định tìm người giúp đỡ Chu Vũ đúng không? Tối hôm qua em có nghe thấy viện trưởng Cố nói chuyện với chú ba chưa? Em có thể tìm ông ta để hỏi xem."

Khê Ngôn cố nhớ lại, nhưng hình như tối qua lúc viện trưởng Cố nói chuyện này với chú ba anh còn đang tắm mà?

Khê Ngôn ra khỏi phòng tắm thì thấy Cố Văn Lan vẫn đang đứng trước khung cửa sổ, thật ra cô rất muốn đứng thương cảm với anh thêm một lúc, nhưng trong đầu cô lại toàn là cái cảnh lúc 6 giờ sáng nay...

Bởi vậy nên bị cái cảnh đó ám ảnh luôn rồi.

Cố Văn Lan thấy cô ra ngoài thì nói: "Đi thôi."

Khê Ngôn nhìn anh hỏi: "Sao hôm qua anh lại muốn qua đêm ở đây?"

Anh ngẩng mặt nhìn sang phía cô, không nói gì.

Khê Ngôn nói: "Là vì chuyện tìm người giúp đỡ Chu Vũ sao?"

Cố Văn Lan cười nói: "Em nghĩ nhiều vậy làm gì? Con người viện trưởng Cố hào phóng, nhất là mấy năm gần đây ông ta cũng ham thích làm từ thiện, em có thể nói về chuyện của Chu Vũ với ông ta xem."

Sau bữa sáng, Khê Ngôn bèn nói chuyện của Chu Vũ với viện trưởng Cố, cô không nói thẳng ra chuyện giúp đỡ, chỉ nói: "Ba, nếu có cơ hội thì con mong ba có thể tìm hiểu thêm về thằng bé một chút."

Viện trưởng Cố nghe xong thì cười: "Nếu vậy con dành thời gian dẫn thằng bé lại đây, ba muốn tâm sự với nó."

Thật ra tình huống cụ thể của nhà Chu Vũ thế nào cô cũng không rõ, nhưng nhờ mấy chuyện vừa qua, cô đại khái cũng đoán được ít nhiều.

Địa chỉ nhà giả, không gọi được cho cha mẹ, với cả 8 vạn kia.

......

Trước khi đi Khê Ngôn đưa một chiếc túi cho Cố Vân Vi, đây là đồng hồ Khê Ngôn mua cho cô bé.

Xem như là quà đáp lễ cho cái váy hôm nọ đi.

Mùng một Tết, trên đường vẫn rất náo nhiệt.

Cố Văn Lan không có sở thích dạo phố, bình thường anh bận việc, tâm nguyện lớn nhất của anh lúc trước là có một kì nghỉ dài hạn, hiện tại là có một kì nghỉ dài hạn để ở nhà với cô giáo Lý nhà anh.

Cho nên Cố Văn Lan lái xe về nhà luôn, tâm tâm niệm niệm là được về nhà gối lên đùi cô giáo Lý.

Nhưng Khê Ngôn đã sớm tính đến chuyện khác, cô nói: "Hay hôm nay em gọi Chu Vũ đến nhà mình ăn cơm nhé?"

Cố Văn Lan nghe xong thì thầm trợn trắng mắt, nhưng trên mặt anh vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, "Không cần."

Từ lúc cô giáo Lý gả cho anh đến giờ, thời gian hai người có thể ở chung trong nhà trừ lúc ngủ buổi tối có lẽ còn chưa đến 5 ngày, hôm nay anh thề cho dù bên ngoài động đất sóng thần anh cũng sẽ không ra khỏi cửa, càng không cho ai đến nhà hết.

Tốt nhất là điện thoại cũng đừng có quấy rầy cuộc sống an bình của anh!

Lúc về đến nhà, Cố Văn Lan cuối cùng cũng được gối lên đùi cô giáo Lý như mong ước để xem tài liệu của anh.

Nhưng mà lúc TV phát quảng cáo thì cô giáo Lý bắt đầu gọi điện thoại.

"Cô giáo?" Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh.

"Chu Vũ," Khê Ngôn thấy giọng cậu có vẻ vui, "Em ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi ạ."

Người nằm trên đùi cô cười lạnh, "Cậu ta ba tuổi chắc? Cơm cũng không biết ăn à? Em cho rằng người ta đang đợi em đến đút cơm cho ấy?"

Khê Ngôn bịt miệng anh lại, nói với người trong điện thoại: "Thế hả? Giờ em đang ở bên ngoài à?"

Chu Vũ ừ, "Bên ngoài rất náo nhiệt."

Khê Ngôn nói: "Trời lạnh đấy, mặc thêm quần áo vào, cẩn thận bị cảm."

Chu Vũ lại ừ tiếp.

Người nào đó nằm trên đùi cô lại cười lạnh, nhưng lần này anh không mở miệng ngắt lời cô nữa, vì anh bị cô giáo Lý bịt miệng rồi.

Khê Ngôn không để ý đến anh, nói tiếp: "Chu Vũ, cô muốn dành thời gian mời em đến nhà cô ăn một bữa cơm, có được không?"

Chu Vũ im lặng một lát, hỏi: "Vì sao?"

Khê Ngôn cười cười, "Đừng nghĩ nhiều, cô chỉ muốn tâm sự với em thôi, nhà em... Em không muốn cô tiếp xúc với người nhà em cũng không sao, nhưng Chu Vũ, cô muốn biết em nghĩ thế nào."

"Được rồi," Chu Vũ nói: "Bao giờ cô rảnh?"

"Lúc nào cũng được," Khê Ngôn nói: "Giờ cô đang trong kì nghỉ, vẫn luôn ở nhà."

"Vậy được rồi, khi nào em đến thì sẽ nhắn tin cho cô."

"Được."

Khê Ngôn gọi điện thoại xong, cúi đầu xuống thì thấy ánh mắt kì quặc của anh, cô nói: "Sao thế?"

Cố Văn Lan gạt tay cô ra, bò dậy khỏi đùi cô, lặng lẽ cầm tài liệu của anh vào phòng

Khê Ngôn: "..."

Khê Ngôn không biết anh lại hục hặc cái gì nữa nên đơn giản là không thèm để ý đến anh.

5 phút sau, điện thoại của Khê Ngôn reo lên, là Cố Văn Lan gọi tới từ phòng ngủ...

Cô kêu lên với người trong phòng: "Anh bị sao thế hả?"

Người trong phòng ngủ không trả lời cô.

Khê Ngôn đành phải nghe điện thoại, "Anh bị sao vậy hả?"

Cố Văn Lan nói: "Em yêu chồng em hơn hay thích học sinh mình hơn hả?"

"Anh có thể đừng nhàm chán như vậy được không?"

"Trong lòng em chồng quan trọng hơn hay học sinh quan trọng hơn?"

Khê Ngôn rất chắc chắn, Cố Văn Lan lại đang động kinh cho xem.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1
Chương 2
Chương 2: Bạn gái pháo hôi.
Chương 3
Chương 3: Đã làm bài tập chưa?
Chương 4
Chương 4: Khi say không biết sợ.
Chương 5
Chương 5: Chậc, đàn ông quả nhiên đều là lũ khốn hay quên.
Chương 6
Chương 6: Bởi vì tôi chặn anh rồi.
Chương 7
Chương 7: Cô giáo Lý, giá thị trường cao đấy nhỉ.
Chương 8
Chương 8: Cái tên này chỉ biết cợt nhả là giỏi.
Chương 9
Chương 9: Cô giáo Lý trong vai quần chúng vây xem.
Chương 10
Chương 10: Anh tuyên bố mấy tên người yêu cũ kia của em đều đã chết!
Chương 11
Chương 11: Bỏ nhà ra đi.
Chương 12
Chương 12: Nhớ anh không?
Chương 13
Chương 13: Bắt người ta trên núi.
Chương 14
Chương 14: Nước Hồng Hồ ha~ lãng a ha lãng đánh lãng nha~~
Chương 15
Chương 15: Năm đó anh ấy sống hơi phóng túng...
Chương 16
Chương 16: Tôi biết bác sĩ Cố.
Chương 17
Chương 17: Cứ như mỗi mình anh có bà xã ấy.
Chương 18
Chương 18: Cô giáo Lý quả khiến tại hạ bội phục.
Chương 19
Chương 19: Ba ngày trêu ghẹo năm ngày lưu manh.
Chương 20
Chương 20: Vẫn chỉ là một người ngoài cuộc.
Chương 21
Chương 21: Già rồi mà còn không đứng đắn.
Chương 22
Chương 22: Tư duy của đàn ông, vĩnh viễn là một đường thẳng tắp.
Chương 23
Chương 23: Anh phát sốt em có sốt ruột không?
Chương 24
Chương 24: Chẳng lẽ Cố thiếu gia tức điên lên thật rồi?
Chương 25
Chương 25: Vừa lúc anh cần, vừa lúc cô sẵn lòng.
Chương 26
Chương 26: Cái người lừa mất trong sạch của anh.
Chương 27
Chương 27: Anh chỉ tham lam thế với em thôi.
Chương 28
Chương 28: Em không sợ một ngày nào đó sẽ chiều hư anh hả.
Chương 29
Chương 29: Em có thích anh không?
Chương 30
Chương 30: Đúng thật, chính anh cũng cảm thấy mình hơi bị kì quặc.
Chương 31
Chương 31: Ngoan quá.
Chương 32
Chương 32: Hái hoa tặc vs Hoa nghênh xuân.
Chương 33
Chương 33: Có phải em càng ngày càng thích anh rồi không?
Chương 34
Chương 34: Đóa hoa nghênh xuân kia đứng lại cho anh!
Chương 35
Chương 35: Cố Văn Lan lại đang động kinh.
Chương 36
Chương 36: Quên gà vàng đi.
Chương 37
Chương 37: Gọi chú đi.
Chương 38
Chương 38: Chú Cố rất thích em.
Chương 39
Chương 39: Giờ mình làm được không?
Chương 40
Chương 40: Nếu không để anh tới thử độc nhé?
Chương 41
Chương 41: Muộn tao đều nên bị trừng trị.
Chương 42
Chương 42: Cô giáo Lý sờ người anh nhiều nên đâm ra đo được kích cỡ luôn rồi nhỉ.
Chương 43
Chương 43: Em muốn ở bên anh.
Chương 44
Chương 44: Từ lúc có em, càng có nhiều thứ khiến anh sợ hơn.
Chương 45
Chương 45: Chỉ trách em thật quá quyến rũ.
Chương 46
Chương 46: Ngủ ngon, cô dâu của anh.
Chương 47
Chương 47: Cưng à, em nghe.

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 35
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...