Rồi nàng khóc ngất, vùi đầu vào lòng mẹ. Bà Vân Tường cũng nấc lên từng cơn:
- Trời ơi! Tội nghiệp cho con tôi quá. Vân Phi ơi! Từ đây, mẹ sẽ không không bao giờ xa con đâu. Mẹ yêu con quá.
- Vân Phi! Anh là anh Hai của em nè.
Mẫn Nghi rời mẹ, nhìn Trực Nhân. Mắt nàng sáng nhưng đầy lệ, giọng nghẹn ngào:
- Em thật sự có một người anh như anh sao, Trực Nhân?
- Đúng. Anh là anh Hai của em đây, Vân Phi.
Một lần nữa, nàng lại ngả vào lòng anh trai. Trực Nhân ôm siết em vào lòng như truyền tất cả tình thương và sức mạnh cho em, rồi dỗ dành.
- Vân Phi! Em đã gặp lại mẹ và anh. Kể từ đây, anh sẽ hết lòng lo cho em, không để cho em phải vất vả nữa đâu.
- Anh Hai ơi! Em không cần gì cả, gặp lại mẹ và anh là em mừng và mãn nguyện rồi. Kể từ nay, em không phải là kẻ mồ côi nữa rồi. Em đã thật sự có một gia đình rồi.
- Trời ơi! Vân Phi tội nghiệp của mẹ!
Nàng quay sang ôm mẹ:
- Mẹ ơi! Được gọi tiếng mẹ thân thương, con thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời. Mẹ ơi! Con yêu mẹ quá. Mẹ có biết không? Khi con mười tám tuổi, sư cô cho con ra đời để tự lập và nuôi lấy thân. Người đã trao cho con những kỷ vật này và bảo rằng, con hãy cất kỹ những thứ này, nó có thể giúp con tìm lại cha mẹ mình. Vì thế, bao năm nay, con đã cất giữ sợi dây chuyền, chiếc khăn và cái áo như một báu vật với hy vọng mong manh là sẽ có ngày tìm được ba mẹ. Ông trời đã không phụ con, đã đưa con về với mẹ rồi. Mẹ ơi! Con đã toại nguyện quá rồi. Con không còn ước mơ gì thêm nữa.
Bà Vân Tường vuốt nhẹ mái tóc con, giọng hối lỗi:
- Con gái ơi! Mẹ xin lỗi con. Chỉ một phút sơ ý mà mẹ đã làm cho con khổ.
- Ờ phải. Tại sao mẹ lại bị thất lạc con vậy hở mẹ?
Bà Vân Tường lau mắt:
- Tất cả là do mẹ, tại mẹ hư quá. Năm đó con vừa một tuổi, ba mẹ và hai con đang sống yên vui, bỗng ba con bị bệnh tai biến mạch máu não chết đột ngột. Lúc đó, mẹ chới với hụt hẫng, không biết nương tựa vào ai, đành bán hết tài sản định về nương tựa vào bà ngoại. Mẹ còn trẻ với một nách hai con đưa nhau lên tàu, nhưng không may con bị sốt nặng cứ co giật và khóc nằng nặc. Mọi người trên tàu ai cũng bảo mẹ nên đi mua thuốc cho con vì bên ngoài gió quá mạnh, nên mẹ mới gởi con cho một người đàn bà ngồi ở ghế cạnh bên và dẫn Trực Nhân đi mua thuốc. Mẹ nhớ lúc đó mẹ dẫn Trực Nhân chạy trên một sân ga rất đông người. Khi mua được thuốc về thì chuyến tàu trên đó có con đã rời sân ga từ bao giờ. Lúc đó, mẹ chỉ còn biết kêu gào và gọi tên con con thảm thiết. Nhưng chuyến tàu đã mang con đi xa vời vợi. Và sau đó, mẹ đã đi khắp nơi mà con tàu đã đi qua để tìm lại con, nhưng vô vọng. Không ngờ người đàn bà đó đã mang con bỏ trước cô nhi viện. Cũng may là vị sư cô kịp phát hiện và cứu sống con của mẹ. Vân Phi! Tha lỗi cho mẹ nhé.
- Mẹ! Con rất hiểu nỗi khổ của mẹ. Dù chúng ta có gặp nhiều bất trắc, nhưng bây giờ gia đình mình cũng đã hội ngộ. Mẹ hãy quên hết chuyện cũ đi. Con cũng không bao giờ dám hờn trách mẹ đâu. Phải không anh Hai?