Có chuyện gì vậy? – Raian hỏi từ khi chàng còn chưa vào phòng. Chàng và Asisư vừa vội vã từ Thượng Ai Cập trở về.
- Xya… xya bị ngất… - Carol khóc nấc.
- Chuyện là sao? Chàng trai này là ai vậy? – Raian chỉ vào trai trai có mái tóc nâu hạt dẻ dứng bên cạnh giường Xya.
- Xin chào. Tôi là Koda. Hôm đó khi tới bữa trưa tôi tới gọi Xya lại ăn
chung cùng mọi người thì thấy cô bé bị ngất mà không ai biết vì sao.
- Kì lạ là bệnh tim của Xya cũng khỏi rồi – Menfuisư thông báo – Nhưng không ngự y nào đoán được bao giờ cô bé tỉnh.
Mọi người đều im lặng. Xót xa biết bao khi cô bé lúc nào cũng hồn nhiên
cười nói vui vẻ nay lại nằm im một chỗ. Càng xót xa càng căm giận kẻ nào gây ra tình cảnh này…
0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0
- Hoàng tử Izumin xứ Hitaito cầu kiến! – Vị tổng quan thông báo.
- Izumin kính chào hoàng đế Ai Cập – Izumin chào nhưng không hề cúi đầu, dù chỉ là một chút.
- Nói đi! Lần này hoàng tử tới Ai Cập có chuyện gì? – Hoàng đế Menfuisư thể hiện sự khó chịu với vị khách này ra mặt.
- Ta mang một vài món quà đến gọi là thành ý cám ơn công chúa Ai Cập đã chữa khỏi bệnh cho mẫu hậu ta.
Nói rồi Izumin sai người mang “vài món quà” đã nói ra. Thôi thì đủ cả,
từ lụa là, nước hoa tới vàng bạc, trang sức,… không thiếu thứ gì. Nhưng
Menfuisư vẫn chẳng bộc lộ chút cảm xúc gì, cho tới khi một cung nữ chạy
tới, thì thầm một điều gì đó, mặt chàng mới dãn ra, ánh mắt có chút gì
đó vui mừng.
- Xin cám ơn thịnh tình của quý quốc! Còn bây giờ, nếu hoàng tử không còn chuyện thì muốn nói thì bãi triều!
Izumin tức giận nhìn Menfuisư coi khinh mình. Thực ra, chàng muốn gặp
Xya nhưng không biết phải nói sao nên bây giờ chẳng biết phải làm gì.
“Mà sao tên Menfuisư lại vội vã quá vậy?” – Izumin tự hỏi nhưng có lẽ
phải thêm một thời gian chàng mới trả lời được.
0o0o0o0o0oo0o0o0o0o0o0o0
Menfuisư nhanh chóng từ chính điện tới Tây cung để thăm Xya. Người cung nữ vừa nãy báo cho chàng biết Xya đã tỉnh lại.
- Xya sao rồi? – Câu hỏi quen thuộc lại được Menfuisư nhắc lại.
Căn phòng có chút náo nhiệt đột nhiên yên lặng vì câu hỏi:
- Đây là ai? – Xya thắc mắc, mắt nhìn thẳng vào Menfuisư.
Để trả lời cho sự hoài nghi của Menfuisư, Carol kéo chàng ra ngoài rồi
nhanh chóng giải thích. Hóa ra Xya đã quên phần kí ức từ trước khi tới
Ai Cập cổ, quên luôn nhưng người nàng đã gặp trong thời gian này. Không
muốn Menfuisư suy nghĩ nhiều, Carol nói rằng việc này khá tốt để Xya
không phải đau khổ như trước kia nữa. Vốn là một chàng trai thông minh,
Menfuisư cười nhẹ rồi kéo Carol lại phòng. Đứng trước mặt Xya, chàng