Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Ông Xã Của Tôi Là Xã Hội Đen

Chương 20

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Có lẽ do tôi đứng ở phía

sau nên bị anh ta phát hiện, Tiêu Diêu xoay đầu lại nhìn tôi. Trước kia anh ta

luôn xuất hiện với một nụ cười thờ ơ, nhưng bây giờ anh ta không còn nụ cười,

mà ngược lại khuôn mặt mang nét bi thương mơ hồ, từ đầu đến chân của anh ta đều

ướt đẫm, nước từ trên tóc chảy xuống như dòng suối nhỏ. Cũng là chàng đẹp trai,

mà Tễ Huyên nhà chúng ta đi mưa có vẻ..., tôi cảm thấy Tễ Huyên đi trong mưa có

vẻ đẹp trai. Bất quá cái ý nghĩ này không cần nói cho Tiêu Diêu biết thì có lẽ

tốt hơn, thoạt nhìn tâm tình anh ta rất tệ.

Tôi nên nói cái gì đây? Lần này anh ta không chủ động nói chuyện với tôi, tôi

cũng không biết nên nói gì. Đúng rồi, Uyển Nhu bảo hôm nay sinh nhật anh ta

nha, như thế nào anh ta mang bộ mặt sa sút xuất hiện ở nơi này vậy? “Cái

kia..., Tiêu Diêu..., anh cần dù không?”

Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt không tốt lắm, nhưng tôi là một cô gái lương thiện, vì

vậy tôi như cũ nói tiếp: “Tôi đi đến tiệm kem phía trước àh, anh có thể dùng dù

của tôi.” Tôi đưa dù đến trước mặt anh ta.

“Không cần cô thương hại tôi!” Phản ứng của Tiêu Diêu hơi kịch liệt, anh ấy túm

lấy cây dù, hung hăng ném xuống, vừa vặn đập lên poster, cây dù liền hư, nhìn

cây dù gãy làm đôi anh ta hình như không biết mình tại sao lại làm như vậy,

sửng sốt một chút, cuối cùng anh ta tiêu sái bước đi.

Chuyện này là sao? Hảo tâm không được báo đáp sao?! Có lầm không, lấy dù tôi để

hả giận àh! Đây là cây dù kitty mà tôi thích nhất đó, “Ê, Tiêu Diêu, ê! Anh bồi

thường lại cây dù cho tôi, ê!” Tôi đuổi theo đòi nợ.

“Lan Trăn!” Là giọng chói tai của Mạn Trữ, gọi tôi làm gì? Tôi nhìn qua chỗ âm

thanh phát ra, một chiếc xe hơi đang lao tới chỗ tôi!

“A ~!”

Ngay thời điểm mấu chốt có người kéo tôi sang một bên, tôi ngẩng đầu nhìn lên

là Tiêu Diêu, coi như tiểu tử nhà anh còn có chút nhân tính. Chiếc xe kia rất

lạ, theo lý mà nói nó hình như cố tình đụng tôi, nhưng mà sao lại có chuyện như

vậy. Xe “Chi” một tiếng dừng trước mặt tôi và Tiêu Diêu, một đám người áo đen

nhảy xuống, thoạt nhìn chính là xã hội đen, bất quá không phải là người trong

nhà tôi.

“Lan Trăn!” Ngay cả Uyển Nhu cũng đi ra, nhưng chỉ có thể cùng Mạn Trữ đứng bên

đường không qua được vì dòng xe lưu thông không ngừng.

“Lâm Lan Trăn.” Có một người áo đen lên tiếng.

“Chú..., chú, chú, các chú muốn làm gì?” Ông ấy làm sao biết tôi? Người ta

đương nhiên sẽ không thèm để ý đến lời nói của tôi, liền nhét tôi vào trong xe.

“Ê, các chú muốn làm gì?”

Tiêu Diêu không thắc mắc nhiều như tôi, anh ta bay lên đá một cước lên mặt

người đó, “Chạy mau!”

“Ah!” Tôi rất muốn chạy, nhưng lại bị một người khác túm lại, chú ấy mạnh hơn

tôi rất nhiều, tôi căn bản thoát không được, tôi cố gắng giãy giụa, Tiêu Diêu

bị cái tên anh ta đá quấn lấy. Anh ta hình như muốn đánh trả nhưng không ngờ

rằng cái tên chết tiệt kia lại lấy ra một khẩu súng, chỉ vào Tiêu Diêu, không

chỉ hai chúng tôi mà mọi người đều hết hồn, không ngờ tới tình huống sẽ biến

thành như vậy. Tôi bị kéo vào trong xe, trước khi cửa bị đóng lại tôi thấy Tiêu

Diêu không có hành động gì hết, tên kia dùng cán súng đập mạnh vào đầu anh ta.

“Ê, các chú muốn làm gì? Cũng không liên quan đến anh ta!”

Họ căn bản không để ý tới tôi, bất quá tên kia tựa hồ rất gấp, ngồi lên ghế

phụ, chuẩn bị nghênh ngang rời đi.

Xe vừa khởi động không bao lâu, Tiêu Diêu chạy tới kéo cửa xe, không biết anh

ta làm thế nào lại mở được cửa ghế phụ, tên kia bị anh ta kéo xuống xe, hai

người lại đánh tiếp, tên đồng bọ đang điều khiển xe thấy vậy liền chạy xuống

giúp đỡ, xoay người đá mạnh vào Tiêu Diêu.

“Tiêu Diêu!” Ngay lúc tôi gọi anh ta, có một chiếc xe hình như là xe đạp gì đó

văng vào cửa xe, “Cân” một tiếng vang thật lớn, xe đành phải ngừng lại, tôi

liền nắm bắt cơ hội, tôi không ngu đến nổi ngồi đây chờ người ta tới bắt đâu!

Lâm Lan Trăn xuất ra một chút bản lĩnh của phụ nữ! “Tên biến thái này! chú,

chú...” Rốt cục tôi cũng tỉnh lại, bắt đầu dùng móng tay cào tên kia, bây giờ

xe dừng lại rồi, là cơ hội tốt!

“Không được lộn xộn! Mẹ nó, nhỏ này..., ngồi yên một chút coi!” Ha ha! Tên này

hình như không có súng nha, nếu không đã sớm lấy ra rồi, rất tốt, tôi cũng

không khách khí nữa.

“Lan Trăn!” Hả? Là Mạn Trữ!

Tôi nhìn thấy Mạn Trữ đang cầm cửa trước, Ê! Mạn Trữ! Tớ ở phía sau mà! “Mạn

Trữ! Cậu...” hai chúng tôi chưa nói được gì, xe lại rời đi, “Mạn Trữ! Ê!” Ê,

các ông còn nhân tính không vậy?Mạn Trữ còn đang nắm chặt cửa xe mà, các ông

muốn làm gì???

“Bỏ con nhỏ đó ra nhanh chút coi.” Người ngồi phía trước quay đầu lại nói, “Ê,

mày coi chừng cái nhỏ Lâm Lan Trăn cho tốt!” Hắn ra lệnh cho người giữ tôi, xem

ra hắn là tên cầm đầu rồi. Xe không ngừng lạn trái lắc phải, muốn làm cho Mạn

Trữ ngã xuống.

Mạn Trữ cũng thật là, tại sao lại giữ chặt cửa như vậy! Cậu ấy không chỉ có

muốn kéo cửa ra, còn muốn đối phó với tên kia. Tôi thật không nhẫn tâm nhìn cậu

ấy như vậy, bây giờ nhất định phải thoát hiểm trước rồi nói sau.

“Tôi cho ông biết, chồng tôi là Thiệu Tễ Huyên, ông tốt nhất là thả tôi ra,

bằng không chồng tôi nhất định giết cả nhà ông!” Không nghĩ tới bọn họ căn bản

không thèm để ý tới tôi, cực độ đả kích lòng tự tin của tôi, tôi nhanh chóng mở

cửa bên cạnh ra, đây là lần thứ hai mở cửa khi xe chạy như bay trên đường, ai

~~!

“Mày muốn chết hả?” Tên bắt cóc lập tức bắt tôi lại, tôi cũng không cam lòng

yếu thế đánh lại hắn.

“Đánh chết ông! Đánh chết ông!” Cây dù kitty bị gẫy đã trở thành vũ khí, tôi

cầm dù đập mạnh vào đầu hắn, bất quá thần kinh vận động và lực công khích của

tôi hơi hạn chế, tên bắt cóc túm lấy cổ tay tôi, ông ta rất mạnh, nắm tay tôi

đau muốn chết, “Buông ra! Ông định giết con tin sao?”

******

“Ah?”

Ngay lúc tôi anh dũng chiến đấu, Mạn Trữ đã chui hơn phân nửa người vào trong

xe, nhưng tình huống hình như không tốt lắm, tôi chỉ nhìn đến người kia cầm

súng đánh vào đầu Mạn Trữ, “Nhảy xuống xe chưa?” Tên áo đen uy hiếp nói. Ê, các

ông còn là con người không vậy, như vậy mà muốn cậu ấy nhảy xuống sao, rất nguy

hiểm đó, bây giờ đang chạy gần lối đi bộ! Mạn Trữ và tôi nhất định phải trốn

đi! Tôi xuất ra tuyệt chiêu cuối cùng, thiết xỉ thần công! (xỉ là răng đó ^^)

Chương 1: Diễn biến mới

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 20
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...