Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Phu Quý Hà Cầu

Chương 12

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Editor: Luna Huang

Đông quan đại nhân cúi đầu xem xét một lát, biểu tình trên mặt đột nhiên thay đổi phẫn uất. . .

“Nói bậy! Đại nhân làm sẽ thích xem thứ. . . Bất nhập lưu này?”

Đại Xuân mờ mịt trừng mắt.

“Liền ~ là thích cái này a, mỗi lần đến đây đều xem.”

Nàng chỉ biết một từ hương phía trên, cho là mình cầm bản thực đơn, còn nghiêm túc giải thích. . .

“Khẩu vị của Quan lão gia, ta ~ làm sao có thể biết đến rõ ràng. Lỗ ~ Tử có viết, thực sắc tinh dạ, nào có người không thích ăn.”

Gò má của Tần tiểu thư sinh đỏ bừng.

Quyển 《 Tiễn Hương Tân Thoại 》 này là tục bản trong vạn lịch năm, thuật trên đó tuy là vinh nhục phồn thịnh của trạch hậu viện, cũng không thiếu phương pháp hương thiết ngọc, là một loại thư tịch trơ trẽn nhất của người đọc sách. . .

“Đại nhân nhà của chúng ta, làm sao sẽ thích sách như vậy.”

Đông quan phát chút ít tính tình, đặt sách ở rất xa, coi như liếc mắt nhìn cũng sẽ có chút nhục nhã.

“Tự ta tìm.”

Ninh Sơ Nhị không biết Đại Xuân rốt cuộc tạo nghiệt gì sau lưng mình, chỉ nghe ý tứ trong lời. Một mặt lo lắng, một mặt chậm rì rì bò ra hậu môn. . .

Cái chỗ nàng ngồi xổm này, là hàng cuối cùng của thư các, chỉ cần động tác nhanh chút, cũng sẽ không bị phát hiện.

Tần Hoan lúc này còn đắm chìm trong khẩu vị “Kỳ quái” của đại nhân nhà hắn vô pháp tự kềm chế, buồn buồn chọn sách trên giá.

Sơ Nhị thấy thời cơ không sai, liền đánh bạo hướng phía trước đi mấy bước. . .

Vậy mà cũng nhanh sắp đến cạnh cửa, bỗng nhiên bị một trọng vật đập trúng đỉnh đầu. . .

“Ngô!”

Một tiếng rên này, một nửa là đau, một nửa là sợ. . .

Vọng Thư Uyển

Đông quan vốn có xem 《 Phương Thần Vật Nhữ 》, lại xem 《 Tư Chính Thông Giám 》, lại cứ vẫn là điển giấu. . .

Một khối thạch trọng lượng tuyệt đối không nhẹ. . .

Ninh gia tiểu nhị không may bị đập đến sưng một cục không nhỏ, dưới tình thế cấp bách còn bị trật mắt cá chân. . .

Đông quan nghe thanh âm, cũng là sợ ngẩn ra, ba bước hai bước liền muốn đi vòng qua xem. . .

“Hình như là đập phải người.”

Nước mắt của Đại Xuân đều sắp rơi xuống, dưới tình thế cấp bách miệng kia thì càng không lưu loát. . .

“Không, không ~ người.”

“Thế nhưng ta phân minh nghe được thanh âm a.”

Tần Hoan càng phát giác, muốn tiến lên xem, lại bị Đại Xuân ôm lấy đùi.

“Chớ ~ đi a, là khách nhân, người đừng dọa ~ đến nàng”

Tâm trạng của Đại Xuân sắp sốt ruột đến không xong.

Vốn có thư các này vẫn là Tiến Bảo thủ, người khác cơ linh lại hiểu được ứng đối. Sớm biết rằng hội ngộ tình huống như vậy nàng là chết cũng không để hắn đi ra trước.

Trái lại chủ tử bên này, tình huống thảm hại hơn. . .

Tư thế chỉ nửa bước chấm đất, còn chân khác duy trì cất bước, cứ như vậy không được tự nhiên trật khớp.

Ninh Sơ Nhị đau mồ hôi lạnh ứa ra, lại trùng hợp vào lúc này nghe Tần Hoan muốn qua.

“Ta phải vào xem, nghĩ là đập không nhẹ.”

Hoàn hảo, nàng mặc nữ trang. Hoàn hảo, thời gian té mặt hướng xuống dưới.

Không tốt là, Tần Hoan đi tới.

“Vị cô nương này, ngươi không sao chứ?”

Ninh Sơ Nhị run rẩy tay nhỏ bé, cái động tác thứ nhất chính là làm rối tóc trên đầu, toàn bộ lung đến trước mặt.

“Không có việc gì a.”

Âm sắc lanh lảnh.

Đáng thương Tần tiểu thư sinh là một người biết lễ, một hồi gặp gỡ đã thấy nữ tử kéo tóc loạn xạ.

“Ta đây đỡ cô nương đứng lên.”

Kỳ thực hắn càng muốn nói là: Ta đây mua cho ngươi chút dược?

Vừa nhìn, thực sự “bệnh” Không nhẹ.

“Nam ~ Nữ mập ốm không rõ, hay là để ta đi.”

Đại Xuân giành trước tiến lên trước, tỉ mỉ xác nhận vẻ mặt của Ninh Sơ Nhị đều là tóc mới đỡ nàng dậy. . .

Hình ảnh một mái tóc dài phất phới thảm không nỡ nhìn để đông quan đại nhân lui một bước dài.

Ninh Sơ Nhị chịu đựng đau nhức phúc thân phúc thân.

“Nô gia diện mạo xấu xí, không đành lòng hách công tử. Mới vừa rồi quấy nhiễu hoàn vọng kiến lương.”

“Cô, cô nương nói quá lời.”

Đông quan đại nhân vội vã xua tay

“Là tiểu sinh không có lưu ý phía sau giá sách, cũng không biết có đập phải cô nương không.”

Cô nương trái lại không bị đập, người bị đập là cô nãi nãi!

(Luna: cô nương là gái chưa chồng, cố nãi nãi là đã lập gia đình, vì thế NSN mới nói như thế)

Ninh gia tiểu nhị nào có tâm tư nghe hắn khách sáo, quơ đại tóc dài nói. . .

“Không ngại, công tử nếu như vô sự, nô gia liền đi trước một bước.”

Nói xong cũng không đợi hắn nói cái gì, nhấc chân liền đi, hoàn toàn đã quên chân vẫn còn bị trật.

Một bước rơi xuống đất, đau nàng suýt nữa té ngã, được Tần Hoan tay mắt lanh lẹ đỡ lấy.

“Cô nương, chân của ngươi. . .”

Hắn xoay mặt nhìn nàng, chính thấy nửa gò má lộ ra của nàng. . . Thế nào cảm giác, nhìn quen mắt như thế?

Đông quan không khỏi về phía trước dò xét, chính vượt qua bên cửa sổ có gió thổi qua.

Tóc dài đón gió nhi động, Ninh Sơ Nhị thầm kêu một tiếng bất hảo!

Đúng lúc này, thân thể bị một cổ ngoại lực lôi qua.

Nàng nghe thanh âm quen đến không thể quen hơn, lười biếng nói.

“Phụng nhi không tốt, quấy rầy Tần đại nhân rồi?”

Bàn tay nhẹ nhàng phủ trên đầu nàng, ôm nàng vào trong lòng.

Đông quan không nghĩ tới ở chỗ này gặp phải Liên Thập Cửu, cuống quít hành qua một quan lễ.

Vongthuuyen.com

“Thị lang đại nhân.”

Vừa nhìn thái độ của hắn cùng “vị cô nương kia” thân mật như vậy, lường trước nhất định là hồng nhan của Liên đại nhân.

“Là hạ quan đường đột, mới vừa rồi lấy sách không cẩn thận đập phải vị cô nương này, mong rằng Liên đại nhân thứ lỗi.”

“Đều là vô tâm chi thất*, quan chính đại nhân không cần tự trách.”

(*) thất lễ lúc không có ý

Liên Thập Cửu nhàn nhạt quét Đại Xuân một mắt, ngước mắt cười khẽ.

“Chưởng quỹ cũng bận rộn, trễ chút mang sách Phụng nhi chọn đưa đến đây, Liên mỗ tự có thâm tạ.”

Sau đó ôm ngang Ninh Sơ Nhị lên, thẳng đi ra thư các.

Cái nhìn kia của đại nhân. . . Thật đáng sợ a. . .

Đại Xuân run run ngã ngồi tại chỗ, nghe được đông quan không có đầu óc nói.

“Làm phiền mang hai quyển sách vừa rồi bọc lại cho ta.”

Hắn còn phải cầm đưa cho Ninh đại nhân.

Ngươi trái lại chỉ nhớ sách. . .!

Ninh Sơ Nhị là được Liên Thập Cửu ôm lên xe ngựa.

Nàng biết hắn đang tức giận, nên thật là khéo léo, đem tóc trên mặt kéo càng dày hơn.

Quả thật đây là một hành vi rất săn sóc, sắc mặt của Liên đại nhân lại càng phát ra khó coi.

“Trên người có phù chỉ không?”

Vật này là gia hỏa của khâm thiên giám dùng để ăn cơm, lúc ra cửa nàng cũng sẽ mang theo hai tờ.

Ninh Sơ Nhị bất minh, từ trong lòng móc ra đưa đến trong tay hắn.

“Ngươi dự định làm. . .”

Hai chữ còn chưa nói xuất khẩu, trên mặt của Ninh Sơ Nhị đã bị dán. . . Kỳ thực cái này không phải là dùng để đuổi quỷ.

Ninh gia tiểu nhị yên lặng nuốt xuống một câu trong miệng, ngoan ngoãn phối hợp hành vi cực kỳ ấu trĩ của Liên đại nhân.

Tóc dài che ở trên mặt có chút lạnh, Ninh Sơ Nhị lại cảm thấy có chút khô nóng.

Nàng lúc này, như trước vùi ở trong ngực của hắn. Khớp xương tay phân minh của Liên Thập Cửu, cứ như vậy như có như không long ở bên hông.

Cảm nhận được hô hấp của nhau, vô cùng thân thiết như một cái ôm tự nhiên. . .

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1: ‘TỬ’ THỪA PHỤ NGHIỆP
Chương 2
Chương 2: GỌI TRƯỞNG QUỸ CỦA CÁC NGƯƠI RA ĐÂY
Chương 3
Chương 3: CHÚNG TA HÒA LY ĐI
Chương 4
Chương 4: NÊN “PHANH TỪ”
Chương 5
Chương 5: THOA. . . CHỖ NÀO?
Chương 6
Chương 6: CÁI GÌ GỌI LÀ CHÂN NGOÀI DÀI HƠN CHÂN TRONG
Chương 7
Chương 7: KHÔNG ĐỤNG TƯỜNG NAM KHÔNG QUAY ĐẦU
Chương 8
Chương 8: NÀNG LÀM?
Chương 9
Chương 9: ‘NHÌN’ HÀI TỬ
Chương 10
Chương 10: ĐÍCH THÂN NẤU CANH
Chương 11
Chương 11: TIỂU HOÀNG LY GIƯƠNG CÁNH BAY
Chương 12
Chương 12: CÔ NÃI NÃI BỊ ĐẬP
Chương 13
Chương 13: ĐÔNG TUYẾT HÀN MAI
Chương 14
Chương 14: LIÊN THẬP CỬU SÁT THIÊN ĐAO
Chương 14: CẦU NGƯỜI KHÓ, KHÓ CẦU NGƯỜI
Chương 15
Chương 15: SINH ĐỘNG HƠN HỌA
Chương 16
Chương 16: NHI TỬ MUỐN CA CA
Chương 17
Chương 17: HẮN CÓ KHỎE KHÔNG?
Chương 18
Chương 18: THẾ NÀO LÀ NÀNG?
Chương 19
Chương 19: PHÚC HẮC NHI TỬ BẠI GIA CHA
Chương 20
Chương 20: NINH TIÊN SINH KHÔNG VUI RỒI
Chương 21
Chương 21: LỘC XƯƠNG HẦU NHẠC THÂM
Chương 22
Chương 22: PHONG CỐC CHỦ
Chương 23
Chương 23: CHUYỆN PHIỀN MUỘN NIÊN THIẾU
Chương 24
Chương 25
Chương 25: LIÊN TIỂU GIA BẠI GIA
Chương 26
Chương 26: LOẠI SỰ TÌNH CĂN CỐT NÀY
Chương 26: LOẠI SỰ TÌNH CĂN CỐT NÀY
Chương 27
Chương 27: KHÔNG MỜI MÀ TỚI
Chương 28: LẦM ĐẦU GIAO PHONG
Chương 28
Chương 29
Chương 29: ĐAU THƯƠNG CỦA LIÊN TIỂU THÚ
Chương 30
Chương 30: THẢ RẮM CŨNG KHÔNG MỞ CỬA SỔ
Chương 31
Chương 31: CỨU ĐẠI ĐIỆT NHI CỦA NGƯƠI
Chương 32
Chương 32: PHỤ TỪ NHIỀU BẠI NHI
Chương 33
Chương 33: KHÓ CÓ ĐƯỢC NGƯNG TRỌNG NHƯ NGƯỜI THƯỜNG
Chương 34
Chương 34: THỈNH CHỈ VÂN ĐÔ
Chương 35
Chương 35: BA NGƯỜI THÀNH HÀNG
Chương 36
Chương 36: NHÂN DUYÊN THẬT TỐT
Chương 37
Chương 37: TÚY ÔNG CHI Ý CŨNG KHÔNG PHẢI DO RƯỢU
Chương 38
Chương 38: NGỦ HAY KHÔNG NGỦ?
Chương 39
Chương 39: CHÍNH LÀ NGƯỜI NÀY
Chương 40
Chương 40: GỬI CHO HẮN
Chương 41
Chương 41: CHÍNH NÀNG ĐI
Chương 41: CHÍNH NÀNG ĐI
Chương 42
Chương 42: LOẠI CHUYỆN XÃ GIAO NÀY
Chương 43
Chương 43: TÂM TƯ CỦA LIÊN TIỂU GIA
Chương 44
Chương 44: TRỪ TA CÒN AI
Chương 45
Chương 45: NHÀ NÀO KHÔNG CÓ MẶT MŨI HƠN?
Chương 46
Chương 46: TÀI MÊ HỒ BÁN TIÊN
Chương 47
Chương 47: SIÊU ĐỘ KHÔNG XONG
Chương 48
Chương 48: ĐEN ĂN ĐEN
Chương 49
Chương 49: CỮU CỮU, NGỦ KHÔNG?
Chương 50
Chương 50: NGƯƠI QUY CỦ MỘT CHÚT CHO TA
Chương 51
Chương 51: NÉM ĐẾN ĐÂU RỒI?
Chương 52
Chương 52: CÓ THỂ GẢ CHO TA KHÔNG
Chương 53
Chương 53: BUỒN BỰC
Chương 54
Chương 54: HẬU QUẢ CỦA BỐC ĐỒNG
Chương 55
Chương 55: CHƠI ĐỦ RỒI?
Chương 56
Chương 56: PHIỀN MUỘN CỦA LIÊN TIỂU GIA
Chương 57
Chương 57: HAI VỊ TIỂU GIA
Chương 58
Chương 58: BÀ BÀ XUẤT MÃ
Chương 59
Chương 59: CÓ BỆNH
Chương 60
Chương 60: ‘TIỀN KHOA’ KHÔNG SÁNG LẮM
Chương 61
Chương 61: NAM QUỐC HỮU GIAI NHÂN
Chương 62
Chương 62: NGỌA BĂNG CẦU LÝ
Chương 63
Chương 63: HAI TIẾN CUNG
Chương 64: TỶ PHU
Chương 64
Chương 65
Chương 65: CHUA XÓT CỦA LIÊN TIỂU THÚ
Chương 66
Chương 66: LẤY NƯƠNG LÀM VINH
Chương 67
Chương 67: TRỜI SẮP ĐỔI RỒI
Chương 68
Chương 68: ĐẮC KỶ CÙNG KHƯƠNG HOÀNG HẬU
Chương 69
Chương 69: BÀNG ĐẠI NHÂN AN HẢO
Chương 70
Chương 70: ẤM ỨC
Chương 71
Chương 71: ĐÔNG QUAN ĐẾN HẦU HẠ
Chương 72
Chương 72: TỪ CHỐI THÌ BẤT KÍNH
Chương 73
Chương 73: BÁT TA MUỐN MANG ĐI
Chương 74
Chương 74: BẠC ĐÂU RỒI?
Chương 75
Chương 75: HUYỆN CHÚA NGƯỜI UỐNG TRÀ
Chương 76
Chương 76: ĐẾN NHÀ TRƯỢNG MẪU NƯƠNG TA
Chương 77
Chương 77: NÀNG CÀNG TỐT HƠN
Chương 78: TRẦN THÁI HẬU THÔNG MINH
Chương 78
Chương 79: TUYỆT TRẦN MÀ ĐI
Chương 79
Chương 80: ‘TIỂU NHÂN’ ĐÂM NGƯƠI
Chương 80
Chương 81
Chương 81: THẬT MUỐN GIẾT NGƯƠI
Chương 82
Chương 82: SƠ NHỊ ĐÁNH TA
Chương 83: KHÔNG CÓ KHÔNG CẦN MẶT MŨI NHƯ TA
Chương 83
Chương 84
Chương 84: LIÊN MỘC LAN
Chương 85
Chương 85: TRANH TÃ LÓT
Chương 86
Chương 86: VẠN NHẤT LIÊN THẬP CỬU CHẾT SỚM
Chương 87
Chương 87: TƯƠNG TƯ TẬN XƯƠNG
Chương 88
Chương 88: LIÊN MỖ CHÍNH LÀ PHẦN TỬ TRÍ THỨC
Chương 89
Chương 89: ĐẠI KẾT CỤC
Chương 90
Chương 91
Chương 92

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 12
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...