Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Sau Khi Xuyên Thành Giả Thiếu Gia Ta Bạo Hồng

Chương 88

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Kể từ khi Tuyên Diệc Hàm ra mắt, fan cậu ta cuối cùng cũng tự hào vút trời.

Đặc biệt là vào đêm chung kết, sau khi biết chính chủ thật sự là, tiểu thiếu gia hào môn, thì càng trở nên kiêu căng ngạo mạn hơn.

Sau làn sóng Peace & Love từ những cú đánh đầu tay, nhịn không được nhảy nhót lung tung.

Quay đầu liền bắt đầu tính toán nợ cũ với Lâm Yên Nhiên.

Bất quá xưa đâu bằng nay.

Mặc dù nhân khí Tuyên Diệc Hàm rất cao, nhưng độ nổi tiếng của Lâm Yên Nhiên hiện tại cũng không thấp, hơn nữa bọn họ cũng không thể phốt năng lực của người ta, chỉ có thể lấy cái thân phận hào môn duy nhất mà Tuyên Diệc Hàm có ra so với Lâm Yên Nhiên điên cuồng tìm cảm giác ưu thế.

5

Hôm nay fan chụp được Tuyên Diệc Hàm ở sân bay mặc một thân hàng hiệu, khuyên tai đeo cũng sáu con số.

Một blogger chuyên phân tích hình ảnh của các minh tinh trong tháng và cập nhật chúng.

Cùng với đó, đồ diện sân bay của một số minh tinh khác cũng được cập nhật, trong số đó có đồ mà Lâm Yên Nhiên mặc khi đến sân bay cách đây không lâu.

Hình ảnh sân bay của minh tinh tương đối hợp thời trang, mặc đồ cũng không nhiều.

Nhưng Lâm Yên Nhiên là kiểu người đặc biệt sợ lạnh, nên anh mặc một cái áo khoác giữ ấm trong nước mà anh vẫn luôn yêu thích, đem mình bọc kín mít.

Vốn dĩ fancam đã chịu rồi, sau khi blogger cập nhật, các fan mỗi nhà đều tập trung khen ca ca nhà mình, không liên quan gì đến nhau.

Nhưng fan của Tuyên Diệc hàm lại không như vậy, sau khi phổ cập hết những đồ hiệu từ trên xuống dưới của ca ca nhà mình, lập tức bắt đầu kéo Lâm Yên Nhiên vào chế giễu.

【 Tiểu thiếu gia hào môn vs Thiếu gia khu ổ chuột 】

4

【 Thật hâm mộ Hàm Hàm nhà tôi, sinh ra đã thắng ở vạch xuất phát, không giống một số người, bây giờ đừng nhìn sài bột giặt, trước kia vì tiền mà chạy khắp nơi cắt băng 】

【 Nghe nói từng ở nhà cũ nát, nhưng lại gặp biến thái suýt chút nữa bị chụp, cười ẻ 】

17

【 Không phải đỉnh lưu đều sống trong biệt thự lớn sao? Ôi mắc cỡ quá 2 ơi, sao lại sống trong khu ổ chuột thế kia? 】

4

【 Người ta để hòa hợp với mọi người cũng không dễ dàng mà, mặc quần áo cũng phải tiết kiệm chứ sao 】

Fan Tuyên Diệc Hàm chửi hăng say, Lâm Vân Triết bên kia cũng tặng hai người kia vào cục cảnh sát.

10

Hai người bác sĩ và y tá đã từ chức vào thời điểm đó thừa nhận rằng họ thực sự đã đổi con vào 22 năm trước.

"Lúc đó có người đưa cho tôi 500 triệu, yêu cầu chúng tôi ngày hôm sau trao đổi và xử lý đứa con của một người phụ nữ tên Tạ Nhu Phỉ."

4

Người y tá đã ngoài 50 tuổi, khóc lóc nhớ lại những gì xảy ra ở thời điểm đó.

"Ban đầu tôi không tin, rốt cuộc ai có thể biết chính xác là ngày mai sẽ có một người sinh con. Hơn nữa, lúc ấy con số đó thực sự quá lớn, tôi cảm thấy đối phương đang chơi khăm mình."

"Kết quả, đối phương lại gọi cho tôi và bảo tôi đi tìm trong thùng rác ngoài cửa. Tôi tìm thấy 500 triệu tiền mặt trong đó."

"Rồi tôi tin.... Con tôi bị ung thư máu, lúc đó tôi rất cần tiền....Nên.... Tôi đồng ý."

"Không nghờ hôm sau thật sự có người tới sinh con."

"Sau đó chúng tôi làm theo chỉ dẫn của đối phương, dùng một đứa bé trai chết thay cậu bé và ném đứa trẻ bên vệ đường."

2

Bà y tá chậm rãi nhớ lại những chi tiết ở thời gian đó.

Nhưng từng lời truyền vào tai Lâm gia đều khiến họ hãi hùng khiếp vía.

Đặc biệt là Tạ Nhu Phỉ.

Những gì đối phương vừa mới nói giống hệt như những gì bà thấy trong mơ!

Vì vậy, giấc mơ lúc trước của bà hoàn toàn không phải mơ mà là tái hiện lại cảnh tượng lúc đó....

Tạ Nhu Phỉ cảm giác ngực một trận lại một trận đau.

Con trai bà....

Con trai bà....

"Trên người đứa trẻ có một vết bớt phải không?"

Đối phương suy nghĩ một lúc, "Hình như là có cái bớt, chắc là ở eo hoặc mông, lúc đó tôi hoảng quá không nhìn rõ."

Tạ Nhu Phỉ nhỏ giọng nói những gì mà y tá quên, "Là eo, sau eo bên phải, một vết bớt hình chữ S...."

Yên Nhiên, đứa con bà mất đi 22 năm....

Trong buổi biểu diễn hôm đó, bà có thể thấy rõ vết bớt này giống hệt vết  bớt trên người Yên Nhiên.

Khó trách khi lần đầu tiên gặp đối phương bà đã cảm thấy thân thiết.

Vì đó là con ruột của bà....

Y tá gật đầu, "Đúng vậy, chính là nơi đó, tôi nhớ rồi."

Nghe được câu trả lời này của y tá, đôi mắt Tạ Nhu Phỉ mờ đi, bà lảo đảo vài bước thiếu chút nữa ngất.

May là Lâm Yến Huy nhanh tay ôm bà vào lòng.

Tạ Nhu Phỉ lúc này quá xúc động nên Lâm Yến Huy đã đỡ bà ra ngoài.

Nhưng Tạ Nhu Phỉ nắm lấy cổ áo của chồng, "Mau đi tìm Yên Nhiên, con của chúng ta."

Bây giờ bà tin chắc rằng Lâm Yên Nhiên chính là con của mình, bà không muốn đợi thêm một giây nào, muốn ngay lập tức tìm đối phương.

Lâm Yến Huy vỗ nhẹ vào lưng bà gật đầu, "Được rồi, chúng ta lập tức đi đón con trai về."

Lâm Vân Triết không đi theo ra ngoài, chờ ba mẹ đi rồi, lại hỏi đối phương mấy vấn đề.

"Ai bảo bà làm như vậy?"

"Làm sao đối phương biết ngày đó mẹ tôi sẽ đến bệnh viện của các người sinh?"

Đối với vấn đề của Lâm Vân Triết, đối phương lắc đầu.

"Đối phương toàn bộ hành trình đều là gọi điện thoại, tôi không biết là ai, cũng chưa thấy qua người thật."

"Không biết, cái này tôi càng không biết, kỳ thật tôi cũng rất tò mò...."

Lâm Vân Triết không hỏi thêm, quay người rời đi.

Trán anh hơi nhíu lại.

Bởi vì chuyện này điều tra đến đây mọi manh mối đều bị cắt đứt.

Bất quá, cảm xúc bực bội này nhanh chóng bị niềm vui làm dịu đi.

Sau khi thư ký gọi cho anh, anh liền nói tin tức của Lâm Yên Nhiên cho ba mẹ.

"Yên Nhiên hiện tại công tác xong rồi."

Thông tin của Lâm Yên Nhiên bên này dễ dàng hơn việc đứa trẻ biến mất 22 năm trước nhiều.

Lâm Vân Triết đã sớm biết tuổi tác và hoàn cảnh sống chính xác của em trai mình.

Ngay cả chuyện Tuyên gia nhận nuôi lại bỏ anh Lâm Vân Triết cũng đều rõ ràng.

Dù bọn họ có cố tình che giấu việc nhận con nuôi nhưng trên đời không có bức tường nào là không thể xuyên thủng.

Hơn nữa hiện tại y tá đã xác nhận vết bớt trên eo, không có gì ngạc nhiên, Yên Nhiên 99.9% chính là em trai đã lưu lạc bên ngoài của anh.

Nghĩ đến em trai mình ở ngoài chịu cực khổ nhiều năm như vậy, Lâm Vân Triết vừa tức giận vừa đau lòng.

7

Lâm Vân Triết đã sớm biết Lâm Yên Nhiên ở tại Đông Giao Quân Đình, liền lập tức lái xe trực tiếp đưa ba mẹ đến đó.

Anh đã mua một tòa nhà ở đây, mặc dù chỉ thỉnh thoảng đến sống nhưng quản lý tiểu khu đã tiếp đón họ rất nhiệt tình.

Họ chưa gọi điện thoại cho Lâm Yên Nhiên, chỉ là yên lặng chờ đợi.

Tạ Nhu Phỉ nhìn kim giây trên đồng hồ quay đi quay lại, một giây trôi qua như một năm.

Sau khi đợi khoảng nửa giờ, quản lý gọi điện cho Lâm Yên Nhiên, và nói với họ là anh sẽ xuống ngay.

Trong một hai phút chờ thang máy, Tạ Nhu Phỉ mắt cũng không dám chớp....

Cuối cùng, khi bóng dáng đã mất tích vô số lần xuất hiện, Tạ Nhu Phỉ không thể kiềm chế được cảm xúc mãnh liệt của mình, nước mắt lưng tròng.

Gần như ngay lập tức, bà chạy về phía Lâm Yên Nhiên.

"Nhiên Nhiên...."

Nước mắt giàn giụa, Tạ Nhu Phỉ ôm con trai vào lòng.

"Mẹ cuối cùng cũng tìm được con!"

Sau 22 năm xa cách, cuối cùng hôm nay bà cũng tìm được con của mình.

Thằng bé chưa chết, thằng bé vẫn còn sống....

Tạ Nhu Phỉ cảm nhận được nhiệt độ thực sự trong vòng tay mình, dở khóc dở cười.

Bà không còn bất lực như trong mơ, chỉ biết nhìn người khác cướp đi con của mình.

Bà thực sự có thể ôm lấy anh và nghe anh gọi mình một tiếng mẹ.

Lâm Yên Nhiên mới ra thang máy kỳ thật không có chú ý.

Nhưng giây tiếp theo, đầu anh ập vào một vòng tay ấm áp.

Nghe giọng nói quen thuộc của mẹ, Lâm Yên Nhiên thiếu chút nữa đã khóc.

Trong một thoáng, anh tưởng mình bị ảo giác.

Nhưng khi anh ngẩng đầu lên, lại thật sự nhìn thấy mẹ, ba và anh trai đứng trước mặt.

Mỗi người trong số họ đều nhìn mình, trên mặt mỉm cười nhưng trong mắt lại lưng tròng nước.

3

Từ sau khi bỏ lỡ sinh nhật của mẹ, Lâm Yên Nhiên đã quen với việc cô đơn trên thế giới này.

Đối với anh, việc được gặp lại ba mẹ và gia đình đã trở thành một điều xa xỉ.

Sau khi thử một số cách nhưng không trở về thực tại, anh thậm chí đã lên kế hoạch tồi tệ nhất là ở đây đến hết đời và không bao giờ gặp lại gia đình.

Những khuôn mặt vốn chỉ xuất hiện trong giấc mơ và ký ức vô số lần, nhưng vào lúc này, chúng lại hiện ra trước mắt anh như thật.

Khi cảm xúc lên đến đỉnh điểm, ngoài nghẹn ngào, anh không thể nói gì thêm, cũng không thể làm ra bất cứ hành động nào.

Đại não như là mất kiểm xoát vào lúc này.

Lâm Yên Nhiên chỉ có thể dùng hai mắt nỗ lực nhìn những người trong gia đình trước mặt, cẩn thận quan sát khuôn mặt của họ.

Mỗi người đều giống hệt như gia đình mà anh nhớ.

"Con trai.... Nhiên Nhiên...."

"Em trai, anh là anh của em."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc của gia đình, Lâm Yên Nhiên đã phải mất một lúc lâu mới nói ra được một câu.

"Đây là mơ hay thực?"

Anh có chút không phân biệt được.

Anh nhớ rất rõ, mười phút trước, anh rõ ràng còn ở cùng Cố Tư Nghiệp, làm sao bây giờ lại nhìn thấy người nhà?

Cố Tư Nghiệp và gia đình anh không có khả năng tồn tại cùng lúc.

Không phải là anh đang nằm mơ đi?

Nhưng mơ có thể rõ ràng như vậy sao?

Lâm Yên Nhiên cúi đầu, giơ tay ôm Tạ Nhu Phỉ, thật cẩn thận mở miệng.

"Mẹ...."

Đã bao lâu rồi chưa tùy ý nói từ này như vậy?

Rõ ràng, điều dễ nhất với người bình thường lại rất khó đối với anh.

Khi Lâm Yên Nhiên thốt ra những lời này, anh thậm chí còn sợ hãi không được đáp lại

Nhưng lần này tiếng gọi của anh không phải ảo ảnh.

Nghe được Lâm Yên Nhiên kêu một tiếng "mẹ" này, Tạ Nhu Phỉ không kiềm nén được, ôm con trai tự trách lại khó chịu.

"Xin lỗi bảo bối, là mẹ không tốt, đánh mất con."

Khóe mắt Lâm Yến Huy người không bao giờ dễ dàng biểu lộ tình cảm của mình, lúc này cũng đã ươn ướt.

Ông duỗi tay, đem hai mẹ con và cậu con trai cả ôm vào lòng.

"Nhiên Nhiên.... Bảo bối.... Ba mẹ đón con về nhà, sau này con sẽ không cơ đơn nữa."

Hầu kết Lâm Vân Triết lăn lộn, anh ôm chặt lấy người em trai được tìm lại của mình nghẹn ngào nói, "Gia đình chúng ta cuối cùng cũng được đoàn tụ."

"Mừng về nhà."

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 88
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...