Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Sau Trọng Sinh, Thái Tử Phi Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 79

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Edit: Hà Thu

Hà Uyển Huệ sững sờ ngay tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Thái tử đang đi xa, trong lòng mờ mịt không biết phải làm sao.

Nàng cũng đã lường trước rằng bản thân mình chỉ đi theo phía sau, thì Thái tử sẽ không có bất cứ lý do gì để cự tuyệt nàng cả.

Ai ngờ Thẩm thị kia đúng là vô cùng lợi hại, chỉ nói một hai câu giận dỗi đã khiến cho biểu huynh bắt buộc phải lựa chọn giữa một trong hai người.

Càng làm nàng bất ngờ hơn chính là, Uất Trì Việt lại không quan tâm tới tình cảm nhiều năm của bọn họ, không chút do dự đi chọn Thẩm thị.

Hà Uyển Huệ ngây ra tự cắn môi chính mình, nghe thấy âm thanh lạnh lùng của Tứ công chúa vang lên:

- Hà nương tử, Tam lang không có mắt sau gáy đâu.

Nước mắt của ngươi vẫn nên tiết kiệm để khi khác dùng thì hơn.

Nhị công chúa tuổi hơi lớn hơn một chút, lại trời sinh tính tình nhân hậu.

Lúc này nàng ho nhẹ một tiếng, ra hiệu cho muội muội nói chuyện nhẹ nhàng hơn chút.

Tứ công chúa từ trước tới nay vẫn luôn nghe lời Nhị tỷ, lúc này không còn trào phúng nữa, chỉ tức giận nói:

- Đi theo chúng ta.

Thái tử đi rồi, Hà Uyển Huệ làm gì còn tâm tư nào đi săn nữa.

Đang nghĩ muốn về Tập Linh đài, nhưng lại sợ đắc tội với nhóm công chúa, đành phải ấm ức đuổi theo.

Đầu óc nàng lơ đễnh, trong đầu đều là những lời nói, hành động cùng thần thái của Uất Trì Việt mấy ngày hôm nay.

Càng nghĩ tâm càng chìm sâu xuống dưới.

Vốn dĩ nàng cho rằng Kỳ thập nhị lang cũng không còn chống đỡ được bao nhiêu thời gian nữa.

Không nên nóng vội mấy khắc ít ỏi này làm gì, cũng đỡ bị mang tai mang tiếng.

Nhưng bây giờ Thái tử đã bị Thẩm thị mê hoặc tới mức quên hết tất cả, nếu còn kéo dài thêm thì không biết sẽ còn xảy ra những biến cố gì nữa.

"Cần quyết đoán thì nên quyết đoán, do dự sẽ dẫn đến tai họa".

Tuy rằng Hiền phi ngu dốt, nhưng lời nói này lại không hề sai.

Dù sao bây giờ nàng có ở Ly Sơn cũng chẳng thay đổi được gì, chẳng bằng từ biệt dì rồi sớm ngày trở về Trường An, thừa dịp Tết nhất tới Kỳ gia nói chuyện.

—————

Thẩm Nghi Thu cưỡi ngựa Ngọc Thông, không nhanh không chậm mà đi dọc theo con đường núi.

Hôm nay cưỡi ngựa bôn ba tới lui, nàng cảm thấy ở giữa hai đùi đã bị mài tới mức đau nhức rồi.

Sáng sớm chui ra từ trong chăn, cưỡi ngựa đi qua đi lại suốt hơn một canh giờ, đúng là cực kì vô vị.

Nếu đổi lại là lúc trước, cho dù trong lòng nàng có chịu nhưng cũng sẽ không bao giờ phẩy tay áo bỏ đi.

Chắc chắn sẽ thỏa hiệp cầu hòa, vì thể diện của Đông cung mà nhường nhịn Hà Uyển Huệ.

Nhưng nàng đã nhịn cả một đời rồi, nàng vô cùng mệt mỏi, sẽ không bao giờ gây khó dễ cho bản thân mình nữa.

Còn về phần Uất Trì Việt nghĩ như nào về nàng, có khó chịu hay không, nàng sớm đã chẳng thèm để ý nữa rồi.

Đúng lúc này, sau lưng chợt truyền tới một trận tiếng vó ngựa dồn dập.

Thẩm Nghi Thu cho rằng là Thái tử nhớ ra cái gì đó nên sai người tới truyền lời.

Lúc xoay người nhìn lại, đã thấy trên con đường núi chỗ góc cua quẹo xuất hiện thân ảnh của một người một ngựa.

Con ngựa có màu lông đen tuyền, đi theo phía sau là một con ngựa săn của thị vệ ôm theo chim ưng và chó săn.

Không phải Thái tử thì là ai?

Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Thẩm Nghi Thu.

Nàng còn đang hoang mang, Uất Trì Việt đã cưỡi ngựa đuổi kịp, ghìm dây cương lại:

- Biết ngay là nàng chưa đi được bao xa mà.

Thẩm Nghi Thu nói:

- Sao điện hạ lại tới đây?

Uất Trì Việt đáp:

- Cô đưa nàng trở về Tập Linh đài.

Thẩm Nghi Thu cảm kích nói:

- Đa tạ điện hạ.

Nhưng mà đường về Tập Linh đài nhiều lắm cũng chỉ có mấy dặm đường thôi, có tùy tùng đi theo thiếp là được.

Đã bắt đầu săn bắn rồi, điện hạ tranh thủ thời gian trở về bãi săn đi, nếu không lại thua Nhị tỷ đó.

Uất Trì Việt không để ý tới lời nàng nói, ngược lại càng xích vào gần hơn, kéo dây cương từ trong tay nàng qua, giương mắt dò xét nàng:

- Tiểu Hoàn, nàng giận sao?

Thẩm Nghi Thu dở khóc dở cười:

- Vì sao thiếp phải buồn bực chứ?

Lời vừa ra khỏi miệng, nàng mới phát giác mấy lời vừa rồi giống như là cố tình gây sự, vội nói:

- Thiếp tuyệt đối không hề buồn bực.

Nói xong vẫn cảm thấy không đúng ý.

Lời này cho dù là nói như thế nào, đều giống như là đang giận dỗi, nũng nịu.

Lúc đâu nàng vốn dĩ chỉ là không muốn ứng phó với Hà Uyển Huệ, cũng không muốn làm vật cản đường của các công chúa nên mới đề xuất muốn về Linh Đài tập.

Nhưng Uất Trì Việt lại đuổi theo, ngược lại khiến nàng trở thành người nhỏ nhen, đang dùng kế lạt mềm buộc chặt.

Thẩm Nghi Thu biết cho dù có nói gì nữa cũng không thay đổi được gì, dứt khoát không giải thích nữa, chỉ nói:

- Điện hạ thực sự không cần đưa tiễn đâu, thần thiếp có thể tự mình trở về.

Uất Trì Việt nói:

- Đường núi gập ghềnh như thế, với tài cưỡi ngựa của nàng...!Hừ, nếu nhỡ không may gặp chuyện gì, ngoài cô ra còn có ai có thể cứu được nàng?

Thẩm Nghi Thu nghe thấy hắn chế nhạo khả năng cưỡi ngựa của mình, có chút thẹn quá hóa giận.

Nàng giật lại dây cương của mình, thúc vào bụng ngựa:

- Con đường này rộng lớn bằng phẳng, điện hạ không cần phải lo...

Lời còn chưa nói hết, ngựa Ngọc Thông đột nhiên nhảy về phía trước.

Thẩm Nghi Thu hoàn toàn không có chuẩn bị, lập tức mất đi thăng bằng, ngã ngửa về đằng sau.

Hai tay không còn sức lực, dây cương tuột khỏi tay, chuẩn bị ngã xuống khỏi ngựa, đột nhiên lúc này nàng cảm thấy sau lưng được người ta nâng lên một chút.

Không chờ nàng lấy lại tinh thần, đã bị Uất Trì Việt ôm lấy eo, đặt ở trước người mình.

Thẩm Nghi Thu còn chưa hoàn hồn, chỉ cảm thấy tứ chi vô lực, tim đập thình thịch, nửa ngày không nói lên lời.

Uất Trì Việt nói lời chính nghĩa:

- Ngựa bị kinh động là chuyện thường hay xảy ra.

Nàng nhìn xem, nếu lúc nãy không có cô ở đây, chẳng phải nàng sẽ bị ngã xuống khỏi ngựa còn gì?

Thẩm Nghi Thu quay đầu, nghi ngờ nhìn về phía Thái tử, lại nhìn ngựa Ngọc Thông, tự hỏi vừa nãy hắn đã giở trò gì.

Tính tình của ngựa Ngọc Thông vừa ngoan ngoãn, điềm tĩnh lại trầm ổn, chưa từng thất kinh nổi điên bao giờ.

Nàng cưỡi lâu như vậy rồi nhưng chưa bao giờ gặp qua chuyện như vậy, làm sao có thể trùng hợp thế chứ?

Thái tử thấy nàng hồ nghi, hắng giọng một cái nói:

- Lúc nào quay về nàng phải học cho tốt khóa cưỡi ngựa này đi.

Thẩm Nghi Thu chỉ lo nghĩ tới sợ hãi, lúc này mới phát hiện bản thân đang cưỡi chung một ngựa với Thái tử.

Bị hắn vòng tay ôm vào trong ngực, thực sự là vô cùng khó coi.

Mặc dù trên đường núi không có người ngựa đi qua đi lại, nhưng để một đại đội tùy tùng trông thấy, cũng chẳng ra làm sao cả.

Nàng đang muốn trở mình xuống ngựa, nhưng vừa mới cử động, Uất Trì Việt đã đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, dùng cánh tay ghì chặt nàng vào trong lòng, nói nhỏ bên tai nàng:

- Đừng nhúc nhích, nàng muốn ta giở trò với nàng ở ngay trước mặt bọn họ sao?

Thẩm Nghi Thu chưa từng thấy qua thủ đoạn trả đũa nào khác người thế này.

Nhưng nàng sợ Thái tử nói được làm được, đành phải ngồi im bất động.

Uất Trì Việt để nội thị dắt ngựa Ngọc Thông của Thẩm Nghi Thu.

Hắn thúc vào bụng ngựa, hắc mã dưới thân hắn tựa như bị kinh động, chạy điên cuồng trên quãng đường núi.

Thẩm Nghi Thu chỉ cảm thấy tiếng gió núi cùng tiếng vó ngựa đang rít gào ở bên tai, hơi lạnh xộc thẳng vào mũi miệng, khiến cho nàng không thể thở nổi.

Trong nháy mắt, hắc mã bay qua bốn năm cái ngã rẽ.

Thẩm Nghi Thu ngồi ở trên ngựa, chỉ cảm thấy bản thân mình giống y như một con thuyền đang bơi trên dòng nước chảy xiết, chỉ có thể ngồi im mà chống đỡ đủ mọi phía.

Tốc độ ngựa phi cực nhanh khiến cho nàng hoảng sợ không thôi, nhưng cũng làm cho huyết dịch trong lòng nàng sôi trào.

Chỉ cảm thấy bản thân nhẹ nhàng có thể bay lên trên cao.

Uất Trì Việt mang theo nàng giục ngựa phi nước đại trong chốc lát, dần dần cũng thả chậm tốc độ lại, nói bên tai nàng:

- Có thích không?

Hai đầu gối Thẩm Nghi Thu run lên, lắc đầu như trống bỏi, một chữ cũng không nói được ra lời.

Nàng chỉ nghe bên tai truyền đến tiếng cười khẽ của Thái tử.

Không đợi nàng lấy lại tinh thần, hắc mã lại như mũi tên rời cung tiếp tục lao nhanh về phía trước.

Hai người phi ngựa rong ruổi, đầu óc Thẩm Nghi Thu choáng váng tới nỗi chẳng còn nhớ rõ hôm nay là ngày gì, qua một hồi lâu sau mới phát hiện không đúng.

Tập Linh đài cách bãi săn nhiều lắm cũng chỉ mấy dặm đường thôi, bọn họ nên sớm tới rồi mới phải.

Nhưng ven đường này đâu có thấy bóng dáng của Tập Linh đài?

Thừa dịp Thái tử thả chậm tốc độ lần thứ hai, Thẩm Nghi Thu vội hỏi:

- Điện hạ, có phải chúng ta đi sai đường rồi không?

Uất Trì Việt cười nói:

- Bây giờ nàng mới phát hiện sao? Đã đi xa được hơn hai mươi dặm rồi.

Thẩm Nghi Thu tức giận tới mức bật cười:

- Tại sao điện hạ không đưa thiếp trở về Tập Linh đài?

Uất Trì Việt nói:

- Tập Linh đài đâu có gì vui, ta dẫn nàng tới chỗ này hay hơn.

Thẩm Nghi Thu lúc đầu cũng không quá quan trọng sẽ đi chỗ nào.

Cho dù trở về Tập Linh đài, khó tránh khỏi lại phải cùng Hoàng đế, Hiền phi xem mọi người đi săn, đúng là chẳng có gì vui.

Trong lúc nói chuyện, đường núi bắt đầu uốn lượn khúc khuỷu.

Uất Trì Việt nói:

- Khi còn bé cô tới Ly Sơn, có một lần lén cưỡi ngựa đi ra ngoài chơi, phát hiện một chỗ rất tốt.

Thẩm Nghi Thu nghe thấy hắn nói kiểu này, không khỏi cảm thấy tò mò:

- Là nơi như thế nào?

Uất Trì Việt đáp:

- Đương nhiên là một chỗ rất hay ho.

Ngay ở phía trước cách đó không xa, tí nữa đến nơi rồi nàng sẽ biết.

Thẩm Nghi Thu lại nói:

- Điện hạ có kịp trở về bãi săn không?

Uất Trì Việt mỉm cười một cái:

- Ai nói cô muốn trở về bãi săn?

Ngừng một chút lại tiếp:

- Săn bắn suy cho cùng cũng chỉ là đuổi mấy con thú chạy vòng quanh trong rừng, cho dù có săn được con mồi cũng chẳng có gì thú vị.

Tí nữa tới chỗ kia, ta dạy nàng săn bắn là được.

Thẩm Nghi Thu không có hứng thú với cưỡi ngựa săn bắn, nhưng hắn vì săn bắn mà tới, đương nhiên cũng muốn được vui vẻ.

Nàng cũng chẳng phá hỏng hứng thú của hắn, chỉ gật đầu nói:

- Được.

Dù Uất Trì Việt nói chỗ kia ngay ở trước mặt, nhưng bọn họ đi vòng quanh núi, không ngừng thuận thế đi theo con đường xuống dốc, đi trọn vẹn hết nửa canh giờ, nhưng vẫn chưa tới cái nơi thần bí kia.

Đi tới một chỗ sơn cốc, Uất Trì Việt mới ghìm chặt dây cương, tung người xuống ngựa, vươn tay ra với Thẩm Nghi Thu:

- Đến đây.

Thẩm Nghi Thu cũng không khách khí với hắn, vịn vào tay hắn xuống ngựa ngay lập tức.

Nàng nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy rất nhiều tùng bách xanh rờn, phong cảnh tuyệt đẹp, có một dòng suối nhỏ uốn lượn chảy qua.

Thế nhưng đây cũng chỉ là cảnh trí bình thường trong núi, không có gì đặc biệt, thực tế chẳng đáng cưỡi ngựa từ xa xôi tới đây chút nào.

Nàng không khỏi có chút thất vọng:

- Là chỗ này sao?

Uất Trì Việt nói:

- Sắp tới rồi, nhưng ngựa không qua được.

Hắn lệnh cho tùy tùng đứng đợi ở chỗ này, mang theo trường cung cùng ống tên đeo lên người, lại tiếp nhận chó săn nhỏ từ trong tay thái giám để dưới đất, nói với con chó con kia:

- Đi theo cô cùng Thái tử phi, đừng có chạy lung tung.

Chó săn nhỏ sủa với hắn một tiếng.

Uất Trì Việt dắt tay Thẩm Nghi Thu, dẫn nàng đi theo một con đường mòn khác bên vách núi rồi tiến về phía trước:

- Cẩn thận dưới chân.

Hai người một chó đi thêm chừng khoảng nửa khắc* đồng hồ, Uất Trì Việt chỉ vào vách đá nói:

* Tầm 7 phút.

- Chính là nơi này.

Thẩm Nghi Thu tập trung nhìn kỹ, mới phát hiện kia là một cái hang động nhỏ hẹp, chỉ có thể chứa một người đi vào.

Bên trên cửa hang có dây leo cổ thụ rủ xuống, không nhìn kỹ thì đúng là không thể phát hiện được.

Uất Trì Việt nói với Thẩm Nghi Thu:

- Trong động hơi tối, nàng đi theo cô, đừng sợ.

Hai người một trước một sau khom lưng tiến vào hang động, vẫn nắm tay nhau.

Trong động một mảnh đen kịt.

Thẩm Nghi Thu cũng không biết mình đã đi được bao lâu, chợt thấy trước mắt xuất hiện một mảnh sáng ngời.

Thì ra bọn họ đã đi xuyên qua hang động, đi vào một vùng thung lũng bên trong.

Thẩm Nghi Thu ở trong bóng tối hồi lâu, bây giờ nhìn thấy ánh sáng liền đưa mắt dò xét xung quanh.

Đợi hai mắt thích nghi với ánh sáng rồi, lúc này mới ngắm nhìn bốn phía.

Sau khi thấy rõ canh tượng xung quanh, nàng không khỏi nín thở.

Phóng tầm mắt nhìn ra xa, chỉ thấy trong sơn cốc cây cỏ mọc um tùm.

Hoa trên núi giống như gấm, đẹp không tả xiết.

Bên ngoài rõ ràng đang là mùa đông rét mướt, nhưng nơi này lại ấm áp như mùa xuân.

Chính giữa sơn cốc là một hồ nước hình tròn rộng ba thước vuông, nước trong xanh như màu ngọc bích.

Trên bờ của hồ được lát đá trắng, giống y như một khối phỉ thúy được nạm bạch ngọc ở giữa.

Bên trên hồ nước sương khói mông lung, hiển nhiên là từ suối nước nóng bốc lên.

Bên bờ hồ có mấy cây hoa đào đang nở vô cùng rực rỡ, thu hút đàn ong bướm tới nhảy múa xung quanh.

Uất Trì Việt nói:

- Có phải chỗ tốt hay không? Cô không lừa nàng chứ?.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 79
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...