Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tà Đạo Tu Tiên Lục

Chương 183

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Ngày hôm sau, lúc trời còn chưa sáng, Trần Nhược Tư trán đầy mồ hôi từ trong mộng tỉnh lại, hắn ngồi dậy, dùng tay lau đi mồ hôi kín trán, nhìn một góc phòng rồi ngây ra, nghĩ tới cảnh tượng trong giấc mơ vừa rồi: hắn thấy mình tiến vào một căn phòng không chút ánh sáng, trong căn phòng đó, hắn định dùng pháp thuật tạo ánh sáng chiếu rõ căn phòng, song hắn cảm giác bản thân mất sạch năng lực trên người, biến thành một nhân loại phổ thông. Đột nhiên, một tiếng nữ tử cầu cứu rất thê thảm truyền vào tai hắn: "cứu tôi, cứu tôi". Mà câu cầu cứu này, lúc thì hắn nghe rất gần, lúc lại loáng thoáng rất xa xôi. Trần Nhược Tư cẩn thận nghe tiếng kêu, hắn nghe ra đây không phải thanh âm của Lâm Hân Ngọc, tức thì cảm thấy nghi hoặc vô cùng. Tại lúc hắn đang băn khoăn khó hiểu, hắn nghe một tiếng nam tử cao giọng cười lớn, giọng này chính là thanh âm của Hầu Quang Bình. Tiếng cười của Hầu Quang Bình vừa dứt, hắn cảm giác một cỗ lực lượng cực mạnh từ phía sau hắn đánh tới, mà hắn thì lập tức toát mồ hôi lạnh, cũng qua cơn kinh hãi này tỉnh lại.

Trần Nhược Tư chán nản thở dài, lòng nghĩ: "kì lạ thật, mình làm sao lại mơ vậy? có ý nghĩa gì đây? Chẳng nhẽ Hầu Quang Bình kia lại định làm thêm chuyện thương thiên hại lí gì?"

Nguồn tại http://Truyện FULL

Mộng Tuyết ngủ bên cạnh hắn cũng bị hành động đột ngột của Trần Nhược Tư làm cho tỉnh lại. Nàng nhìn sang thấy Trần Nhược Tư trán đẫm mồ hôi, quan tâm hỏi: "sao vậy, sinh bệnh rồi ư? người có chỗ nào không khỏe?"

Thần tình Trần Nhược Tư có chút nghĩ hoặc, hắn đưa tay ra nhẹ vuốt má Mộng Tuyết, đáp: "không có gì, vừa mơ một giấc mơ, mơ thấy trong mộng có người gọi ta cầu cứu, nhưng người này không phải Lâm Hâm Ngọc, mà kẻ gây chuyện vẫn là Hầu Quang Bình. Nàng nói xem, giấc mộng này có phải ám chỉ điều gì không? Lâm Hân Ngọc không có khả năng bị Hầu Quang Bình bắt rồi chứ?"

Mộng Tuyết ngồi dậy, dựa đầu vào vai Trần Nhược Tư, nhẹ giọng nói: "không nên nghĩ lung tung, chắc chỉ là ngẫu nhiên thôi mà, thiếp nghĩ nàng ấy nhất định không có chuyện gì".

Trần Nhược Tư vòng tay qua vai Mộng Tuyết, than nhẹ một tiếng nói: "cũng chỉ mong là thế, nhưng ta vẫn rất lo lắng, hay chúng ta tới Bạch Vân đạo quán xem rốt cuộc thế nào, nàng thấy sao?"

"Uhm", Mộng Tuyết gật đầu đồng ý.

Đột nhiên, Trần Nhược Tư thấy bên ngoài gian phòng có một bóng đen lướt qua, hắn tức thì giật mình, lòng nghi hoặc nghĩ: "chẳng nhẽ là nàng ấy trở về". Qua một lúc, Trần Nhược Tư thấy vẫn không có động tĩnh gì, tâm lí tức thì nảy sinh cảnh giác, nhỏ giọng thì thầm vào tai Mộng Tuyết: "bên ngoài có người". Nói xong, hắn bước xuống giường, thận trong tiến về phía cửa.

Trần Nhược Tư nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, vừa hé được một chút thì một đạo hàn quang kinh người từ phía ngoài nhắm ngay ngực hắn bắn tới, sát khí ràn rụa. Trần Nhược Tư biết đạo hàn quang này không tầm thường, vội vàng lách mình tránh đi.

"Xuy…", một tiếng xé gió vang lên, đạo hàn quang kia xông thẳng vào trong, đánh trúng một chiếc bàn trong phòng. "Tang", chiếc bàn tức thì bị đánh gãy thành hai nửa, nửa thân tức thì đổ sập sang hai bên.

Mộng Tuyết thấy thế vội bước xuống giường, nhẹ nhàng đi tới bên người Trần Nhược Tư, đưa mắt nhìn ra bên ngoài, nhỏ giọng nói: "chàng không sao chứ, lại là kẻ nào tới đây?"

Trần Nhược Tư lắc đầu, cười khinh nói: "hừm, loại tiểu xảo tầm thường này sao hại được ta", nói xong, vận lực quay ra bên ngoài quát lớn: "ra đi, không trốn trốn né né nữa, dùng thủ đoạn gà chó này đâu phải là anh hùng hảo hán".

Tiếng một nam tử cười lớn, từ ngoài cửa lớn giọng: "tiểu tử, không ngờ ngươi tiến bộ nhanh vậy, lại có thể tránh qua đòn đánh của ta", nói xong, một thân ảnh rất nhanh phi vào trong phòng.

Trần Nhược Tư tử tế nhìn lại, nhận ra kẻ xông vào, cười nhẹ nói: "ta còn tưởng là ai, thì ra là tên thủ hạ bại tướng ngươi, ai phái ngươi tới đây?"

Kẻ xông vào chính là tên mặt sẹo Đỗ Khai, một trong những đệ tử đắc lực của Hầu Quang Bình.

"Thằng oắt con, diễm phúc của ngươi cũng không nhỏ, kiếm được ả mỹ nữ xinh đẹp thế này qua đêm", Đỗ Khai cười lạnh một tiếng nói: "bất quá…"

Lại một gã nam tử khác phá cửa sổ xông vào, cắt ngang lời Đỗ Khai: "sư huynh, mất thời gian với hắn làm gì, xử lí hắn sớm đi, còn mỹ nữ kia, hắc hắc, để đấy đệ giải quyết", vừa dứt lời, hắn trụ vững thân hình, phất chiết phiến trong tay, "xuy, xuy, xuy", vài đạo bạch quang bắn tới mệnh môn Trần Nhược Tư.

Mấy đạo bạch quang này vốn là ám khí kim chúc giấu trong chiếc quạt sắt của Lâm Thương, do tốc độ bắn ra cực nhanh nên nhìn vào tưởng như một đạo bạch quang thôi.

Trần Nhược Tư không chút hoang mang, nhắm chuẩn cơ hội, đẩy tay ra, dễ dàng tóm gọn mấy vật thể kim chúc kia, bắt xong, hắn lật ngược cổ tay, mấy vật thể này tức thì cực nhanh bắn lại phía Lâm Thương và Đỗ Khải.

Lâm Thương và Đỗ Khai hết sức kinh sợ, vội vàng lách mình tránh né.

"phập, phập", mấy vật thể kim chúc kia cắm hết vào cánh cửa phía sau lưng bọn Lâm Thương.

"Thực là một lũ vô sỉ", Mộng Tuyết cười lạnh một tiếng nói: "không cho các ngươi biết chút lợi hại thì còn chưa biết sợ hả!", dứt lời, truyền âm vào tai Trần Nhược Tư: "chàng ra trước đi, thiếp sẽ theo sau".

Trần Nhược Tư không trả lời nàng, ngược lại tiến lên vài bước ngăn trước người Mộng Tuyết, nhẹ giọng trả lời: "nàng ra trước mới phải, ta ở lại đây ngăn hai tên hỗn đản này". Nói xong, hắn ngầm niệm chú ngữ của Vạn Tượng Càn Khôn Quyển, tụ lực lên hai tay, chờ cảm giác thấy lực lượng Vạn Tượng Càn Khôn Quyển bắt đầu lưu động trong cơ thể, lập tức huy động song chưởng xông về phía Đỗ Khai.

Đỗ Khai quả thực không ngờ Trần Nhược Tư dám chủ động xuất kích, tức thì kinh hãi vô cùng, hắn vừa lĩnh giáo sự lợi hại của Trần Nhược Tư xong, đâu còn dám khinh thường, lại càng không dám đỡ thẳng, chỉ đành nhanh chóng tránh sang một bên. Nhưng vừa rồi hắn trông tốc độ Trần Nhược Tư không nhanh, nhưng tới lúc gần tiếp cận hắn thì lại nhanh hơn rất nhiều.

Kì thật, đây chỉ là chiêu số Trần Nhược Tư sử dụng để mê hoặc địch nhân mà thôi.

Đỗ Khai tất nhiên không biết điều này, chờ hắn hiểu ra thì đã muộn. Hắn thấy mình tránh không kịp nữa, cuống cuồng đưa song chưởng ra đỡ.

"Oành", một tiếng vang lớn, Đỗ Khai bị đánh bay đi, đụng ngay vào bức tường phía sau, tiếp đó lại một tiếng "roành", bức tường Đỗ Khai đụng vào đổ sập xuống, gạch vụn như mưa rơi xuống, tức thì bụi bay mờ mịt, che kín cả căn phòng.

Lâm Thương thấy thế thì sợ hãi thiếu chút ngất xỉu, con ngươi chằm chằm nhìn Trần Nhược Tư, sợ sệt lui về phía sau.

"Hỗn đản, có chút bản sự cỏn con vậy mà cũng dám tới gây chuyện, không đi dễ vậy đâu", Mộng Tuyết cười lạnh nói, chuẩn bị ra tay.

Cũng không biết có phải do Lâm Thương quá mức khẩn trương, hay còn vì sao đó, hắn không chút đề kháng nào, rên một tiếng quỳ sụp xuống đất, xin xỏ kêu: "đại hiệp tha mạng, chúng tôi chỉ là phụng mệnh hành sự, cũng là bị bắt buộc thôi, tha cho chúng tôi đi. Mấy vị muốn biết điều gì, tôi xin toàn bộ bẩm báo".

Đỗ Khai gian nan đứng dậy, há cái miệng dính đầy máu quát: "khốn khiếp, mi dám bán đứng sư phụ hả, đi chết đi", nói xong, động chân xông về phía Lâm Thương.

Lâm Thương nghe tiếng vội đứng dậy, chuyển mình qua, phất chiến phiến lên nhắm chuẩn ngực Đỗ Khải. Hắn vừa di động vừa nói: "ngươi tìm chết hả, tưởng ta thực sợ ngươi sao? Nếu không phải nhìn mặt mũi lão hồ li kia, ta đây lại chịu nghe lời chỉ huy của ngươi sao, ta chính đang lo không có cơ hội diệt trừ lão hỗn đản kia, chỉ cần hắn biến mắt, ta tức thì tự do, ha ha ha".

Lời vừa dứt, chiết phiến trong tay Lâm Thương như một thanh cương đao đâm vào ngực Đỗ Khải, máu tươi tức thì ứa ra chảy dọc theo thân chiết phiến.

Đỗ Khải há miệng phun ra một ngụm máu, chỉ chỉ Lâm Thương nói: "mi, mi…", hắn nói xong hai chữ này, mồm vẫn động đậy, nhưng máu tươi đã không ngừng chảy ra ngoài, không phát ra nổi thanh âm gì nữa.

Lâm Thương cười lạnh nói: "cái này gọi là thức thời vụ giả vi tuấn kiệt, với cục thế bây giờ, lão hồ li kia cũng không giữ được mình lâu đâu. Ta đây là người thông mình, chớ trách ta lòng dạ độc ác". Nói xong, hắn rút chiết phiến ra, giơ chân phải đạ Đỗ Khải bắn ra xa, rớt xuống phía cửa ra vào.

Đỗ Khai nằm trên mặt đất, mắt cố nhấp nháy vài cái như không cam tâm kết cục của mình rồi gục xuống, vĩnh biệt nhân thế.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 206
Chương 207
Chương 207
Chương 208
Chương 208
Chương 209
Chương 209
Chương 210
Chương 210
Chương 211
Chương 211
Chương 212
Chương 212
Chương 213
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 183
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...