Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tàn Bạo Khốc Nương Tử

Chương 79

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Nữ nhân lạnh lùng nghiêng mặt liếc nàng một cái, “Ta

là bà bà của cô nương.” Là mẫu thân của Đông Phương Vũ.

“Cái gì?” Bạch Mạn Điệp khoáy khoáy lỗ tai, nghi ngờ

bản thân nghe nhầm.

“Ta họ Phương, tên Mính Yến.”

Phương Mính Yến, chính xác là mẫu thân của Đông Phương

Vũ, không sai. Tuyệt đối không sai, khí chất kia thật sự rất giống.

Bạch Mạn Điệp nuốt một ngụm nước bọt, “Người thật sự

là… Đông Phương phu nhân.” Nàng đã quyết định cùng Đông Phương Vũ ly hôn, có

hài tử cũng không thay đổi được sự thực khiến khiến nàng tan nát cõi lòng. Ở

hiện đại không thiếu chuyện làm mẹ đơn thân, nàng cũng không để tâm chuyện ghi

danh vào hàng ngũ đó.

Phương Mính Yến thản nhiên nói, “Gọi nương cũng được.”

Nhi tử, bây giờ thì thực sự xong rồi, xem ra con dâu đang vô cùng đau khổ.

Bạch Mạn Điệp lách đầu, “Tiền bối, ta với hắn không

còn quan hệ gì nữa. Tin chách không được bao lâu, hắn sẽ thú Nhập Họa vào cửa.”

Đã xảy ra chuyện đó rồi. Thú vào nhà chỉ là sớm muộn mà thôi.

Ô, còn dám mơ tưởng đến công chúa, mị lực của nhi tử

xem ra càng lúc càng lớn.

“Yên tâm, ta sẽ bắt hắn chịu trách nhiệm.” Năm đó,

cũng bởi nam nhân kia không đồng ý chịu trách nhiệm, khiến nhi tử của bọn họ

chịu đựng ánh mắt khinh bỉ suốt hai mươi mấy năm. Nàng không thể để nữ tử trước

mắt đi vào vết xe đổ của mình, không thể để hài tử trong bụng nàng đi lên vết

xe đổ của nhi tử.

Bạch Mạn Điệp cười nhạt, “Không cần, ta tin tưởng bản

thân mình đủ kiên cường, ta sẽ sống rất tốt. Nhập Họa công chúa có thể cũng

mang thai, thú Nhập Họa đi, ta sẽ không cùng bất kỳ nữ nhân nào chia sẻ trượng

phu của mình.”

Nhi tử nàng không phải chán ghét nữ nhân sao? Tại sao

cùng một lúc lại khiến hai nữ nhân mang thai được.

“Không được, ta nhất định bắt hắn chịu trách nhiệm với

cô nương.” Trong giọng nói của nàng không khỏi toát ra quan tâm, từ lần đầu

tiên nhìn thấy Bạch Mạn Điệp, nàng cũng rất thích nữ tử thẳng thắn này. Có một

con dâu như vậy cũng không tệ.

Bạch Mạn Điệp suy nghĩ một chút, cố ý nói, “Ách, vậy

Bạch Mạn Điệp tính sao bây giờ?”

“Cô nương biết?” Nhi tử quả nhiên thẳng thắn, cả

chuyện này cũng nói ra.

“Bạch cô nương mất tích rồi.” Ngày thứ hai tân hôn đã

không thấy bóng dáng. Đông Phương gia tìm nàng suốt một năm, một chút tin tức

cũng không có, có quỷ mới biết nàng đang ở đâu.

“Nếu như nàng trở về thì tính sao bây giờ?” Bạch Mạn

Điệp tận lực vờ như đang vô cùng oán giận, sắm vai khí phụ vô cùng nhuần

nhuyễn.

“Ách, cô nương lùi một bước đi, Bạch Mạn Điệp, cô

nương, cùng Nhập Họa, ba người gả cho hắn, được không?” Đông Phương Vũ cùng

Bạch Mạn Điệp là chỉ phúc vi hôn, tuy người ta bỏ nhà trốn đi, thế nhưng suy

cho cùng lỗi cũng do nhi tử, nàng không có tư cách trách cứ người ta.

“Không được.” Bạch Mạn Điệp kiên quyết nói, “Tiền bối,

ta sẽ không cùng nữ nhân khác chia sẻ một nam nhân. Ta rất yêu hắn, nếu thấy

hắn ở bên cạnh nữ nhân khác, ta sẽ điên mất.”

“Nếu Bạch Mạn Điệp thực sự không muốn gả vào Đông

Phương gia, ta sẽ an bài cho nàng gả đi nơi khác.” Nàng một hai năm không trở

về nhà, rất có thể đã gả cho người khác.

“Được rồi, không có Bạch Mạn Điệp, còn Nhập Họa thì

sao? Một vị cô nương đơn thuần như vậy, ta không nhẫn tâm làm tổn thương nàng.”

Nàng không hận Nhập Họa, chỉ hận Đông Phương Vũ. Nhập Họa hồn nhiên như thiên

sứ, cái gì cũng không biết Nếu giữa hai người họ thật sự có gì, lỗi chách chắn

là do Đông Phương Vũ.

“Nàng tốt xấu gì cũng là công chúa, hẳn là không để ý

hắn.” Khuôn mặt nhi tử trước sau nhìn vẫn như người chết, không thể có mị lực

lớn như vậy chứ?

“Hắn cùng ta đến chùa dâng hương, lại hẹn hò với Nhập

Họa, trên người còn vương lại hương vị của nàng. Vào lúc nửa đêm, ta thấy hắn

cùng Nhập Họa đứng trước cửa phòng, hắn đang ôm Nhập Họa. Lần trước ta muốn hắn

tặng ta một cây ngọc trâm, hắn tìm một đôi, một tặng cho Nhập Họa, còn lại tặng

cho ta. Tóm lại là ta không chịu nổi nữa rồi, ta muốn ly hôn với hắn.” Nói xong

câu cuối cùng, Bạch Mạn Điệp viền mắt đỏ hoe, nàng lúc nàng cũng rất kiên

cường, nhưng cũng không thể chịu đựng được sự phản bội của hắn.

“Lần trước ta thấy hắn ôm Ngọc Phượng, là chuyện hiểu

lầm, nên ta đã chọn tin tưởng hắn. Thế nhưng… lòng tin của ta lại đổi về kết

quả như vậy, ta thực sự muốn giết hắn.”

“Cô nương, bình tĩnh một chút.” Thấy Bạch Mạn Điệp

lòng đầy căm phẫn, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi, nàng thật sự sợ Bạch Mạn

Điệp giận quá giết chết nhi tử.

“Ta bình tĩnh không nổi a.” Vừa nhớ tới cảnh hắn đang

ôm Nhập Họa, nàng thực sự không khống chế được bản thân.

“Cô nương yên tâm, ta nhất định đòi lại công đạo cho

cô.” Phiền quá, tên nhi tử hỗn đản kia đi khắp nơi tìm nữ nhân, để lại chiến

trường cho nàng thu dọn.

“Không cần, lòng ta đã chết. Ta là một nữ nhân bá đạo,

không thể chịu đựng được sự phản bội của hắn. Chỉ mới xa nhau hai tháng, hắn

lại dám ở sau lưng ta tìm nữ nhân, chuyện của chúng ta thật sự kết thúc rồi.”

Còn có công đạo gì nữa, nếu thật sự muốn đòi công đạo cho nàng, chách chắn cũng

phải vì Nhập Họa nói câu công đạo, nàng không muốn cùng nữ nhân khác chia sẻ

một nam nhân.

“Đừng có gấp, làm hại thân thể, cẩn thận hài tử trong

bụng cô nương.”

Bạch Mạn Điệp hít hít mũi, “Ta sẽ dẫn hài tử bỏ đi

thật xa, sẽ không đòi Đông Phương gia chi phí cấp dưỡng.”

Nữ nhân quá quật cường có phải chuyện tốt hay không?

Nhớ năm đó cũng vì nàng quá quật cường, không chịu làm thiếp của nam nhân đó,

mới dẫn đến kết cục của ngày hôm nay.

“Cô nương, cô tên gì?” Nói nửa ngày trời, nàng còn

không biết vị cô nương này tên gọi là gì.

“Ta là Bạch Mạn Điệp.” Cứ việc ăn ngay nói thẳng đi,

nàng cũng đang có dự định đến Đông Phương gia làm rõ mọi chuyện.

“Bạch Mạn Điệp?” Phương Mính Yến có hơi kinh ngạc,

khuôn mặt như băng kết ngàn năm cuối cùng cũng có chút biểu tình.

Bạch Mạn Điệp không nhịn được để nước mắt rơi xuống,

đứng lên nói, “Phải, không sai, ta là Bạch Mạn Điệp. Là Bạch Mạn Điệp chỉ phúc

vi hôn với hắn, Bạch Mạn Điệp đã cùng hắn bái đường.”

“Cô nương thật sự là…” Có thể không?

“Phải, ta là Bạch Mạn Điệp. Bất quá cái tên ngu ngốc

kia không biết, hẳn là hắn căn bản không nhớ được thê tử mình tên gọi là gì.”

Ngoại tình nhưng lại gặp phải lão bà của mình, đáng đời hắn.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Phương Mính Yến nhíu

mày. Sự việc sao càng lúc càng loạn?

“Chuyện là như vậy, ngày đó khi hắn bỏ nhà trốn đi, ta

tức giận quá…” Bạch Mạn Điệp đem tất cả mọi chuyện kể lại một lần, đương nhiên

có lược bỏ một số tình tiết liên quan đến thân phận của hai người họ.

Phương Mính Yến nghe xong, âm thầm kinh ngạc. Bảo hắn

cùng lão bà động phòng hắn không muốn, lại đi cường bạo một nữ tử “xa lạ”.

Quanh quẩn một vòng lớn, hai người rốt cuộc lại trở về với nhau. Xem ra duyên

phận này là trời định sẵn, ai cũng đừng mong trốn thoát.

“Tiểu Điệp, con đã là thê tử của hắn thì không nên rời

khỏi hắn.” Nếu không xuất ra uy nghiêm của bà bà, tức phụ cùng tôn tử có thể

đồng loạt bỏ đi.

“Ta rời nhà nhiều năm như vậy là không tuân thủ nữ tách,

bà bà hẳn nên hưu ta mới đúng.” Vị bà bà này có phải quá mức tiến bộ rồi không?

Phương Mính Yến khoát tay, “Đông Phương gia chúng ta

là người trong võ lâm, không có nhiều quy củ như vậy.”

Bạch Mạn Điệp âm thầm nói một câu, “Hắn cũng đâu phải

người của Đông Phương gia.”

Phương Mính Yến sách mặt không được tự nhiên hỏi, “Con

nói cái gì?” Nàng đương nhiên biết Bạch Mạn Điệp nói cái gì, nhi tử cư nhiên cả

chuyện này cũng nói với người ta sao?

“Ách…” Bạch Mạn Điệp cười gượng, “Không có gì.” Quá

khứ của Phương Mính Yến thập phần bất hạnh, nàng không muốn nhắc tới chuyện

thương tâm này.

Phương Mính Yến cười khổ, “Ai, nhi tử nhất định là nói

với con rồi, phải không?” Nàng cũng không phải kẻ ngốc, nhìn thấy biểu tình của

Bạch Mạn Điệp liền biết nàng biết rõ quá khứ của mình.

“Ách… Đúng vậy.” Bạch Mạn Điệp vội vàng giải thích,

“Không phải hắn cố ý.”

Phương Mính Yến cười rất thê lương, “Là hắn hận ta, ta

cũng không còn gì để nói.” Là nàng có lỗi với hắn.

“Không phải, hắn thế nào lại hận người. Chỉ là hắn quá

lạnh lùng, không thích nói, chuyện gì cũng giấu ở trong lòng. Kỳ thực hắn rất

quan tâm người, thực sự.” Bọn họ dù sao cũng là mẫu tử, hơn nữa, nàng tin tưởng

Đông Phương Vũ không hề hận mẫu thân.

Phương Mính Yến dùng tay vuốt ve mái tóc của nàng,

“Tiểu Điệp, con cũng biết chuyện của ta, nên hiểu rằng hài tử không thể không

có phụ thân được. Là hắn sai rồi, con tha thứ cho hắn, được không?”

“Yên tâm, ta sẽ không đi theo vết xe đổ của người.” Dù

sao nàng cũng không phải nữ tử bình thường, sẽ không đem oán hận trút lên đầu

nhi tử.

Vừa mới dứt lời, Bạch Mạn Điệp mới thấy mình nói sai

rồi. Nàng mãnh liệt che miệng, “Xin lỗi.”

Phương Mính Yến đứng lên, đẩy cửa sổ, ánh mắt tràn

ngập uất sách, “Cũng là chuyện đã qua rồi.”

“Tiền bối.” Bạch Mạn Điệp cảm thấy hổ thẹn, “Không

phải ta cố tình.”

“Ta nói ta không quan tâm nữa.” Chuyện đã gần ba mươi

năm rồi, dù quan tâm cũng vô dụng.

“Tiền bối, Đông Phương gia là thủ phù Hồ Châu, nhưng

cũng là võ lâm thế gia, tại sao lại có hôn ước với Bạch gia?” Theo Bạch Mạn

Điệp biết, dưỡng phụ nàng chỉ là một thương nhân bình thường, bất luận thế nào

cũng không thể có quan hệ với võ lâm thế gia.

“Năm đó khi ta mang thai Vũ nhi, nhất thời bế tách, ý

nghĩ muốn tự sát, là cha con đã cứu ta. Cũng nhờ lời khuyên của cha con, ta đã

không muốn đi tìm chết nữa. Để báo đáp ân tình của Bạch lão gia, ta cùng ông ấy

định ra chi ước. Nếu hài tử trong bụng ta là nữ, sẽ gả làm dâu Bạch gia, còn

nếu là nam, sẽ lấy nữ nhi Bạch gia.”

Bạch Mạn Điệp bất đắc dĩ lách đầu, “Thật sự không hiểu

nỗi các người, chỉ vì mấy câu nói, hủy đi hạnh phúc cả đời chúng ta.”

“Con không thích hắn sao?” Phương Mính Yến hỏi ngược

lại nàng.

“Thích a.” Cảm tình của nàng đối với hắn cũng không

thể phủ nhận.

“Nếu là song phương yêu nhau, sao lại nói ta và cha

con hủy đi hạnh phúc của hai người.” Sự tình phát triển đến nông nỗi này cũng

nằm trong dự đoán của nàng.

“Chuyện này…” Đông Phương phu nhân nói không phải

không có đạo lý. Nếu hai người họ không thành thân, sao lại có thêm một Đông

Phương phu nhân nữa.

“Hai người duyên phận là do trời định sẵn, nên cố gắng

trân trọng, Vũ nhi không thích nữ nhân tiếp cận mình, có thể là… hiểu lầm, hắn

cùng Nhập Họa thật sự không có gì.”

Bạch Mạn Điệp thờ dài một hơi, “Có gì đáng để quý

trọng chứ, không gả cho hắn, ta cũng có thể gả cho người khác mà.” Nàng cười

khổ, “Chẳng hạn như Phương Chấn Hiên.”

“Chấn Hiên?” Con dâu cùng Chấn Hiên có quan hệ gì?

“Đúng vậy, hắn sẽ không ghét bỏ ta.” Mang theo một quả

trứng trong người thì không thể gả đi sao? Bất quá cần phải nhiều lời một chút.

“Hắn thích con?” Phương Mính Yến hỏi lại lần nữa.

“Đúng vậy.”

“Nữ nhân Chấn Hiên thích không phải Vô Ảnh La Sát sao,

con…” Phương Mính Yến kinh hãi, “Con cũng họ Bạch.”

“Ách, chuyện này…” Xong rồi xong rồi, thân phận bại lộ

rồi, thân phận nàng đã bị bại lộ, thân phận Đông Phương Vũ đương nhiên cũng bại

lộ.

“Con chỉ là Bạch Mạn Điệp thôi sao?” Phương Mính Yến

xoay người, nửa người tựa bên cửa sổ, nheo đôi mắt sách bén nhìn nàng.

Xong rồi, bị người ta nhìn thấu rồi.

Bạch Mạn Điệp hít sâu một hơi, “Ta là Bạch Mạn Điệp,

Bạch Ngâm chỉ là tên lúc trước từng dùng qua.”

Phương Mính Yến ngây ngốc một phút đồng hồ, yên lặng

xoay người nhìn vào trời đêm, chậm rãi phun ra hai chữ, “Tuyệt phối.” Sáo Ngọc

Công Tử, Vô Ảnh La Sát.

“Ách…” Bạch Mạn Điệp giật mình. Người không sợ hãi

thân phận của Đông Phương Vũ sao? Hay là… người sớm đã biết?

Phương Mính Yến cũng nhận ra sự nghi hoặc của nàng,

“Ta sớm đã biết thân phận của hắn.”

“Người người… người biết? Nếu biết, vậy người nên rõ

hắn có tình ý với Vô Ảnh La Sát, tại sao còn muốn đòi công đạo cho ta?” Người

không phải có ý muốn Đông Phương Vũ lấy cả về nhà chứ?

“Giang hồ đồn đại là không thể tin.” Nói đi nói lại,

nàng không tin giang hồ đồn đại, đại đại rốt cuộc cũng chỉ là đồn đại.

Chính xác, giang hồ đồn đại quả nhiên nhàm chán, không

thể tin được.

Bạch Mạn Điệp kinh ngạc, “Tiền bối sao lại biết thân

phận của hắn?” Hắn từng nói hắn giấu người nhà, người biết thân phận của hắn

rất ít.

“Ta thừa nhận mình làm mẹ thất bại, nhưng không phải

ta không quan tâm hắn, mà là không biết phải biểu đạt thế nào. Hắn quanh năm

đều không có ở nhà, buộc lòng ta phải tra xét hành tung của hắn.” Kết quả tra

ra hắn có ba thân phận lớn. Nếu hắn không muốn nói, nàng cũng không muốn vạch

trần.

Trầm mặc, bởi vì nàng không biết nên nói cái gì.

Một đêm này, hai người đều thức trắng, cũng không nói

thêm lời nào. Ai cũng không biết phải nói cái gì, cũng không ai muốn mở miệng.

Bạch Mạn Điệp rất thích bà bà này, nếu không phải nàng

trở mặt với Đông Phương Vũ, tin rằng quan hệ của cả hai nhất định rất tốt.

Thật sự có thể như lời Phương Mính Yến nói, chuyện

giữa nàng và Đông Phương Vũ chỉ là sự hiểu lầm?

Nàng tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được, còn có

thể hiểu lầm sao? Nàng cũng rất muốn mọi chuyện chỉ là sự hiểu lầm, nhưng lại

vô phương có thể gạt người gạt mình.

Niệm tình nàng mang thai cực khổ, Phương Mính Yến đích

thân chuẩn bị bữa sáng cho nàng. Thậm chí đích thân làm vài món thích hợp với

thai phụ, nàng lãnh đạm, nhưng cũng có một trái tim nhiệt tình.

Phương Mính Yến có lòng như vậy, nàng từ chối sao

đành.

“Ăn có quen không?” Thấy nàng ăn hết ngụm này đến ngụm

khác, Phương Mính Yến nhịn không được hỏi.

“Hoàn hảo.” Nàng đã một tháng rồi ăn không được ngon,

cho dù có cho nàng thịt rồng, nàng cũng không có tâm trạng ăn nổi.

“Sau này có dự tính gì?” Thấy con dâu kiên quyết đoạn

tuyệt quan hệ với nhi tử, lẽ nào thật sự muốn gả cho Phương Chấn Hiên?

“Đi tìm Phương đại ca.” Nói rõ ràng với hắn. Nàng

không thể lấy hắn, không hi vọng hắn tiếp tục chờ như vậy.

Phương Mính Yến không khỏi khẩn trương, “Con thật lòng

muốn gả cho Phương Chấn Hiên?”

“Không, ta chỉ tìm hắn nói rõ sự tình. Hắn vì ta bị

thương, ta đồng ý gả cho hắn, nhưng hiện tại ta đổi ý rồi.” Ân tình nàng thiếu

hắn chỉ còn chờ kiếp sau báo đáp, nàng thật sự không thể ép bản thân mình gả

cho hắn/

Phương Mính Yến thở phào nhẹ nhõm, “Con và Vũ nhi

không thể trở lại sao?”

“Không thể nào, trừ khi hắn không phản bội ta. Bà bà

hẳn đã nghe giang hồ thuật lại, ta là một nữ nhân có tính chiếm hữu cao, tuyệt

đối không chia sẻ nam nhân với người khác. Nếu hắn có Nhập Họa, ta sẽ buông

tay.” Cái gì nàng cũng có thể chia, duy chỉ có hắn là không được.

“Hai người là phu thê.” Bọn họ yêu nhau sâu đậm như

vậy? Một chút tình cảm cũng không còn sao?

“Phải, nhưng bảo hắn hưu ta.”

“Hắn không đồng ý thì sao?”

Bạch Mạn Điệp dừng đũa, “Ta đây hưu hắn.” Ai hưu ai

không quan trọng, chỉ cần ly hôn là được rồi.

Phương Mính Yến khẽ lách đầu, không nói thêm lời nào.

Nhi tử, lần này gặp họa lớn rồi.

Nghe nói Vô Ảnh La Sát tâm lang thủ độc, thích diệt

toàn gia người ta, con dâu không phải muốn diệt cả Đông Phương gia chứ?

“Hi vọng tiền bối không nói thân phận thực sự của ta

cho hắn biết, không nói ta là thê tử hắn minh môn chính thú, hắn không biết tên

ta, nhất định phải chịu nghiêm phạt.” Nếu như hắn không biết nàng là nữ nhân

hắn thích, hẳn sẽ rất vui vẻ ký tên vào hưu thư.

“Ta…”

“Tiền bối, xin đừng nhúng tay vào chuyện của chúng ta,

được chứ?” Nàng nuốt thức ăn, lạnh nhạt nói, “Nếu có thể, ta muốn quay về Đông

Phương gia với người, sau đó bảo hắn hưu ta.” Từ lúc nàng bị đưa lên kiệu hoa

bước vào Đông Phương gia, hai người từ đó dây dưa không rõ, nàng muốn kết thúc

bằng việc dùng một thân tuyệt nhiên rời khỏi Đông Phương gia.

“Được.” Nàng chính là thiếu phu nhân Đông Phương gia,

đương nhiên có tư cách ở lại Đông Phương gia.

“Thỉnh tiền bối dùng bồ câu đưa thư bảo hắn về nhà,

được chứ?” Nàng cũng không biết làm sao liên lạc với hắn.

“Được.” Bạch Mạn Điệp đối với Đông Phương Vũ thật sự

có tình, để hai người gặp nhau không chừng còn cơ hội chuyển biến.

Phương Mính Yến sở dĩ đến chỗ này, đương nhiên là về

nhà mẹ ruột. Vì thế, các nàng hai người cùng nhau tới Phương gia.

Phương Kình rất hoan nghênh Phương Mính Yến, cũng hoan

nghênh Bạch Mạn Điệp. Vừa tới Phương gia, Bạch Mạn Điệp cũng không đi đâu khác,

trực tiếp đến chỗ Phương Chấn Hiên.

Từ xa, nàng đã nhìn thấy một vị Bạch y công tử đang

múa bút trong thư phòng. Còn có một người hầu đứng cạnh bên, chủ tớ hai người

không biết đang nói cái gì.

“Công tử, người lại họa Bạch cô nương rồi.” Phương Hãn

thở dài, tới khi nào công tử mới quên được người ta đây?

Phương Chấn Hiên cong môi cười, thỏa mãn ngắm nhìn bức

mỹ nhân đồ, “Ta muốn lưu lại nụ cười của nàng.” Mỹ nhân trong tranh khóe môi

cong lên, cười đến sáng lạn. Chỉ cần nàng hạnh phúc, hắn cũng sẽ hạnh phúc.

“Công tử, người không hối hận chứ?”

“Cái gì?” Hắn cúi đầu, tiếp tục thêm màu.

“Người có hối hận đã cố ý chọc giận Bạch cô nương

không? Người dùng đủ mọi cách để xua đuổi Bạch cô nương, cuối cùng còn dùng hôn

ước ép người ta ly khai, người có hối hận không?”

“Không hối hận.” Chỉ cần nàng hạnh phúc, hắn không có

gì phải hối hận hay không.

“Nhưng mà… Người không sợ Bạch cô nương sẽ hận người

sao? Bạch cô nương nhất định nghĩ người đê tiện.”

Phương Chấn Hiên vân đạm phong khinh đáp, “Chỉ có để

nàng hận ta, mới có thể giảm bớt sự áy náy trong lòng nàng. Nếu như nàng muốn

hận ta, cứ để việc nàng hận đi.”

“Bạch cô nương có thể trở về không?” Dù sao lão gia

cũng nói Bạch cô nương đã chấp nhận hôn sự này, chỉ là tạm thời ra ngoài có

việc.

“Ta tin nàng là người tuân thủ lời hứa.” Nàng nói nàng

sẽ trở về, nhất định làm được.

“Nếu như Bạch cô nương trở về, vở kịch này không phải

bại lộ rồi sao.” Công sức một tháng đó gây khó dễ người ta xem như phí công

rồi.

“Vết thương trên người ta đã hoàn toàn biến mất, nàng

sẽ không thấy áy náy nữa, nếu như ta xua đuổi, nàng nhất định đi.”

“Thiếu gia, đáng giá không?”

Phương Chấn Hiên buông bút, khóe môi mỉm cười, “Ngươi

hỏi ta câu này mấy lần rồi? Nếu có một ngày, ngươi gặp được ý trung nhân, sẽ

biết có đáng giá hay không.”

“Công tử, người sẽ yêu Bạch cô nương suốt đời?” Vĩnh

viễn không thú thê?

Phương Chấn Hiên dựa tay về phía sau, nhìn xa xa,

“Phải.”

“Người không thú thê?” Công tử muốn Phương gia tuyệt

hậu à?

“Yêu một lần đã đủ lắm rồi.” Nếu như thật lòng yêu một

người, trong lòng sẽ không dung bất kỳ người nào nữa.

Phương Hãn nhịn không được chỉ trích, “Sao có thể thế

được, cho dù có thật sự yêu Bạch cô nương, cũng không cần suốt đời không thú

thê a?”

“Không biết trên đời này còn nữ tử nàng đáng để ta

nghĩ tới hay không?” Nàng đã thật sâu tiến vào trong ngực hắn, lòng hắn còn có

thể dung nữ tử nào nữa không?

“Nhất định có.” Phương Hãn vội nói, “Võ lâm đệ nhị mỹ

nữ Phù Dung cô nương, đệ tam mỹ nữ Mộ Dung Thiên Thủy cô nương, đệ tứ mỹ nữ Vân

Băng Tâm cô nương đều là những hảo nữ tử thế gian khó tìm.” Chẳng phải trên đời

này mỹ nhân vô số? Sao công tử cứ tuyệt vọng thế này? Bạch cô nương chẳng những

không đẹp, lại càng không dịu dàng.

Phương Chấn Hiên nói giọng như người từng trải, “Cái ta

thích không phải vẻ đẹp của nàng, mà là khí chất trên người nàng. Nhìn một

người, không phải chỉ nhìn vẻ bề ngoài là được.” Đỗ Thanh Sương chính là một

trường hợp đặc biệt.

“Công tử.” Phương Hãn ho khan một tiếng, nghiêm túc

nói, “Công tử xuất gia đi.” Muốn vì Bạch cô nương thủ thân cả đời? Xuất gia

chính là lựa chọn tốt nhất.

Phương Chấn Hiên cười ha hả, “Tại sao?”

“Nữ tử như Bạch cô nương trên đời này rất ít, người e

rằng sẽ không gặp được, nếu không muốn thành thân, thôi thì đi tu đi?” Hắn phải

công nhận, Bạch cô nương quả thật không giống người thường.

Phương Chấn Hiên lách đầu, “Không muốn thành thân và

xuất gia là hai chuyện khác nhau.” Hắn tạm thời còn chưa khám phá hết hồng

trần, chưa hiểu rõ cuộc đời huyền ảo, càng vô cùng luyến tiếc thế giới phồn

hoa. Hắn thất tình, không sai, cũng không đến mức xuất gia làm hòa thượng.

“Ngu ngốc.” Một giọng nói nghẹn ngào nhẹ nhàng bay

đến, tay Phương Chấn Hiên run lên, vài vết mực điểm trên Tuyên chỉ (1), mỹ nhân

đồ a, bị hủy rồi.

(1) Tuyên chỉ:

Giấy Tuyên Thành. Tuyên Thành nay thuộc tỉnh An Huy. Giấy Tuyên Thành là một

loại giấy dùng để viết hoặc vẽ. Giấy Tuyên Thành có đặc tính dễ bảo quản, rất

bền, không làm phai màu mực, có tiếng là “Chỉ thọ thiên niên.” (nghĩa Giấy

“thọ” nghìn năm.)Phương Chấn Hiên ngẩng đầu, nữ nhân hắn

mong nhớ ngày đêm đang đứng ở trước cửa, khuôn mặt đầm đìa nước mắt.

Phương Chấn Hiên ôn nhu cười, “Sao nàng lại khóc?”

“Ngươi ngu ngốc, ngu ngốc, hỗn đản, kê đản (2) chân

chính, ta rốt cuộc có chỗ nào tốt, đáng để ngươi hi sinh vì ta như vậy? Ta

thiếu ngươi quá nhiều rồi, ngươi còn hi sinh bản thân mình để thành toàn cho

ta, ta càng không muốn. Xong rồi, cả đời này ta đều nợ ngươi.” Bạch Mạn Điệp

vừa nói vừa rơi nước mắt.

(2) Kê đản: trứng gà.

Phương Chấn Hiên ôn nhu nói, “Bởi vì ta yêu nàng.” Bởi

vì yêu nàng, nên muốn cho nàng được tự do.

Hắn thay đổi, thật sự thay đổi rồi.

Lâu nay hắn vẫn luôn rất tùy hứng, giống như một tiểu

hài tử. Nhưng hắn hiện tại trên người có một loại khí chất ôn nhu điềm đạm, một

chút khi tức suy xét bất định. Ba tháng không gặp, hắn cư nhiên lại thay đổi

lớn như vậy. Tại sao lại thay đổi? Cũng bởi vì nàng sao? Vì nàng, hắn cải biến

sinh tử bản thân mình. Thâm tình của hắn, khiến nàng vô cùng xấu hổ.

Chương 1: Diễn biến mới

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 79
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...