Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thành Nghiện - Mộc Tây Tây Trạch

Chương 5

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Chu Thời Bùi nhìn vẻ mặt của Hạ Trí, đưa tay xoa nhẹ đầu cậu: "Được rồi, chúng ta về thôi."

Thật ra, hắn hiếm khi có thời gian rảnh để dành cho chuyện riêng, nay lại có thể đưa Hạ Trí đi khám bác sĩ, nghĩ lại cũng thấy khá hài lòng.

Nói xong, Chu Thời Bùi thu tay về, để lại Hạ Trí đứng sững tại chỗ, ngẩn người...

Khi về đến nhà, trời đã xế chiều. Dù mặt trời đã lặn, bầu trời vẫn phủ một màu đỏ rực. Những khóm hồng leo trong khu biệt thự cũng nhuộm một tầng vàng nhạt, đẹp đến nao lòng.

Không khí bên ngoài vẫn oi bức. Hạ Trí vừa về phòng liền đi tắm, trong khi Chu Thời Bùi ngồi dưới phòng khách đọc sách. Tầng một có một phòng riêng để sách, bên trong là những giá sách cao ngút với đủ thể loại sách khác nhau.

Chu Thời Bùi thích sưu tầm những cuốn sách hiếm, đây cũng là một trong số ít sở thích của hắn.

Hắn thích yên tĩnh, vì vậy khi ở nhà, ngay cả phòng khách cũng hiếm khi có người lui tới. Về điểm này, chú Vương quản lý rất tốt.

Khoảng bảy giờ tối, trời bên ngoài vẫn chưa tối hẳn, chú Vương bước đến nhắc Chu Thời Bùi rằng bữa tối đã sẵn sàng.

Chu Thời Bùi khép sách lại, khẽ gật đầu tỏ ý đã biết, sau đó đưa mắt nhìn lên tầng hai. Sau khi trở về, Hạ Trí vẫn luôn ở trên đó, chưa một lần bước xuống.

chú Vương nói: “Tôi lên gọi cậu Hạ xuống.”

Chu Thời Bùi gật đầu: “Tình trạng của cậu ấy có chút đặc biệt. Nếu có thể, mọi người hãy cố gắng trò chuyện với cậu ấy nhiều hơn. Ở nhà, cậu ấy muốn làm gì thì cứ để cậu ấy làm.”

chú Vương khẽ cúi đầu: “Vâng.”

Lúc này Chu Thời Bùi mới đặt sách xuống, đứng dậy đi vào phòng ăn.

Khi Hạ Trí bước vào, hắn đã ngồi đó đợi sẵn.

Cậu đứng yên tại chỗ, Chu Thời Bùi ngước mắt nhìn, ánh mắt dịu dàng nhắc nhở: “Sao thế? Ngồi xuống ăn cơm.”

Hạ Trí nhìn hắn hồi lâu, mới nhẹ nhàng dời ánh mắt đi, lặng lẽ kéo ghế ngồi xuống đối diện Chu Thời Bùi.

Cả hai đều im lặng trong lúc ăn.

Hạ Trí có phong thái trên bàn ăn rất tốt, theo một cách nào đó, điều này lại rất hợp ý Chu Thời Bùi.

Mấy năm qua, hắn ngày càng thích sự yên tĩnh. Ngoài những buổi tiệc xã giao vì công việc, phần lớn thời gian còn lại hắn đều thích ở một mình. Thỉnh thoảng, nếu có hứng thú muốn đến chỗ náo nhiệt, hắn cũng sẽ yêu cầu tản người ra.

Dùng bữa xong, Chu Thời Bùi đặt đũa xuống, nhìn Hạ Trí.

Cậu ăn rất chậm nhưng vô cùng tập trung. Khi gần xong bữa, cậu vô thức ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện Chu Thời Bùi luôn nhìn mình.

“Ăn xong rồi?” Chu Thời Bùi hỏi.

Hạ Trí nhẹ gật đầu, cảm giác được hắn có chuyện muốn nói.

Chu Thời Bùi trầm giọng: “Tôi đã đặt lịch hẹn bác sĩ tâm lý cho em. Ba giờ chiều mai.”

Động tác của Hạ Trí hơi khựng lại. Thực ra, suốt những năm qua, cha mẹ cũng từng đưa cậu đi khám nhiều bác sĩ tâm lý.

Việc cậu không thể nói chuyện không phải do bẩm sinh, vậy nên chỉ có thể là vì lý do khác.

Họ nói là do cậu không chịu mở miệng. Mà quả thực, Hạ Trí không muốn nói. Thậm chí có những lúc, cậu chủ động tháo máy trợ thính xuống để không phải nghe người khác nói chuyện. Cậu thích làm những việc của riêng mình hơn.

Mười mấy năm qua, đã gặp vô số bác sĩ nhưng vẫn không có kết quả.

Hạ Trí biết mình không phải một người bình thường. Cậu rất ít khi giao tiếp với người khác, ngay cả giáo viên đã dạy mình nhiều năm cũng không thể thiết lập bất cứ mối quan hệ nào. Tan học, cậu chỉ lặng lẽ tháo máy trợ thính xuống, một mình ngồi thất thần trong phòng.

Chỉ khi có cha mẹ ở nhà, cậu mới có thể miễn cưỡng mở lòng, trò chuyện đôi chút với họ.

Một lần, cậu quên tháo máy trợ thính, vô tình nghe thấy gia sư gọi điện cho bạn bè, họ dùng giọng điệu khác thường để bàn tán về cậu.

Lúc ấy, cậu mới biết, hóa ra ngoài cha mẹ ra, trong mắt người khác, cậu luôn là một kẻ quái dị.

Kể từ đó, cậu càng không thích nghe người khác nói chuyện.

Nhưng khi nghe tin lại phải đi gặp bác sĩ, Hạ Trí theo bản năng cảm thấy bài xích.

Cậu biết Chu Thời Bùi làm vậy là muốn tốt cho mình. Vì vậy, cuối cùng cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.

Chu Thời Bùi nhìn cậu, im lặng một lúc mới nói: “Hạ Trí, nếu có điều gì muốn nói, em có thể nói với tôi.”

Nghe vậy, Hạ Trí hơi bất ngờ. Đôi mắt cậu khẽ chớp, chần chừ lấy điện thoại ra, gõ một dòng chữ rồi đưa cho hắn.

Cậu viết: [Có thể không đi không?]

Chu Thời Bùi đọc xong, tâm trạng có chút phức tạp.

Hắn biết, hôm nay đưa Hạ Trí đến bệnh viện, dù cậu không tỏ ra phản kháng, nhưng trong lòng chắc chắn không muốn.

Ánh mắt hắn trầm xuống, khẽ cười, giọng nói dịu dàng: “Không cần đến bệnh viện. Mai bác sĩ sẽ đến nhà.”

Nghe vậy, Hạ Trí vô thức thả lỏng cả người.

Chu Thời Bùi nhìn cậu: “Hạ Trí, đó chỉ là một tai nạn. Không phải lỗi của em.”

Câu nói này nghe có vẻ đột ngột, nhưng khoảnh khắc đó, Hạ Trí lập tức ngẩng đầu lên.

Đôi mắt trong veo của cậu khẽ run rẩy dưới ánh sáng. Cậu hiểu hắn đang nói về điều gì, dù không rõ vì sao hắn biết.

Người đàn ông trước mặt này dường như biết tất cả mọi chuyện.

Thế nhưng, Hạ Trí không hề cảm thấy nguy hiểm. Ngược lại, từ Chu Thời Bùi, cậu cảm nhận được một sự an toàn dịu dàng và vững chắc.

Cậu từng nghĩ rằng, chỉ có cha mẹ mới có thể cho cậu cảm giác ấy.

Hạ Trí không thể nói, nhưng đôi mắt đã dần ươn ướt. Nước mắt không hề báo trước mà rơi xuống, lặng lẽ như chính con người cậu.

“Sao lại khóc rồi?” Giọng nói trầm thấp, êm ái của Chu Thời Bùi mang theo một chút bất đắc dĩ, nhưng không hề trách cứ.

Trong mắt hắn, đã đưa cậu về đây thì phải chăm sóc cho tốt. Nếu không, hà tất phải đưa người về nhà làm gì?

Hạ Trí siết chặt điện thoại, tầm nhìn đã trở nên mờ đi.

Mãi đến khi Chu Thời Bùi nghiêng người đến gần, giơ tay lau đi giọt nước mắt trên má cậu.

Ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua gò má, động tác dịu dàng nhưng kiên định.

Tầm nhìn của Hạ Trí dần rõ ràng trở lại, bất ngờ đối diện với đôi mắt sâu thẳm như nước hồ tĩnh lặng của hắn.

Ở khoảng cách gần như vậy, cậu mới nhận ra đôi mắt ấy vừa ôn hòa nhưng cũng mang theo cảm giác xa cách, áp lực.

Thế nhưng, khi nhìn cậu, ánh mắt Chu Thời Bùi vô cùng dịu dàng, thậm chí còn ẩn chứa một chút trêu chọc.

“Không phải làm từ nước, sao lại có nhiều nước mắt thế này?”

Có lẽ vì sự dịu dàng của Chu Thời Bùi quá mức bất thường, bàn tay ấm áp của hắn ôm lấy khuôn mặt cậu, nhẹ nhàng lau đi nước mắt.

Bất giác, Hạ Trí vươn tay ôm lấy hắn.

Hạ Trí sẽ không bao giờ biết rằng cậu là một ngoại lệ.

Một ngoại lệ duy nhất, người đã hết lần này đến lần khác ôm lấy Chu Thời Bùi, mà hắn vẫn chưa hề đẩy ra.

Dù vì lý do gì đi nữa, Chu Thời Bùi cũng không né tránh. Hắn chỉ nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai cậu, vô thức vỗ nhẹ, như một sự vỗ về, cũng như một lời dỗ dành.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1
Chương 2
Chương 2
Chương 3
Chương 3
Chương 4
Chương 4
Chương 5
Chương 5
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 8
Chương 8
Chương 9
Chương 9
Chương 10
Chương 10
Chương 11
Chương 11
Chương 12
Chương 12
Chương 13
Chương 13
Chương 14
Chương 14
Chương 15
Chương 15
Chương 16
Chương 16
Chương 17
Chương 17
Chương 18
Chương 18
Chương 19
Chương 19
Chương 20
Chương 20
Chương 21
Chương 21
Chương 22
Chương 22
Chương 23
Chương 23
Chương 24
Chương 24
Chương 25
Chương 25
Chương 26
Chương 26
Chương 27
Chương 27
Chương 28
Chương 28
Chương 29
Chương 29
Chương 30
Chương 30
Chương 31
Chương 31
Chương 32
Chương 32
Chương 33
Chương 33
Chương 34
Chương 34
Chương 35
Chương 35
Chương 36
Chương 36
Chương 37
Chương 37
Chương 38
Chương 38
Chương 39
Chương 39
Chương 40
Chương 40
Chương 41
Chương 41
Chương 42
Chương 42
Chương 43
Chương 43
Chương 44
Chương 44
Chương 45
Chương 45
Chương 46
Chương 46
Chương 47
Chương 47
Chương 48
Chương 48
Chương 49
Chương 49
Chương 50
Chương 50
Chương 51
Chương 51
Chương 52
Chương 52
Chương 53
Chương 53
Chương 54
Chương 54
Chương 55
Chương 55
Chương 56
Chương 56
Chương 57
Chương 57
Chương 58
Chương 58
Chương 59
Chương 59
Chương 60
Chương 60
Chương 61
Chương 61
Chương 62
Chương 62
Chương 63
Chương 63
Chương 64
Chương 64
Chương 65
Chương 65
Chương 66
Chương 66
Chương 67
Chương 67
Chương 68
Chương 68
Chương 69
Chương 69

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 5
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...