Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thanh Ti Yêu Nhiêu

Chương 5

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Ai trong tuổi hoa niên rực rỡ nhất chả sẵn sàng rũ bỏ tất thảy. Sau cùng y cũng ý loạn tình mê, tất cả đều không còn trọng yếu, trầm mình vào bể dục. Quên cảnh tượng ngoài tiểu lâu, quên Vô Sắc tự, quên hết trời đất

thế gian. Một đêm này với y như trọn đời trọn kiếp, chợt nhận ra lạc thú nhân sinh phơi phới dâng tràn. Lúc này, y không muốn nghĩ đến điều gì,

chỉ một lòng yêu thương người con gái trước mắt.

“Vì sao nàng không sợ máu?” Cả hai ở lại Thu phủ biệt uyển tránh khỏi

xung đột vì tầm cừu, cầu hôn trên giang hồ, cùng rủ rỉ tâm tình. Đêm

lạnh như nước, y chợt thấy lạnh nên hỏi nàng.

“Mẹ muội mất sớm, cha quanh năm chinh chiến tứ phương, muội luôn ở bên cạnh cha”.

Quen thấy cảnh đồ sát nơi sa trường, lòng nàng đã chai lỳ. Bất giác y

lại liên tưởng đến bản thân, như quay lại lúc bảy tuổi ôm mộ cha mẹ khóc nấc lên, lòng chợt chua xót, ôm nàng càng chặt.

Nhưng tình cảm bột phát chỉ trong khoảnh khắc lý trí bị che mờ, duyên

sinh duyên diệt đâu thể vĩnh viễn. Nửa tháng sau, tin Thu đại tướng quân sắp về truyền tới, y ngượng ngùng vì thân phận, không dám gặp mặt, nàng lại không để tâm, một lòng muốn gả cho y. Hai người đều cố chấp, y nhất thời tức giận, cãi nhau một chặp rồi phất tay áo ra đi.

Nàng ra đến tiền đình, chợt thấy có một tấm bái thiếp của thần bộ Kim Vô Ưu ở kinh đô, bất giác cả kinh, nhưng vẫn ngẩng cao đầu chào hỏi vị bộ

đầu lừng danh. Kim Vô Ưu ung dung đáp lễ rồi hỏi đến việc công: “Thu đại tiểu thư, tại hạ nghe đồn rằng mười mấy ngày nay tiểu thư bày ra việc

kén rể ở phủ khiến người giang hồ đến cầu thân tử thương rất nhiều, có

việc này chăng?”

Nàng không hề sợ hãi, bật cười hỏi: “Sao họ lại báo quan nhỉ?”

Kim Vô Ưu tỏ vẻ bất nhẫn: “Không phải, chỉ là mấy hôm nay tại hạ ngầm

thu thập chứng cứ chứng thực tiểu thư đích xác là thủ phạm của vụ hung

án này”.

“Quả nhiên nhất đại thần bộ, nói không sai chút nào”.

Kim Vô Ưu thở dài: “Vụ án này chưa trình lên quan trên, tiểu thư tự thú

như thế này cũng có khả năng được giảm tội, mong tiểu thư tự lên kinh đô quy án”. Vói thân phận thần bộ của Kim Vô Ưu mấy khi chịu nhũn nhặn thế này, gã biết mình nắm rõ tình hình mà không báo cáo là phạm pháp nhưng

vốn có giao tình với Thu Thịnh Thiên, hiểu rằng Thu Oánh Bích từ bé đã

tự tung tự tác, bản tính không xấu. Ngoài luật pháp còn có tình người,

gã đau lòng vì con của hảo hữu, đành dốc sức tương trợ.

Nàng vẫn thản nhiên, mỉm cười tươi tắn: “Nếu tiểu nữ không muốn đi thì sao?”

Kim Vô Ưu nhíu mày, thầm nhủ đại họa lâm đầu thế này mà nàng ta vẫn

không có ý hối cải, bèn nóng lòng giục: “Tiểu thư giết nhiều người, phạm vào địa tội ‘bất đạo’, Thu đại tướng quân thuộc hàng Bát Nghị, có thể

xin hoàng thượng miễn giảm tội cho tiểu thư, mau theo tại hạ về nha

môn”.

Bất đạo là một trong Thập ác, theo luật phải chém đầu nhưng “hình pháp

cũng có ngoại lệ,” luật pháp đồng thời cũng quy định Bát Nghị gồm người

thân thích, gốc gác liên quan đến hoàng tộc, bậc hiền đức, có tài năng,

công lao, thân phận tôn quý, dốc sức vì dân vì nước hoặc tân khách quốc

gia cùng thân nhân nhân nếu phạm tử tội có thể tấu xin hoàng thượng miễn giảm. Kim Vô Ưu biết Thu Oánh Bích không thể thoát tội, chỉ mong có

triều thần dốc sức bảo vệ nàng trước mặt hoàng thượng, miễn cho tội

chết.

“Ngài một lòng tận trung”. Nàng nghiêm mặt lại, cung kính vái Kim Vô Ưu

rồi nói: “Kim bộ đầu, tiểu nữ có hai câu muốn hỏi. Nếu việc này không có ai báo quan, ngài cũng bỏ qua vậy tiểu nữ sẽ an nhiên vô sự?”

Kim Vô Ưu trầm ngâm: “Tuy nói vậy nhưng Đấu Tụng luật có quy định ‘kẻ

giết người trong lúc giao đấu bị đem treo cổ, cố tình giết người, đem

chém đầu.’ Trong Tặc Đạo luật cũng quy định ‘Kẻ dùng thuốc độc hại người bị đem treo cổ.’ Hai tội tiểu thư phạm đều là tử tội, bất kể thế nào

tại hạ cũng phải đưa về quy án”.

Nàng gật đầu: “Những kẻ đó xưng là giang hồ đại hiệp, anh hùng hảo hán,

không biết có ai chưa giết người? Kim đại bộ đầu vì sao không bắt chúng

quy án? Có phải vì giang hồ phân chia rõ ràng, không ai báo án nên những kẻ chết đi đều thành cô hồn dã quỷ? Hoặc những kẻ chúng giết đều là

loại gian nịnh nên chúng hành động hợp với tình lý đạo nghĩa, cả đời

được tiêu diêu khoái hoạt?”

Kim Vô Ưu lớn tiếng: “Quốc pháp có quy chuẩn, Vô Ưu chỉ biết có án xảy

ra trong địa hạt mình quản lý, dù kẻ phạm tội là Võ lâm Minh chủ, giang

hồ danh túc gì đó cũng hành sự theo quy củ của triều đình, quyết không

để việc tư chen vào”.

“Hay, giá mọi mệnh quan triều đình đều như Kim bộ đầu, tiểu nữ đã không

cần làm thế này”. Nàng u oán thở dài, lại mỉm cười mê hồn: “Kim bộ đầu

làm việc theo quy củ của triều đình, tiểu nữ lại theo võ lâm quy củ, bộ

đầu thắng được tiểu nữ, xin cứ tự nhiên bắt người”. Nàng vẫy tay, nha

hoàn Lưu Ba đưa đao tới, đao quang lạnh lẽo dấy lên hàn ý trong lòng Kim Vô Ưu.

Gã thấy nàng không biết cân nhắc nặng nhẹ, lòng nóng như lửa đốt, trầm

giọng nói: “Thu tiểu thư, nghe nói những người đó lúc vào phủ đều lập

sinh tử trạng, mất mạng cũng không oán hận người khác, đúng không?” Đó

là chứng cớ quan trọng duy nhất có thể cứu nàng.

Nàng lại tỏ vẻ quật cường, trong lúc quan trọng này quyết không chịu

nhún, hừ lạnh đáp: “Có cũng được, không có không sao, Kim bộ đầu muốn

bắt tiểu nữ không đơn giản đâu”. Nàng vung đao bổ tới, chiêu nào cũng

dồn ép đối phương, đấu pháp ngả hẳn sang mạng đổi mạng.

Kim Vô Ưu thành danh đã lâu, lại quen thuộc Thu gia đao pháp, lập tức

lùi lại, không nghĩ ra cách xử lý sự tình nên mười phần khổ não. Nàng

dốc toàn lực, đao quang dâng tràn như sóng, từng đợt nối nhau đổ dồn

tới. Sau rốt Kim Vô Ưu cũng nổi nóng, chập song quyền đẩy tới, cương

phong rào rạt quất vào mặt Thu Oánh Bích.

Nàng vung đao chặn lại, lùi liền hai bước, lúc đó mới hiểu thanh danh

thần bộ Kim Vô Ưu không phải hàng giả, công phu hơn hẳn nàng, nhưng nàng quyết không mở miệng nhận thua, nghiến răng quấn lấy đối thủ. Hơn hai

mươi chiêu qua đi, càng lúc càng sa vào hạ phong nhưng nàng vẫn liều

chết chống đỡ, e rằng chẳng mấy chốc sẽ bị thương dưới quyền của Kim Vô

Ưu.

“Vù”, Kim Vô Ưu nghe tiếng gió rít lên cấp tốc sau lưng liền lách người

tránh đi, ngoái lại nhìn thấy một nam tử che mặt đứng chặn trước mặt

nàng, phất tay áo tấn công. Gã lùi lại mấy bước, nhận ra công phu này

xuất phát từ Phật môn trọng địa Vô Sắc tự mấy chục năm không xuất hiện

giang hồ, liền dừng tay.

Nàng hoan hỷ nhìn người tâm ái, hóa ra y vẫn theo sát nàng. Kim Vô Ưu tỏ vẻ lo lắng, vòng tay nói: “Hôm nay tại hạ không thể khuyên được tiểu

thư, đợi ngày khác lệnh tôn về lại tới thỉnh giáo”. Rồi hành lễ với Như

Hằng, tiếc nuối bỏ đi.

Nàng lao tới tựa vào vai y, nhõng nhẽo: “Che mặt làm gì? Sợ làm mất mặt thiếp sao?”

Chương 1: Diễn biến mới

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 5
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...