Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

[Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế

Chương 53

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Nghe nói trưa nay Triển Chiêu sẽ trở về, Triệu Trăn sáng sớm tâm tình vui sướng ~

Lâm triều theo thường lệ là chiến trường của đám văn thần, chủ đề trung tâm quay quanh chuyện động đất quỷ dị trong chùa phật sống, mười mấy văn thần hùng biện thao thao bất tuyệt trích dẫn sách sử điển tích, từ Tần hoàng Hán Vũ cho tới khai quốc hoàng đế, tư tưởng cốt yếu là: địa chấn là điềm báo chẳng lành, phật sống là vật bất thường, chùa phật sống bẩn thỉu phải bị phá bỏ!

Trước khi mọi chuyện phát sinh, Triệu Trăn đã sớm bày tỏ thái độ của mình đối với chuyện phật sống này. Có lý do 『 trời phạt 』 tốt như vậy đưa tới cửa, ai nấy cũng sẽ không khiến Triệu Trăn ngột ngạt, đám văn thần phát huy kỹ năng sở trường: tường đổ mọi người cùng đẩy, đẩy ngã còn ném thêm vài cục đá, bỏ đá xuống giếng hung hăng đập bể, triệt để đem 『 phật sống 』 gì đó đánh rớt trần ai.

Sau khi hạ triều, Triệu Trăn đi thăm Thái hậu vẫn thường xuyên ăn chay niệm phật, vừa vặn gặp gỡ cấm cung trong nhà Huệ Quốc công chúa.

Huệ Quốc công chúa từ khi Lâm Lang chết đi, vẫn ở lại trong cung bồi Thái hậu ăn chay niệm phật, nàng biết thân phận mình mẫn cảm, cả ngày chỉ biết trốn trong phật đường né thị phi, có khi chép kinh lễ phật, có khi thêu hoa đọc sách, rảnh rối còn trồng một vườn hoa tranh kỳ khoe sắc, ngày qua ngày so với Triệu Trăn còn thư thái hơn.

Nghẹn khuất sống nửa đời người, Huệ Quốc công chúa cuối cùng mới học được phải tự thương lấy bản thân mình.

Triệu Trăn rất thưởng thức những người tự mình biết mình, nên đối với Huệ Quốc công chúa thập phần ưu đãi, Quách Hòe và Lưu hoàng hậu thù mới hận cũ đều không liên lụy tới nàng.

Hai người gặp nhau tại chỗ Thái hậu, Triệu Trăn đột nhiên nghĩ tới —  Lưu hoàng hậu cấu kết Lâm Lang cấu kết Tương Dương vương, chuyện này Huệ Quốc công chúa có biết không nhỉ?

Nghe nói Lưu hoàng hậu cùng Tương Dương vương cấu kết, Huệ Quốc công chúa phản ứng đầu tiên là không tin: “Ta nghe đại cung nữ bên cạnh mẫu thân nói, mẫu thân cùng Tương Dương vương thúc thủy hỏa bất dung, có một lần cung yến, Tương Dương vương thúc trở mặt phất tay áo bỏ đi, con nói cả đời không bao giờ qua lại với mẫu thân nữa mà.”

Chuyện này, Thái hậu càng biết rõ hơn.

“Khi đó, tiên hoàng còn chưa đăng cơ, Hoàng hậu chỉ là Thái tử phi, Tương Dương vương là hoàng tử nhỏ tuổi nhất, có quan hệ huynh đệ với tiên hoàng, quan hệ thúc tẩu (em chồng chị dâu) với Lưu hoàng hậu cũng thực hòa hợp. Khi đó Tương Dương vương thường xuyên tới phủ cọ cơm, ai cũng không ngờ chỉ vì một nữ nhân mà lại đoạn tuyệt như vậy.”

“Vì một nữ nhân?” Triệu Trăn cùng Huệ Quốc công chúa đều nổi lên tò mò.

Thái hậu cười nhớ lại: “Là Tương Dương vương coi trọng một phụ nữ đã có chồng, vì nàng quyết không cưới vợ sinh con tới thần hồn điên đảo, trong mắt hoàng hậu xưa nay không vướng một hạt cát, thập phần không ưa nhìn Tương Dương vương vướng vào mối tình thắm thiết bi lụy như vậy, liền đâm chọc hắn vài câu niên thiếu khinh cuồng tự cho là phong lưu, ta còn nhớ rõ Lưu hoàng hậu năm đó nói với Tương Dương vương rằng — ngươi có bản lĩnh thì thủ thân một đời không cưới hỏi xem, ở Hoàng Tuyền gặp lại ta liền khen ngươi một tiếng tình thâm! Nếu không thể thì sớm dứt bỏ, mấy năm này coi như sống uổng tháng ngày, vài năm sau nghĩ lại đó chỉ là trò đùa.”

Nhắc tới chuyện cũ, Thái hậu cũng có chút cảm khái: “Lưu hoàng hậu hồi trẻ tính cách mạnh mẽ, nói chuyện sắc như dao, Tương Dương vương từ nhỏ sống trong nhung lụa nào đã nghe lời thật nghịch tai, nhất thời tức giận liền phất tay áo bỏ đi, còn nói cả đời này không bao giờ qua lại với nhau nữa. Sau này Tiên hoàng đăng cơ, Tương Dương vương ly khai Biện Kinh hai mươi năm chưa từng quay lại, quả nhiên là cả đời không qua lại với nhau.”

Triệu Trăn nghe thú vị: “Tương Dương vương coi trọng ai mà có thể khiến hắn hai mươi năm không cưới thê, xem ra thực sự là chân ái.”

Thái hậu lắc đầu nói: “Tương Dương vương chưa bao giờ nhắc tới tên nữ tử kia, mọi người suy đoán là một mệnh phụ họ Lưu, Lưu thị tuổi trẻ mỹ mạo tài hoa hơn người lúc ấy còn nổi danh là đại tài nữ, cuối cùng nàng không chịu nhàn ngôn toái ngữ đã thắt cổ tự sát…”

Huệ Quốc công chúa đường tình gập ghềnh, sau vài lần thay đổi đã sớm không còn tin vào tình yêu nam nữ. Khóe miệng nàng tươi cười lãnh đạm: “Tương Dương vương thúc không thê không tự không hẳn là vì Lưu thị nữ tử, vì nếu yêu một người như thế sao có thể nhẫn tâm hại người ta đến bước như vậy!”

Triệu Trăn trong lòng cân nhắc, chẳng lẽ Lưu hoàng hậu biết người trong tâm Tương Dương vương là ai mà dùng người nọ bức bách Tương Dương vương dốc núi tương trợ?

********************

Không thịt không ngon, Triệu Trăn tự nhiên sẽ không ngoan ngoãn ăn chay, sau khi hỏi thăm chuyện bát quái xong, thừa dịp thức ăn chay còn chưa được bưng lên, liền như lửa nóng đốt mông đứng dậy, kiếm cớ thập phần cao thượng: “Thừa Ảnh thụ thương vì cứu trẫm, trong lòng trẫm bất an, trước khi dùng bữa không tới thăm một lần tựu nuốt không trôi!”

Thế là, nuốt không trôi Triệu Tiểu Trăn và bệnh nhân Thừa Ảnh cùng nhau dùng ngọ thiện, thậm chí còn khi dễ bệnh nhân đang thụ thương gỡ xương cá cho mình.

Triệu Trăn sau khi ăn uống no đủ, lương tâm đại phát, vung đũa gắp đồ ăn cho bệnh nhân, Thừa Ảnh thập phần kinh ngạc —  chủ nhân biết ta thích ăn đậu hủ?

Thừa Ảnh dùng khóe mắt trộm liếc Triệu Trăn một cái, một bữa cơm ăn xong lần nữa xác định — chủ nhân thực sự biết ta thích ăn đậu hủ!

Thừa Ảnh cúi đầu bới cơm, trong lòng ôm tim cảm động lăn qua lăn lại.

Triệu Trăn sớm biết Thừa Ảnh thích ăn đậu hủ, ai bảo Thừa Ảnh mỗi lần nhìn thấy đậu hủ hai mắt đều tỏa sáng đâu.

Chỉ cần trên bàn có đậu hủ, Thừa Ảnh ngoài mặt tỏ ra không thèm để ý nhưng ánh mắt vẫn luôn ngắm nhìn đĩa đậu hủ, cho hắn một bàn toàn hành lá trộn đậu hủ, hắn có thể ăn ba bát cơm lớn, ngốc tử cũng nhìn ra Thừa Ảnh thích ăn đậu hủ, chỉ có Thừa Ảnh tự cho là đã che dấu tốt.

╮(╯▽╰)╭

Buổi chiều Triển Chiêu mới có thể tới nơi, sau khi ăn trưa Triệu Trăn liền đứng ngồi không yên, Thừa Ảnh bất đắc dĩ: “Hoàng thượng không bằng chúng ta tới Khai Phong phủ đợi.”

Triệu Trăn sờ sờ mũi, dùng tấu chương che mặt giả như không có việc gì nói: “Đợi cái gì?”

Trừ Triển Chiêu ra còn  ai nữa sao? Thừa Ảnh trong lòng châm biếm, chỉ nhìn Triệu Trăn không nói chuyện.

Triệu Trăn nhìn trời: “Gần đây tình hình có chút căng thẳng, tùy tiện chạy ra ngoài rất nguy hiểm.”

Thừa Ảnh vẫn chỉ nhìn bé không nói chuyện, ý tứ thực rõ rệt — có ta bảo hộ người còn không đủ sao?

Triệu Trăn giật giật lỗ tai: “Ngươi không phải đang bị thương sao, hôm qua ta nằm trên giường suy nghĩ thật lâu, gần đây nên hạn chế chạy loạn.”

Thừa Ảnh nhíu mày: “Người không phải vừa dính đầu vào gối liền ngủ luôn sao?!” nào có thời gian thật lâu cho người suy nghĩ?

Triệu Trăn đúng tình hợp lý nói: “Khoảng thời gian ta chậm rãi nằm xuống chưa chạm vào gối đầu rất dài đó, có biết không?!”

Phúc Tuyền vui mừng nói: “Hoàng thượng thật hiểu chuyện!”

Thừa Ảnh nhìn Phúc Tuyền — ngươi chột dạ?

Gần đây thức ăn không tệ, Phúc Tuyền lại béo thêm hai vòng, cái bụng tròn xoe, cái má phúng phính cười càng giống Phật Di Lặc.

****************

Thừa Ảnh chỉ cảm thấy chua xót trào lên, còn Bạch Ngọc Đường thì quả thực muốn dìm chết chính mình trong vại dấm chua rồi.

Triển Chiêu sau khi bái kiến phụ thân, thúc thúc cùng Bao đại nhân lập tức nghe nói tới chuyện Triệu Trăn bị người khi dễ, nghĩ tới Triệu Trăn không dám ra khỏi cung, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xổm trong cung đợi, Triển Chiêu não bổ vô số hình ảnh tiểu đồ đệ trông mòn con mắt đáng thương vô hạn, Ngự Miêu đại đại thực sinh khí, hậu quả thực nghiêm trọng!

Miêu gia chỉ nuôi một con Cẩm Mao Thử! Mới rời đi vài ngày mà đám dã thử đã dám tới ổ mèo giễu võ giương oai!

Triển Chiêu ngại Bạch Ngọc Đường tắm rửa quá chậm, một mình mang theo bao lớn lễ vật tiến cung thăm Triệu Trăn. Đợi tới khi Bạch Ngũ gia tắm rửa xong đi ra, thần thanh khí sảng lại phát hiện Triêu Miêu Miêu không thấy đâu… Loại cảm giác dấm chua bốc lên nồng nặc đã không còn chỉ dùng hai từ tức ngực là có thể hình dung.

Ngũ gia chỉ có thể tự an ủi chính mình — là một nam nhân thành thục ổn trọng, không cần cùng một tiểu thí hài tranh thủ tình cảm!

Bên kia hai thầy trò đang hoan nhạc hỉ địa gặp lại, Triển Chiêu ôm Triệu Trăn nhu a nhu, thật vất vả mới đem ôm yếu tiểu đồ đệ dưỡng thành trắng nõn tiểu bao tử, mới vài ngày không gặp đã ỉu xìu đát, Triển Chiêu lại ghi hận tên độc thủ sau màn thêm một món nợ, khi nào tìm dịp thanh toán hết thảy!

Triệu Trăn cũng cao hứng, trước kia Triển Chiêu ở Khai Phong phủ, mỗi ngày nhiệm vụ chính là đi dạo phố vui chơi giải trí, ngẫu nhiên có án thì tra, nhưng thực thanh nhàn không quá trọng yếu. Triển Chiêu rời đi mới hiểu được, có cao thủ tọa trấn Khai Phong phủ chính là một loại vũ lực uy hiếp. Tỷ như thời hiện đại, các cường quốc sôi nổi tranh nhau nghiên cứu chế tạo vũ khí mới, không có việc gì làm liền đi diễn tập quân sự, đó cũng là một loại vũ lực uy hiếp.

Triển Chiêu xoa nắn Triệu Trăn: “Bao đại nhân nói bên ngoài nguy hiểm, không cho ta mang ngươi ra khỏi cung, ngươi cố nhịn mấy bữa, đợi Bạch bá phụ và chúng quỷ tới, ta tới Lâm Giang lâu đặt mấy bàn làm tiệc đón gió. Chố Lý Giai Hào an toàn, có thể dẫn ngươi tới cọ cơm.”

Trừ Bạch Cốc ra còn có hai mươi bốn chỉ quỷ đi theo, bàn tiệc không đủ, đoán chừng Khai Phong phủ cũng không có chỗ nào tiếp được nhiều người như thế.

Triệu Trăn sửng sốt: “Bạch bá phụ?”

Triển Chiêu lúc này mới nghĩ ra, Triệu Trăn còn chưa biết chuyện Bạch Cốc, Triển Chiêu tỉnh lược 囧  chuyện năm đó gả đi, kể lại đại khái thân thế của Bạch Ngọc Đường cho Triệu Trăn nghe. Kỳ thật chính Triển Chiêu cũng mơ hồ không rõ lắm, hắn chỉ biết Bạch Cốc và Bạch Ngọc Đường là cha con, còn lại hoàn toàn không biết gì cả.

Triệu Trăn nghe vậy ngạc nhiên: “Cha con hai người họ nhìn giống huynh đệ song bào thai?” Này không khoa học!

Triển Chiêu nghĩ nghĩ, tổng kết lại: “Tiểu Bạch tương đối ngoan, bá phụ có chút quái, ngoại hình giống hệt nhau, tính cách lại hoàn toàn không giống.”

Hai người đang buôn chuyện bát quái, liền nghe Phúc Tuyền phía sau lẩm bẩm nói: “Hóa ra là Bạch Cốc, không phải là Bạch Cốt…”

Triển Chiêu sửng sốt, Triệu Trăn cũng có chút kích động: “Ngươi biết à? Chẳng lẽ tổ tiên ta và tổ tiên Bạch đại ca có huyết hải thâm cừu? Một xô máu cún như vậy, một xô ý tưởng kịch bản kém cỏi như vậy quả thực tồi tệ!” →_→ yah, ánh mắt hưng trí bừng bừng như vậy, cho dù có tồi tệ cũng là đại trượng phu?

Triển Chiêu, Thừa Ảnh và Phúc Tuyền đồng thời đỡ trán: nói kỳ quái cái gì vậy, tuy rằng không hiểu 『 tồi tệ 』 là cái gì, nhưng cảm giác rất lợi hại.

Triệu Trăn não bổ một vở kịch luân lý trăm ngàn yêu hận đan xen, Phúc Tuyền vội vàng giải thích: “Không phải như vậy!”

Triển Chiêu chờ Phúc Tuyền nói tiếp, Phúc Tuyền lại đột nhiên ngậm miệng không nói.

Phúc Tuyền muốn nói tự nhiên sẽ không gạt Triệu Trăn, phàm không phải gạt Triệu Trăn tất nhiên là muốn gạt Triển Chiêu.

Triệu Trăn nhướn mày: “Có chuyện nói thẳng, không cần giấu diếm.”

Phúc Tuyền biểu tình có chút rối rắm, Triển Chiêu chọc chọc Triệu Trăn: “Thôi, đừng khó dễ hắn.”

Triển Chiêu thẳng thắn vô tư như vậy, Triệu Trăn cũng khó mà nói được cái gì.

******************

Bạch Ngọc Đường viết thư báo bình an cho Hãm Không đảo, viết thư xong như bình thường đem tới cửa hiệu của Hãm Không đảo đặt ở kinh thành, nhờ hỏa kế chuyển giúp. Trên đường trở về, Bạch Ngọc Đường theo thói quen mua đồ ăn uy mèo, khi mua bánh bao đậu, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc…

Bạch Ngọc Đường trí nhớ rất tốt, dù chỉ là nhìn thoáng qua, hắn cũng nhận ra người nọ là Mạnh Kha từng gặp ở Thường Châu phủ.

Mạnh Kha từng bị Triệu Trăn nói trúng tim đen đánh giá “không có hảo ý”, Bạch Ngọc Đường trong lòng càng cảnh giác, lặng lẽ đuổi kịp cước bộ Mạnh Kha vội vàng.

Mạnh Kha bảy rẽ tám ngoặt đi vào một con hẻm nhỏ tiêu điều rách rưới, Bạch Ngọc Đường nhớ rõ Triển Chiêu từng nói qua, nơi này là nơi thế lực hắc đạo trong Khai Phong phủ thường xuyên tụ tập, bên trong phi thường nguy hiểm, quan phủ cùng bạch đạo dưới tình huống chưa được phép, tuyệt – đối – không – được – đặt – chân – tới.

Khi Triển Chiêu nói 『 tuyệt đối không thể 』 biểu tình vô cùng nghiêm túc, Bạch Ngọc Đường đứng tại chỗ phân vân một lát, cuối cùng lựa chọn xoay người rời đi.

Bạch Ngọc Đường mới đi không bao lâu, Mạnh Kha từ bên trong con hẻm đi ra: “Thất bại trong gang tấc a, Bạch Ngọc Đường cư nhiên không tiến vào!”

Vừa rồi bên trong con hẻm an tĩnh, rầm rập chạy ra hơn hai mươi mấy nam nhân giả trang dân thường, trong tay đám nam nhân đó cầm đủ thứ vũ khí, trừ đao kiếm thường dùng ra, còn có người cầm dây thừng, lưới đồng, ám khí, bẫy… xem ra là muốn bắt sống Bạch Ngọc Đường.

Trong đó có tên cười lạnh một tiếng, cười nhạo Mạnh Kha: “Không phải ngươi nói tuyệt đối không có kẽ hở sao, hiện tại thì thế nào?!”

Mạnh Kha tươi cười sang sảng: “Thất sách thất sách, xem nhẹ Bạch Ngọc Đường cẩn thận rồi, lần sau đem mọt sách Công Tôn Sách dẫn tới đây.”

Hết chương 53

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 53
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...