Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tiệm Cơm Nhỏ

Chương 5

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Bọn họ sau đó liền vào thành, người thủ thành đối với tổ hợp người này sinh ra nghi hoặc khó hiểu.

Tiểu hài tử kia nhìn là biết từ trong gia đình có tiền mà dưỡng thành, gia đình nghèo khổ không thể nào nuôi được một bộ trắng nõn mập mạp như vậy, lại thêm trên người y phục quý giá. Cô nương trẻ tuổi kia tuy rằng mặc y phục vải bố thô sơ,nhưng khuôn mặt lại sạch sẽ tinh tế, có một loại khí chất không giống với người bình thường, nói hai người này là người một nhà còn có thể tin đi. Chính là phía sau hai người...đầu trọc?!

Triều Đại Khánh văn phong thập phần cởi mở, kết cấu dân chúng cũng vô cùng phức tạp. Dân du mục ở phương bắc đều đem tóc trên đầu cạo rối lung tung, tất cả mọi người đều thấy qua nên cũng không tò mò, trên mặt họ cũng hiện ra sát khí thập phần.

Nhưng mà bất quá trên đầu một sợi tóc cũng không có như hai người này cũng thật hiếm thấy.

Như vậy cũng là thôi, mấy chốt là hai người này tuy rằng ăn vận sạch sẽ nhưng y phục lại rách mướp, cùng hai người đi trước mặt không hề có điểm giống nhau! Nếu không phải Triển Linh chủ động tỏ vẻ bọn họ là hộ vệ của hai tỷ đệ nhà mình, hai huynh đệ này còn chưa vào thành đã vào nha môn trước rồi.

Thiết Trụ còn rất ủy khuất, vừa rồi một mình mình vào thành sao không ai hỏi? Bây giờ bốn người họ đi cùng nhau, liền thành bộ dạng khả nghi rồi…

Triển Linh đây là lần đầu tiên chân chính thấy thành trấn ở cổ đại, tuy rằng triều Đại Khánh không phải là một trong những triều đại nàng đã thấy qua, nhưng nó cũng có lịch sử riêng của nó.

Nàng nghe Thiết Trụ nói, quan viên phụ trách thành Hoàng Tuyền vô cùng có trách nhiệm cho nên trị an ở đây không tồi, kinh tế phồn vinh, cũng xem như là một châu giiàu có, cùng với Phúc Viên châu nằm ở phía Tây cách một trăm mấy chục dặm không phân cao thấp.

Hoàng Tuyền châu cũng không có gì khác nhiều so với những châu khác: Bốn phía tường thành đều có một cửa lớn cùng hai cửa nhỏ, ngày thường chỉ mở hai cửa nhỏ vừa xuất vừa nhập vào thành. Chỉ có quan lớn thân phận hiển hách hoặc trong nhà có việc trọng đại mới có thể mở gian cửa chính.

Phía ngoài tòa thành đều được cẩn thận xây dựng thập phần rắn chắc. Bên trong thành mấy tuyến đường chính đều là lấy gạch đá lót, sạch sẽ và ngăn nắp.

Triển Linh cẩn thận quan sát kiểu dáng y phục những người này đang mặc, phát hiện tương đói phức tạp, theo nàng nhớ thờii Đường, Tống cùng Minh mặc sam váy, áo vày cùng áo khoác ngoài vậy nhưng lại có điểm giống nhau, giống như đã trải qua một lần dung hợp lớn. Mà kiểu tóc cũng là đầy đủ kiểu dáng, khiến nàng hoa cả mắt. Bất quá như vậy cũng tốt, ít nhất về sau khi nàng mặc quần áo cũng không lo người khác dòm ngó bàn tán không hay.

Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử thừong tới Hoàng Tuyền châu bán củi, đối với vị trí của những cửa hàng gần đây thập phần quen thuộc, liền nói: “Triển cô nương, chúng ta là vào từ cửa Tây, khu vực này bán hàng tạp hóa, phía bắc mới là bán vật dụng gia đình gì đó, cửa hàng gạo thóc cũng đều nằm ở nơi đó. Nếu là đi bán thịt thì đi hướng phía Nam hoặc tìm chỗ ngồi bán hoặc là bán trực tiếp cho tửu, lâu lợn rừng cô nương bắt quá lớn tiểu điếm bình thường e là không mua.”

Triển Linh gật đầu, nhìn đi đây chính là chỗ tốt của dân bản xứ!

Cân nhắc một hồi, nàng tùy tay cầm lấy một cây trâm ở một quán ven đường cầm lên xem thử, chủ quán kia lập tức tươi cười tiến lên nịnh hót, “Cô nương người dung mạo Như Hoa Như Nguyệt. Ánh mắt cũng thật tốt! Cây trâm này là cây trâm tốt nhất ở chỗ chúng ta, cô nương nhìn này, đây là gỗ hoa đào tốt nhất, ý nghĩa cũng tốt rất hợp với cô. Nếu cô nương muốn ta bán mười đồng tiền lớn, lại còn tặng thêm nửa thước dây hồng buộc tóc. Cô nương xem thấy như thế nào?”

Phù hợp với ta? Mười đồng tiền lớn!?

Triển Linh lúc này mới nhìn kỹ cây trâm cầm trên tay. Cây trâm này thủ công vô cùng thô ráp, bên cạnh còn không mượt, cái gọi là gỗ hoa đào đơn giản chỉ là lấy thuốc màu đỏ tô lên mà thôi, lại còn không cân đối nữa! ngươi chính là lừa ta đi!

Chính mình một thân trang điểm đã đủ “xuất sắc”. Nếu thật sự còn mang thêm cây trâm này lên đầu thì thật sự là…

Nhị Cẩu Tử nhất thời liền thay đổi sắc mặt, nước miếng bay tứ tung nói: “Mười đồng tiền lớn? Ngươi nghĩ chúng ta không biết nhìn hàng sao? Ta đi vào phía trong thêm vài bước, tám đồng tiền lớn mua liền ba cây trâm cũng được! Nhà ngươi cho rằng lão gia ta dễ lừa sao!”

Chủ quán vốn là thấy Triển Linh lạ mặt, dung mạo lại tinh tế, lại nắm tay Triển Hạc trên người cũng là một thân y phục thượng đẳng, phía sau đi theo hai cái tùy tùng, đoán chừng là một tiểu thư hộ gia đình giàu có thay đổi y phục len chuồn ra ngoài chơi, thuận tiện liền há mồm sư tử ngoạm, không tưởng là lại bị chọc thủng nên có chút xấu hổ.

Triển Linh cười cười, tùy tay trả lại cũng không thèm để ý.

Nhị Cẩu Tử nhưng thực ra lại rất căm giận trừng mắt với chủ quán kia một cái, lúc này mới kéo bè gió đi qua, còn không yên tâm cùng Triển Linh nói, “Những người này đều yêu thích chọn những cô nương dễ khi dễ, phần lớn thấy nữ hài nhi mặt mỏng ngượng ngùng không tiện trả giá, cô nương ngàn vạn lần đừng mắc mưu. Mười đồng tiền lớn đều đủ để gọi một đĩa đồ ăn ở quán rượu! Ngay phía trước tiệm bánh bao thịt của Vương bà bà kia, vừa mềm mịn lại hấp nóng thơm ngào ngạt nhưng cũng có bốn văn tiền một cái thôi!”

Triển Linh có chút ngoài ý muốn nhìn hắn một cái, “Đa tạ, ta biết rồi.”

Nhị Cẩu Tử chỉ là không vừa mắt hành vi của chủ quán kia, cũng không nghĩ tới Triển Linh sẽ cảm tạ hắn, nhất thời có chút thụ sủng nhược kinh mà ngượng ngùng đỏ mặt, lắp bắp nửa ngày cũng không biết nên nói cái gì.

Triển Linh lại hỏi Thiết Trụ, “Ngươi vừa rồi nói đi chỗ nào bán thỏ?”

Thiết Trụ rất hâm mộ nhìn Nhị Cẩu Tử liếc mắt một cái, cũng hối hận lúc nãy mình không lên tiếng, lúc này mới vội vàng ân cần nói: “Đi Phan Gia tửu lâu ở phía trước. Cô nương, chúng ta tới chậm, trên chợ chỗ ngồi đã sớm bị người ta chiếm hết, mà không biết trên chợ có thể bị người ta chèn ép, nói không chừng không biết khi nào mới bán đi được. Phan Gia tửu lâu ở trên trấn là cửa hiệu lâu đời, chưởng quầy cũng làm người thành thật, trước kia chúng ta hai người bán củi cũng nhận đầy đủ tiền, cxbg gặp qua thợ săn đến bân con mồi, không ai nói hắn không tốt, mấy con thỏ vừa rồi là ta bán cho hắn.”

Phàm là người bày bán đồ trên chợ, trời chưa sáng đã đứng trước cổng thành chờ, đại môn vừa mở là chạy nhanh tới chiếm vị trí tốt, lúc này đều không có ít người bán, nơi nào còn chỗ trống đâu?

Triển Linh gật gật đầu, đi trước tìm chỗ bán gà vịt hỏi, mới biết được gà sống năn mươi văn một con, vịt sống năm mươi lăm văn một con, trứng thì một văn tiền một cái.

Nàng lại hỏi giá thỏ, người nọ liền liếc mắt xem xét nàng một cái, “Ta không bán thỏ, cái kia ngươi tìm thợ săn, lúc này thời tiết không được tốt nên khó tìm, cả da lẫn thịt đoán chừng khoảng trên dưới chín mươi văn tiền một con!”

Nơi này phàm là trên chợ có đều là thú hoang thợ săn bắt được. Vật lấy hiếm làm quý, những người này muốn ăn đồ hiếm lạ nên chẳng sợ thịt thiếu, nên so với thường ngày, gà vịt hiện tại cũng có chút quý.

Triển Linh lại suy nghĩ, thỏ tổng cộng cũng không có mấy lượng thịt, đáng giá nhất chỉ sợ là bộ lông đi, mà thỏ nhà mình đều đã lột da, giá cả lại tự nhiên giảm xuống, nhưng chưởng quầy kia lại cho đến sáu mươi văn, nghĩ đến cũng là người thành thật.

Có lẽ là thấy Triển Linh thật lâu không mở miệng, người nọ còn chưa từ bỏ ý định khuyên nhủ: “ Cô nương, con thỏ kia lại nhỏ, thịt cũng không nhiều lắm, chỉ là thú hoang mà thôi, làm không tốt cũng không thể ăn ngon. Chi bằng mua mấy con gà vịt, đều có thể bắt đầu đẻ trứng, chết rồi còn có thể hầm canh uống bổ đâu!”

Tức phụ này nhìn tuổi còn trẻ, chắc chưa trải qua khó khăn, thế đạo gian nan, gia đình người bình thường nơi nào bỏ tiền mua được cob thỏ? Tính đi tính lại, tiền này đều đủ một nhà chi tiêu hai ba ngày!

Triển Linh xác thật là có ý định tính toán nuôi gà vịt, đứa nhỏ cũng cần bồi bổ thân thể, cũng cần thường xuyên ăn trứng gà.

Nàng cuối đầu nhìn Triển Hạc đang chăm chú xem mấy con gà vịt không chớp mắt, “ Chơi vui sao?”

Tiểu hài tử ngửa đầu hướng nàng cười, lại gật gật đầu, một đôi tay trắng nõn nóng lòng muốn thử sờ những lông chim lông gà sặc sỡ này.

Hắn tuổi còn nhỏ, trời sinh tính thích những đồ vật màu sắc diễm lệ rực rỡ, Triển Linh liền cố ý để lại cho hắn vài cộng lông gà màu sắc.

“Tỷ tỷ mua mấy con gà về nuôi, về sau chúng ta lại có trứng ăn được không?”

Tiểu hài nhi lại gật đầu, khóe môi tràn ra nụ cười còn vươn ngón tay nhỏ chỉ chỉ một cách vui vẻ.

Triển Linh còn chưa nói lời nào, chủ quán liền vỗ tay cười, “Ai u tiểu thiếu gia đó là gà trống, nhưng thật ra là gá gáy, chỉ là không thể đẻ trứng ăn!”

Triển Hạc còn nhỏ không hiểu lời hắn nói, chỉ cảm thây thú vị, cũng ngây ngốc cười theo, cả người giống như mặt trời nhỏ ấm áp vậy.

Triển Linh cũng vuốt đầu hắn cười đến không dừng được, suy nghĩ rồi nói: “Cho ta con gà trống này, lại cho hai con gà mái nhỏ. Đúng rồi, cũng lấy một cặp vịt một trống một mái.”

Không có trống có mái như thế nào sinh con?

Gà xào ớt ăn ngon, ăn vào lưỡi lại cay rát, càng ăn càng thích căn bản không sừng được! Chỉ nghĩ về việc này cũng đủ để ăn thêm chén cơm;

Vịt nướng ăn cũng ngon, da vịt nướng vàng óng giòn rụm, phía trên lại phết thêm mật ong thành một tầng bóng loáng, lúc đó ăn cả thịt lẫn da lại chấm thêm chút tương ngọt cùng hành cuốn ở trong bánh tráng, oa…

Nhưng mà phải chờ đến lúc chúng nó ấp trứng xong đã.

Ừ, lại dùng lương thực cho chúng ăn, về sau khi có trứng lại rán ốp la, dùng đũa đâm nhẹ nước lại chảy ra mang theo mùi thơm, ăn với cháo hay cơm đều ngon!

Mơ mộng thì luôn tốt, đến lúc trả tiền Triển Linh mới nhớ tới: Tiền không đủ!

Ba con thỏ lúc trước bán được tổng cộng một trăm tám mươi văn, bộ y phục hồng xen xanh màu sắc kinh điển này liền hết bốn mươi văn, hiện giờ tổng cộng tài sản chỉ còn một trăm bốn mươi văn, mua ba con gà vẫn còn thiếu mười văn tiền đâu!

Nàng khó tránh khỏi có chút ưu sầu, đã bao giờ nghèo qua như vậy a.

Chủ quán kia vừa thấy nàng chỉ lấy ra tới bao nhiêu kia tiền, thái độ rõ ràng khác lúc ban nãy nhiệt tình, bất quá vẫn là chần chờ hỏi “Cô nương, kia còn muốnkhông? Ta nhốn bán nhỏ, nhưng không thích cho nợ.”

“Muốn!” Triển Linh chém đinh chặt sắt nói, lại chỉ Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử đứng cách đó không xa, “Chúng ta đi bán chút đồ thôn dã liền quay trở lại mua gà vịt.”

Người nọ vừa thấy nhất thời khiếp sợ, a, kia không phải là lợn rừng? Đông vật hung mãnh như vậy cũng săn được? Thật sự là khó lường mà.

Một con lợn to như vậy, sợ cũng bán được mấy chục lượng bạc đi! Đến lúc đó mấy con gà vịt nhà mình đều có thể mua thành? Vì thế trên mặt lại sáng lạn.

“Thành thành thành, ta nhất định giữ cho cô nương, bất quá ta nói thật, cô nương chút nữa phải nhớ quay trở lại ta mua.”

Qua một hồi như vậy, con lợn rừng kia liền bị chú ý, nhưng người này đều là tò mò đi lên xem đồ hiếm lạ, khia thế nghị luận ngất trời.

Chân chính ý thức được mình nghèo rớt mồng tơi, Triển Linh không hề trì hoãn, trực tiếp kêu Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử đi Phan Gia tửu lâu.

Càng đi vào bên trong thành càng thấy phồn hoa, cửa hàng bên đường cũng là hai tần hoặc ba tầng, trang trí thập phần ngăn nắp lại khí thế. Nóc nhà đều khắc một hàng thần thú, trước mái hiên còn treo chuông đồng tinh xảo rủ xuống, ngẫu nhiên có gió thổi qua còn kêu leng keng giòn vang, cùng với lụa mỏng bên cửa sổ bay lên đều khiến người ta đắm chìm.

Trong ánh nắng có thể nhìn thấy bụi nhỏ sắc vàng bay bay, trên ghế lô mơ hồ truyền ra tiếng vui cười cùng âm thanh đàn sáo bay vào trong tai, mùi hương đồ ăn cũng mùi son phấn trên đường hòa quyện vào nhau dũng mãnh xông vào khoang mũi khiến người ta tinh thần nhộn nhạo, tán thưởng một nơi phồn hoa như vậy.

Tuy là cuối thu nhưng giữa trưa vẫn có chút nóng, tiệc rượu tới nửa chừng khia huyết không khỏi dâng lên khô nóng, liền mở ra cửa sổ, bên trong lại hiện ra một nữ tử quyến rũ vũ mị, giọng nói nũng nịu vui đùa nói giỡn, kèm xướng khúc hát tinh tế, thật là hoạt sắc sinh hương, giơ tay nhấc chân đều là phong lưu uyển chuyển, ngước mắt cúi đầu đều là si mê quấn quýt đa tình.

Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử chỉ ngó vài lần liền sợ tới mức rụt đầu về. Khuôn mặt cùng cổ đều trướng hồng lên. Nhưng trong lúc vô ý lại thấy Triển cô nương cũng Triển đại thiếu gia thế nhưng hào phóng thoải mái xem!

Nhất thời hù dọa bọn họ.

“Triển cô nương, ngươi như thế nào, như thế nào xem này đó dâm thanh lãng ngữ! Thật sự đồi phong bại tục.”

Dâm thanh lãng ngữ? Triển Linh kinh ngạc một lát, lại nhìn nhìn những cô nương đó quần âo bao kín mít thân thể, nhịn không được bật cười ra tiếng, “Nơi nào đồi phong bại tục?”

So với thời sau này mặc áo lộ ngực, thậm chí lộ nội y, các cô nương này thế nhưng bảo thủ vô cùng.

Thiết Trụ căm giận nói: “cô nương tuổi còn trẻ lại cùng với mấy công tử xa lạ trêu đùa, cũng không phải làm nghề đứng đắn, thật không biết xấu hổ!”

Triển Linh bỗng nhiên cười lạnh ra tiếng, “Ngươi vì sao không nói những nam nhân thúi kia không biết xấu hổ?”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 73
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303
Chương 304
Chương 305
Chương 306
Chương 307
Chương 308
Chương 309
Chương 310
Chương 311
Chương 312
Chương 313
Chương 314
Chương 315
Chương 316
Chương 317
Chương 318
Chương 319
Chương 320

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 5
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...