Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Trò Chơi Kinh Dị: Tôi Đặt Ra Luật Lệ

Chương 23

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Bảo an cười đáp: "Bởi vì mắt của chim điêu không phải màu xanh lục, con chim điêu kia của con trai tôi, mắt nó màu xanh lục."

Con chim điêu bị bắt, thế mà không giãy giụa, cô sờ sờ cổ chim điêu, không có mạch đập, con chim điêu này đã c.h.ế.t rồi, cổ điêu tồn tại trên thế gian này vạn năm, nó lấy con người làm thức ăn, môi trường sinh trưởng cực kỳ khắc nghiệt, phải ở nơi có linh khí, có núi non sông nước mới có thể trưởng thành.

Bạch Tiếu đặt con chim điêu trong tay lên bàn, khẽ nói: "Ta đưa ngươi đi gặp Tiểu Hiên."

Tâm nguyện của chim điêu đã thành, thân thể hóa thành bọt nước, con chim điêu bay lượn khắp nơi trong tiểu khu cũng biến mất, cô đi ra khỏi phòng bảo an, trở về nhà, tiểu khu cùng phòng bảo an khôi phục như cũ.

Bạch Tiếu đẩy cửa lớn ra, căn nhà cũ nát khó trở về dáng vẻ ngày đầu tiên, Từ Phượng và Bạch Hưng Xương đang bận rộn trong bếp, tất cả ký ức vẫn dừng lại ở ngày Bạch Tiếu mới về.

Bạch Thiên đang bày bát đũa, hưng phấn chạy đến bên cạnh Bạch Tiếu: "Có phải chúng ta đã vượt ải thành công rồi không?"

"Sao em biết?", Bạch Tiếu hỏi, cửa ải này, độ khó chỉ có một sao, chỉ cần tìm được manh mối làm sáng tỏ chân tướng, là có thể vượt qua, tiến vào phó bản tiếp theo.

"Thấy trong nhà biến thành dáng vẻ ban đầu, còn có bố và mẹ cũng trở lại, cho nên em đoán chắc hẳn chị đã tìm được manh mối."

Bạch Tiếu gật đầu.

Lúc này, Từ Phượng và Bạch Hưng Xương bưng đồ ăn làm xong từ trong bếp đi ra: "Mau rửa tay ăn cơm, cả nhà bốn người chúng ta, cuối cùng cũng đoàn tụ rồi."

"Tòa nhà này từ khi nào có tầng 18 rồi?", Bạch Thiên đầy mặt nghi hoặc, cậu ở đây đã mười mấy năm, chưa từng có tầng 18, hơn nữa thang máy bình thường, nếu có tầng 18, cũng sẽ định là tầng 19.

Bạch Tiếu cho rằng tờ giấy Từ Phượng đưa, là quy tắc trò chơi của phó bản tiếp theo, không ngờ, là dùng để mê hoặc cô, gặp phải khó khăn, cô chạy về tìm Từ Phượng, cái mạng nhỏ này coi như xong rồi.

【Có chuyện gì, có thể nhờ bảo an giúp đỡ, bọn họ có thể giúp cô, nhưng cô phải phân biệt được, đâu mới là bảo an thật.】

"Các người là người sống hay quỷ dị?", người có tướng mạo rất nho nhã, nhìn thấy Bạch Tiếu và Bạch Thiên đột nhiên xuất hiện, sợ tới mức ngã xuống đất.

Ngày hôm sau, Từ Phượng và Bạch Hưng Xương tiễn Bạch Tiếu và Bạch Thiên rời đi, trước khi đi, Từ Phượng đưa cho Bạch Tiếu một tờ giấy, chữ viết trên tờ giấy xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như một đứa trẻ mới học viết.

【Đừng để bị tiếng hát của người phụ nữ mê hoặc.】

Thang máy vẫn đi xuống, đến tầng thứ mười tám, cửa thang máy tự động mở ra.

Cô cất kỹ tấm thẻ trong tay, kéo Bạch Thiên đi ra khỏi thang máy, cảnh tượng trước mắt đã thay đổi, hành lang vốn sáng sủa, trở nên vô cùng tối tăm, những bức tường loang lổ, góc mái nhà, đầy mạng nhện, trong không khí thoang thoảng mùi khét, thang máy phía sau cũng biến mất.

Một nam sinh khác lập tức tiếp lời: "Tôi tên Lưu Quang, cũng vừa mới ra khỏi phó bản trò chơi."

Ba người đứng một bên thở phào nhẹ nhõm: "Là người sống thì tốt rồi."

【Thức ăn người khác đưa không thể ăn.】

【Trước khi trời tối, phải tìm được phòng trống, nếu không sẽ gặp nguy hiểm.】

Chương 1: Diễn biến mới

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 23
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...