Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu

Chương 135

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trình Hàng Nhất còn chưa kịp tận hưởng khoảnh khắc dịu dàng đầy quyến rũ thì cảnh tượng đột ngột thay đổi. Nước dâu bên khóe môi của Từ Khai Từ bỗng biến thành màu đỏ sẫm của máu, từng giọt từng giọt lớn nhỏ xuống cằm, chảy xuống ngực, xuống chân, xuống tay anh.

Từ Khai Từ vẫn cười, nhưng nụ cười ấy đáng sợ vô cùng. Dù Hàng Nhất có lau thế nào cũng không thể xóa đi vết máu nhỏ xuống. Anh cuống đến phát khóc, không ngừng hỏi cậu phải làm sao bây giờ.

"Hàng Nhất, tôi không ngồi vững được nữa, mau ôm tôi đi..." Từ Khai Từ khẽ nâng tay lên, nắm đấm mềm yếu cọ cọ vào người Hàng Nhất. Giọng nói đầy khẩn thiết, như một lời cầu cứu. Nhưng Hàng Nhất như bị một phép thuật trói chặt, dù cậu chỉ cách anh trong gang tấc nhưng lại không thể thực hiện được hành động nhỏ bé ấy – một cái ôm.

Anh chỉ có thể mở to mắt nhìn Từ Khai Từ ngã xuống ngay trước mặt mình, sau đó giật mình tỉnh dậy, hoảng hốt thở dốc, mồ hôi lạnh túa ra khắp người mới nhận ra đó chỉ là một giấc mơ.

Vẫn còn chưa hoàn hồn, Hàng Nhất cúi đầu, dùng tay mạnh mẽ chà lên mặt, lau sạch lớp mồ hôi lạnh trên trán và hai bên tóc mai, lúc này mới dần tỉnh táo lại, nhớ ra mình đang ở đâu.

Trên mu bàn tay vẫn còn cắm kim truyền dịch, nhưng anh chưa kịp phản ứng rằng mình đã sốt cao cả đêm, trong đầu chỉ nghĩ đến một chuyện: vì sao mình lại không ở cạnh Từ Khai Từ?

Anh lập tức giật phăng dây truyền trên tay, loạng choạng lao ra ngoài, dựa vào trí nhớ để tìm đến phòng bệnh của Từ Khai Từ tối qua. Nhưng còn chưa kịp đến nơi thì đã bị y tá chặn lại, nói rằng cậu ấy đã hết thời gian theo dõi, được chuyển lên phòng bệnh đơn trên tầng cao nhất.

Hàng Nhất không đợi y tá nói hết câu, nghe được một nửa đã xoay người chạy đến thang máy. Giờ phút này, với anh, tất cả thông tin đều vô nghĩa, chỉ khi tận mắt nhìn thấy Từ Khai Từ, trái tim như bị mắc kẹt trong cổ họng mới có thể hạ xuống vị trí vốn có.

Cơn sốt vừa lui, Hàng Nhất chạy một mạch khiến cả người mềm nhũn, bước vào thang máy mà chân đã đứng không vững. Không biết lấy đâu ra sức, anh vẫn cố bám vào tay vịn, gắng gượng ngồi xuống cho đến khi thang máy lên đến tầng cao nhất.

Ra khỏi thang máy, Hàng Nhất cảm thấy chân tay nặng như đeo chì, mỗi bước đi đều khiến lưng đổ mồ hôi lạnh. Gió lạnh trong bệnh viện thổi qua, khiến anh cảm thấy bản thân như rơi vào hầm băng.

Mỗi khi đi qua một căn phòng, anh đều dừng lại, nhón chân nhìn vào bên trong, hy vọng sẽ thấy được Từ Khai Từ. Nhưng càng đi sâu vào, tim anh càng như sắp nhảy ra khỏi lồng ng.ực, như thể chỉ cần thêm một chút nữa là sẽ bật ra khỏi cổ họng.

Cuối cùng, ở cuối hành lang, anh nhìn thấy gương mặt quen thuộc ấy.

Vừa đặt tay lên nắm cửa, Hàng Nhất đã cảm thấy toàn bộ sức lực bị rút cạn. Rõ ràng lúc nãy còn chạy nhanh như vậy, thế nhưng bây giờ lại không thể nhấc nổi chân.

Chưa kịp phản ứng, anh đã khuỵu gối xuống với một tiếng "bịch", không sao đứng lên được. Mồ hôi từ trán, từ tóc, từng giọt lớn nhỏ xuống liên tục. Trước mắt anh tối sầm, từng cơn chóng mặt cuồn cuộn ập đến, khiến anh khó chịu đến mức muốn nôn.

Hàng Nhất cứ thế quỳ trên sàn một lúc lâu, sau đó mới vịn vào nắm cửa đứng dậy.

Sợ Từ Khai Từ còn chưa tỉnh, anh mở cửa thật nhẹ nhàng, sợ làm cậu thức giấc.

Nhưng cũng sợ rằng cậu ấy đã tỉnh rồi, vì thế trước khi mở cửa, anh kéo vạt áo lên lau mặt, lo cậu ấy sẽ nhìn thấy mồ hôi lạnh vẫn còn vương trên trán mình.

Hít sâu vài hơi thật dài, anh mới bước vào.

Từ Khai Từ đã tỉnh rồi.

Đôi mắt cậu mở to, nhìn chằm chằm lên trần nhà, trên mặt còn mang chiếc mặt nạ oxy màu xanh nhạt.

Sắc mặt cậu trắng bệch, hai mắt trống rỗng, thậm chí không hề liếc nhìn Hàng Nhất một cái khi anh bước vào, chỉ lặng lẽ nhìn lên trần nhà mà xuất thần.

Đôi tay cậu lộ ra ngoài, bị ép phải mở ra để kẹp thiết bị đo nồng độ oxy trong máu. Một bên cánh tay vẫn còn cắm kim truyền dịch, dung dịch dinh dưỡng màu trắng đục chảy qua ống truyền, duy trì tạm thời nhu cầu thiết yếu của cơ thể.

Hàng Nhất không dám chạm vào cậu. Trên người Từ Khai Từ gắn quá nhiều ống dẫn, anh sợ rằng nếu vô tình làm xê dịch một sợi dây nào đó, cậu sẽ gặp rắc rối lớn.

Anh chỉ dám vươn ngón tay dài, nhẹ nhàng chạm vào tay cậu. Có lẽ do để lộ ra ngoài quá lâu, bàn tay ấy lạnh lẽo vô cùng, thậm chí còn hơi ngả sang màu xanh tím bất thường.

Khác với cơ thể yếu ớt nhợt nhạt, đôi mắt của Từ Khai Từ vẫn sáng rực, sáng đến đáng sợ. Có lẽ từ lúc tỉnh lại, cậu vẫn một mình nằm trong môi trường xa lạ mà cậu ghét, không thể động đậy, cũng không ai ở bên cạnh.

Bị ép tiến vào phòng phẫu thuật khi bản thân không mong muốn, rồi lại tỉnh dậy trong căn phòng trống không. Dây thần kinh của cậu đã căng thẳng đến cực hạn. Giờ phút này, Từ Khai Từ như một con thú hoang bị dồn vào đường cùng. Cơ thể đã cạn kiệt sức lực, nhưng linh hồn thì chưa hề khuất phục.

Sự đối lập giữa thể xác và tâm lý quá lớn, Hàng Nhất lo rằng nếu cậu cứ tiếp tục như vậy sẽ dẫn đến co giật hoặc đau phantom (đau ảo).

Anh chậm rãi đến bên giường, dịu dàng vu.ốt ve mái tóc cậu, v.uốt ve những nơi vẫn còn cảm giác.

"Đừng sợ, tem đến rồi. Em ở đây với anh. Nhắm mắt lại ngủ một lát có được không?"

Cuối cùng, Từ Khai Từ cũng có chút phản ứng. Đôi mắt sáng rực ấy rời khỏi trần nhà, chuyển sang nhìn Hàng Nhất.

Vừa thấy anh, cánh tay cậu bắt đầu run rẩy, đôi chân dưới chăn cũng liên tục cử động.

Cơn co giật của cậu rất mạnh, đôi chân tưởng như vô lực lại có sức đá chăn rớt xuống, để lộ phần thân trên không mặc áo bệnh nhân.

Trong đống dây dẫn chồng chéo, Hàng Nhất nhìn thấy hai mảng băng phẫu thuật trắng muốt, một ở dạ dày, một ở bên hông.

Chói mắt đến mức khiến anh rùng mình.

Hàng Nhất lập tức bước đến cuối giường, ôm lấy đôi chân co giật của cậu, nhẹ nhàng xoa bóp để thư giãn. Sợ rằng cậu sẽ bị đau ảo, anh đặc biệt dùng lực khi x.oa n.ắn chân phải của cậu, cho đến khi cơ bắp cứng đờ dần trở nên mềm mại.

Trong lúc xoa bóp, anh nhận ra mu bàn chân cậu vẫn còn sưng đỏ, có lẽ là do tối qua va chạm trong xe của Từ Xuân Duệ.

Nghĩ đến điều này, mắt Hàng Nhất lại đỏ hoe. Anh quay lưng về phía cậu, vụng trộm lau đi giọt nước mắt vừa lăn xuống.

Tối qua, Mạnh Tân Từ đã nói rất đúng.

Ít nhất trước khi Từ Khai Từ hồi phục, anh phải mạnh mẽ lên.

Tuyệt đối không được rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 135
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...