Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Ai Dám Nói Xấu Sư Huynh

Chương 49

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Hạ Linh dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Văn Kinh, dường như đang suy đoán tiểu tử này ôm ý đồ gì.

Văn Kinh đã bay lên, nói: “Nhị sư huynh không đi theo đệ xem thử sao? Hay là, nhị sư huynh không dám?”

Câu này đã có tác dụng, Hạ Linh hừ một tiếng khinh thường từ mũi, bay lên cao, đạp một chân lên mông Văn Kinh, không nhẹ cũng không nặng, nhưng lại tràn đầy cảnh cáo uy hiếp: “Dẫn đường.”

“A!” Văn Kinh xoa mông kêu lớn.

Cậu đi theo mũi tên nhỏ trong đầu, bất giác lại bị dẫn cho lạc đường. Cậu là người dẫn đường, đương nhiên không dám hỏi Hạ Linh chỗ này là đâu, dần dần, trong đám quái thạch lởm chởm mơ hồ truyền đến mùi lưu huỳnh.

Đá dạ quang càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dày đặc, mặt đất như được ánh trăng bao trùm. Cuối cùng, trong rét lạnh xuất hiện một hơi ấm, hơi nước bốc lên, còn có tiếng nước chảy, xung quanh lại bị quái thạch cao vợi vây quanh.

Mũi tên đã dừng lại, nói rõ đây là chỗ ma tu xuất nhập. Văn Kinh không biết đó là cảnh tượng tàn nhẫn cỡ nào, dừng lại không đi tiếp nữa, nhưng trong lòng lại thấy cổ quái.

Trong nguyên văn, trong Băng Sơn ôn tuyền không phát hiện thi thể, nhưng hệ thống lại dẫn cậu đến đây, quá kỳ lạ làm người ta nghi hoặc khó hiểu.

Hạ Linh hỏi: “Chính là chỗ này?”

Văn Kinh gật đầu, lại bước tới một bước: “Đệ đi xem trước.”

Xung quanh ôn tuyền bị một tầng kết giới linh lực như lưới mảnh bảo vệ, người bình thường không thể vào được. Văn Kinh bay lên một tảng đá cao, thò đầu nhìn ngoài kết giới rất lâu, lại đột nhiên đỏ mặt, ngẩn ngơ nhìn nước như tên bạch si.

Hạ Linh không kiên nhẫn nhíu mày, bay lên tảng đá cao kế bên để nhìn, rồi cũng sửng sốt.

Trong ôn tuyền, quái thạch cao lớn đứng thẳng như đại thụ lưa thưa, trong nước là một nữ tử nằm ngữa, tóc dài xõa tung, yêu diễm mị hoặc, bờ ngực và cặp đùi trắng nõn mượt mà nổi lên mặt nước, nhìn mà động tâm, dù là quân tử cũng không kiềm nén nổi.

Sắc mặt Hạ Linh càng lúc càng âm trầm, quanh người hình thành một cỗ khí áp bức nhân, làm lòng người sợ hãi.

Hắn túm cổ áo Văn Kinh đáp xuống, lạnh lùng nói: “Nửa đêm đệ bảo ta đếm xem kịch hay, chính là xem cái này?”

Văn Kinh ngẩn ngơ một lúc, hoảng loạn nói: “Không phải cái này!”

“Vậy thì là gì?” Giọng Hạ Linh lại lạnh hơn một phần, trong tay xuất hiện một cơn lốc nhỏ.

Lòng Văn Kinh đầy khổ sở mà chẳng thể thốt ra, mắt thấy cơn lốc đó càng lúc càng lớn, liều mạng xin tha: “Nhị sư huynh đệ sai rồi, đệ không dám nữa đâu!”

Hạ Linh lạnh lùng nhìn cậu, rồi dần bình tĩnh lại. Hắn thuận thế thu lại gió lốc trên tay: “Đi!”

Văn Kinh không rõ vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, theo sát sau lưng Hạ Linh, không dám báo oán một chữ. Băng Sơn ôn tuyền là thánh địa của Hoành Thiên Môn, chỉ được nhìn không được vào, mà nữ tử trong nước rõ ràng là Cửu cung chủ Thủy Tố của Thủy Nguyệt Cung, sao lại tắm ở trong ôn tuyền đó?

Hạ Linh rất tức giận, trầm giọng nói: “Tối đến đệ đi xem nữ tử tắm, Quân sư huynh của đệ biết không?”

Văn Kinh ngẩn ngơ: “Không, không biết.”

Hạ Linh chậm rãi quay đầu, ánh mắt như kiếm bén rạch lên mặt Văn Kinh, làm cậu sợ hãi nổi đầy da gà: “Xe nhẹ đường quen, chắc đã đến mấy lần rồi.”

Văn Kinh ủy khuất nói không ra lời, đành ngậm miệng như hồ lô.

Hạ Linh thấy cậu cúi đầu không giảo biện nữa, dường như đang tràn đầy hối hận, cuối cùng cũng dời mắt đi, giọng nói hồi phục lãnh đạm: “Chuyện hôm nay, ta sẽ giúp đệ che giấu. Nếu đệ đã có Quân sư đệ, thì nên chuyên tình một chút, không thể phóng túng như thế.”

Văn Kinh lau khóe mắt. Cậu phóng đãng sao? Vốn là thiếu niên tốt có lòng chính nghĩa mạnh mẽ, nỗ lực bắt kẻ xấu, bây giờ sao lại phải bồi cả danh tiếng của mình vào, biến thành *** ma dung tục nửa đêm đi nhìn lén nữ tử tắm?

Hạ Linh lại không kiên nhẫn nói: “Mang vẻ khóc tang làm gì? Phẩm hạnh không đoan chính, đệ xứng với Quân sư huynh của đệ sao?”

“… Nhị sư huynh nói phải.”

Nửa đường triệt đi linh phù, Văn Kinh như con gà bại trận rũ đầu trở về chỗ ở. Hạ Linh không nói tiếng nào áp giải Văn Kinh đến cửa phòng, nhẹ đẩy cửa: “Quân sư đệ.”

Trong phòng lặng yên, trừ mấy tảng đá dạ quang đang phát sáng, thì chỉ còn một vùng tối tăm.

“Quân sư huynh luyện kiếm còn chưa về.” Văn Kinh thò đầu ra.

Còn chưa dứt lời, lại thấy trong bóng tối bước ra một người, áo xanh cổ trắng, diện mạo tuấn tú. Quân Diễn Chi khoan thai bước ra, nhàn nhạt đảo mắt nhìn Văn Kinh một cái, đứng ở cửa ôn hòa nói: “Nhị sư huynh, sao huynh và sư đệ đi với nhau?”

Văn Kinh cúi đầu, trong lòng từng trận run rẩy, nhưng lại nghe Hạ Linh đứng sau mặt không đổi sắc đáp: “Nửa đêm đệ ấy không ngủ được, lại không tìm được đệ, nên kéo ta đi luyện kiếm.”

Quân Diễn Chi kéo Văn Kinh qua: “Thì ra là thế… đa tạ nhị sư huynh.”

Mọi người không nói nữa, bầu không khí trở nên quái dị, Văn Kinh luống cuống ngẩng đầu lên, lại thấy Quân Diễn Chi không chút động đậy nhìn Hạ Linh.

Ánh mắt Hạ Linh khẽ động, nhàn nhạt nhìn Quân Diễn Chi.

Văn Kinh sửng sốt, lập tức nghĩ đến hai người đó đang âm thầm truyền âm. Tu sĩ sau trúc cơ, có thể dùng truyền âm để truyền đạt tin tức cho nhau, trừ đương sự, người khác không thể nghe được. Bọn họ đang nói gì mà mình không thể nghe chứ?!

Cậu đứng ngẩn ngơ như phạm nhân bị phán tội, có vẻ giai đoạn biện hộ đã hoàn tất, hiện tại các thẩm phán đang mở cuộc họp thảo luận, căn cứ theo sự ác liệt của hành vi phạm tội, quyết định kết quả phán xử sau cùng.

Lát sau, Quân Diễn Chi gật đầu, nói: “Đa tạ.”

Hạ Linh quay người đi, cửa đóng lại một cái két.

Hạ Linh vừa ra ngoài, Văn Kinh đã sợ hãi nơm nớp, đuổi theo Quân Diễn Chi hỏi: “Sư huynh, vừa rồi nhị sư huynh nói gì với huynh?”

Quân Diễn Chi bình thản không nói gì, nhưng lại cởi ngoại y móc bên giường: “Sắp sáng rồi, đệ ngủ một chút đi.”

Văn Kinh không dám trái lệnh, chủ động leo lên giường: “Sư huynh, vừa rồi nhị sư huynh nói gì về đệ?”

Giường bên cạnh hơi lõm xuống, một thân thể ấm áp chui vào. Qua rất lâu, trong ổ chăn truyền đến âm thanh của Quân Diễn Chi, có hơi khàn: “Sư đệ, mấy hôm trước đệ nói Thủy Tố mỹ mạo, là thật lòng sao?”

Lời đã nói ra không thể thu hồi, Văn Kinh thuận theo gật đầu: “Cũng, cũng không tệ.”

Cánh tay ấm nóng trong ổ chăn đột nhiên dời qua, nhẹ vuốt eo Văn Kinh, rồi kéo cậu vào lòng. Văn Kinh chỉ cảm thấy lông tơ dựng hết lên, cứng đờ không dám động đậy, khàn giọng hỏi: “Sư huynh muốn làm gì vậy?”

“… Tuổi đệ cũng lớn rồi, có nhu cầu cũng bình thường, nếu đệ không ghét, huynh giúp đệ một lần.”

Cánh tay ở eo chậm rãi dời xuống, nhẹ nhàng cởi thắt lưng quần của cậu, rồi thò vào trong. Văn Kinh khẩn trương, bên dưới truyền lên cảm giác cực kỳ mãnh liệt, châm lên ngọn tà hỏa làm cậu không biết phải thế nào. Cậu đẩy vai Quân Diễn Chi, hai chân vung bừa khóc không ra nước mắt: “Sư huynh! Nhị sư huynh rốt cuộc đã nói gì với huynh?”

Giọng Quân Diễn Chi thấp trầm khàn khàn như cát sỏi: “Tối nay đệ đi ôn tuyền nhìn nàng ta, chẳng qua là nhất thời mê hoặc, không phải thật lòng yêu thích. Sư đệ, nam tử, nữ tử đều giống nhau, đều có thể… song tu.”

Còn chưa dứt lời, đôi môi ẩm ướt đã men theo cần cổ, chặn lại cái miệng hơi hé mở vì ngẩn ngơ của Văn Kinh, đầu lưỡi linh hoạt len vào trong. Văn Kinh lập tức như con cá mắc cạn, hô hấp khó khăn, tay chân bối rối bị đè lên giường.

Rốt cuộc là sai sót chỗ nào? Sao nhị sư huynh lại âm thầm bán đứng cậu! Không phải đã nói sẽ che giấu cho cậu sao?

Nụ hôn của Quân Diễn Chi khác trước, dường như mang theo chút cảm xúc và phẫn nộ, nhưng lại cố gắng ẩn nhẫn, làm lưỡi phát đau. Văn Kinh bị hắn hôn thở không nổi, đẩy ra giãy dụa: “Không cần làm phiền sư huynh đâu! Thật đó! Không cần làm phiền…”

Cậu co chặt thân thể, cố gắng đẩy ra, phẫn nộ vung cho hắn một cái tát: “Sư huynh bình tĩnh chút đi!”

Quân Diễn Chi bị đẩy nghiêng người, không dám tin trân trân nhìn cậu, biểu cảm vô cùng uất ức, lại lộ ra một chút thương tâm như có như không. Không hiểu sao Văn Kinh lại cảm thấy mình phạm tội ác cực lớn, tuy không rõ lắm, nhưng cơn giận lập tức bị dập tắt. Cậu lúng túng ho khan một tiếng, ôn giọng nói: “Sư huynh, vừa rồi huynh làm sao vậy? Không phải đệ cố ý làm dữ với huynh, huynh nghe đệ nói…”

Quân Diễn Chi cúi đầu không lên tiếng.

Văn Kinh hối hận khó chịu, ngồi xổm trên giường nhẹ giọng dỗ dành: “Sư huynh, vừa rồi đệ thật sự không cố ý lớn tiếng làm dữ với huynh, đệ chỉ bất cẩn thôi, bất cẩn đẩy huynh một cái…”

Quân Diễn Chi cúi đầu rất lâu, cuối cùng ngẩng lên, ôn hòa bình tĩnh nói: “Chuyện song tu, sư đệ suy nghĩ thế nào rồi?”

“Này…” Lòng bàn tay Văn Kinh lại ứa mồ hôi.

Cậu không phải ghét Quân Diễn Chi, ngược lại còn rất ngưỡng mộ. Nhưng đây là đại sự trong đời, nên để từ từ, suy nghĩ cho rõ ràng, không thể mới mười bảy tuổi đã hối thúc cậu phải đưa ra quyết định. Một ngày làm gay, cả đời làm gay, chuyện lớn như thế, liên quan đến nhân sinh quan của cậu đó hiểu chưa! Vì tu luyện mà kết thành đồng bạn song tu, có phải hơi…

Quân Diễn Chi hít sâu một cái, lại hồi phục trạng thái cao nhã như thường, dịu dàng nói: “Sư đệ từ từ suy nghĩ, chuyện này không gấp.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37: “Quân Diễn Chi đã tu luyện ‘Chân Dương kiếm quyết’ đến tầng thứ tư, nhưng kiếm phong lại không phá được linh khí hộ thân quanh người Đoàn Hiên. Đoàn Hiên lạnh lùng nhìn hắn, linh khí chợt phát, chỉ nghe mấy tiếng kim loại nứt vỡ, kiếm đã gãy thà
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 98: “Tu sĩ Khổ Nhiên thu lại trường kiếm màu đỏ trong tay, cười lớn một tiếng: ‘Cho dù không dùng đại tà kiếm, ta cũng có thể băm người thành tương thịt.’ Nói rồi, gã đoạt một thanh trường kiếm trung phẩm trong tay đệ tử luyện khí bên cạnh, bay tới
Chương 101: “Quân Diễn Chi nói: ‘Bảo kiếm đều có tì vết, phẩm chất càng thấp, tì vết càng rõ ràng. Lúc giao phong dùng linh khí thăm dò, có thể tìm ra nhược điểm, từ đó chỉ cần công phá nhược điểm đó là được.’ Quy Tâm Bích ngưỡng mộ nói: ‘Tứ sư huynh ngộ t
Chương 263: “Sư tôn Lục Trăn từng nói: ‘Chuyện tu hành, quan trọng ở tự thân lĩnh hội. Càng không hiểu, thì càng phải nghiên cứu sâu, lĩnh hội sẽ càng sâu sắc. Chẳng hạn người khác mới bắt đầu đã giải thích cho ngươi nghe, không có đường khúc khuỷu gì, sau

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 49
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...