Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Ai Dám Nói Xấu Sư Huynh

Chương 87

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Một năm sau, tại chỗ ở của Vân Khê trưởng lão.

Nước chảy róc rách, băng tuyết tan ra, cục cờ dưới cây cổ thụ hư hư thực thực. Vân Khê trưởng lão giơ quân cờ lên, nhẹ vuốt râu: “Lần này hắn có ý gì?”

Lý Thanh Vận đứng bên cạnh ông, không nhanh không chậm nói: “Ý của hắn là, muốn Hằng Dương Cung và kiếm tông hợp lại, trừ khi có một lý do nói cho thông.”

Văn Kinh ngồi gần đó, lòng thầm thở dài.

Vân Khê trưởng lão mỉm cười: “Hắn muốn lý do thế nào?”

Lý Thanh Vận rất bình tĩnh nói: “Cái này hắn không nói.”

Vân Khê trưởng lão nhìn Văn Kinh: “Theo ngươi thì sao?”

Văn Kinh chua xót nói: “Đệ tử không biết.”

Vân Khê trưởng lão vuốt râu.

Lý Thanh Vận nói: “Hiện nay ma tu hoành hành, không ít môn phái đều bị hại, chỉ có Quân Diễn Chi có thể trị bệnh cho các đệ tử của chúng môn phái, Hoành Thiên Môn, Hồng Phong Giáo, Thủy Nguyệt Cung đều đang lôi kéo hắn. Trưởng lão xem nên làm thế nào?”

Vân Khê trưởng lão cân nhắc hồi lâu, cuối cùng đặt quân cờ trong tay xuống, cười nói: “Thanh Vận, ngươi lại đi thuyết phục lần nữa. Lần này ngươi nói với hắn, liên hôn.”

Mắt Văn Kinh khẽ mở lớn.

Lý Thanh Vận cúi đầu nói: “Không biết trưởng lão muốn gả nữ đệ tử nào cho hắn? Dưới trướng ta có một nữ tử tên là Quý Khả Tình, biến dị linh căn hệ băng, dung mạo tuyệt sắc, có thể…”

Văn Kinh nóng ruột ngồi không yên, trợn to đôi mắt nai đáng thương nhìn Vân Khê.

Vân Khê trưởng lão giống như không thấy, trầm ngâm: “Quý Khả Tình? Nó đúng là chọn lựa không tồi…”

Văn Kinh vội nói: “Khởi bẩm trưởng lão, Quý Khả Tình chẳng qua là đệ tử trúc cơ, lại không có thân phận gì, bảo nàng ta cùng Quân sư huynh hôn phối, thì quá không xem trọng.”

Vân Khê trưởng lão nói: “Vậy ngươi nói xem cho ai liên hôn?”

“Đệ tử cho rằng, nếu Quân sư huynh đã là chủ một phái, lại muốn hắn quy nhập kiếm tông, như vậy thực là bắt hắn phải chịu ủy khuất. Phái ta muốn liên hôn, chỉ có chưởng môn mới có thể trấn trụ được hắn.”

Lý Thanh Vận băng lãnh nhìn cậu.

Vân Khê trưởng lão vuốt vuốt râu: “Hiện tại ta là chưởng môn, ngươi muốn ta liên hôn với hắn?”

Văn Kinh biết Vân Khê đang đùa mình, gãi đầu gãi tai gấp muốn chết. Văn Khê cười mỉm: “Thanh Vận, ngươi đi nói với Quân Diễn Chi, chưởng môn phái ta muốn lấy hắn, bảo hắn thu dọn hành lý, chuẩn bị gả cho người ta!”

Gần tối, Lý Thanh Vận trở về, nói trước mặt Vân Khê và Văn Kinh: “Quân Diễn Chi nói, có thể bàn kỹ đồ cưới, sính lễ này nọ.”

Văn Kinh đỏ mặt, trong lòng có chút không dám tin gào thét điên cuồng: Trời… sắp lấy Quân sư huynh rồi!

Cậu đứng lên ngại ngùng nói: “Thời gian không còn sớm nữa, đệ tử không quấy rầy trưởng lão nghỉ ngơi, xin về trước.”

Vân Khê nhìn sắc trời, lại nói: “Lại đến cuối tháng rồi sao… có vài con rắn không thích ngủ đông, chỉ thích ngàn dặm xa xôi chạy tới, chui vào ổ chăn người ta… thôi vậy, ngươi nên ở bên hắn nhiều, bảo hắn đòi ít sính lễ một chút.”

Mặt Văn Kinh lập tức đỏ lét, cảm giác này giống như bán thân, lập tức nghiêm túc nói: “Đệ tử không biết trưởng lão đang nói gì, đệ tử đi trước một bước.”

Vân Khê lắc đầu: “Đi đi.”

Mặt trời đã lặn về tây, sắc đêm dần bao trùm, lúc Văn Kinh men theo dãy núi bay về chỗ ở, sắc trời đã dần tối đi, đại quy nằm trên mặt tuyết trước cửa đợi cậu, co thành một cục.

Văn Kinh ôm nó lên, dùng y phục bao nó lại cho ấm.

Trong phòng truyền đến tiếng sột soạt.

Văn Kinh vui mừng, nhẹ đẩy cửa vào, chỉ thấy trong căn phòng đen kịt sáng lên một tầng lam quang nhạt, một vật lớn khổng lồ không biết cuộn mấy vòng đang liều mạng kéo cái chăn nhỏ bé.

Văn Kinh nhẹ giọng gọi: “Sư huynh?”

Cự vật trên giường ngừng động tác, quy củ nhúc nhích khoanh lại nhìn cậu, đầu rắn trong lam quang có chút đáng thương.

Văn Kinh đặt đại quy xuống đất, xoa xoa lòng bàn tay bò lên giường, ôm thân cự mãng: “Lại lạnh hả?”

Đầu rắn tựa vào hõm vai Văn Kinh, thân rắn thuận thế quấn lên, bao lấy cậu từng vòng.

Văn Kinh cúi đầu hôn nó: “Sư huynh…”

Lưỡi rắn thò vào miệng Văn Kinh, vừa dài vừa thô, tỉ mỉ liếm cậu một lượt. Văn Kinh chỉ cảm thấy miệng bị nhét thật đầy, lưỡi tê dại từng cơn, vừa tê vừa xót, nhẹ giọng hỏi: “Sư huynh, huynh biến thành hình người được không?”

Thân rắn khẽ lắc, vật lớn quấn lấy cậu nhỏ dần rồi biến mất, thay vào đó là một mỹ nam tử trong lòng.

Mỹ nam tử đó đương nhiên không mặc y phục, thuận thế ôm Văn Kinh đè lên giường, miệng lại ép xuống.

Hai người lăn lộn trong ổ chăn.

Thứ đó của Văn Kinh bị người nắm, thân thể lập tức tê dại, kỹ xảo của Quân Diễn Chi càng lúc càng cao siêu, miệng tay hai bên giáp công, đầu óc Văn Kinh rối loạn như tơ vò, ngậm đầu lưỡi Quân Diễn Chi ngắt ngứ rên rỉ.

Cuối cùng, cậu mồ hôi toàn thân nằm ngữa trong lòng Quân Diễn Chi, ôm chặt thắt lưng khe khẽ run rẩy của hắn: “Sư huynh, nếu hiện tại chúng ta song tu, đệ truyền khí noãn dương trong người cho huynh, huynh nhất định có thể thoải mái rất nhiều.

Người Quân Diễn Chi nhẹ run, lại bình tĩnh nói: “Không đáng ngại, ôm đệ thế này cũng được rồi… đệ truyền khí cho huynh đi.”

Hai người lại ôm nhau hôn.

Đêm đông không trăng, gần như đều trôi qua như thế. Văn Kinh cũng không biết Quân Diễn Chi rốt cuộc tại sao không chịu song tu, ngay cả khi cậu muốn chạm vào hắn hắn cũng không cho, nhiều lắm chỉ là ôm ôm ấp ấp thế này.

Tóm lại, cho dù Quân Diễn Chi có thể chịu được, cậu cũng không thể kiên trì tiếp nữa.

Đêm tân hôn… đêm tân hôn tuyệt đối không bỏ qua cho hắn.

“Sư huynh, huynh sắp gả qua đây rồi…”

“Ừ, sau này vĩnh viễn bên nhau…”

Trong đêm đông tối đen lạnh giá, trong phòng lại là từng trận xuân sắc ấm áp.

“Thanh Hư tân chưởng môn sắp lấy Quân Diễn Chi của Hằng Dương Cung rồi!”

Tin tức này như quả bom, không đến nửa tháng đã truyền khắp trên trên dưới dưới Trúc Phong quốc, từ đường to đến ngõ nhỏ, sơn dã trúc lâm, chỉ cần nơi có người, không ai không bàn luận chuyện này.

“Tân chưởng môn của Thanh Hư kiếm tông không phải bị hủy dung rồi sao? Dạng dung mạo tuyệt sắc như Quân Diễn Chi cũng chịu gả, không phải ủy khuất hắn à?”

“Người ta có Tru Tiên tháp, nói trắng ra chính là ỷ thế hiếp người, Quân Diễn Chi đó là không thể không gả.”

“Thật là đáng tiếc…”

“Kỳ thật ta nghe nói, chưởng môn đó và Quân Diễn Chi từ nhỏ đã bên nhau, tình cảm không phải bình thường. Hơn nữa trước khi chưởng môn đó bị hủy dung, cũng rất thanh tú anh tuấn, hơn nữa năm đó y hủy dung cũng là vì cứu Quân Diễn Chi…”

“Thì ra y là vì Quân Diễn Chi mới bị hủy dung sao? Vậy Quân Diễn Chi không phải càng thêm không thể không gả à?”

“… Không sai. Đều vì y đã bị hủy dung, Quân Diễn Chi còn có thể ném bỏ được sao?”

“Đây chính là chỗ thanh cao của hắn.”

“Không phải, ta nghe nói là, vị chưởng môn này thiên phú hơn người, mười tám tuổi trúc cơ, khi hai mươi mốt tuổi có kỳ ngộ, tu vi lên đến hậu kỳ trúc cơ. Hiện nay hai mươi hai tuổi, đã sắp kết đan rồi, đó là thiên tài hiếm gặp. Có lẽ Quân Diễn Chi là nhìn trúng tài năng của y…”

“Không phải, ta nghe nói là…”

Trong Trúc Phong quốc vang đầy tiếng nghị luận huyên náo, nhưng Văn Kinh lại không thèm nghe đến, tỉ mỉ chuẩn bị áo cưới và đồ cưới gả. Hôm nay cậu nằm sấp trên giường, dùng một sợi dây mảnh quấn lấy đại quy.

“Đừng động, phải làm một bộ y phục cho ngươi.” Văn Kinh kéo chân sau của đại quy.

Đại quy liều mạng bò, sống chết dẫm lên tay Văn Kinh.

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến giọng nói thấp trầm lạnh lùng: “Ngươi ra ngoài chút.”

Văn Kinh sửng sốt, lập tức chạy ra ngoài cửa, thấy Đoàn Hiên mặt đầy râu ria, tóc tai tán loạn, tiều tụy không chịu nổi nhìn mình, trên tay cầm một bộ hôn phục đỏ rực.

Văn Kinh cúi đầu, lòng nặng trĩu: “Sư phụ, đây là hôn phục của Lục sư tổ, ngài lại lấy ra xem sao?”

Khóe mắt Đoàn Hiên như có vết nước: “Nghĩ đến ngươi sắp thành thân, bèn lấy ra xem.”

“…”

“Văn Kinh, ngươi nói với ta, Lục sư tổ của ngươi uống một lượng lớn đan dược tự sát mà chết, chuyện này căn bản không giống như ngài sẽ làm ra. Mỗi ngày ngài chuyên tâm đợi ta ra ngoài, làm sao lại tự kết thúc?”

Văn Kinh không dám nói nhiều, chỉ đành nói: “Sư phụ nói phải.” Lại tiếp: “Sư phụ đừng nghĩ quá nhiều, lúc Quân sư huynh và ta thành thân, chúng ta còn trông mong sư phụ chủ trì đại lễ cho chúng ta.”

Đoàn Hiên có vẻ bình tĩnh hơn, siết chặt hôn phục lộ ra nụ cười: “Tất nhiên ta sẽ chủ trì đại lễ cho các ngươi.”

“Đa tạ sư phụ.”

Thần sắc của Đoàn Hiên dần trầm xuống, lại nói: “Văn Kinh, ngươi có biết một loại thuật pháp, nếu tu sĩ tu vi cao thâm bất ngờ chết, trước lúc chết nguyên thần có thể rời xa mấy trăm dặm, nếu có thể nương nhờ vào linh thảo đã qua ngàn năm, thì sẽ không đến mức hủy diệt, thậm chí có thể ảo hình trùng sinh, ta càng nghĩ càng cảm thấy, sư tổ của ngươi có khả năng…”

Văn Kinh cúi đầu nói: “Sư phụ nói phải lắm, tất cả đều có khả năng.”

Đoàn Hiên khẽ gật đầu, trên mặt như có nụ cười: “Ngươi chuyên tâm chuẩn bị hôn sự, ta đi trước.”

“Dạ sư phụ.”

Văn Kinh thầm thở dài, thuật pháp này là năm ngoái Quân Diễn Chi bịa ra nói cho Đoàn Hiên, cũng giống như những gì Đoàn Hiên đã làm với hắn năm đó, cho y một kỳ vọng, không để y tự mình kết thúc.

Trên đời này làm gì có loại thuật pháp đó? Chẳng qua là để cho y có thứ để trông mong mà thôi.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37: “Quân Diễn Chi đã tu luyện ‘Chân Dương kiếm quyết’ đến tầng thứ tư, nhưng kiếm phong lại không phá được linh khí hộ thân quanh người Đoàn Hiên. Đoàn Hiên lạnh lùng nhìn hắn, linh khí chợt phát, chỉ nghe mấy tiếng kim loại nứt vỡ, kiếm đã gãy thà
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 98: “Tu sĩ Khổ Nhiên thu lại trường kiếm màu đỏ trong tay, cười lớn một tiếng: ‘Cho dù không dùng đại tà kiếm, ta cũng có thể băm người thành tương thịt.’ Nói rồi, gã đoạt một thanh trường kiếm trung phẩm trong tay đệ tử luyện khí bên cạnh, bay tới
Chương 101: “Quân Diễn Chi nói: ‘Bảo kiếm đều có tì vết, phẩm chất càng thấp, tì vết càng rõ ràng. Lúc giao phong dùng linh khí thăm dò, có thể tìm ra nhược điểm, từ đó chỉ cần công phá nhược điểm đó là được.’ Quy Tâm Bích ngưỡng mộ nói: ‘Tứ sư huynh ngộ t
Chương 263: “Sư tôn Lục Trăn từng nói: ‘Chuyện tu hành, quan trọng ở tự thân lĩnh hội. Càng không hiểu, thì càng phải nghiên cứu sâu, lĩnh hội sẽ càng sâu sắc. Chẳng hạn người khác mới bắt đầu đã giải thích cho ngươi nghe, không có đường khúc khuỷu gì, sau

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 87
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...